Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 52+53
Chào các bạn, tớ nói chút nhé :v Vì chap 52 có cảnh H vô cùng sắc nên không post công khai được, tớ sẽ dẫn link đến web wordpress. Để vào đọc được, mọi người cần phải có mật khẩu.
s://cherrylovesjelf.wordpress.com/2016/07/13/bang-tan-rua-jh-chuong-52-tren-may-bay/
ờ hớ, link trên này không chuyển được không được, các bạn liếc xuống chỗ bình lựng nhá~~ :/
Mật khẩu là chữ tiếng anh có 5 chữ cái, cách gọi khác của “ngạ quỷ” trong phim hoạt hình anime có nhân vật chính là Kaneki Ken :v quá dễ luôn =)))
bạn nào không biết câu trả lời thì hỏi tớ nhé, tớ sẽ nhiệt tình cung cấp mật khẩu ạ :))
Cảm ơn rất nhiều ^^
Sau tớ up luôn chap 53 luôn.
CHƯƠNG 53 – MỘT NGÀY HẠNH PHÚC.
Máy bay chỉ vừa hạ cánh, tôi đã tức tốc tìm ngay khách sạn, tiếp tục một chuyến “mây mưa” với cô cho đến tận chiều muộn – tất nhiên là bao gồm những lúc nghỉ giữa hiệp. Nhưng trước khi đó, cả hai chúng tôi dường như đã rất vất vả trong việc cố gắng cắt đuôi hai người áo vest đen dai như đỉa đói kia.
Sau lần xuất tinh cuối cùng của tôi, cả cơ thể Sakura mềm nhũn như cọng bún, cô thả lỏng và ngã ngoài xuống dưới tấm nệm êm. Tôi cũng nằm xuống, kéo Sakura sát vào lòng mình, nhìn vẻ mặt “không nghiêm túc” của cô một cách trìu mến.
Trên chiếc giường với tấm ga nhàu nhĩnh, ngai ngái một mùi ám dục của thứ chất lỏng đục nhớp nháp đang dần khô, có hai cơ thể trần trụi dính chặt lấy nhau như sam. Chẳng qua là chúng tôi đang nghỉ ngơi lấy sức sau những trận giông dài.
Ngay khi trong đầu đã hình thành thêm một tư thế mới, tôi thủ thỉ. “Sakura…tớ nghĩ là mình vẫn có thể tiếp tục…”
Rất nhanh, Sakura đã dùng ngón trỏ của mình để đặt trước môi tôi. “Nhưng tôi thì không thể tiếp tục.” Sau đó là đi đến kết luận. “Cậu thậm chí còn đòi hỏi nhiều hơn cả Keith.”
Tôi nhíu mày. Sakura nhất định đã không biết được tôi phải cố gắng thế nào để gạt cái tên biến thái với những vấn đề biến thái mà hắn đã làm với cô đâu. “Tại sao cậu cứ luôn nhắc về Keith?”
Sakura nhìn tôi bằng đôi mắt xanh biếc, lấp lánh những ý cười. Khoé môi cô khẽ nhếch lên thành nụ cười nửa miệng. “Anh ta rất xứng đáng để tôi nhắc đến, không đúng sao?”
“Hắn ta thì có gì tốt?” Cái nhíu mày của tôi càng trở nên sâu sắc hơn. “Không đáng.” Và bất thình lình, tôi ngoạm vào xương đòn của cô một ngụm khiến cô bật lên tiếng cười thích thú, thanh quản cũng rung rung theo. “Anh ta rất tốt.”
“Chỉ tốt với một mình cậu thôi.”
“Anh ta thật sự không xấu đến nỗi nào.”
Trong lòng tôi dâng lên một trạng thái vô cùng khó chịu, buồn bực. Như thế nào mà trong một buổi tối mặn nồng của cả hai chúng tôi, cô lại luôn miệng nói đỡ cho một người con trai khác? Đó là còn chưa kể đến việc tên con trai đó đã định kết liễu mạng sống của tôi. “Sakura, cậu làm tớ giận rồi đấy.”
