Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 34.2
…
…
Không khí sáng thoang thoảng mùi dịu nhẹ của đất trời, thiên nhiên cây cỏ dường như đang có một sự lột xác ngoạn mục. Đã không còn lớp tuyết dày cộm phủ khắp hiên hè mái nhà con đường ngõ phố, không còn cái bầu trời xám ngoét với những cơn mưa trắng lất phất rơi, cũng không còn cảnh đường phố thiếu vắng bóng người nữa. Tháng hai rồi, đến lúc phải chào tạm biệt mùa đông thôi!
Tôi ngồi trên một chiếc ghế đá nhỏ gần trường để đợi Sakura, cũng bởi vì chúng tôi đã hẹn nhau ở đây từ trước. Tôi đan chéo hai tay và đặt trên đùi, lòng hiện giờ chỉ có cảm giác hồi hộp băn khoăn mãi không thôi, vì thế mà tôi đã đến sớm hẹn những nửa tiếng. Biết Sakura là người rất trọng thời gian, cô không đến sớm, cũng chẳng đến muộn, nên nhất định tôi phải chờ đúng nửa tiếng rồi.
Trong suốt quãng thời gian chờ đợi, số học sinh đến ngày một đông, không chỉ có học sinh trong trường mà còn ở các trường khác, cùng phụ huynh học sinh, hay những cặp tình nhân nữa. Nói chung, bất kì ai có vé đều được vào trường cả.
Nhưng tôi nghĩ lý do để mọi người cùng kéo nhau đến một phần là do vẻ đẹp thiên phú, vô cùng có sức hút các nữ sinh của Yosuke Kuro tôi.
“Hoàng tử mặt trời phải không nhỉ?” Loáng thoáng nghe được tiếng nữ sinh trên vỉa hè cách mình không xa, tôi nhìn về phía họ, vẫy nhẹ bàn tay, miệng cười mỉm.
“Phải rồi, phải rồi!” Dường như bọn họ đang muốn chạy lại phía tôi. Có nhiều lúc, tôi đã nghĩ rằng lực hút của mình còn lớn hơn cả lực hút của trái đất nữa kia.
Thấy bóng dáng người con gái đang đứng trước mặt, tôi chẳng cần suy nghĩ nhiều, nắm bàn tay của người đó, cười thật tươi. Bọn họ phía gần ấy liền khựng bước như chết sững. Sau đó là buồn thiu thỉu, quay mặt bỏ đi.
Tôi liếc về phía bọn họ mà cười khúc khích. Lý do chính của tôi là muốn “đuổi” họ đi thôi, còn lý do phụ thì, chẳng là gì cả.
“Cậu chủ…” Thấy sự bất ngờ cùng gương mặt đang dần đỏ lựng của chị, tôi nhanh chóng thả tay ra, lè lưỡi và khì cười.
“Xin lỗi chị nhé, chị Tamamoko~”
Chị chính là Tamamoko Ichiru, người giúp việc vừa mới vào làm cho nhà tôi cách đây không lâu. Cũng đã có mấy lần tôi nói chuyện với chị, đa phần đều là những lời chòng ghẹo cả. Khó trách vì sao mỗi lần gặp tôi, chị lại hay ra vẻ e thẹn đến thế.
Tưởng tượng nếu đó là Sakura thì thế nào nhỉ? Ôi, có lẽ tôi sẽ đập đầu vào tường mà tự sát mất.
“Vâng, thưa cậu chủ…”
“Chị cũng đi dự hội sao? Một mình à?” Tôi liếc nhìn một lượt khi chị đã gỡ bỏ cái tạp dề. Cũng khá xinh đẹp.
“…Vâng, cậu cũng đi một mình ư?”
“Không, tôi đi cùng bạn…ừm…” Tôi cúi xuống liếc nhìn đồng hồ, còn 30s nữa là đến giờ hẹn. Không cần ngóc đầu lên, tôi cũng cất giọng chắc nịch. “Cô ấy đã đến kia rồi…”
Tôi ngẩng đầu nhìn về hướng bên kia đường, đúng là Sakura đã xuất hiện. Cô ấy đang nhìn tôi, một cách trực diện, khiến tôi khó tránh khỏi việc đổ mồ hôi lạnh.
