Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 6.2
Bên cạnh, đoàn người kia hò reo như sấm dậy. Dĩ nhiên tất cả đều ủng hộ cho Shirin. Còn khi nhìn về phía Sakura, họ chỉ chưng ra bộ mặt chán ghét khôn cùng. Tôi bỗng cảm thấy có chút uỷ khuất thay cho cô bạn này. Ấy vậy mà cô vẫn dửng dưng xem như không. Cũng đúng, thế mới xứng với cái danh hiệu “tảng băng ngàn năm” mà tôi đặt cho cô!
Cả Sakura và Shirin cùng khởi động, rồi cùng bước vào vạch xuất phát.
“Chuẩn bị…sẵn sàng, chạy!” Lời trọng tài vừa dứt, tiếng súng hiệu lệnh vừa vang lên, cả hai đều phi thân lao về phía trước. Cho đến bây giờ, tôi mới có thể chứng thực được lời Sakura nói hoàn toàn là sự thật, khi nhận thấy rằng… cô ấy đang dần bỏ Shirin ở phía sau mình. Khẽ mỉm cười hài lòng, tôi thầm nghĩ, vòng này cô lại thắng nữa thôi.
Sau hơn chục phút chìm trong sự hồi hộp chờ đợi, cuối cùng tôi cũng có thể nhẹ nhõm thở ra và cười tươi như ánh mặt trời. Lý do cũng vì bóng dáng ai kia thấp thoáng đã trở về.
Nhưng nụ cười của tôi chợt tắt ngúm ngay sau đó, khi biết định liệu của bản thân hoàn toàn sai lầm.
Shirin đang thở dốc chạy về đích, những giọt mồ hôi như mưa cứ thế liên tục túa ra. Tuy vậy, tôi vẫn thấy được nụ cười chiến thắng trên gương mặt chị. Cho đến khi chị cách đích độ chừng chục mét nữa thôi, tôi vẫn không thể nào mường tượng được sự thật, sự thật rằng chị sắp về đích trong khi Sakura vẫn chưa rõ tăm hơi.
Tiếng hò reo đang vang dội khắp cả cánh rừng, nó thậm chí còn to hơn nữa khi Shirin đã cán qua dải băng đỏ. Không thể như thế được… Shirin chạy nhanh hơn cả Sakura thật sự không khả thi một chút nào. Sakura đã từng nói với tôi, cô ấy từng đoạt huy chương bạc cấp trung ương khi ở New York cơ mà? Tôi tin chắc cô ấy không khoác lác đâu. Chẳng lẽ…cô đã gặp phải chuyện gì?…
Khẽ liếc nhìn ra kẻ đang vui sướng trong niềm chiến thắng kia, với chị…thì có thể lắm.
“Không!” Tôi lắc đầu thật mạnh như một đứa tự kỉ, để gạt bỏ cái thứ suy nghĩ đáng ghét đó ra khỏi đầu óc mình. Rồi tự trấn an bởi suy nghĩ khác: Có lẽ do ban đầu cô ấy chạy nhanh quá, nên về sau hụt sức không chạy nổi nữa thôi…
Dù tự trấn an bản thân là vậy, lòng tôi vẫn không thể nào thoát khỏi tình trạng nóng như lửa đốt. Tôi thề rằng mình đã chưa bao giờ cảm thấy lo lắng cho ai như thế này.
“Kuro thấy chị thắng không vui mừng à?” Shirin đã tiến lại gần tôi từ lúc nào. Nom vẻ mặt lo lắng của tôi, chị có phần lẫy hờn.
“Dĩ nhiên là không.” Tôi bàng quan một lúc, mới nhận ra chị đang cố kìm nén cơn giận sắp bộc phát. Biết mình vừa lỡ lời, tôi có hơi tỏ ý hối lỗi và bắt đầu biện hộ. “Ý em là “không phải vậy”, không phải “không vui mừng”…”
“Ừ,” Chị gật đầu không đi sâu vào tính chất thật giả trong lời nói của tôi. “Kuro nên tránh xa nhỏ ấy ra, nó đang dụ dỗ Kuro đấy.” Shirin lên tiếng cảnh cáo với tôi như một người chị ruột thực thụ, cảm giác được chị quan tâm chở che như lúc trước lại ùa về trong tôi. Nhưng… Shirin hiểu lầm rồi.