Sakura long lanh nhìn tôi một hồi, cắn cắn môi, rồi lại dụi dụi vào ngực tôi. Tôi khép hờ đôi mắt, ngăn cho mình không thể tiếp tục nhìn và thở mạnh.
“Cậu sẽ phải thay đổi cách suy nghĩ của mình khi biết được Keith đã trải qua những loại nỗi đau gì.” Sakura thì thào, lẫn trong giọng nói là một sự chua chát tiếc thương, và cả một phần thù hận. “Anh ta bị White Nathan đem ra làm vật thí nghiệm.”
“Vật thí nghiệm?”
“Phải.” Sakura ngước đầu lên nhìn tôi. “Anh ta, và cả gia đình anh ta… tất cả đều bị tiêm bởi loại thuốc ngu ngốc mà White Nathan đã chế tạo ra.”
“Thuốc ư?”
…
Sương đêm lành lạnh ẩm ướt bao phủ không gian. Trên mái nhà, Sakura đang ngồi bó gối trầm ngâm, Keith cũng trầm ngâm bên cạnh cô, hai chân xoãi thẳng ra và hai tay chống về phía sau. Điểm nhìn của cô ở đâu, thì nơi ấy cũng là điểm nhìn của hắn.
Rồi đột nhiên, hắn hóm hỉnh cười, cất giọng phá tan sự im lặng.“Em không thắc mắc… vì sao tôi lại giúp em báo thù ư?”
Sakura dời ánh mắt đến nơi hắn. Cô đã nhìn hắn như vậy độ chừng năm giây, tia nhìn bao hàm ý nghĩ thắc mắc muốn được giải đáp. “Vì sao?” Cô cũng đã từng bị vấn đề này làm cho hiếu kì, nhưng lúc ấy đã không hỏi, vì cho rằng hắn sẽ không nói ra.
Hắn nhìn lên bầu trời đen kịt như sắp mưa. “Nathan là chúa tể của cả thế giới, không thể ngăn cản ông ta có những suy nghĩ táo bạo, hay là điên rồ.” Hắn cười khẩy, đắng ngắt. Sakura vẫn nhập tâm nghe, không bỏ sót bất kì chữ nào. “Vì những thứ công nghệ đã có đủ, ông ta muốn làm một thứ gì khác người. Và… ông ta đã nảy lên ý nghĩ về một công thức chế tạo thuốc chống lão hoá, kéo dài tuổi thọ…”
Có một mối liên hệ nào đó khiến cô bừng tỉnh. Cô tỏ vẻ hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, chính xác hơn là nhìn vào từng góc cạnh trên khuôn mặt phúng phính đáng yêu không trưởng thành của hắn.
“Em đừng tỏ ra quá thông minh như vậy.” Hắn chế giễu nhìn cô. “Phải để tôi bắt đầu kể câu chuyện của mình đã.”
Cô cụp mi xuống, một lần nữa hướng mắt đến đêm đen trải dài đến vô tận.
“Năm ấy 4 tuổi, tôi được đưa vào White gia. Bọn họ bảo tôi, dụ dỗ tôi, bằng cách đưa kẹo và nói:…” Hắn giơ tay ra, nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt, mỗi lời trích dẫn là một lời nhái tài tình theo giọng điệu của những kẻ đó. “…: ‘Cháu nhìn xem, những người này trông thật già nua và gớm ghiếc’” Hắn ha hả cười. “…Lúc ấy, bọn họ đưa cho tôi những bức hình về những người già, da mặt nhăn nheo, vô cùng xấu xí. Tôi đã gật đầu tán thành, gật liên tục như thế này này.” Hắn nhìn cô, gật gật như gà mổ thóc.
“Sau đó?” Sakura dường như rất nhập tâm.
