Băng Tan

Chương Ngoại Truyện: Part 2.1


Bạn đang đọc Băng Tan: Chương Ngoại Truyện: Part 2.1


12 năm sau.
Trong căn phòng yên ắng, người con trai thân hình hoàn mỹ ngồi ngay bàn trà, tay xoay xoay chiếc ly nhỏ, mắt ngắm nhìn những đường nét được trạm chỗ tinh xảo trên nó. Nhưng thực chất, đầu anh đang nghĩ tới cái tít của một trang tin tức vừa đưa ra: ‘Tân Chúa tể – Nữ hoàng bóng đêm, cặp bài trùng đáng sợ nhất thế giới’
Cánh cửa bật mở, cô gái nhỏ nhắn lao ào vào trong. Cô đứng trước mặt người con trai, ánh mắt vô cùng khẩn trương. “Anh Henry, đi, em có nơi này hay lắm.”
“Cher, em không cần phải vội.” Henry nhíu nhíu đôi lông mày nhìn dáng vẻ hấp tấp vội vã của người con gái trước mặt.
Cherry nay đã là thiếu nữ 16, gương mặt xinh đẹp chẳng khác nào thiên thần. Đôi mắt buồn, xanh biếc và sáng long lanh, lại mang chút gì đó hồn nhiên, đáng yêu cùng cực. Cô không còn là bé con năm nào nữa, cả cơ thể đều có chiều hướng phát triển lên, nhưng riêng chiều cao mấy năm nay chỉ ở mức một mét năm chín, sáu mươi, dường như không cao hơn được nữa. Nếu như không có bài tập đeo bao cát hoặc vật thật nặng vào chân, hay chạy mấy chục vòng dưới bãi biển trong khi chân đeo giày leo núi, có lẽ cô cũng cao hơn được nhiều rồi.
Không sao, lùn cũng có cái đáng yêu riêng của nó.
“Em đâu có vội.” Cherry bĩu môi nhìn kẻ trước mặt. “Nhưng tầm giờ này đi mới vui, cũng là để em học hỏi thêm kinh nghiệm nữa.”
“Em muốn đi đâu?” Anh chép miệng ngán ngẩm. Cherry hoành tẩu giang hồ gần cả hai năm nay rồi, học hỏi kinh nghiệm có còn là lý do hợp lý nữa không? Em gái anh chỉ giỏi nguỵ biện đủ điều.
“Phố đèn đỏ.”
“Nơi ấy nguy hiểm lắm.”
“Chẳng lẽ…” Cherry cười nửa miệng, nhìn anh khiêu khích. “…anh sợ rồi sao? Thôi vậy, em đi một mình.”
“Được rồi.” Henry lạnh lùng nhìn, miệng khẽ hừ nhẹ. Cuối cùng cũng chịu quy thuận theo lời cô. Không phải anh sợ hãi gì. Anh biết Cherry rất bản lĩnh, chỉ là anh đang lo thừa vì sợ người ta sẽ chuốc thuốc cô mà làm chuyện đồi bại mất tính người nào đó thôi.
Đúng vậy, rõ ràng là anh đang lo thừa, Cher của anh nếu không ngửi được mùi nguy hiểm, có lẽ những năm qua, cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Buổi tối mùa hè mang theo phong vị ngột ngạt, thỉnh thoảng lại có một vài cơn gió mát tạt qua, nhưng cái ngột ngạt kia dường như vẫn không vơi đi được phần nào.
Phố đèn đỏ – nơi mua bán mại dâm, nơi tập trung những thành phần cặn bã của xã hội. Những con người nơi này chẳng khác gì loài cú, ngủ ngày để dành sức lực hoạt động về đêm. Họ mặc sức phá phách, thác loạn. Mới 9 giờ tối, từ xa đã nghe dồn dập tiếng nhạc đinh tai, lũ người kia điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.

Nhưng không phải nơi nào cũng như vậy. Nơi cần náo nhiệt thì vô cùng náo nhiệt, nơi cần vắng vẻ thì tự khắc im ắng lạ thường.
