Băng Tan

Chương 50: Boss Thần Bí Bp


Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 50: Boss Thần Bí Bp

– Tèn ten~ Xin chào, tớ đã thi đại học xong rồi nha + bung xoã các kiểu, nên hôm nay mới có chap mới nha =))))
– Cảm ơn đã ủng hộ tác giả :))
…..
..
Tôi tiến về bãi đổ xe bên dưới tầng hầm, anh Thâm trầm đã chờ sẵn ở đó, trên tay là một điếu thuốc lá mang phong cách thời thượng của những tay ăn chơi. Bắt gặp nét kinh ngạc trên khuôn mặt anh ta, tôi không còn lấy gì làm lạ, nhanh chóng giải đáp. “Bị phát hiện rồi.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Anh ta gật đầu, dập tắt ngọn thuốc bằng cách di di mũi giày khi đã thả nó rơi tự do xuống đất. Bởi lẽ dường như anh ta vẫn còn nhớ đến câu nói của tôi, rằng tôi cực không thích mùi thuốc lá nồng nặc cứ lởn vởn xung quanh mình. “Nhưng tôi lại đã nghĩ rằng cậu sẽ suy sụp hơn bộ mặt này, khi nghe những lời nói từ chủ nhân tôi.”
Tôi nhíu mày, nhìn thấy anh ta tự động nhặt lại điếu thuốc, tôi mới nhún vai không đáp. Muốn mọi chuyện theo ý mình, tốt nhất là không nên nóng vội, mà cứ từ từ chờ thời cơ. Tuy tôi không rõ tiếp theo nên liên lạc với Sakura như thế nào, nhưng trong tôi vẫn luôn tự tin với thứ suy nghĩ rằng, tôi vẫn sẽ còn có thể gặp lại cô, không phải là chia lìa vĩnh viễn.
Vì vậy, “bộ mặt này” mà anh Thâm trầm đề cập tới chính là bộ mặt thoải mái ung dung khi cuối cùng cũng đã gặp được cô sau bao ngày tìm kiếm.
Chỉ là, tôi vẫn còn vướng phải một vài khúc mắc…
“Anh Thâm trầm này,” Tôi chui vào trong xe, chờ anh ta ngồi vào ghế lái, tôi gọi gọi giọng uỷ thác. “Tôi có một yêu cầu.”
Anh ta im lặng, tương đương với việc lắng nghe câu nói tiếp theo của tôi. Tôi không chần chừ liền giải bày. “Tôi biết anh khá kiệm lời. Nhưng, anh có thể trả lời với tất cả câu hỏi tôi đặt ra từ này về sau không? Dựa trên toàn bộ vốn hiểu biết của anh về câu hỏi ấy?”
Anh Thâm trầm vẫn lái xe, không trả lời lấy một tiếng.
“Dĩ nhiên là, anh có quyền không trả lời một câu hỏi đi quá giới hạn của anh. Xem như, trong khi anh Nói nhiều không có ở đây, anh thay anh ấy… nói chuyện với tôi vậy?”
Tôi đã chẳng rõ việc đề cập đến vấn đề của anh Nói nhiều có ảnh hưởng gì đến anh ta không nữa. Nhưng khi nhìn đến thái độ thâm trầm sâu lắng kia, tôi có thể mường tượng ra một sự mất mát đầy đau thương.
Hoặc là tôi quá nhạy cảm.
“Được thôi.”
Hai chữ “được thôi” phát ra từ miệng anh ta khiến tôi có chút nhẹ nhõm. Ngay sau đó, tôi liền đi vào vấn đề chính. “Boss BP thần bí có mối quan hệ như thế nào với Sakura?”
Anh ta nhíu mày, có lẽ cảm thấy khó hiểu với lý do vì sao tôi lại đặt ra câu hỏi như vậy. “Không biết, chưa bao giờ nghe thấy chủ nhân nhắc tới.”
“Hắn ta là con người như thế nào?”
