Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 38. Mạnh Mẽ
…
Sau khi trải qua cơn ác mộng mang tên Sakura, tôi đã giật mình tỉnh dậy.
Tỉnh dậy trong căn phòng màu trắng, vào một buổi sáng nắng nhẹ, tôi cảm thấy lòng hân hoan khó diễn tả thành lời. Cũng vì đây là bệnh viện, đồng nghĩa bằng cách nào đó, tôi đã thoát khỏi căn phòng tra tấn đáng sợ kia. Nhưng, khi tất cả ý thức cùng kéo về, nỗi hân hoan của tôi trong phút chốc tan biến thành mây khói, thay vào đó là nỗi đau đớn khôn nguôi.
Đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tôi thừ người, ánh mắt nhìn mông lung vào một điểm trên trần nhà. Điều đáng sợ ấy đã không đơn thuần chỉ là cơn ác mộng, mà nó thật sự diễn ra, trong cuộc sống của tôi.
“A, Kuro, cuối cùng con cũng đã tỉnh!” Trước khi giọng mẹ Yosuke vọng ra với sự mừng rỡ, tôi đã kịp nghe thấy tiếng vặn khoá cửa phòng. Có lẽ là bà quay trở lại khi vừa đi đâu đó.
Bà lao đến bên giường, ôm chầm lấy tôi, không quên đến những giọt nước mắt xúc động. “Con cảm thấy ổn cả chứ?”
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Tôi đau điếng vì sự tiếp xúc quá nhanh và mạnh. Sau một lúc co mặt rúm ró, tôi mới để ý thấy con người theo sau bà vào phòng lúc nãy. Miệng tôi khô khốc, đắng ngắt, khiến lời nói thốt ra vô cùng khó khăn. “Ba Yosuke.”
Ông gật đầu, gương mặt mọi khi rất cương nghị nay lại nhìn tôi vẻ trìu mến.
“Con đã hôn mê trong bao lâu?”
“Vừa tròn một tuần.” Mẹ thả tôi ra, giọng nói có phần khẩn trương. “Con đã khiến mọi người lo lắng lắm đấy!”
“Mau kể ba nghe, là con đã gây thù chuốc oán với ai mà trở thành nông nỗi này.”
Tôi đảo mắt nhìn một loạt dải băng trắng trên người mình, trông chẳng khác nào xác ướp Ai Cập thời cổ đại. Vẫn có thể sống được sau khi trải qua màn tra tấn dã man như vậy, xem ra đó là một kì tích trên cả kì tích rồi.
Đang không biết phải trả lời ba Yosuke thế nào, mẹ Yosuke đứng thẳng dậy, thêm vào một câu hùa theo, khiến tôi càng trở nên cảm thấy khó nói. “Con mau nói, cả sự việc lần trước nữa.”
Vụ lần trước, ba tôi cũng đã biết, nhưng kết quả điều tra lại không thu được thành quả gì. Có lẽ lần này đã khiến ông lo sốt vó. Không khéo họ lại nghĩ người con trai gương mẫu như tôi ăn chơi trác táng, nghiện hút chích, lêu lổng nên vướng phải xã hội đen thì lại khổ thân tôi. “Có thể con đã vô tình gây ra hiểu lầm nào đó với bọn người lạ mặt này mà con không hề biết.” Tôi bâng quơ trả lời. Thiết nghĩ theo chiều hướng nào, tôi cũng không hể nói ra sự tồn tại của Sakura cho họ nghe được. Một mặt, vì sự an nguy của cả gia đình tôi, mặt khác, là vì…tôi vẫn chưa có cách nào có thể thẳng thắn tố giác tên cô.
Mẹ tôi ra khỏi phòng xin phép một cuộc điện thoại. Trong phòng, ba luôn yêu cầu tôi nhớ xem đặc điểm nhận dạng của bọn chúng. Nhưng với câu hỏi nào của ông, tôi cũng chỉ đều lắc đầu.
Ông khẽ khép hờ đôi mắt ra chiều bất lực. “Được rồi.”