“Sau đó, bọn họ nói: ‘Tương lai cháu cũng sẽ giống như họ.’ Tôi đã ngây ngốc đứng một chỗ, với một chút vẻ sợ sệt và kinh tởm, bọn họ khẽ cười… ‘Cháu có muốn mình trẻ mãi không già không?’… Ngay sau câu hỏi ấy, tôi gật đầu ngay tắp lự… Bọn họ cười tôi, rồi bảo với tôi rằng họ có thể giúp tôi trẻ mãi không già.” Hắn ngừng một đoạn, bàn chân hơi động đậy. “Họ đưa tôi vào một căn phòng kín đầy những máy móc thiết bị. Họ đặt tôi lên một chiếc giường trắng, rồi cầm một mũi tiêm và khua khua trước mặt tôi. Tôi đã rất sợ, muốn vùng vẫy thoát ra,… Nhưng bọn họ đông lắm, bọn họ giữ chặt tôi, không cho tôi có cơ hội nhúc nhích.” Giọng hắn đã trở nên cường điệu và kích động hơn. “Bọn họ bơm chất lỏng kia vào người tôi, rồi gắn đầy những loại máy đo đạc. Họ đo… họ đo… họ đã giữ tôi lại độ chừng một tháng để đo…
…đến một ngày, họ reo lên: ‘thành công rồi!’” Hắn lại nhìn vào lòng bàn tay của mình. “Và…họ đã giữ đúng lời hứa với tôi. Họ đã biến tôi thành một kẻ không-thể-nào-trẻ-hơn-được-nữa.”
“Anh ắt hẳn đã rất vui mừng?”
“Phải, khi ấy tôi đã rất phấn khích. Tôi đã luôn tỏ ra rất ngưỡng mộ, kính trọng White Nathan, kính trọng họ White mà hắn đã gắn trong cái tên tôi nhiều năm trời sau đó.” White Keith ra đời cũng vì lẽ thế. “Nhưng rồi… sự khác biệt giữa tôi với bạn bè đồng trang lứa thực khiến tôi không thoải mái, đôi lúc lại có người nghĩ tôi nhỏ tuổi hơn họ – những người mà thậm chí nhỏ hơn tôi cả chục tuổi.”
“Cũng bởi anh có cái này, cái này…” Cô dùng tay chỉ vào đôi má bánh bao, cái lúm đồng tiền, sau đó miết nhẹ vào bọng mắt của hắn. “Cả đôi mắt tròn này nữa. Anh không cần loại thuốc kia cũng đã đáng yêu, trẻ con hơn người bình thường rồi.”
“Em đang khen tôi đó sao?” Keith bật cười, rồi chợt hắn không cười nữa, khuôn mặt và ánh mắt giờ đây đã chuyển sang một màu tang thương, u ám. “Cho đến khi tình cờ đọc được di thư của mẹ trước khi bà chết vài ngày, tôi… đã hoàn toàn suy sụp…” Keith đưa tay vuốt dọc khuôn mặt mình từ trán đến cằm. “…bà ấy nói gia đình tôi – bao gồm bà, cha tôi, và anh trai tôi – tất cả đều bị White gia ép buộc làm chuột bạch thử thuốc. Chỉ vài tháng sau khi thử nghiệm thất bại, họ dần héo mòn, và chết. Họ đã chết trong đau đớn khi loại thuốc kia như một chất kịch độc, dần ăn hết tất thảy sự sống của họ… Cũng là lúc ấy – năm 16 tuổi, tôi nhận ra được một điều… tôi-chỉ-là-một-vật-thí-nghiệm không hơn không kém! …Chẳng qua do mạng tôi lớn, lần thử nghiệm thành công…nếu không thì… tôi chắc chắn đã không thể sống qua bốn tuổi…” Hắn ta cười buồn. “Em nghĩ xem, cảm giác lúc ấy của tôi đã như thế nào?”