“Tư liệu về con người này trong thế giới ngầm… dường như không tồn tại. Tất cả thành tựu của hắn ta chỉ được truyền bằng miệng, hoặc một số ghi chép không rõ nguồn gốc. Có người nói rằng hoặc những lời đồn ấy là chính hắn ta tung tin, hoặc hắn ta không xuất chúng như lời dồn, chỉ hữu danh vô thực, hoặc trên đời này không có ai tên là boss thần bí BP, lời đồn chỉ là khiến các thế lực khác nao núng mà thôi. Nhưng, những người bị chết một cách bí ẩn vì bôi nhọ hắn ta không chỉ có một.” Cuối cùng, anh ta kết luận. “Nếu thật sự tồn tại boss BP, có lẽ hắn ta xứng đáng làm đối thủ của White đại boss.”
Tôi trầm ngâm nghiệm lại từng lời của anh Thâm trầm, rồi nghĩ đến lời nói của Sakura ban nãy. Hắn ta xứng đáng làm đối thủ của White đại boss ư?
“Chỉ hắn ta xứng đáng làm đối thủ của White đại boss?”
“Ừ.” Nhận được cái gật đầu của anh Thâm trầm từ hàng ghế trước, trong đầu tôi liền loé lên suy nghĩ.
Có thể là tôi không đủ mạnh thật, nhưng nếu có sự trợ giúp từ một thế lực khác… tôi nhất định sẽ thắng.
Chẳng lẽ, Sakura cô nhận sự trợ giúp từ tên BP ấy để trả thù cha mình sao? Chắc chắn là vậy rồi, ngoài đối thủ xứng tầm là hắn ta, cô chẳng thể nhờ vào ai nếu muốn đánh thắng cha mình. Nhưng…tại sao hắn ta lại có thể đồng ý với cô kia chứ?!
Trên đời này không có ai đồng ý xuông bất cứ thứ gì. Dĩ nhiên là phải trao đổi.
Sakura đã trao đổi gì với hắn? Bỗng dưng, lòng tôi hoang mang thấy rõ. Tôi muốn quay lại hỏi Sakura cho thật kĩ. “Anh Thâm trầm, cho tôi quay lại gặp Sakura lần nữa đi.”
“Tôi không tán thành.” Lập tức, anh Thâm trầm bày tỏ ý kiến phản đối của mình bằng giọng dứt khoát.

Chẳng mong câu trả lời hơn vậy là bao, tôi bĩu môi khó chịu. Sakura rốt cuộc vẫn còn bí mật muốn giấu tôi, vì thế mà cô mới lảng đề tài để tránh việc tôi hỏi thêm. Có lẽ bí mật ấy không tốt đẹp gì, tôi không nên biết vẫn hơn. Nhưng… tôi thật sự muốn biết!
“Vậy anh nói xem, khi nào Sakura sẽ rời Mexico?”
“Một vài ngày nữa.”
“Còn… boss BP, khi nào hắn ta sẽ rời Mexico?” Thiết nghĩ chẳng ai có thể biết được con người này sẽ đi hay ở, tung tích được giấu nhẹm một cách kĩ lưỡng, hỏi anh Thâm trầm dường như không đúng cho lắm. “Ý tôi là đoán.”
“Chắc là hắn sẽ ở đây. Tôi đã từng nghe ở đâu đó rằng, hắn ta có một dinh thự ở Mexico, hay hắn là người Mexico.”
Điều này có nghĩa là, Sakura có thể phải ở lại đây để bàn kế hoạch trả thù White Nathan. Không đúng! Sakura muốn giết cha mình, đáng lý tôi phải ngăn cản lại, chứ không phải ngấm ngầm ủng hộ cô hay làm thinh như thế.
“Tại sao Sakura lại ghét cha mình đến vậy?”
Anh Thâm trầm hơi lưỡng lự, nhìn gương chiếu hậu để tìm đến ánh mắt tôi. Sau đó, anh cũng trình bày suy nghĩ của mình, theo đúng lời hứa mà anh đã hứa với tôi trước đó. “Đã một số lần, tôi thấy White đại boss có một số hành vi không thực chính đáng với chủ nhân. Tôi cũng không rõ có phải là vì lý do này…”
“Không chính đáng??”
“Giống như là… ôm… hôn… sàm sỡ…”
“Cái gì???” Cảm giác hiện tại của tôi là vô cùng bùng nổ. “Cha của Sakura là con người như thế sao?”