Cherry nắm chặt lòng bàn tay anh, cứ thế tiến thẳng về phía trước. Cô không vội, nhưng thật sự trong lòng đã cảm thấy háo hức vô cùng rồi. Không phải lần đầu cô biết đến sự tồn tại của nơi này, cũng không phải là cô không biết thành phần cấu tạo nơi này như thế nào. Nhưng là lần đầu tiên cô đặt chân vào đây, nên lòng không tránh khỏi hưng phấn.
Được đoạn, Cherry khựng người không dám nhúc nhích, tròn mắt nhìn cảnh tượng mình vừa thấy. Trước mắt cô đó là tình cảnh hai người, một nam một nữ, trên người không có bất kì mảnh vải nào, đang đứng tựa vào một góc khuất tối và giao cấu. Cũng vì nghe những tiếng thở, tiếng rên cuồng loạn mà Cherry có thể nhận ra nhanh chóng.
Cherry biết phố đèn đỏ là vậy, nhưng khi nhìn thấy lại không thể nào tránh khỏi xấu hổ. Chỉ vài giây sau, cô quay lưng về phía bọn họ, cũng là quay mặt về phía Henry, mắt hướng xuống đất, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, tiết tấu hơi thở dường như đã nhanh hơn, hai hàng mi chớp chớp cố gắng rũ bỏ những tư thế ám muội liên tục chạy xẹt xẹt trong đầu mình.
“Chẳng phải em muốn đến đây là xem những cảnh tượng này sao?” Thấu hiểu mọi cảm xúc trong cô hiện tại, anh thoáng mỉm cười giễu cợt.
“Em…” Đúng ý định ban đầu của Cherry là thế, nhưng cô chẳng thể ngờ được thực tế lại… khiến con người ta có cảm giác cơ thể đang ngày một nóng lên như thế này.
Hai con người một nam một nữ kia chìm đắm vào khoái cảm của riêng họ, chẳng hề để ý đến tình cảnh xung quanh.
“Em đang nghĩ về hành động của hai người bọn họ… .” Anh khẽ vuốt tóc cô, nụ cười vẫn giữ nguyên trên khuôn mặt. “…nhưng nhân vật chính lại là em và…anh?”
“Henry!” Cherry cảm thấy hai má mình nóng ran. Lại bị lời nói kia khiêu khích, cô chỉ muốn bước đi trước, bỏ anh lại đằng sau. Nhưng chưa kịp làm gì, anh đã kéo cô sát vào lòng mình, nâng cằm cô lên và hôn môi cuồng nhiệt.
Chẳng còn lạ lẫm gì hành động này của anh nữa, cứ mỗi lần hai người đứng gần nhau một chút, anh lại đè cô hôn tới tấp. Lúc đầu còn ngượng ngùng, về sau thì cô đã quen mất rồi. Nhưng không cách nào có thể bỏ được, nếu thiếu nụ hôn này của anh, cô lại cảm thấy trống trải cùng cực.
Tình cảm của hai người từ lâu đã không còn là tình cảm anh em nữa. Không cùng một dòng máu, không bị lão cha bá đạo ngăn cấm, mọi người có dị nghị đôi chút, nhưng dưới trướng của cả hai thì tất thảy đều xong xuôi êm ả. Vì thế mà họ cứ ngày một tiến tới, tình cảm càng lớn càng mặn nồng sâu sắc, có thể khiến bất kì ai trên thế gian này cũng đều phải ganh tỵ.
Anh buông Cherry ra, khoé môi nhếch lên một nụ cười quái đản. “Em muốn tới đây là để học hỏi kinh nghiệm này sao?” Anh hất mặt, ngước nhìn hai cái nhân ảnh loã lồ kia. “Thì ra là vậy.”
“Không, không phải.” Cherry lắc đầu cật lực, mặt đỏ bừng. “Henry, anh cũng biết mà, nơi này có nhiều loại người với hạng người, em chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm chiến đấu thôi.”
Henry phì cười. Bỏ ngoài tai những lời giải thích mà anh thừa sức biết rõ kia, anh quàng tay qua cổ cô và bước đi tiếp. Ngón tay cái lướt nhanh qua các đầu ngón tay còn lại. Sống cùng Henry bao lâu, Cherry đã quá rõ hành động này của anh, nó cứ như một thói quen vậy, cứ mỗi lần anh cảm thấy vui, hay có chuyện gì đó không ngoài dự liệu của mình, anh đều làm như thế – quét ngón tay cái một lượt qua các đầu ngón tay khác.