“Kinh ngạc, đau khổ, tuyệt vọng, và…”
“sợ hãi,… cùng căm hận. Tôi đã ước rằng giá như có thể một phát đạn nã vào đầu ông ta ngay lúc đó – kẻ mà đã phá tan nát gia đình tôi bằng cách cướp đi mạng sống của họ lần lượt… Nhưng, tôi sợ, tôi không đủ can đảm để đứng trước mặt ông ta, chứ đừng nói là giết ông ta. Tôi rất sợ, sợ ông ta, và cả sợ sự vô dụng của bản thân. Tôi đã sống sung sướng, trong khi họ phải trả giá vì không được sung sướng như tôi. Tôi…” Hắn như không biết dùng từ gì để diễn tả. “…rất bế tắc…rất bế tắc…”
“Anh có ghét, hoặc hận tôi không?”
“Tôi nghĩ là mình đã ghét em, rất ghét em, vì khi nhìn thấy mặt em là tôi lại nhớ đến những đau khổ mà gia đình tôi đã trải qua, bởi em mang họ White, được ông ta cưng chiều, ân sủng khác người.”
“Còn bây giờ thì sao?”
“Em nghĩ thế nào…?” Hắn nhún vai, tự giải đáp. “Tôi không né tránh mà tiếp tục tiếp cận em. Tôi đã lợi dụng em để khai thác điểm yếu của White Nathan… Nhưng mà, cảm xúc của tôi đối với em là rất thực.” Hắn nhìn vào mắt cô. “Và… nếu không có em, hay Henry, tôi sẽ rất, rất cô đơn. Tôi không chịu được.”
Sự yếu đuối bộc bạch rõ mồn một trên gương mặt đáng yêu. Đây là bộ mặt yếu đuối của hắn, bộ mặt mà Sakura hiếm có dịp nhìn thấy. Sakura thay tia nhìn lạnh lùng của mình bằng một chút cảm thông, thấu hiểu. Cô giang hai tay ra, nhún vai. “Anh có muốn nhận một cái ôm từ tôi không?”
“Rất sẵn lòng, thưa Nữ hoàng.” Hắn mỉm cười, ôm cô đáp trả. Cô vỗ nhẹ nhẹ vào lưng hắn xem như thay cho lời an ủi. Được cô mở lòng như thế này, ngoài những xúc cảm khi gợi nhớ lại quá khứ, hắn còn cảm thấy vô cùng ấm áp, hạnh phúc.
…
“Phải hình dung sự việc này như thế nào nhỉ? Thật kinh khủng.” Tôi đặt tay lên eo Sakura, làm mặt nghiêm trọng. Thật không thể nghĩ người như Saito Suichi lại phải trải qua thảm kịch như thế. Có khi nào tính cách thất thường của hắn ta là do tác dụng phụ của thuốc không nhỉ?
Lại nhắc đến White Nathan, ông ta là con người như thế sao? Đó là cha của Sakura? Một người đàn ông thiên tài, quyến rũ, bá đạo, tàn nhẫn, và thêm cả lập dị. Tôi có nên bảo vệ chủ kiến của bản thân là ngăn cô báo thù cha mình hay không?
Không. Dù ông ta có là con người như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể tán thành với cô. Bởi lẽ, báo thù chưa ắt đã có thể giải quyết được mọi ân oán một cách hoàn hảo.
Sakura nằm im không nói, dường như cô đang cảm nhận những suy nghĩ trong tôi về Saito Suichi qua ánh mắt.
“Saito Suichi… có lẽ hắn thích cậu.”