“White đại boss là người tuỳ hứng, không thích ràng buộc bởi những luật lệ hay đạo lý. Ông ta muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng, bản thân có thể thay đổi bất kì một luật lệ nào. Theo một chiều hướng khác, là chứng tỏ việc gì ông ta cũng có thể làm. Suy cho cùng đều mang tính chất ra oai.” Trông thấy sắc mặt sám ngoét của tôi, anh ta hơi dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói. “Một ví dụ điển hình như, ông ta chẳng màng luân thường đạo lý. Và chủ nhân ghét ông ta có thể vì lẽ đó.”
Vì lẽ đó, chưa đủ để cô ghét cha mình đến vậy. Thậm chí tôi còn cảm nhận được một nỗi hận thù khắc khoải qua từng lời nói của cô khi nhắc về ông ta. Chắc chắn không chỉ đơn giản là thế.
Nghe Sakura và anh Thâm trầm kể, tôi đã phần nào hiểu được White đại boss. Nhưng dù sao đi nữa, ông ta vẫn là cha cô, cô không thể cứ như thế mà nhẫn tâm giết cha mình được.
Phải rồi, tôi phải ngăn cản cuộc chiến này xảy ra.
“Có cách nào ngăn cản Sakura thôi việc trả thù?”
“Thế trận đã giăng, không cách nào dừng lại được.”
“Vậy anh hãy cho tôi một chút manh mối về thế trận ấy được không?”
Anh Thâm trầm lạnh lùng nhìn tôi, ngay lập tức mở miệng đáp. “Cơ sự bảo mật, không được tiết lộ.”
Tôi nhăn trán, còn tưởng đâu rằng anh Thâm trầm đã trở thành người của mình – vì anh ta sẵn sàng cung cấp cho tôi rất nhiều tin tức, ấy vậy mà đến cuối cùng, anh ta vẫn là thuộc hạ trung thành của cô.
“Chỉ là một chút manh mối thôi mà~!”
“Chủ nhân bảo cậu rất thông minh, dù là manh mối nhỏ cũng có thể đoán ra tất cả.”
Tôi nhắm tịt mắt, ngã hẳn người về hàng ghế phía sau. “Khoan hãy về khách sạn, lái xe một vòng quanh thành phố này, tôi muốn chiêm ngưỡng nó.”
Trước khi mọi sự việc nặng nề kéo ập tới, tôi cần phải giải khuây đầu óc trước đã.
Những nỗi phiền muộn, đương nhiên vẫn còn tồn đọng trong tôi. Chẳng qua là tôi cố gắng gạt nó sang một bên, tiếp tục quãng hành trình trong thân phận là một Hoàng tử mặt trời Yosuke vô tư, nhẫn nại, điềm đạm và không nóng vội. Nếu tôi là một con người khác, có lẽ tôi đã sớm bỏ cuộc vì sức ép quá lớn từ lâu rồi.
Xe lăn bánh lướt quanh một vòng thành phố, dĩ nhiên chúng tôi chỉ băng qua những nơi tấp nập người người, nhộn nhịp huyên náo, chứ không phải những con ngõ vắng lặng, đìu hiu, và cô tịch. Thấy một cửa hàng lưu niệm, tôi ngụ ý cho anh Thâm trầm dừng lại, một mình vào trong và mua những thứ lặt vặt làm quà cho ba mẹ Yosuke, ba mẹ Hanazuki, và chị Shirin nữa. Đi lâu như vậy, cảm giác nhớ nhà trong tôi đột nhiên trỗi dậy mạnh mẽ.
Khi nào thì tôi sẽ trở về?

Câu hỏi này đặt ra, tôi cũng không cách nào có thể trả lời được. Thời điểm mà tôi trở về, là sau khi bắt cóc được cô về Nhật Bản, hay sau khi giải quyết mối thù của Sakura một cách êm xuôi?
Điều quan trọng là, liệu tôi còn có thể giữ Sakura bên mình, khi cô không nghe theo lời ngăn cản của tôi, vẫn một mực giết chết người cha mang cùng dòng máu?