“Không phải như chị nghĩ đâu, là em…” Tôi tạm ngưng nói trước khi phun ra hết câu ‘..là em bám lấy cô ấy đấy’ vì sợ phải một lần nữa gặp bộ mặt tức giận của chị.
Cuộc chiến của con gái thú vị, nhưng cũng rắc rối thật!
“Kuro làm sao?” Shirin thấy tôi lấp liếm liền hỏi lại.
“A~ không có gì.” Tôi nheo mắt cười, gãi gãi đầu tỏ vẻ ngốc nghếch. Bởi vẻ mặt này, người khác có bảo không tin tôi là kẻ đứng đầu trường số 1 của Nhật Bản cũng chẳng lấy gì làm lạ. Tuy nhiên – nếu không nói là tự kiêu – thì có ai đó cũng sẽ thốt lên từ “đáng yêu” với tôi thôi.
“Hi, Kuro là người chị yêu nhất đấy, đừng làm chị thất vọng nhé! Lần trước, Kuro bảo vệ con nhỏ đó, thật khiến chị tức chết đi được! Nhưng suy nghĩ kĩ lại, Kuro là vì nó mà bị mê hoặc chứ không hề hối lỗi, chị không trách lỗi Kuro nữa.” Shirin tươi cười vui vẻ nhìn tôi.
Đáp lại, tôi nhìn chị, cười như không cười. Những lời lẽ xúc phạm Sakura kia, tôi đã học cách bỏ ngoài tai từ trước đó, nhưng học và thực hành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Giá như tôi có thể tự mình nói chuyện chị biết, bản thân đã phải kìm nén như thế nào để không phải cất tiếng mắng mỏ chị.
Nửa tiếng trôi qua, Sakura vẫn chưa xuất hiện. Tất cả mọi người đều xì xầm bàn tán to nhỏ, sự xì xầm càng to, nỗi lo lắng trong tôi càng lớn. Một người dù chạy chậm đến cỡ nào thì cũng chỉ 15’ là tới nơi. Đằng này đã 30’, tôi e rằng…cô ấy thực sự gặp chuyện chẳng lành.
Niềm suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi có người hét to. “Về rồi! Con nhỏ đó về rồi!”
Tôi ngước mặt nhìn ra xa, đúng là Sakura! Tôi mừng đến không tả nỗi.
Nhưng sự mừng rỡ của tôi tan biến thành không khí một cách nhanh nhất, khi cô đang không thật sự chạy…mà chỉ bước đi! Tôi hớt hải trượt giày về phía cô. Khoảng cách gần thế này khiến tim tôi nhói lên. Sakura trên mình đầy vết tích, cánh tay bị bẻ cong, đầu gối trầy xước, người thì bê bết máu do những vết thương gây nên.
Tôi chạy lại xem xét cho cô ấy, liền bị cô hét ngăn cản. “Đừng đụng vào tôi!”
“Cậu…sao thế?” Chợt cảm thấy nhói, tuy vậy, tôi vẫn tiến lại thật gần cô ấy.
“Đã bảo đừng lại gần! Tôi phải về đích, hiểu chứ?!”
“Đừng như vậy nữa…cậu thua rồi…” Âm lượng của tôi càng về sau càng nhỏ dần, vì sợ cô ấy sẽ nghe được.
Nhưng dĩ nhiên, âm lượng ở mức độ đó không đủ nhỏ để đôi tai thính như thỏ của Sakura có thể không nghe thấy. “Không…tôi không thua…Cậu đứng yên đấy!” Hình như tôi vừa thấy nụ cười nửa miệng của Sakura, trong tình cảnh này mà cô còn cười được sao?
“Được rồi…” Tôi bất lực, không nghĩ Sakura là một con người bảo thủ đến như vậy.
Vì sợ tôi thêm một lần nữa tiến đến gần, Sakura bắt đầu chạy trở lại, nhưng tốc độ chẳng khác đi bộ là bao.