Với thế lực Yosuke nhà tôi, điều tra một người quả thật rất dễ. Nhưng khi đối tượng là Sakura – Nữ hoàng bóng đêm, tội phạm được cả thế giới truy lùng như cô, mạng lưới nhà Yosuke bị đâm thủng một cách vô cùng dễ dàng. Đó cũng là nguyên nhân mà ông cảm thấy bất lực như vậy.
Sau khi mẹ tôi trở vào phòng không lâu, chị Shirin cũng chạy đến. Vừa đến cửa, chị đã hét tên Kuro tôi và ôm chầm lấy tôi. “Kuro! Thật may! Em vẫn chưa chết!”
Lần này, tôi đã không thể nhịn được mà khẽ a lên. Do cái ôm của chị quá mạnh đối với cơ thể đang được quấn băng của tôi. Tôi vừa bực mình, vừa đau đớn, vừa cảm thấy buồn cười. “Chị Shirin, chẳng lẽ chị muốn em chết như thế sao ?”
Shirin lắc đầu cật lực, khoé mắt vẫn còn ngân ngấn lệ. “Dĩ nhiên không rồi. Kuro nói cái gì vậy!?”
“Em chưa chết được. Nhưng sắp bị chị hành hạ cho chết rồi đây.”
Nhanh chóng, chị buông tôi ra, xin lỗi rối rít. Tôi cười cười cho qua. Trông thấy thái độ khá lên của tôi, không khí xung quanh mọi người cũng đã giảm bớt được nhiều phần nặng nề.
“Làm thế nào mà con…có thể thoát ra khỏi đó ?”
Mẹ tôi lau lau nước mắt, nhanh chóng đáp lời. “Là chúng ta đã giải thoát cho con.”
“Dễ dàng như vậy sao?” Tôi gượng người dậy, tựa lưng vào thành giường phía sau, nhướn một bên mày đầy thắc mắc. Có thể dễ dàng cứu tôi như vậy, không rõ là do bên tôi mạnh, hay bên cô canh mật khá lỏng lẻo nữa.
“Điều này đương nhiên thôi.” Bà nhún vai. “Trên chiếc dây chuyền hình mặt trời mà mẹ tặng con nhân dịp sinh nhật 16 tuổi, có gắn một con chip định vị mà. Chỉ tiếc là quá trễ, lúc chúng ta đến thì người con đã…đầy máu me mất rồi.” Vì xúc động nên bà lại tiếp tục khóc.
Tôi ngẩn người, chớp mắt hai cái. Theo trí nhớ của tôi thì… cái con chip ấy đã được tôi gỡ ra và gắn vào chiếc xe thân yêu khoảng thời gian trước, chưa dịp nào gắn lại. Chẳng lẽ xe của tôi đậu ở bên ngoài nơi tôi bị tra tấn? Không thể nào. Vậy thì, trên mặt dây chuyền của tôi có hai con chip ? Không khả quan. Có thể là do tôi nhớ không kĩ, hoặc ai đó đã thay tôi gắn nó vào mặt dây chuyền lại thôi.
Và cả, việc xâm nhập vào nơi ấy để giải cứu tôi là cả một quá trình nữa. Thật sự là dễ dàng như vậy sao?
Nhìn vào nước mắt của mẹ, tôi lại cảm thấy mình thật yếu đuối. Để ba mẹ phải lo lắng như một đứa trẻ thế kia. Lại nhớ đến những lời lẽ lăng nhục, xúc phạm của cô, lòng tôi một lần nữa dâng lên niềm cảm xúc mạnh mẽ.
Sakura là Nữ hoàng bóng đêm. Cô ghét tôi. Tôi ghét cô. Và tôi cần phải thay đổi. – Đó là những gì tôi rút ra được sau khi trở về từ địa ngục. “Ba Yosuke,” Tôi nhìn vào mắt ông, ép ông cũng phải nhìn mình. “con muốn trở thành một con người mạnh mẽ…”
…