Vẫn là phải chờ đến lúc ấy…
Trở về khách sạn cũng đã là nửa đêm, tôi mệt mỏi hướng thẳng lên phòng, trên một bên vai là túi balo to uỳnh đựng những thứ đồ lỉnh kỉnh. Ngày hôm nay đã trải qua nhiều chuyện, điều trước mắt là tôi cần phải nghỉ ngơi.
Bước trong dãy hành lang không người, tôi nhíu mày lạ lẫm. Dường như không khí im ắng chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy quen, càng im ắng, đầu óc tôi càng dễ sinh nghi về một vấn đề nào đó sắp xảy ra. Chầm chậm tiến về phòng của mình, tôi nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường. Ấy là mẩu giấy dán lấy khung và cánh cửa đã bị bong ra, tức, có ai đó đã mở cửa…
Tôi đứng bất động tại chỗ, rồi hướng ánh mắt lên. Trên trần nhà hành lang cách đó không xa có một máy camera, khả năng cao hơn là kẻ đột nhập sẽ không liều lĩnh phục tôi ở cửa. Nghĩ vậy, tôi đẩy cửa bước vào.
Trước mắt tôi là một căn phòng tối với thứ ánh sáng mờ từ những ngọn đèn thành phố hắt qua ô cửa kính. Tôi không tiện tìm đến công tắc điện, vì nó cách tôi khá xa. Trong điều kiện như vậy, năng lực tôi có thể phát huy tối đa là tập trung lắng nghe những tiếng động lạ.
“Ra đây đi.”
Căn phòng vụt sáng, tôi hơi nheo mắt theo phản xạ.
“Cậu chủ Yosuke, đã lâu không gặp.”
Lần theo tiếng nói khá quen thuộc, tôi tìm thấy ngay nhân ảnh của một người con gái. “Chị Tamamoko Ichiru?” Chị ta vẫn chẳng khác trước kia là bao, điều duy nhất không giống là, bộ tạp dề chị hay mặc đã được thay thế bởi bộ da đen bó sát lấy cơ thể, mái tóc búi đổi thành kiểu xoã nữ tính.
“Cậu chủ vẫn còn nhận ra tôi, thật hân hạnh.”
Lướt dọc trong đầu những xúc cảm cùng trạng thái bất thường trước đây của chị, tôi khá đè nặng giọng nói của mình. “Là ai đã phái chị đến?”
Tamamoko ngạc nhiên nhìn tôi, sau chậm rãi tiến về phía bàn và rót một cốc nước, nhoẻn miệng cười. “Cậu chủ dường như rất mệt mỏi, uống một chút nước rồi hãy nói chuyện.” Chị ta giơ cốc nước đến trước mặt tôi.
Tôi nhíu mày, hừ nhẹ. Chị ta dẫu môi, rút lại cốc nước về phía mình. “Sao vậy? Là tôi đã làm cho cậu chủ phật lòng rồi?” Rồi lại cười. “Thực xin lỗi… Mà thôi, cốc nước này, một chút nữa tôi sẽ cho cậu chủ uống.”
“Mục đích đến tìm tôi của chị là gì?”
Chị ta chép miệng, sau một hồi dài dòng lê thê cũng chịu đi vào vấn đề chính. “Lấy mạng của cậu, thưa cậu chủ.”
“Là lệnh của ai?”
“Keith chủ nhân, hay là Saito Suichi.” Chị ta tiến lên một bước, tôi đồng thời cũng lùi lại một bước, cố gắng kéo dài câu chuyện nhất có thể.
“Vì sao?”
Thì ra tên Saito Suichi chính là kẻ đã biến chị ta thành người giúp việc trong nhà tôi, moi móc tin tức, giám sát, theo dõi tôi. Thật quá quắt, ấy vậy mà tôi chẳng thể nào nhận ra trong suốt một quãng thời gian.
“Chủ nhân nói rằng, cậu là mối đe doạ lớn nhất cho quyết định trả thù của White tiểu thư. Giết cậu rồi, tất cả mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.”
Tôi à lên một tiếng tỏ vẻ hiểu, lý do của tên Saito ấy cũng thật chính đáng. “Đúng là một con chó trung thành.” Tôi buộc miệng thốt lên lời khen đối với tình chủ tớ giữa Sakura và Saito.