“Bất cứ khi nào em muốn, anh có thể chỉ em, và…giúp em hoàn thành bài thực hành.” Lời nói của anh không dấu ý cười cười xấu xa. Nếu cô đồng ý thì quá tốt rồi, nếu không đồng ý, anh cũng sẽ có cách.
“Henry a

~~” Cherry ngân dài, càu nhàu lời châm chọc của anh để che dấu sự xấu hổ, nhưng không thành công. Trong thấy thái độ vô cùng vô cùng đáng yêu này của cô, Henry cắn nhẹ vào rái tai khiến cô hơi co người lại. Rồi cả hai cùng tiến sâu vào trung tâm con phố đèn đỏ.
Những kẻ đàn bà mặc như không mặc xuất hiện ngày một nhiều, họ vẫy vẫy tay với hai anh em Ry, chính xác hơn là với anh. Cô đem ánh mắt chán ghét lườm bọn họ, nắm tay anh đi với vận tốc nhanh hơn bình thường. Vào trong một bar bất kỳ, cả hai đều ngửi được mùi vị là lạ, nồng nồng từ bên trong. Cách bố trí ở đây chẳng khác ngoài thị trấn là bao, nhưng cái khác duy nhất là, những cặp đôi nơi này thoải mái tung hoành, đụng chạm, và làm việc ấy giữa thanh niên bạch nhật mà không mảy may một chút ngượng ngập nào. Có lẽ vì họ đã có thứ suy nghĩ, ở đây ai cũng như ai nên mới tự do như vậy.
Nhìn vào khung cảnh sặc vị ái tình này, bỗng nhiên cô cảm thấy trong người vô cùng khó chịu.
“Quả thật có rất nhiều thứ để em học hỏi.” Anh cười cười, ghé sát vào tai cô thì thầm. Anh mang hơi thở ấm áp đến cô, khiến cơ thể đã sẵn khó chịu nay càng khó chịu hơn.
Tiếng nhạc vẫn thoải mái xập xình. Phía trên kia, nữ DJ đang nhún nhảy điên cuồng theo điệu nhạc hỗn tạp. Cô đảo mắt nhìn một hồi, ngoài những cái hành động sỗ sàng ấy thì chẳng còn gì thú vị nữa cả.
“Trong đây nóng quá, ra ngoài thôi.” Cherry cúi đầu xuống, gương mặt ửng đỏ như quả cà chua.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ kiều diễm bế theo một đứa con gái khoảng 3,4 tuổi tiến vào bên trong, làm thu hút sự chú ý của Cherry. Cô dừng hẳn người, ý định ra ngoài ban nãy đã bay biến đâu mất, thay vào đó là chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của bà ta.
Bà ta mặc bộ đồ sang trọng, tiến đến một người đàn ông đang ôm hôn người phụ nữ ăn mặc vô cùng lố lăng, trên mặt là sự tức giận cực hạn. Đứa con ngây ngô chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Thoáng nhìn, cô và Henry cũng có thể nhận ra, người đàn ông đó chính là chồng bà ta.
“Ba.” Đứng từ khoảng cách này, cô đủ nghe tiếng gọi khá to của nhóc con nhỏ xíu kia.
Người đàn ông dừng mọi động tác, ngẩng đầu lên nhìn hai kẻ trước mặt. Ông ta đứng dậy, mặt không chút gì hối lỗi khi đi vụng trộm và bị bắt quả tang. Điều này khiến người phụ nữ cảm thấy không thể chịu đựng nỗi nữa, cầm ly nước gần đó và hất thẳng vào mặt ông ta.
Trước con mắt bao nhiêu người, ông ta lại bị bẽ mặt như vậy. Chẳng trách vì sao ông lại nổi sùng lên, lao đến người phụ nữ kia mà tát một cái.
Cô nhíu mày xem tiếp diễn biến câu chuyện, nhưng Henry dường như không hề hứng thú với việc này. Anh kéo tay cô đi, liền nhận được cái lắc đầu từ phía cô.
