Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 32.3
…
Ngày hội đêm giáng sinh cuối cùng cũng đã đến.
Tôi qua nhà Shirin đón chị, hôm nay chị mặc một chiếc váy xoè màu neon ngắn vô cùng chói mắt, cộng thêm chiếc áo lưới đen rộng cổ, phối ren và đính những viên đá đen tuyền bóng nhẩy. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, Shirin mặc bộ đồ nào cũng đẹp. Nhưng bản tính rất khó dời, dường như xưa nay chị toàn ăn mặc những kiểu hở hang chói mắt loè loẹt này, ngay cả mùa đông lạnh giá, chị cũng không hề hấn gì.
Cùng là con gái, Sakura lại có cách ăn mặc khác hẳn chị Shirin, cô thường mặc những bộ đồ giản dị mà lại vô cùng hợp thời trang. Nhưng dường như cô chẳng bao giờ quan tâm về trang phục mình đang mặc.
“Đi thôi Kuro.” Shirin híp mắt nhìn tôi. Bị vực dậy khỏi suy nghĩ, tôi gật đầu như một cái máy. Lúc sau mới nhớ đến là cần phải kèm theo nụ cười thật tươi nữa.
Shirin khoác tay tôi, vòng hai ba lượt mới tới chân cầu gần ngọn tháp, đi thêm một chút nữa sẽ bắt gặp một nhà thờ. Đâu đâu cũng tràn ngập ánh sáng, người người, nhà nhà đều mang chung một tiếng cười tươi vui.
Nhà thờ tấp nập người không còn chỗ chen chân. Cây thông noel lớn với đủ thứ sắc màu được dựng lên, sừng sững như chọc ngang bầu trời.
Suốt chặng đường đi, chúng tôi đã được đổ dồn sự chú ý từ rất nhiều người qua lại. Họ thầm mỉm cười, có lẽ như bọn họ nghĩ tôi và chị là một cặp nam thanh nữ tú, vô cùng đẹp đôi. Từ trước đến giờ, đã có nhiều người nhận xét như thế, nên tôi cũng phần nào chấp nhận được. Nếu là mới đầu, chắc chắn tôi sẽ ngượng đỏ mặt mà không dám nhìn chị mất.
Chúng tôi tiến thẳng vào nhà thờ, nhận những món quà dễ thương từ ông già noel. Tôi không có hứng thú với chúng, nhưng thấy chị Shirin tỏ ra phấn khích vậy, liền không nỡ từ chối mà nhận chúng với một khuôn mặt vô cùng hào hứng. Sau lại tiến ra ngoài, đi dạo trong tháp Tokyo, ngắm sao qua kính viễn vọng. Chán rồi lại trở xuống, ghé qua các gian hàng nhỏ, chơi đủ các loại trò chơi. Lượn lờ hai ba vòng, chị mới cho phép tôi được nghỉ chân một lát.
Tôi đưa một chai nước trái cây cho chị, rồi bắt đầu uống một cách ngon lành. Cái lạnh của nó từ từ trào xuống dạ dày, khiến tôi rùng mình một chập.
“Chị cảm thấy rất vui, Kuro thì thế nào?” Không nhìn chị, tôi cũng biết chị đang toe toét miệng cười với tôi.
“Giống chị thôi.” Vừa kịp hoàn thành câu nói, nhân ảnh nhỏ nhắn phía xa kia đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi ngỡ ngàng, một cảm xúc mãnh liệt dấy lên từ tận sâu đáy lòng.
“Kuro, chị có chuyện muốn nói với em…”
Sakura đang trong bộ váy rời màu trắng thanh khiết, dáng dấp bẽn lẽn đi theo sau ai đó. Không phải Saito Suichi, dáng người ấy cao ráo khoẻ mạnh, toát ra vẻ thanh tôn, khí chất hơn người, dù không thấy được mặt mũi, nhưng đi kèm với vóc người kia thì nhất định không tồi. Bàn tay cô được nắm gọn trong lòng bàn tay của kẻ ấy. Yên bình, đẹp đẽ, họ sóng bước bên nhau như một cặp trời sinh, như toả ánh hào quang lấp lánh.