“Chủ nhân quả thật rất trung thành,… tôi cũng vậy.”
Thấy chị ta bắt đầu chậm rãi giương súng lên cao, tôi vội giơ hai tay theo kiểu stop. “Chờ một chút.” Chị ta là con gái, tôi cần phải động não suy nghĩ, có cách nào giải quyết chị ta mà không đả động tới vũ lực hay không. “Chị này, trước khi chết, tôi có lời muốn trăng trối.”
Chị ta hơi nheo mắt nghi ngờ, tay cầm súng vẫn giữ nguyên tư thế. Tuy nhiên, trong đáy mắt chị ta vẫn không che giấu vẻ khinh miệt. Thật giống với tên Saito, chị ta cũng xem thường tôi.

Tôi ép ra một nụ cười gượng, nói nhỏ nhỏ. “Chị có thể giải đáp cho tôi một số thắc mắc được không? Tôi không muốn biến thành con ma chậm chạp sự tình nhân loại đâu.”
“Được thôi.” Chị ta nhún vai đồng ý.
“Kế hoạch trả thù của Sakura là như thế nào vậy?”
“Cậu chủ có biết, chuyện này mà truyền ra ngoài, tôi có trăm cái mạng cũng không thể nào gánh nỗi?” Tamamoko thở ra một hơi. “Là cơ sự vô cùng bảo mật. Nhưng tiết lộ với người chết có lẽ không thành vấn đề.” Chị ta gật đầu, cái gật đầu này khiến tôi vô cùng nhẹ nhõm, mặc dù tự dưng tôi lại bị xem như là “người chết”. “Ba ngày nữa, ở xưởng X và cảng Y, NewYork, sẽ xảy ra một cuộc chiến. Dưới sự trợ giúp của boss BP, White tiểu thư sẽ chủ động khiêu chiến người của White đại boss ở cả hai thế trận. Sự tình cụ thể, đến lúc đó mới biết được. Chúng tôi chỉ ở dưới nhận lệnh từ bên trên mà thôi.”
Quả nhiên suy luận của tôi không hề sai, người đứng phía sau và trợ giúp cho Sakura chính là tên boss BP ấy. Nhưng, ba ngày nữa?? Làm sao tôi có thể kịp chặn đứng kế hoạch ngông cuồng là giết chết cha mình của cô đây??
“Xưởng X và cảng Y, thế…lúc ấy Sakura sẽ ở đâu trong hai địa điểm này?”
Bỗng chị ta liếc tôi đầy nghi hoặc. Tôi giật thót mình, chẳng lẽ tôi đã phạm phải sai lầm gì đó ư? “Chỉ là…tôi rất hiếu kỳ.”
“White tiểu thư cùng boss BP ở công xưởng X, Keith thiếu gia chờ lệnh ở cảng Y, tôi được phân phó bên cạnh người để yểm trợ và nhận mệnh lệnh.”
Tôi vuốt cằm đăm chiêu, Sakura và tên boss kia ở cùng một chỗ sao?… “Thế còn Henry?”
“Henry? Ý cậu là White thiếu gia?”
“Ừ.” Tôi gật đầu. Phải rồi, mối quan hệ giữa Henry với bọn họ cũng thật phức tạp. Một bên là cha, một bên là em gái kiêm người mình yêu thương nhất, anh ta sẽ chọn ai? Quyết định của anh ta khiến cho tôi vô cùng tò mò.
“White thiếu gia không tham gia vào cuộc chiến lần này.”
“Vì anh ta không biết?”
“Không, anh ta biết. Nhưng vẫn bẵng qua.”
“Sao cơ? Đáng lý ra, anh ta phải ngăn cản hành động càn rỡ này của Sakura mới đúng chứ?”
“Càn rỡ? Cậu đúng là kẻ không biết điều.” Chị ta không ưng thuận nhìn tôi, rồi cất giọng giải thích. “Trong ngoài White gia đều tường tận việc White thiếu gia nuông chiều White tiểu thư như thế nào, chỉ trừ những lần nghiêm khắc, mọi ý kiến của nàng đều được White thiếu gia chấp thuận. Đã có tin đồn bọn họ loạn luân, nhưng đã nhanh chóng bị dập tắt.” Nói lan man một hồi, chị ta cũng hắng giọng quay về chủ đề ban đầu. “Lần này cũng không phải ngoại lệ. Tuy sự việc có tính quy mô, nhưng White thiếu gia dù biết vẫn nhắm một mắt làm thinh, vì tôn trọng sự tự quyết của nàng.”
