Băng Tan

Chương 36.2


Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 36.2

“Dừng lại.” Saito lãnh cảm ra lệnh, trước khi ngọn roi tiếp theo tiếp tục giáng xuống.
Tôi thở dốc. Lúc này đây chiếc áo trắng của tôi đã nhuốm một màu máu đỏ hon hỏn và rách bươn, ngang dọc cơ thể đã đầy rẫy những vết rách, cả ở ngực, ở bụng, ở tay, ở chân.
“Cho cậu thở 1 phút.” Rồi hắn đảo mắt nhìn những kẻ kia. “Trong thời gian đó, các người hãy đi chuẩn bị muối. À, cả ớt nữa. Tốt nhất là dằm nhuyễn thành muối ớt.”
“Cậu…” Tôi biết Saito đang có ý định làm gì tiếp theo. Vì thế mà tinh thần tôi vốn dĩ không còn đủ tỉnh táo, nay càng trở nên hoảng loạn thêm.
“Sẽ rất thú vị đấy.” Hắn cười khẩy.
“…Mục đích của cậu…là gì cơ chứ?”
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đang làm theo mệnh lệnh Sakura mà thôi.”
Sakura có thể khiến tôi ra nông nỗi này sao? Không đời nào! Tôi ra sức lắc đầu cật lực.
“Có vẻ như cậu không tin cho lắm?” Hắn chách lưỡi, ra vẻ xót thương. “Tội nghiệp thật đấy, cậu trai ngốc nghếch.”
Chẳng mất bao nhiêu thời gian, những kẻ lúc nãy trở lại với một chiếc xô trên tay. Nhìn vào thứ muối trắng trộn lẫn với ớt đo đỏ bên trong, cơ thể tôi không rét mà run. Tôi nhắm mắt, cố xua đuổi những cảnh tượng tiếp theo ra khỏi đầu.
Nhưng việc gì đến rồi cũng sẽ đến.
“‘Chăm sóc’ từng vết thương một cho cậu ta, nhớ ‘chăm sóc’ thật kỹ lưỡng.”
“AAA~~” Tôi đã hét rất to, đến độ lạc luôn cả giọng. Từng mảng da thịt trên cơ thể bị rách toạt khi nãy nay đều đạt đến tận cùng của sự bỏng rát. Nhưng như vậy vẫn chẳng hề ảnh hưởng đến động tác của bọn người này, họ vẫn tiếp tục dùng tay quét qua một lượt cơ thể tôi với “chất sát trùng cay nóng” ấy.
Cảm thấy cổ họng cũng đã bỏng rát không kém, tôi chỉ dừng lại ở những tiếng rên ư ử nhỏ xíu. Đầu hơi gục, khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại, nhỏ tong tong xuống dưới nền gạch ố đỏ màu máu.

“Cậu ngất rồi à? Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà~”
“…” Tôi lim dim mắt, tuy có nghe thấy lời hắn nói, nhưng tôi không thèm đáp trả. Cũng là vì tôi chẳng còn hơi sức đâu để trả lời hắn nữa.
Bỗng nhiên, trong số ấy có một kẻ đặt tay lên đũng quần của tôi, bắt đầu xoa nắn. Tôi giật bắn mình, ra sức vùng vẫy để bàn tay bẩn thỉu kia rời ra cơ thể tôi. Nhưng tất cả đều vô tác dụng. Chết tiệt! Tại sao tôi lại có thể bị hạ nhục như thế này? Nếu thoát ra khỏi đây, nhất định tôi sẽ băm hắn ta thành trăm ngàn mảnh.
*Bịch!*
Ngay tức thì, Saito tung cước đá thẳng vào tên đó khiến hắn lăn lông lốc qua một bên như quả banh. Tôi cố mở to mắt ra để nhìn cái nhíu mày không hài lòng từ phía hắn.
“Thật bẩn mắt.” Không chỉ có thế, lời nói của Saito còn kèm động tác giương súng bóp cò.
*Pằng!*
Tôi chết sững khi nhìn thấy viên đạn trúng vào mi tâm kẻ kia. Hắn đã chết, nhưng mắt vẫn còn trợn tròn, miệng há hốc kinh hoảng. Bọn người còn lại bàng hoàng không kém gì tôi, họ dừng tay, đứng bất động một chỗ, khiến tôi trong phút chốc thoát khỏi được màn tra tấn dã man, nhưng những vết thương cùng sự đau đớn vẫn còn nguyên đó, không cách nào quên đi được.
Vẫn trong trạng thái hỗn loạn, tôi đảo mắt nhìn Saito. Tại sao hắn lại có thể hành xử với gương mặt thản nhiên như không thế được ? Đó là một mạng người, và giết người tức là đã trở thành kẻ phạm tội. “Saito… Su…ichi… cậu là ai ?”
“Tôi là thuộc hạ của White Cherry chủ nhân.”
Câu trả lời của Saito thật khiến tôi không bằng lòng một tẹo nào. Nó giống trả lời suông vậy. “Vậy… Sakura là ai…?”
Hắn nhún vai dửng dưng, trả lời một cách lấy lệ. “Sakura là chủ nhân của tôi.”
“…” Tôi là uất ức không thể nói nên lời.