“Khốn kiếp!” Bị tát đau, bà ta mạnh miệng chửi bới. “Ông đúng là loại cặn bã, ô hợp! Không đáng để sống!”
Bị những tiếng quát tháo kia làm cho điên tiết, sẵn trong người đã có hơi men, không biết ông ta lấy từ đâu một con dao và đâm thẳng vào tim người phụ nữ. Bà không kịp phản ứng, chỉ tròn mắt, sững sờ nhìn ông ta rồi từ từ gục xuống.

“Thịch…”
Máu chầm chậm trào ra từ miệng vết thương. Cả nơi đây bỗng chốc bị náo loạn, bọn người kia vì sợ hãi, lao đầu chạy thoát mà không kịp mặc đồ cho đàng hoàng.
Sau một hồi thoi thóp thở, bà ta đã chết. Đứa con gái nhỏ bé bên cạnh cố gắng lay mẹ mà khóc thét cùng cực. Thế nhưng người đàn ông kia vẫn chưa thể nhận thức ra hành vi của mình, hoặc bản chất lương tâm của ông ta ngay từ đầu đã là vậy.
“Thịch…”
Không hiểu sao, Cherry chợt cảm thấy đau đầu dữ dội. Một loạt hình ảnh chạy trong đầu, không rõ đầu đuôi, không được xếp thứ tự, cũng vô cùng mơ hồ như những mảnh ghép rời rạc. Cherry ôm đầu, người bỗng chốc hơi chao đảo. Cứ như rằng một hộp tủ kí ức khoá chốt trong đầu đang bị búa đập bung ra, nhưng vẫn còn bị mắc kẹt. Cô rất muốn nhớ cái gì đó, nhưng không thể.
Cũng có nhiều lần trước đây, Cherry đã gặp trường hợp này.
Henry đứng cạnh trông thấy sắc thái không bình thường của cô, anh ôm eo đỡ cô đứng vững. “Cher, em cảm thấy không khoẻ sao?”
Người đàn ông kia vì bị sự ồn ào quấy nhiễu, ông ta chẳng chịu đựng nỗi mà rút con dao ra khỏi ngực bà, toan tính giết chết đứa con gái của mình. Đó là một hành vi vô nhân đạo, mất hết tính người, đáng khinh bỉ trong giới loài người. Ông ta quả thật rất tàn bạo, vô cùng tàn bạo.
Không kịp trả lời câu hỏi của anh, Cherry đã lao đến phía trước, dùng chân đá bay con dao lên cao. Cô chụp lấy, rồi cứa cổ ông ta một vệt dài, nhưng không sâu, chỉ đủ làm cho ông ta bất tỉnh nhân sự. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng 2 giây.
Bé con 3,4 tuổi ngồi bệt xuống đất gần đó lập tức oà khóc to hơn. Nó chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cả, chỉ biết hai con người đã nuôi nấng nó đều chết cả rồi.
“Câm miệng!” Cherry gắt gỏng, đôi mắt long lên những vằn đỏ. Đầu cô vẫn còn đau như búa bổ. “Ông ta chưa chết! Hãy cố gắng luyện tập thật nhiều, để sau này tự tay em hãy báo thù cho mẹ của em!”
“Thịch…”
Báo thù ư?
Trong tiềm thức cô bỗng văng vẳng đâu đó tiếng báo thù. Cứ như cái tư tưởng ấy đã ngấm ngầm tồn tại trong cơ thể cô từ rất lâu, và ăn sâu vào trong máu thịt cô rồi vậy.
Nhóc con bị giật mình vì tiếng chửi bới nên càng khóc to hơn. Henry đứng bên cạnh, trầm mặc nhìn thái độ sửng cồ bất chợt, cùng khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi bởi cơn đau của cô.
Anh lôi trong túi ra một chiếc điện thoại thông minh, nhìn vào tín hiệu báo động trên màn hình của nó.