Ngẫm cũng đúng, thoáng thôi cũng thấy Henry rất yêu cô. Tuy nhiên, tôi không nên nghĩ sự việc một cách phiến diện. “Có thể là vì mối quan hệ giữa anh ta và White đại boss không được tốt?”
“Không thể nào. Xưa nay cả hai bọn họ dường như rất hoà hợp và tốt đẹp. Tuy thiếu gia không được cha mình sủng bằng White tiểu thư, nhưng mà, trông họ giống cha con hơn…”
Tôi cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm, thái độ úp úp mở mở cùng câu nói kia của chị ta đã khiến tôi khó chịu cùng cực. Henry và cha anh ta giống cha con, còn cô và đại boss thì không giống cha con sao?? Không giống cha con thì giống cái gì cơ chứ??
Thật không thể nghĩ, con người quyến rũ, xinh đẹp tà mị như thế lại có sở thích thân mật với con gái mình. Có khi nào… cô đã bị ông ta làm gì rồi không??
Tôi lắc đầu, thầm lẩm bẩm “hổ dữ không ăn thịt con…”, để kiềm nén cơn tức giận bùng phát. Nhưng anh Thâm trầm đã nói ông ta thích phá bỏ những lệ thường, vậy có phải là, câu nói “hổ dữ không ăn thịt con” không có trọng lượng gì với ông ta sao?
“Không!” Tôi bất chợt hét lên, khiến kẻ đối diện giật mình.
Hiện tại, quyết định ngăn cản Sakura giết ông ta trong mắt tôi đã phần nào đó lung lay … ! (_ __”)
“Không gì cơ?”
“À…” Tôi gãi đầu, cười trừ. “Ý tôi là… thật không hay khi anh ta sủng nịnh em gái mình như thế.” Biết rằng Henry rất yêu cô, nuông chiều là lẽ thường tình, nhưng tôi thực cảm thấy không thoải mái, nhất là khi anh cứ để cho cô đâm đầu vào chốn nguy hiểm mà không ngăn cản hay không tham gia trợ giúp như vậy.
Nếu cô thắng, anh sẽ mất cha. Nhưng nếu White đại boss thắng, chẳng phải anh sẽ không còn cơ hội gặp lại cô? Thật chẳng rõ trong đầu óc những con người này đang nghĩ gì nữa.
“Cậu còn gì khúc mắc?”
“Còn một điều.” Bỗng dưng, tôi trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. “Có lẽ chị cũng biết, tôi yêu Sakura, và cô ấy dường như cũng yêu tôi. Nhưng Henry cũng yêu cô ấy, à không… ý tôi là, anh ta cưng chiều cô ấy còn hơn cả bảo bối. Vậy chị nghĩ xem… anh ta liệu có thể giúp đỡ tôi đi tìm Sakura mà không cần điều kiện hay không…?”
Nhanh chóng, chị ta đáp. “Số lần tôi nhìn thấy được White thiếu gia không quá mười, và số lần giao tiếp với người dường như bằng không, ngay cả giọng nói như thế nào, tôi cũng không rõ, thiết nghĩ làm sao tôi có thể hiểu được tính cách của người để trả lời cậu?” Chị ta hơi cường điệu chất giọng của mình. “Nhưng, White thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn, ngoài White tiểu thư, người đều giữ bộ mặt băng lãnh khi tiếp xúc với bất kì ai…” Điều này tôi đã được chứng thực. “…làm người không ưng ý thì chỉ có con đường chết. Thật bất khả thi nếu như White thiếu gia nhận lời giúp đỡ cậu không điều kiện. Vô cùng vô cùng bất khả thi.” Chị ta chốt câu cuối. “White thiếu gia chưa giết chết cậu vì dám quấy phá em gái của mình đã là trên cả kỳ tích rồi.”