Chẳng rõ thời gian đã trôi qua được bao lâu, tôi chỉ biết rằng, cứ sau mỗi lần bản thân bị đánh thức bởi những xô nước lạnh buốt là một lần tra tấn. Bọn họ đã dùng những phương pháp mà tôi xem là kinh khủng nhất, vượt sức chịu đựng của người bình thường như tôi. Đau nhức, bỏng rát, quằn quại là tất cả những gì tôi cảm thấy được ở hiện tại.
Tôi mệt mỏi mở hờ đôi mắt, mọi thứ trong căn phòng trắng ma quái lại một lần nữa hiện lên. Yên lặng tĩnh mịch như thế này, tôi đã còn tưởng rằng, bản thân đang trên đường đi về thế giới bên kia. Liệu có đáng mừng không khi tôi biết mình vẫn còn sống ?
Trước mặt tôi, cái bóng đen bất động dần dần hiện rõ. Tôi cố gắng mở mắt để nhìn vào đôi mắt xanh ẩn sau chiếc mặt nạ của “nó”.
“Nữ…hoàng bóng đêm…”
Cộp cộp từng bước, cô ta dừng lại khi đã đứng trước mặt tôi. Dưới ánh sáng trắng của đèn điện, tôi giương tròn đôi mắt kinh ngạc của mình, trân trân nhìn vào cô ta – con người dường như vô cùng quen thuộc, lại mang mấy phần xa lạ ngay trước mắt.
Không ngờ, lúc tôi mê sảng nhất cũng là lúc mà tôi tỉnh táo và sáng suốt nhất.
“Nhận ra tôi là ai chứ?”
“…Sakura…tớ… thật ngốc.” Tôi gục đầu xuống, miệng cười cười như kẻ say rượu. Tôi cười cho sự ngu ngốc của bản thân, bấy lâu nay đều không thể nhận ra một sự thật dù nó liên tục tái diễn trước mắt. Sakura chính là Nữ hoàng bóng đêm, cái điều mà tôi đã từng nghi ngờ, và đã từng sợ nhất cuối cùng cũng đã đến. “Thì ra… những điều Saito Suichi nói đều là sự thật…”
“Nữ hoàng bóng đêm” gỡ chiếc mặt nạ màu bạch kim, để lộ một gương mặt thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng lại lạnh lùng, xa cách. “…Đúng vậy, chính tôi đã khiến cậu ra nông nỗi này…” Cô quét ánh mắt một loạt lên thân thể với các vết thương đang dần lở loét, tấy đỏ cùng bê bết máu của tôi, sau đó dừng lại ở ngón tay, nơi đã bị rút hết những chiếc móng, cô nhếch môi cười khẩy. “Sao, Kuro? Cậu cảm thấy tuyệt chứ?”
“Bây giờ là mấy giờ rồi ?”
Sakura im lặng một lúc, không rõ vì cô khá ngạc nhiên trước câu hỏi không ăn khớp vấn đề của tôi, hay là vì lý do gì khác. Sau cùng, cô vẫn mở miệng trả lời. “gần 10 giờ đêm.”
“Đã bao lâu rồi nhỉ?”
Đối với tôi ở hiện tại, một tiếng như cả một thế kỉ. Từng phút từng giây đều chậm rãi trôi qua. Bởi vì từng phút từng giây ấy, tôi đã phải chịu những cơn đau do bị hành hạ thể xác chẳng khác nào địa ngục trần gian.