Mặt trời cũng đã lên khá cao, bóng của hai chúng tôi đổ dài đằng đẳng trên nền đất lạnh buốt đã chưa kịp hong khô. Những vệt máu vô tình thấm vào áo trắng, loang lỗ qua cánh tay rồi nhỏ từng giọt tong tong xuống. Sao máu vô tâm quá, nó chẳng nghĩ người nhìn thấy nó sẽ mang cảm xúc thế nào cả!
Đôi vai gầy guộc ấy đang khẽ run lên từng đợt, có lẽ Sakura đang chống chế lại cơn đau khắp cơ thể. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy đơn độc đến vậy, thậm chí cả hình ảnh cô ngã người vào gốc cây Anh đào vĩnh cửu để ngủ cũng không đến nỗi như bây giờ.
Mọi thứ diễn ra quanh Sakura rất phức tạp khiến tôi hoa mắt. Đâu mới là con người thật của Sakura?
Tôi lại cất lên tiếng thở dài bất lực, rồi lẳng lặng đi phía sau Sakura, nhìn cô từng bước nặng nhọc về đích mà tôi lại không làm gì được. Thậm chí mỗi bước chân di chuyển của cô như mỗi mũi kim cắm phập vào tim tôi. Khó chịu thật đấy. Cảm giác này là gì?
Cô ấy cố chấp, hay là mạnh mẽ?
Tôi nghĩ cả hai đều đúng.
Tất cả các ánh nhìn thương cảm và cười cợt của mọi người đều dành cho Sakura, khi cô ngoan cố không chấp nhận rằng mình là kẻ thua cuộc, cứ vậy mà hành hạ cơ thể đầy vết tích kia.
“Tôi về đích rồi.” Sakura không cười như khi nãy nữa. Có lẽ cô ấy thật sự kiệt sức, đến đứng cũng không hề vững. “Tôi nghĩ rằng mình sắp ngất.” Đó là những lời cuối cùng của Sakura trước khi cô dần đổ ập xuống. Tôi nhanh chóng đỡ lấy cô.
“Ngốc! Cậu đã thua rồi sao còn phải thế này?” Tôi thầm rủa xả Sakura. Không biết cô đang nghĩ gì mà lại cố gắng lết về đây cho bằng được.
“Bởi vì…nếu tôi không chạy về đích…đồng nghĩa với việc tôi đã chấp nhận mình là kẻ thua cuộc…” Trong vòng tay của tôi, Sakura cất giọng yếu ớt. Sau đó Sakura hoàn toàn mất ý thức về mọi thứ xung quanh, tôi dù có gọi thế nào thì cô vẫn không trả lời – cô đã hoàn toàn bất tỉnh.
Mặc cho chân vẫn đeo giày trượt, tôi xốc người Sakura lên và bế đi thật nhanh, lòng nơm nớp lo lắng, nhưng miệng vẫn không ngừng chửi rủa. Cô luôn chửi tôi ngốc, nhưng ai mới là kẻ ngốc thật sự đây? Aiz, làm tôi phải lo lắng như thế này, khi cô tỉnh lại nhất định tôi sẽ dạy cô một bài học.
Dường như có ai đó nhìn tôi và cô bằng đôi mắt phẫn uất, căm tức và ghen tị. Nhưng tôi đã không quan tâm. Hiện giờ, điều mà tôi phải lo đến đầu tiên là đưa Sakura tới bệnh viện.
“Nhìn kìa, con nhỏ đó được Hoàng tử bế đi!”
“Thật lãng mạn.”
“A a a, tức quá! Hoàng tử thật sự bị bỏ bùa rồi!”
“Quyến rũ Hoàng tử, đúng là hồ ly tinh!”
“Không phải đâu, Hoàng tử luôn động lòng thương với những con người đáng thương mà.”
“A~thật đáng ghen tị. Ước gì tao là nó.”
“Trông hai người cũng khá xứng đôi chứ nhỉ…”
“Không! Hoàng tử là của ta. Con nhỏ đó không là gì hết.”
“Là của ta!”
“Của ta!”
“…”
…
—-END CHAP 6 —-