Chị Tamamoko nhìn theo ánh mắt tôi, phát hiện thân hình người con gái đó, miệng chị khẽ cong lên một nụ cười phức tạp. “Quả là tiểu thư danh giá…”
Tôi đứng dậy, bước lên một bước và mỉm cười với Sakura. Đồng thời cũng muốn giải thích với chị Tamamoko rằng cô chẳng phải tiểu thư danh giá, cô chỉ là một người con gái lai giản dị như bao người mà thôi. Nhưng Sakura lúc này đây đã đến gần, tôi không nên mở miệng nói nhiều nữa.
“Kuro~” Sakura mở miệng chào tôi, nhưng mắt lại liên tục liếc nhìn người con gái lạ này. Nhanh nhảu, tôi giới thiệu chị với cô. “Đây là Tamamoko Ichiru, chị giúp việc nhà tớ.” Hết nhìn Sakura, tôi đảo mắt nhìn chị. “Còn đây là Kobayashi Sakura, … ‘bạn’…của em.”
“Chào Kobayashi tiểu thư. Có lẽ, tôi đã gặp tiểu thư trong trí tưởng tượng của mình, cậu chủ đã kể rất nhiều về tiểu thư cho tôi nghe. Tôi rất vinh dự khi được làm quen với cô, tiểu thư Kobayashi…”
Sakura im lặng nhìn chị một lúc. Cô lại sắp sửa đẩy chị vào tình cảnh khó xử như đối với tôi dạo đầu đây mà.
“Cậu thân thiết với người ở thật đấy!” Sakura chuyển ánh mắt đến tôi, với cái nhíu mày khá thắc mắc, không thoải mái và cả… dò xét. “Vậy thì tại sao vài tháng trước, cậu không nhờ chị ta đưa cơm cho cậu ấy?”
Tôi khẽ rung mi, đứng ngẩn người. Phải mất một lúc để suy nghĩ, tôi mới chợt hiểu ra vấn đề. Đúng là vài tháng trước, không, chính xác là hơn-nửa-năm-trước, trong bữa ăn trưa với cô, tôi đã nói rằng bác quản gia bận việc đột xuất nên không đưa cơm cho tôi được, mà tôi lại ngại nhờ những gia nhân khác giúp đỡ. Hoá ra là đã nửa năm hơn rồi mà cô vẫn còn nhớ ư?! Đầu óc của cô còn được dùng để nhớ những vấn đề vô cùng nhỏ nhặt như thế này sao?
“Chị Tamamoko chỉ vừa mới đến làm được một, hai tháng thôi.”
Ngay sau lời giải đáp của tôi, cô khẽ “ồ” lên một tiếng ngân dài. Hai hàng mày vểnh lên pha lẫn chút thích thú, như vừa ngộ ra được một việc gì sâu xa lắm vậy.
“Hoá ra là người mới…” Sakura nhếch môi cười lạnh. Tôi nhất thời không hiểu được toàn bộ ý nghĩa câu nói của cô, chỉ thoang thoảng mùi vị của giấm chua, của sự ganh tỵ. Hớ~ là ai đang ganh tỵ ai ở đây thế? Làm gì có ai? Xem ra tôi nhầm lẫn rồi…
Trái với gương mặt lạnh lùng của Sakura, chị Tamamoko chỉ cúi đầu không dám mở lời.
“Lời chị nói cũng thật mạch lạc, hoa mỹ. Thiếu chút nữa là có thể so sánh chị với đám gia nhân trước kia của tôi mất rồi.” Sakura nhún vai dửng dưng, sau lãnh cảm nhìn tôi. “Đi thôi.”
“Chị Tamamoko, tạm biệt nhé.” Bị Sakura kéo đi, tôi ngoái đầu lại nhìn chị giúp việc để gửi lời tạm biệt. Chị nhìn xuống đất, hai bàn tay dường như hơi giật giật, một hồi sau, tôi mới thấy được chị ngóc đầu lên mỉm cười với mình. “Cậu chủ đi thong thả.”
Tôi thở phù ra nhẹ nhõm. Có lẽ người giúp việc hay e thẹn như chị bị người đáng sợ và lạnh lùng chẳng khác gì băng tảng ngàn năm là cô đem cho doạ tái xanh mặt mày rồi.
Tôi mỉm cười tự đắc, cũng thật nể bản thân mình. Trước kia chẳng có ai dám lại gần Sakura nửa mét vì tử khí toả ra xung quanh người cô. Dĩ nhiên là trừ tôi. Tôi đã đến bên cạnh cô, yêu cầu kết bạn, để rồi yêu cô lúc nào không hay.
Để yêu được một tảng băng sống, nào có phải chuyện dễ! Đó là còn chưa tính đến chuyện được yêu nữa kia…
…