“…Cậu đã vào đây chưa đầy một ngày.” Lời nói cô vẫn băng lãnh như thế.
Một ngày. Mới một ngày mà tôi đã không chịu đựng nỗi. Vậy nếu cả đời này không thể thoát khỏi nơi này, tôi sẽ trở nên ra sao đây?
“Quả thật…cậu rất giữ đúng lời hứa.” Tôi nửa cười nửa không, “chúng ta… đã được gặp lại nhau… vào ngày hôm nay…và cậu vẫn hết sức lành lặn…Vậy còn, lời giải thích ?” Bộ mặt tôi lúc này đã dần chuyển thành sự phẫn nộ vô hồi kết, tôi dụng chút sức lực còn lại để mà gào lên. “GIẢI THÍCH ĐI, SAKURA!”
Sakura đăm đăm nhìn tôi thật lâu. Tôi cũng nhìn đáp trả ánh mắt phức tạp ấy, chờ đợi một câu trả lời từ phía cô, chính là lời giải thích mà tôi luôn mong ngóng, luôn khao khát có thể nghe để hiểu. Hiểu vì sao bản thân lại trở thành như thế này, và cả mối quan hệ giữa tôi với cô, chẳng phải trước đó đang rất tốt đẹp đó sao?
Phải, tôi đã trông chờ được nhận một đáp án đến phát điên rồi. Con người ta không thể có sự nhẫn nhục chịu đựng việc bị đánh đập tra tấn mà không biết lý do lâu hơn nữa đâu.
Sakura bóp cằm tôi, móng tay cô cắm sâu vào hai bên má. Cô cất điệu cười giễu cợt. “Cậu không thông minh lên một chút được hay sao? Tôi chính là vì rất ghét cậu, thằng con trai suốt ngày lẽo đẽo bám sau tôi như một con chó luôn ngoe nguẩy cái đuôi của mình… Vốn dĩ định giết cậu ngay từ đầu. Nhưng… Kuro à, cậu thật sự khiến tôi cảm thấy thú vị, giữ cậu lại để mua vui cho bản thân, như những lúc thế này…không phải tuyệt hơn sao?”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã chết lặng, trợn ngược mắt để nhìn trân trân vào người con gái trước mặt. Là Sakura, Sakura mà tôi quen biết đó sao? Không, đây là một người con gái khác, mang gương mặt của Sakura, nhưng linh hồn hoàn toàn không phải. Sakura mà tôi quen biết là một người lạnh lùng, băng lãnh, và sẽ không bao giờ lăng nhục tôi bằng những lời lẽ như thế này đâu…
“À~ Cậu thắc mắc vì sao đêm qua tôi lại muốn giải thoát cho cậu?” Sakura hơi siết sợi dây chuyền hình mặt trời trên cổ tôi, kéo tôi sát lại gương mặt đầy sự khinh miệt của cô. “Đơn giản chỉ là trò chơi mèo vờn chuột nho nhỏ, nhưng rất vui. Xây dựng lòng tin nơi cậu, để rồi tôi có thể đạp đổ nó, tra tấn tinh thần cậu. Phải rồi, chính gương mặt đau khổ này! Aha~” Sakura bật lên tiếng cười khúc khích đầy thích thú. Trong khi đó, tôi chẳng thể mở miệng cất nỗi một lời. Vốn dĩ ngay từ đầu, Sakura đã kéo tôi vào trò chơi tra tấn tinh thần của cô rồi sao?
“…Cảm xúc đối với tôi trước giờ của cậu…”
“Hoàn toàn là giả dối.” Sakura bổ sung nốt câu nói của tôi, ưỡn ngực và thở ra một hơi mạnh.
Cho đến giờ phút này đây, tôi mới có thể hiểu thấu xuyên suốt câu nói của bác quản gia Kyuuma trước kia.
Người Sakura đã ghét…thì sống cũng không phải là chuyện dễ dàng gì cả. Người đó…nhất định sẽ mong được chết, trước khi con bé sử dụng bộ óc của mình để hành hạ người đó cả về thể xác lẫn tinh thần, cả trong quá khứ lẫn hiện tại.
Thì ra là vậy…
“…Ừ, một kiểu vờn đùa tình cảm hoàn mỹ,” Tôi cụp mi xuống, che dấu đi trong ánh mắt là một sự tuyệt vọng vô bờ bến, và nở một nụ cười yếu ớt. “So với màn tra tấn thể xác, màn tra tấn tinh thần này… còn đau đớn hơn gấp bội… Tôi thực sự rất đau…cậu hoàn toàn thành công rồi đấy, Sakura à…”
“…”