“Ừ, Nhưng những hành động của Keith chứng tỏ anh ta thích đùa bỡn và làm tình với tôi hơn.” Thái độ hờ hững của Sakura cho thấy rằng cô đã ‘chai lỳ’ về vấn đề này – khi nhắc đến những lần thân mật với hắn ta. Cơn ghen của tôi chẳng có lý do gì để mà không bộc phát. “Có lần anh ta nói một câu bông đùa: Em có quá cô đơn cũng đừng yêu tôi, mối quan hệ với những người White gia thật sự rất phức tạp. Câu nói này đã khiến tôi tổn thương nghiêm trọng, vì kì thực lúc ấy, tôi có vài lần… nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện yêu đương với anh ta.” Kết hợp với mỗi câu trò chuyện của cô là một biểu cảm. Tôi cố dặn bản thân không nên đi sâu vào tình cảm trước kia giữa ba người: Henry, Sakura, và Saito Suichi, đây không phải thời điểm thích hợp, mặc cho sự tò mò ngày một to hơn. “Cứ như anh ta chỉ xem tôi là một vị-tiểu-thư-được-cưng-chiều-nhà-họ-White thôi vậy…”
“Nhưng về sau, cậu mới biết nguyên nhân là cha mình?” Tôi tiếp lời cô, Sakura liền gật đầu ngay sau đó.
“Và vì tính cách của anh ta nữa…” Cô định nói tiếp gì đó, nhưng rồi nghĩ lại, thôi không nói đoạn kế nữa. “Anh ta là con người giỏi chịu đựng nhất mà tôi từng thấy.”
Có lẽ từ “chịu đựng” của cô mang hai tầng ý nghĩa. Một là có thể chịu đựng khi cô đi cùng một anh chàng khác, hai là… như tôi đã nói ở trên máy bay, ngủ suốt cả đêm với một cô gái mà có thể nhẫn nhịn chịu đựng, không lột sạch quần áo của cô khi cô còn chưa chính thức đi vào giấc ngủ. “Quả thật là giỏi chịu đựng.”
Sakura kì thị nhìn tôi, đáp lại cô, tôi chỉ có thể cười khì. “Keith đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng tôi chưa làm gì được cho anh ta. Lần báo thù này, là vì tôi, và cả vì anh ta.”
“Saito muốn báo thù là bởi lý do đó, thế còn cậu? Tại sao cậu nhất thiết phải giết ông ấy?”
“…” Sakura xoáy sâu vào trong đôi đồng tử của tôi, tạo cảm giác thăng trầm đến ngộp thở. “Ông ta đã…”
*Cộc cộc cộc!*
Cắt ngang lời nói của Sakura là tiếng ai đó gõ cửa. Tôi nhổm người dậy, chợt Sakura giữ cánh tay tôi và lắc đầu, khuôn mặt khá đè nặng tăng tính cảnh giác.
Tôi nửa cười nửa không, gạt nhẹ cánh tay và hôn chóc vào môi cô, sau đó kéo chăn đứng dậy rồi quấn khăn quanh eo, che đi chỗ cần che.
“Nếu là bọn người của White thì đừng mở cửa.” Sakura hơi nhổm người dậy nhìn theo tôi, nhẹ giọng nhắc nhở.
Tôi thận trọng gật đầu, rồi nhắm một con mắt nhìn qua mắt mèo được gắn trên cửa. Nhận ra sự xuất hiện của một con người chẳng thể nào ngờ tới trong tình cảnh này, tôi như không thể tin vào mắt mình.
“Là chị Shirin~!”
Sakura nhíu nhíu mi, bất ngờ không kém tôi. “Tại sao chị ta lại xuất hiện ở đây?”
Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời không biết. Việc Shirin bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng là một việc ngoài định liệu của tôi, cho dù tôi có từng nghĩ tới chị sẽ đến tìm mình khi chị hỏi địa chỉ.
Đặt trong hoàn cảnh này, tôi có nên mở cửa không nhỉ? Shirin ghét tôi qua lại với Sakura và không ít lần cảnh báo tôi nên rời xa cô. Nếu lần này bắt gặp chúng tôi đã quan hệ với nhau, chị sẽ nghĩ như thế nào?
Thôi thì sau khi mở cửa, tôi ngay lập tức nhảy ra ngoài rồi đóng cửa lại để Shirin không kịp nhìn thấy cô, như thế mới có thể mong yên ổn với chị.
