Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 31.3
Cánh cửa bật mở, một căn phòng tối om hiện lên trước mắt, thứ ánh sáng duy nhất là ánh vàng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ cạnh tủ đầu giường, Khoảng không bị bao trùm bởi một sự yên tĩnh nặng nề. Không nhìn kĩ thì chẳng ai có thể thấy được, có một cái bóng nhỏ xíu đang ngồi trên chiếc ghế tựa cạnh cửa sổ.
Cho đến khi tôi và Saito đứng bên cạnh Sakura, cô vẫn không động đậy hay ngước nhìn chúng tôi lấy một cái, nhưng miệng khẽ chép. “Sao không gõ cửa?”
“Tớ cũng định, nhưng cậu ta lại tự ý mở ra.” Đương nhiên ‘cậu ta’ mà tôi ám chỉ chính là Saito Suichi. Hắn không có ý định biện minh, chỉ cười cười, như rằng việc này đã quá quen thuộc với hắn. Hay nói cách khác thì việc đó có nghĩa là hắn-thích-xông-vào-phòng-cô-lúc-nào-cũng-được.
Tôi mím môi cho thứ suy nghĩ nhỏ mọn của mình, nhanh chóng cất lời tiếp. “Đây là của cậu. Tớ vừa làm xong.” Tôi đưa túi giấy lên cao, đôi mắt hơi cười.
“Thế còn của tôi?” Saito nhíu nhíu lông mày, cất giọng tủi tủi. Nhưng nó không đủ khiến tôi mủi lòng.
“Không có phần cho cậu đâu.” Trông gương mặt tức muốn nổ đom đóm mắt của hắn, tôi vô cùng hả giận. “À, phải rồi, đi lấy đồ đựng đã.” Nói rồi tôi liền chạy đi tìm chiếc dĩa, tự nhiên như chính nhà của mình. Thậm chí là tôi còn chưa kịp nhìn thấy phản ứng của cô thế nào nữa.
Tôi quay trở lại với dĩa bánh bích quy màu vàng sẫm, tuy đã nguội mà vẫn thơm ngất. Tôi định bước vào phòng, nhưng khi nghe giọng nói khá to rõ của hắn vọng ra từ bên trong, như có tà lực, tôi đứng im trước cửa và dỏng tai lên nghe thử.
“…thật yếu đuối.”
Đó là ba từ cuối câu Saito nói mà tôi có thể nghe được. Đáp lại, chỉ một màn im lặng khá dài. Có lẽ cô không có ý định trả lời. Trong màn yên lặng, tôi nghe đâu có tiếng thở dài khe khẽ của hắn.
“Dù gì thì đó cũng chỉ là một món quà, em không nhất thiết phải xem trọng như vậy.” Em ư? Hình như cách dùng từ của Saito có vấn đề. Dạo khi bọn họ vẫn thường xưng cậu-tớ hay cậu-tôi với nhau thôi mà?
“…tôi không…” Mãi một lúc lâu sau, Sakura mới cất tiếng “không phải vì món quà.”
“Mà vì lời nhắn? Dẫu là vậy thì…cũng như nhau cả thôi.”
“…Vào đi!”
Tôi giật bắn mình, chưa kịp hiểu mô tê gì, tiếng trầm trầm du dương của Sakura đã vọng ra như mệnh lệnh. “Cậu định đứng ngoài đó đến bao giờ?”
Tôi ngây ngốc đứng lặng. Tại sao Sakura lại biết được, tôi có để lại tiếng động gì đâu nhỉ? Bước vào phòng, tôi thấy thái độ của hai người trước mặt vẫn tỉnh bơ, như chẳng quan tâm đến việc tôi có nghe đoạn hội thoại vừa rồi của họ không. Thú thật thì tôi có nghe cũng không hiểu gì. Chỉ biết bọn họ đang đề cập đến món quà và lời nhắn nào đó. Nhưng cho dù bọn họ không gặng hỏi ‘vừa rồi cậu đã nghe được những gì’ hay trách móc ‘tại sao cậu lại nghe lén?’, tôi cũng đứng ra nhận lỗi.
“Xin lỗi, vừa rồi tớ không cố ý.”
“Cũng chẳng có gì quan trọng.” Sakura lãnh cảm buông một lời hờ hững. Ngẫm kĩ mới thấy đôi mắt long lanh như ánh sao của cô vẫn luôn hướng vào một vật treo trên khung song sắt. Đó là một chiếc móc khoá hình mặt trời sáng loáng ánh kim loại. Rồi tôi cũng nhìn nó không chớp mắt, như bị hút hồn vào trong nó.
“Bánh của tôi đâu?” Nghe thấy giọng nói âm ấm của Sakura bên tai, tôi sực tỉnh. Cô đã thôi nhìn nó mà nhìn vào tôi với đôi mắt đợi chờ.
Tôi cười hì hì tiến lại gần phía Sakura, vơ đại một miếng bánh và đưa tận miệng cô. Ban đầu cô còn tỏ ra chần chừ, sau mở miệng cắn một miếng nhỏ. Tôi chăm chú quan sát từng biểu hiện trên gương mặt Sakura, miệng hơi cười. Dù cô không nói gì, nhưng như thế cũng đủ cho tôi biết một kết quả tốt.
Và tôi cũng ăn thử rồi, rất ngon, không tốt sao được!
Saito không kiêng nể gì, nhanh nhẹn với tay cho vào miệng nhai nhóp nhép. Hắn vừa nhai vừa gật gật. “Cũng được đấy!”
Nhưng cái tôi mong chờ lời nhận xét của Sakura hơn là của hắn. Ấy thế mà cô vẫn im ỉm như một khúc gỗ, điều này khiến tôi có đôi chút thất vọng.