“Hôm nay…là sinh nhật tôi, cậu biết chứ ? …Món quà mà cậu dành tặng tôi độc đáo thật đấy…” Độc đáo đến độ, e rằng suốt cuộc đời này, tôi cũng không thể nào quên được.
Sakura khoanh tay im lặng, sau đó một lúc khá lâu cũng mở miệng cất lời. “Ờ, rất độc đáo…” Ngưng đoạn, cô lại tiếp tục nói. “Trò chơi đáng lẽ vẫn chưa kết thúc, nhưng vì câu nói ‘tôi thích cậu’ của cậu…” Cô vung tay đấm tôi một cú thật mạnh, máu trong miệng chưa kịp khô lại một lần nữa trào ra. “Con chó lẽo đẽo sau tôi như cậu lại có quyền gì để mà thích tôi?”
“Trước đó… tôi yêu cậu… không đơn thuần chỉ là thích…” Một giọt nước từ khoé mi chậm rãi lăn bên gò má trái của tôi, kéo theo dịch huyết sẫm đỏ dinh dính trên gương mặt cùng rơi xuống. “…Nhưng giờ đây, tôi ghét cậu… Không…phải nói là hận mới đúng… Tôi hận cậu, Sakura.”
“…” Sakura quay mặt đi, nhìn vào một điểm bất định trong không gian. “Ờ…cậu nên ghét và hận tôi, đến tận xương tuỷ. Nếu thoát khỏi đây, hãy đến tìm tôi khi cậu liệu rằng bản thân có thể báo thù được. Còn không thì vĩnh-viễn-đừng-xuất-hiện-trước-mắt-tôi, lúc ấy tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu!”
Hai giọt lệ tiếp cùng tràn khoé mi rồi song song rơi xuống. Tôi khép hờ đôi mắt, ngăn chặn nguồn cảm xúc mãnh liệt đang cuồn cuộn như sóng trào bão cuốn tận sâu trong thâm tâm. Tôi thật sự rất đau, chân, tay, mặt, ngực, bụng, và cả tim của tôi đều đau, nỗi đau không cách nào có thể xoa dịu được.
Sakura bước đi, và bỗng dừng lại khi đã đến trước cửa phòng. Cô cất giọng lãnh cảm. “Nhưng e rằng, kẻ-yếu-đuối-và-nhu-nhược như cậu, đến bản thân còn bảo vệ không xong thì đừng nên nghĩ đến việc bảo vệ người mà mình yêu thương nhất,…huống chi là nuôi ý định báo thù tôi. Cậu có thể trở thành một con người mạnh mẽ và thông minh hơn ư? Sợ rằng vài kiếp nữa vẫn chưa thể nào.”
“Cậu sai rồi…Tôi chẳng có mối thù gì để tìm cậu trả…Nếu thoát khỏi đây, vĩnh viễn tôi sẽ không đi tìm cậu. Cũng vì…tôi ghét cậu, không muốn nhìn thấy mặt cậu một lần nào nữa. Và…
…tôi sẽ trở thành con người mạnh mẽ…”
Tôi nhu nhược và yếu đuối? Đúng vậy. Tôi không thể bảo vệ bản thân, không thể bảo vệ người con gái mình yêu thương nhất? Phải, tôi hoàn toàn thừa nhận. Những lời lẽ sinh ra đã là công tử của gia đình quyền quý, hay một học sinh trung học chưa suy nghĩ chín chắn, hoặc người con gái tôi yêu nhất vốn dĩ đã rất bản lĩnh đến độ không cần sự bảo vệ của tôi, đều là những lời biện hộ không hề có giá trị. Biện hộ để làm gì…trong khi sự thật vẫn mãi là sự thật?
Nếu tôi không yêu cô, nếu tôi không luôn bám theo cô yêu cầu được kết bạn, nếu vị trí chỗ ngồi của cô không phải là ngay bên cạnh tôi, nếu ngay từ đầu…tôi chưa từng gặp cô, hoặc nếu tôi mạnh mẽ hơn một chút, thì sự việc có thể sẽ theo chiều hướng khác, tôi cũng sẽ không phải chịu sự đau đớn lớn lao như thế này. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở chữ “nếu”, “nếu” không phải là sự thật, và “nếu” không thể thay khác được sự thật đang tái diễn trước mắt.
Tôi cần phải thay đổi. Không phải vì bị lời nói kia khiêu khích, cũng không phải vì muốn chứng minh hay thể hiện bản thân, mà thực tâm tôi đã nhận ra được nhược điểm to lớn của mình, cấp bách lúc này là cần phải thay đổi.
Tôi,
sẽ thay đổi.

­—-END CHAP 36—-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.