“Cher, em cần phải rời khỏi nơi này. Cảnh sát sẽ có mặt trong 3’40’’ nữa.” Chẳng chờ câu trả lời của Cherry, anh đã kéo cô đi. Nhưng cô đã nhanh chóng giằng lại. Hành động lạ lùng ấy đã khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
“Cher…”

“Anh Henry, em…muốn mang cô bé này theo.”
“Tại sao…?”
“…Em không biết.” Cherry khổ sở nói. Chẳng rõ trời xui đất khiến gì mà cô lại muốn mang theo nó cả. Nhưng nhìn đứa bé đáng thương kia, cô lại không nỡ để nó lại một mình với đám cảnh sát vô dụng. Sợ rằng đám cảnh sát ấy sẽ giáo huấn nó đủ điều. Và rồi, nó sẽ không thể báo thù cho người mẹ của nó nữa.
“Em nên nhớ…” Anh lạnh mặt. “White gia không phải là nơi vào ra tuỳ tiện. Đứa trẻ này sống ở đó, lại không tài cán gì, nhất định sẽ bị mọi người bỡn cợt và tẩy chay cho đến chết.”
“Em…” Đắn đo một lúc, cô cũng quyết định sẽ trả lời anh như thế nào. “…Em sẽ bảo vệ nó. Chống lại nó, tức chống lại mệnh lệnh của đương kim tiểu thư nhà họ White là em.”
“Được rồi…” Đến bây giờ, Henry mới chịu hạ giọng. Anh tiến đến cạnh bé con lúc này đã ngưng khóc một chút, cho nó quàng tay qua cổ anh rồi bế nó lên bằng một tay. “Xin tuân lệnh tiểu thư.”
Thoắt một cái, cả ba đã rời khỏi con phố quái quỷ.
“Em không khoẻ, có thể nói.” Tay còn lại, anh siết chặt lấy cái eo thanh mảnh của cô.
Cherry cắn cắn môi, không biết phải trả lời anh như thế nào. Sau cùng, cô mới chợt quyết định nói nửa sự thật cho anh nghe. “Em chỉ hơi nhức đầu một chút.”
“Em cần kiểm tra tổng quát.” Giọng nói anh vang đều như một mệnh lệnh. Bởi lẽ, anh là một con người tinh tế, mọi sự đều không thể nào qua mắt được anh. Rõ ràng có điều gì đó mà cô đang cố gắng giấu không nói cho anh nghe. Càng giấu, anh càng moi. Người con gái này là Cherry, là Cher của anh. Không có điều gì mà cô có thể giấu anh được cả.
“Không cần, lập tức không cần.” Cô đem ánh mắt khẩn trương nhìn anh. Lần này cô nhất định không giấu anh nữa. “Em đau đầu, đau như muốn nổ tung vậy. Nhưng em dám đảm bảo rằng bản thân không sao cả. Em có thể thề.”
“Có những hình ảnh lạ mà quen nào đó liên tục ẩn hiện trong đầu em?”
“Ưm, phải.” Cherry gật gật đầu. Thấy anh thoáng nở một nụ cười mơ hồ, cơ mặt cô cũng có phần giãn ra. Chỉ là cô không hiểu bản chất của nụ cười kia là gì.
“Có thể đó là ký ức của em.”
Năm xưa, Nathan cha anh lượm lặt cô từ đâu đó về. Một cô bé dễ thương và yếu đuối, trí nhớ lại không còn. Cha anh bất chợt thu nhận cô, có lẽ là vì thấy được cái tài của cô. Nhưng những kẻ ở bên cạnh ông, chẳng ai và chẳng lúc nào là không gặp phải nguy hiểm cả. Mất trí nhớ lại còn là một tàn tích nặng nề. Từ đó mà anh có thể suy ra được, ký ức bị mất đi của cô không đẹp đẽ gì cho cam. Chỉ mong là cô không thể nào nhớ lại được tuổi thơ dường như được xem là kinh hoàng kia. Hoặc giả dụ có nhớ lại được, cô cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm cha con của hai người, đặc biệt là tình yêu giữa cô và anh.
Anh chỉ mong có thế.
Cherry không trả lời, trong lòng bỗng dấy lên niềm cảm xúc phức tạp. Ký ức lấy lại được, liệu cuộc sống của cô có còn thú vị như hiện tại không…?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.