Nhưng tính toán của tôi đã hoàn toàn sai. Khi tôi mở cửa, Shirin ngay lập tức nhảy cái póc và ôm chầm lấy tôi, cứ như chị đã bỏ qua bước xác nhận kẻ đối diện là ai trước khi ôm.
“Kuro! Thật là nhớ em quá!”
Tôi không biết nên nói gì làm gì khi đã để chị dễ dàng chui vào trong phòng, đành đứng im re. Rồi tôi bỗng cảm thấy cả cơ thể Shirin như đông cứng, nụ cười theo đó mà vụt tắt. Tôi buông chị ra, nhìn vào ánh mắt chị đang hướng chăm chăm đến Sakura trên chiếc giường với tấm ga nhàu nát.
Sakura nhướn một bên mày đầy thú vị, nét mặt thản nhiên không tả nỗi. Trong khi đó, mặt Shirin lại đỏ bừng sau khi trải qua giai đoạn ngỡ ngàng, như sắp khóc tới nơi.
“Shirin, chị làm thế nào mà…” ‘…đến đây nhanh như vậy?’ – đó chính là toàn bộ câu hỏi của tôi, nhưng chưa kịp hỏi hết, Shirin đã lên tiếng chặn họng. “Kuro đã làm gì với nó vậy?” Cổ họng chị có chút nghẹn ắng lại.
“Em…” Tôi gãi đầu, bị bắt quả tang trong tình cảnh này thật đáng để ngượng ngập. Sakura không màng quan tâm, khép mắt để chuẩn bị cho một giấc ngủ ngắn, đồng thời mở miệng, để mặc cho tôi tự giải quyết vấn đề này một mình. “Tôi rất mệt, đến tối khuya nhớ đánh thức tôi dậy.”
“Cậu muốn…” Tôi ngậm miệng lại, ngăn cho mình không phun ra nốt những chữ cuối cùng: ‘đêm lại “tiếp tục” nữa sao?’, cũng vì sự có mặt của Shirin.
Sakura chẳng cần nhìn, cô chỉ nghe như thế là đã hiểu được ý tứ trong câu nói của tôi, lười biếng mở miệng giải thích. “Không…Chỉ là ăn khuya – tôi đã không bỏ bụng bất cứ thứ gì từ trưa đến giờ, và vệ sinh thân thể.”
Nếu là trong trường hợp chỉ có hai chúng tôi, tôi sẽ nói đi kèm nụ cười xấu xa: Tớ sẽ vệ sinh thân thể cho cậu.
Shirin đứng im đó, hai bàn tay nắm chặt khẽ run run, môi cùng mấp máy như không thể thốt ra chữ. Tôi biết, chị đang cố gắng kìm chế cơn tức giận của mình.
“Là em sai khi đã giấu chị. Em xin lỗi~” Tôi chắc chắn sẽ không vội nói ra mối quan hệ giữa tôi và Sakura cho chị hay, dẫu cho có thì tôi cũng vẫn sẽ không nói ra chúng tôi đã làm tình cùng nhau, bởi vì chị ghét Sakura.
Với tính cách của Shirin, dĩ nhiên việc tức giận là không thể tránh khỏi. Nhưng mà lần này, ngoài tức giận ra, chị còn để lộ một nét tổn thương khắc khoải trên gương mặt. Tôi có chút sững sờ đứng lặng. Shirin…làm sao thế? Tại sao Shirin lại tạo cho tôi cảm giác mình là một tội nhân thiên cổ vậy? Tôi có làm gì sai ư?
“Thì ra em không muốn cho chị đi cùng, là vì em đã đi với nó sao?”
“Ơ…không phải.” Tôi không muốn chị đi cùng cũng do sợ chị sẽ bị liên luỵ và dẫn đến việc gặp nguy hiểm. Tôi nên giải thích như thế nào cho chị hiểu đây?