Những điều Saito nói với tôi đều là sự thật…
và người yêu của cô ấy đã tìm tới đây rồi…
“Kuro, em có nghe chị nói không vậy?”
Tôi giật mình khi nghe thanh âm cao bất chợt của chị. Nãy giờ chị nói gì, dường như tôi đều không nhập tâm đến, chẳng trách sao gương mặt chị lại tức tối như vậy. Nhưng tôi không quan tâm, so với nỗi đau đớn lớn lao trong lòng tôi, cơn tức giận của chị dường như không tồn tại.
“Em nhớ ra mình cần có việc về trước, em xin lỗi chị. Lỗi lầm này nhất định em sẽ trả.” Nói rồi tôi liền vụt chạy đi mà chẳng kịp nhìn thấy gương mặt tối sầm vì tổn thương của chị.
Bóng dáng hai kẻ ấy đã biến mất sau đám đông. Tôi bất động đứng tại chỗ, không hiểu bản thân mình đang định làm gì. Nếu tìm được họ, tôi sẽ làm gì, nói gì tiếp theo? Biết hành động thế là sai trái, nhưng tôi không thể nào khống chế lại bản thân mà đi tìm cô, trong khung cảnh người đông như kiến này.
Tôi chầm chậm ấn số 1 tìm cái tên Sakura cô. Sau áp vào tai chờ một hồi chuông. Tôi gọi tên cô, cố ngăn tiếng nghẹn ngào trong lòng, giọng tôi khàn đục hẳn đi. “Sakura…”
“…” Phía đầu dây bên kia là tiếng ồn ào của những con người qua lại…
“Sakura…” Tôi một lần nữa gọi tên cô, như đang gọi một thứ gì đó vô cùng nuối tiếc khi bản thân đã để mất.
“Tôi đây.” Giọng nói Sakura vẫn lãnh cảm, nhưng tôi biết chắc rằng, cô đã có đôi chút khó chịu trong người.
Tôi cố cất lên một nụ cười, nói vọng vào trong điện thoại với âm lượng đủ nghe và khàn khàn. “Giáng sinh vui vẻ…”
Vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bắt gặp tình cảnh ấy, tôi vẫn không thể nào thoát khỏi sự quặn thắt đau đớn nơi lòng ngực trái. Đứng trước khung cảnh náo nhiệt tấp nập này, tôi như bị tách biệt với thế giới bên ngoài, tai ù ù không nghe được, mắt dần hoa không thấy được, cảm giác đơn độc bủa vây lấy tâm trí tôi. Tôi chỉ có một mình, trong khung cảnh trống vắng, lạnh lẽo đến đáng sợ.
“…Ừ. Cảm ơn Kuro.” Ngưng đoạn, cô lại nói tiếp. “Cậu cũng thế, giáng sinh vui vẻ…”
.
Lững thững bước dọc dãy phố, tôi dần bỏ xa nơi tấp nập náo nhiệt, nhưng lại “yên tĩnh trống vắng” kia. Ra khỏi đó, tôi còn có thể cảm thấy nhẹ lòng được đôi chút. Nhưng quyết định ấy của tôi đã hoàn toàn sai lầm…
Tôi chết lặng, mắt tròn xoe, cả thân người như đang run theo từng nhịp khi thấy cảnh tượng trước mặt. Một chàng thanh niên trẻ đang túm chặt tay một cô gái thấp hơn mình hơn cả cái đầu, gương mặt cô gái dường như đang tỏ ra đau đớn, nhưng chàng trai kia vẫn không hề có ý muốn buông ra. Chàng trai ấy, tôi chỉ vừa mới gặp, mà cô gái kia, không ai khác chính là Sakura. Tôi nhanh chóng tìm một gốc cây cao to khuất bóng để không bị họ phát giác.
…