“Cậu tiến bộ rất nhanh.” Lúc tôi nghĩ là Sakura sẽ không nói gì, cô lại mở miệng cất lời. Đây được xem là lời khen đầu tiên mà cô dành cho tôi.
“Hay là cậu cũng tập một khoá nấu nướng cùng với tớ đi!?” Mắt sáng rực, tôi đưa ra một lời gợi ý. Nhưng câu nói của Saito sau đó khiến tôi giận chỉ muốn đá hắn một cái.
“Không cần! Sakura nhà tôi không cần học mấy cái thứ vớ vẩn ấy.”
Tôi hừ nhẹ, mắt phóng tia lửa điện nhìn hắn. Cái gì mà ‘nhà tôi’? Hắn không thể chiếm hữu Sakura theo cách đó được. Càng ngày tôi càng thấy cách sử dụng từ của hắn chẳng theo một trật tự nào cả.
“Sakura của tôi là con gái, cô ấy cũng cần phải biết nấu nướng.” Đối đáp với ‘nhà tôi’ của hắn, có lẽ từ ‘của tôi’ là thích hợp nhất.
“Cô ấy ngoại lệ.” Hắn dùng tay đẩy mạnh tôi về phía sau. Tên này lại muốn dùng vũ lực để giải quyết mâu thuẫn rồi. “Sakura mà là của cậu á?! Ảo tưởng thật.”
“Của tôi, của tôi. Sakura là của tôi!” Tôi nhắc lại liên tục để nhấn mạnh, khiến hắn tức sôi máu mới chịu thôi. Cũng đã nhiều lần, tôi và hắn tranh cãi về vấn đề ‘Sakura là của ai’ này, lần nào cũng vậy, chẳng ai chịu thua ai mà dành Sakura về phía mình.
“Đủ rồi.” Hai chữ ‘đủ rồi’ là một mệnh lệnh, cứ sau mỗi lần tôi và Saito đấu khẩu lại được thốt ra từ miệng cô. “Việc học nấu ăn, tôi sẽ cân nhắc.”
“Nấu ăn gì chứ? Thừa thải thật.” Hắn vẫn già mồm, cố ý không nghe thấy lời của cô.
“Saito Suichi!” Không hàm ý nạt nộ gì nhiều, nhưng ngay khi nghe gọi đến tên mình, hắn lầm lũi cúi xuống như một đứa trẻ bị bắt lỗi.
“Đừng giận tớ nhá Sakura.” Hắn giơ tay bẹo má cô, gương mặt tỏ ý hối lỗi. Nói Saito còn khó hiểu hơn Sakura quả không sai một chút nào.
Sakura lặng lẽ lấy một chiếc bánh quy nhỏ và bỏ vào miệng, không lấy một lời nào. Thấy không khí có phần trầm mặc, tôi hơi khó chịu, song lại chẳng thể tìm ra đề tài gì mới để xua đuổi đi cảm giác ngột ngạt này.
“Đó là cái gì vậy?” Sakura ngóc đầu lên nhìn về hướng tay tôi chỉ, một chiếc móc khoá bạch kim hình mặt trời treo trên cửa sổ. “Ý tớ là, tớ thấy cậu cứ nhìn chăm chăm vào nó, ắt hẳn là thứ quan trọng.”
Nghĩ gì đó một lúc lâu, cô mới lí nhí trả lời. “Đơn thuần chỉ là một món quà tầm thường…”
Thấy gương mặt thanh tú, dễ thương với đôi mày cong vút của Saito hơi xám lại, tôi ngầm đoán ra đó là quà hắn tặng cô trong dịp sinh nhật. Nhưng như thế thì có lẽ cô hơi quá, trước mặt hắn lại có thể dùng từ “tầm thường” phũ phàng vậy. Có lẽ giờ đây hắn thật sự không vui.
Không đúng, nếu là tầm thường, việc gì cô phải nhìn ngắm nó như nhìn ngắm bảo vật mà mình yêu thích nhất thư thế?
“ ‘Tầm thường’ đến độ khiến cậu tư lự mãi như thế sao?” Dù ít hay nhiều, thì dạo gần đây, trong Sakura cũng đã có sự thay đổi về thái độ. Nét đăm chiêu trên gương mặt cô ngày một nhiều, đôi khi tôi còn nghĩ rằng tâm hồn cô đã treo ngược cành cây, dù cho cô cố tỏ ra bản thân điềm tĩnh như thế nào đi chăng nữa.
Trước câu hỏi của tôi, Sakura im lặng, mãi một lúc lâu sau vẫn không có tiếng trả lời. Dường như Sakura không định trả lời câu hỏi của tôi. Còn nữa, lời nhắn mà Saito đề cập đến là gì, tôi thật sự muốn biết. Cho dù như vậy là vi phạm đời tư của Sakura. Nhưng rõ ràng tôi không thể khống chế bản thân về sự hiếu kì của mình xung quanh cô.
“Không còn sớm nữa, tớ về đây.” Tôi mỉm cười nhìn Sakura đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Tuy khá lo lắng cho những biểu hiện này, nhưng tôi cũng thật sự muốn ôm cô một cái quá đi. Thật đáng yêu mà!
Dĩ nhiên nghĩ là một chuyện, thực hiện là chuyện khác.
“Saito, phiền cậu một lần nữa nhé.” Tôi cười khì nhìn hắn, đáp lại là một cái trề môi dài thật dài.
Sau đó, tôi và hắn cùng đi ra khỏi nhà Sakura. Hắn hướng mắt nhìn về tầng hai của toà nhà, nơi chiếc cửa sổ đầu tiên. Miệng khẽ thở ra một làn khói trắng. “Tôi có chuyện cần nói với cậu.”
……
…
—-END CHAP 31—-