“Thật ồn ào.” Sakura gắt khi vẫn còn đang trong trạng thái nhắm mắt. “Mau cút hết ra ngoài.”
Shirin bất chợt quay phắt về phía cô, ánh mắt như muốn đem cô xé xác thành trăm ngàn mảnh. “Tại sao mày lại dụ dỗ Kuro? Tao muốn giết mày!” Nói rồi chị bước thẳng về phía cô. Đoán được bước tiếp theo của chị, tôi không chần chừ lao đến, nắm giữ cánh tay chị lại. “Shirin, cô ấy không dụ dỗ gì em, là em yêu cô ấy.”
Sakura mở hờ một bên mắt, cười khẩy một tiếng. Khuôn mặt này của cô chẳng khác gì đổ dầu vào trong ngọn lửa Shirin. Và nhất là khi trên cổ cô đầy những dấu hôn hồng hồng đỏ đỏ minh chứng cho một cuộc hoan ái nồng nàn, nó như cái tát thẳng vào mặt Shirin. Nước mắt chị bắt đầu trào ra. “Nhưng…nhưng Kuro không nhận ra sao? Là chị thích Kuro mà, là chị thích Kuro…! Kuro sao lại đối xử như thế với chị??!”
Tôi chấn động đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt mở to thao láo. Chị thích tôi? Sakura đã từng nói chị thích tôi, đó là sự thật sao?
Shirin bỗng vùng vẫy khỏi cánh tay tôi, gạt đi nước mắt và chạy như bay ra cửa. Tôi thừ người một lúc, rồi cũng nghĩ đến việc phải đuổi theo chị. Tôi cấp tốc mặc một bộ đồ bất kì trong tầm với ngắn nhất. Trước khi rời khỏi phòng, tôi có để tâm đến Sakura, cô đang nhìn vào một khoảng mông lung nào đó trong không khí.
Lúc xuống tới đại sảnh cũng là lúc tôi mất dấu Shirin. Tôi xoay người tứ hướng, phóng ánh mắt đi thật xa để tìm nhân ảnh của chị trong những đám người da trắng da đen di chuyển ở xung quanh, nhưng không thấy. Shirin như thế nào lại nhanh đến như vậy?
Tôi nan giải bóp trán, sau rút chiếc điện thoại, vừa gọi cho Shirin vừa bước ra khỏi khách sạn. Và dĩ nhiên chị không bắt máy. “Shirin à, em Kuro đây. Em xin lỗi… vì em không biết. Chị đang ở đâu vậy? Chị có thể về và chúng ta bắt đầu nói chuyện một cách tử tế được không? Em rất lo cho chị. Em sẽ chờ điện thoại của chị.” Đó là nội dung hộp thư thoại mà tôi chuyển đến Shirin.
Đứng trước cửa khách sạn, tôi hướng mắt lên bầu trời dần mất hết đi tia sáng trong ngày. Đã có nơi chìm khuất trong màu đen u tối, và đèn đường, đèn ô tô, đèn các toà nhà đều sáng hết cả. Trời sắp tối rồi, Shirin liệu có thể đi đâu cơ chứ?
Chân tôi cứ bước về một hướng mà không rõ rằng mình đang đi đến nơi nào, chỉ biết chắc một điều là tôi đang đi tìm chị. Trong lòng tôi bỗng cuộn trào một sự bất an rất dễ hình dung. Tôi lo rằng chị có thể gặp nguy hiểm, bởi bọn chuyên ăn hiếp gái nhà lành ngoài đường, bọn cướp giật, lừa đảo, hoặc, bởi những người không rõ danh tính mà được xem là kẻ thù của tôi.
Bỗng điện thoại trong túi tôi vang lên một hồi chuông – hồi chuông dành cho những số điện thoại lạ. Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên một chất giọng du dương, lại có chút… vòi vĩnh. “Tôi đói.”