Tamamoko nói hoàn toàn có cơ sở, và đó cũng là hướng mà tôi đang suy nghĩ đến. White Henry thật sự muốn giúp tôi, hay là giết tôi – với phương thức mượn gió bẻ măng?
Đối với con người như Henry, ngay từ đầu tôi đã không đặt quá nhiều tin tưởng. Nghe theo anh ta, đơn giản vì tôi bất đắc dĩ phải làm vậy. Và sau những chuyện đã xảy ra, tôi dường như không cần đến “sự giúp đỡ” của Tân chúa tể bóng đêm nữa. Tuy chưa rõ thực hư, nhưng bước tiếp theo, tôi sẽ dựa và chính phương hướng của mình.
Ba ngày nữa, công xưởng X…

“Hỏi xong rồi. Chị về nhắn với chủ nhân của chị rằng, có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau sau ba ngày nữa.”
Trước khi quay người toan tính bước vào phòng tắm để vệ sinh thân thể, tôi nhận được cái nhăn tít trán của Tamamoko. Tôi như vừa ngộ ra được điều gì, lấy tay vuốt vuốt tóc, cười ha ha nhìn chị ta. “Phải ha, bây giờ đến màn chị lấy mạng của tôi chứ nhỉ? Chậc, suýt nữa thì tôi quên khuấy đi mất.”
“Cậu…” Tamamoko nghiến răng trèo trẹo.
Chị ta cũng là sát thủ, người bên cạnh Saito Suichi, dĩ nhiên cũng thân thuộc với chuyện giết người, và dĩ nhiên trình độ cũng không ở dạng vừa. Nhưng đối phương chỉ có một, một sát thủ, tôi có thể xử lý. Dù vậy, chị ta vẫn là con gái, tôi không rành nên đánh con gái như thế nào cho phải, đây chính là vấn đề nan giải nhất mà tôi gặp phải ngay trước mắt.
Tamamoko một lần nữa giơ súng ngang tầm mắt, biết rằng chưa đến một giây nữa, sẽ có một viên đạn được bay ra, tôi vội vàng tung chân đá bay khẩu súng đi ngang. Chị ta trợn mắt nhìn tôi, rất nhanh tiến lại vị trí cây súng đang yên vị. Tôi đương nhiên không chịu đứng bất động, di chuyển cùng hướng với chị ta.
Trước khi chị ta nhặt được khẩu súng, tôi đã đá bay nó đi nơi khác. Bị phỗng tay trên, chị ta tức giận ra chiêu lên gối vào chỗ hiểm. Đoán được nước đường của chị, tôi hốt hoảng dùng tay đánh bật đầu gối chị ta, đồng thời đỡ lấy cái chỗ kia của mình. Thật nguy hiểm, một chút nữa thôi, tôi đã… không còn là con trai rồi!
Chị ta bị dội lực trở lại, có chút đứng không vững. Một lần nữa tiến về phía tôi, những tưởng chị ta sẽ đấm tôi một cái, chẳng ngờ được ngay sau đó…
*Chát!*
Thanh âm không mấy êm dịu kia dội lên. Tôi tròn mắt sờ vào một bên má của mình. Chị ta vừa tát tôi đấy ư??
“Tên khốn kiếp! Cậu nên đi chết đi!”
Phản ứng của chị ta chẳng khác nào một đứa con gái vừa bị tên biến thái sàm sỡ. Lục lọi trong kí ức, tôi vẫn chẳng thể nhớ mình đã làm gì khiến chị ta điên tiết như vậy. Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, tôi đã bị tát thêm một cái bên má còn lại, một cùi chỏ và một cái đấm vào bụng. Nhưng dường như tôi vẫn chưa thể thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, ấy là tìm hiểu lý do vì sao chị ta lại có biểu hiện bất thường như vậy.
“Tôi đã làm gì chị sao?”
“Câm miệng!” Chẳng rõ từ lúc nào, chị ta đã nhặt được súng từ dưới đất. Tôi vội đưa hai tay lên đầu, chân hơi di nhích.
Có lẽ là khi nãy, lúc trả đòn lên gối của chị ta, tay tôi đã vô tình chạm phải chỗ-không-nên-đụng. Tôi làm bộ mặt vô tội, nhưng ánh mắt ánh lên chút ý cười.
“Chết đi!”
*Pằng!*
Tôi ngã úp xuống sàn ngay khi viên đạn vừa va chạm vào người. Một phát trúng tim, có lẽ chị ta thật sự muốn kết liễu mạng sống của tôi thật. Tôi lộ vẻ đau đớn nhìn chị ta, hai giây sau, tôi nhắm mắt và nằm bất động trên nền gạch.
Dường như chị ta đang chậm rãi tiến về phía này. Việc mà tôi cần phải nỗ lực thực hiện bây giờ chính là cố gắng nín thở. Nín thở vì hồi hộp, hoặc nín thở để chị ta không thể nhận ra rằng tôi vẫn chưa chết.
“Như đã hứa, tôi sẽ cho cậu uống chút nước.” Giọng điệu chị ta mang theo nét bông đùa.
*Ào!* Ngay khi tiếng động kia vang lên, đã có những giọt nước nhỏ bắn tung toé lên người tôi. Có thể đoán được rằng, chị ta đã cầm cốc nước ban nãy và đổ rải trên nền nhà.
Tôi mở bừng đôi mắt, thời cơ thích hợp đã đến, tôi dùng chân mình gạt chân Tamamoko. Chị ta vì quá bất ngờ nên đã ngã nhào xuống đất, cây súng văng ra một đoạn. Tôi nhanh chóng nhổm người dậy và ngồi trên người chị ta, hai đùi dùng sức kìm chặt hai tay của chị, còn hai tay của tôi thì tập trung lực bóp cổ chị ta.
“Chị tốt nhất nên cút về, tôi không muốn tổn hại đến chị đâu.”
Tamamoko trừng mắt nhìn tôi, xem ra chị ta không nghe tôi nói rồi. Câu nói kia của tôi là thật lòng, tôi không muốn làm tổn hại đến ai cả. Nhưng chị ta cứ nhất quyết đòi giết tôi, tôi nên làm gì? Đánh ngất và bỏ chị ta vào bao tải, sau đó quăng đại ở một nơi nào đó? Cách này cũng ổn, tôi bóp cổ với lực bao nhiêu thì chỉ khiến cho chị ta ngất thôi nhỉ?
Di chuyển sự chú ý về với con người đang ở phía dưới tôi, nhìn thấy mặt chị ta đỏ bừng, tôi vội thả lỏng một chút, cũng bởi sợ chị ta sẽ chết.
Bất thình lình, khi liếc mắt sang bên cạnh, tôi thấy một nòng súng đen ngòm đang chĩa về phía đầu mình. Chẳng ngờ từ khi nào, chị ta đã với lấy cây súng gần đó, đã lên nòng sẵn và chuẩn bị bắn tôi. Tôi giật mình cả kinh, cúi đầu xuống thấp để thoát khỏi tầm ngắm của chị ta trong phút chốc. Sau khi một phát đạn được bắn ra, tôi dùng tay gạt phăng cây súng kia, lại đau đớn nhận ra một bên tai của mình đã bị kẹp chặt trong hàm răng của chị.
“A~!” Tôi rối loạn vì cơn đau ập tới. Hàm răng chị ta sắc lẻm, như muốn đem tai của tôi cắt đôi ra. Chẳng biết nên làm gì, tôi tăng cường sức lực đôi tay, tăng đến mức cao nhất có thể.
Khoảng ba giây sau, hàm răng chị ta đã buông thỏng. Tôi nhanh chóng nhổm người dậy, cũng là lúc này, tôi nhận ra, không chỉ hàm răng, mà cả cơ thể chị ta cũng đều buông thỏng.
Tôi chấn động đứng bật dậy theo phản xạ. Ngoài việc chị ta đang mở tròn mắt nhìn tôi thì chẳng có triệu chứng gì chứng mình chị ta còn sống. Tôi thận trọng nhích từng bước về phía cơ thể ấy, cúi người xuống nghe nhịp tim, rồi đưa tay lên mũi. Ngay sau đó, tôi lùi ra xa nơi ấy một chút, khuôn mặt không giấu đi vẻ kinh sợ.
Chị ta, chết thật rồi.

—-END CHAP 50—-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.