Chủ nhân của giọng nói đó, chẳng ai khác ngoài Sakura. “Không ngủ nữa à?” Tôi thọc tay vào túi quần, hướng vào trong máy với một nụ cười khẽ. Thật thích Sakura khi đang yêu, trông cô mới đáng yêu làm sao!
“Ngủ đủ rồi. Tôi muốn ăn.”
“Phải làm sao đây…? Tớ vẫn chưa tìm thấy Shirin…”
“…” Sakura im lặng một lúc trước khi đáp trả. “Chị ta có lẽ đang khóc ở một nơi nào đó. Tìm suốt đêm cũng vô ích.”
“Nhưng tớ sợ Shirin sẽ gặp phải chuyện gì đó~” Tôi nhăn mặt, Có lẽ Sakura nói đúng thật, nhưng những mối lo ngại vẫn cứ thế bủa vây tâm trí tôi.
“Dù có tìm ra, chưa chắc chị ta sẽ theo cậu trở về…Cậu sẽ giải thích ư? Rằng tôi và cậu chỉ là một trò đùa?”
“Cậu ghen sao?” Bằng phương thức nào đó, hủ giấm chua bị đổ từ bên kia đầu dây đã phát tán mùi đến đây. Tôi thích thú nhe răng cười.
“Hoàn toàn không.” Sakura hắng hắng giọng. “Trong 5’ nữa, nếu cậu không có mặt trong phòng thì tôi sẽ bỏ đi đấy.”
“Ấy!”
Rụp một cái, cuộc gọi đã kết thúc. Tôi chán chường thở dài một hơi. Có lẽ Sakura vẫn ghét Shirin hệt như chị ghét cô ấy. Lần này thì cô còn đe doạ tôi để ngăn không cho tôi đi tìm chị. Phải làm sao đây? Nếu trở về và tiếp tục vui vẻ bên cô, để mặc chị đang đau buồn ở một nơi nào đó, tôi nhất định sẽ mang tiếng vô tâm. Nhưng…bây giờ tôi có thể tìm chị ở đâu?
Chợt nhận ra tính chất vô nghĩa khi đi tìm chị một cách mù mờ như thế này, tôi khẽ lắc đầu, quyết định trở về khách sạn. Nhưng khi quay đầu lại, tôi méo miệng, hoa mắt nhìn đến con đường lạ lẫm với nhiều ngóc ngách ngã rẽ phía trước mặt.
Tôi… là đang ở nơi nào??
Một nỗi nhục nhã dâng tràn trong lòng tôi, nỗi nhục nhã mà bất cứ khi nào tôi không nhớ đường về đều xuất hiện. Tôi chầm chậm áp điện thoại vào tai, nói ngay sau khi đầu dây bên kia đã bắt máy. “Sakura…xin lỗi…tớ nghĩ là mình đã…”
“Lạc đường rồi sao?” Sakura phát ra tiếng cười cáu kỉnh như một đứa trẻ. Tôi đỏ bừng mặt mày, không biết nên chui vào cái lỗ nẻ nào cho xong. “Tôi đói không lết nổi khỏi giường rồi! Bắt taxi đi.”
“Nhưng… lúc đuổi theo Shirin, tớ không nghĩ đến việc …đem theo tiền…” Càng về sau, âm lượng của tôi càng được điều chỉnh ở mức độ nhỏ dần. Tôi chỉ mong rằng Sakura có thể hiểu và… “cảm thông” cho tôi.
“Tên ngốc nhà cậu. Tôi sẽ lo liệu, cậu cứ về đến khách sạn.”
Tôi cười gượng rồi cúp máy. Chưa bao giờ tôi thấy mình đần thối và ngu ngốc như vậy, lại còn là trước mặt bạn gái! Chẳng khác nào một anh chàng ngốc nghếch vớ được một cô nàng xinh đẹp tháo vát. Thật mất thể diện hết sức!
—-END CHAP 53—-