Đọc truyện Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân – Chương 7
CHƯƠNG 7
Nghe xong Vương Thọ tự thuật, Đường Tống bất đắc dĩ thở dài. Vương Phúc cứng đầu y sớm đã biết, chính là không nghĩ tới hắn lại không thức thời như vậy, đem kiên cường dùng tại chỗ này, để chịu khổ uổng phí như thế.
“Vậy ca ca của ngươi hiện tại thế nào ?” Đường Tống hỏi.
“Ca ca ngày hôm qua vừa mới hầu hạ Vương gia, hiện tại đang nằm trên giường không nhấc thân dậy nổi.” Vương Thọ khóc thút thít nói. Nhớ tới ca ca thân thể gầy yếu đầy vết thương, nước mắt lại không khỏi rơi xuống.
“Ngươi không tìm thầy thuốc giúp ca ca ngươi trị thương sao?”
“Đại quản gia đi tìm thầy thuốc đến, bất quá ca ca vừa khỏe một chút lại phải hầu hạ Vương gia, rất là vất vả .”
Đường Tống lại bất đắc dĩ thở dài, y thực kính nể Vương Phúc bất khuất, chính là không thể hiểu được suy nghĩ của hắn. An ủi Vương Thọ vài câu, liền thuận tiện đưa hắn trở về.
Trở lại phòng nhỏ của mình, liền đốt ngọn đèn dầu xem sách một lát, Đường Tống tinh thần dù thế nào cũng vô pháp tập trung vào sách. Gương mặt Vương Thọ khóc thê thê thảm thảm luôn ở trước mắt y lúc ẩn lúc hiện, làm cho y nhớ tới cảnh muội muội còn tuổi nhỏ khóc lóc.
Đường Tống muội muội Đường Lâm so với Đường Tống nhỏ hơn năm tuổi, còn là một tiểu cô nương không rành thế sự. Đường Lâm là một tiểu cô nương yêu cười cũng yêu khóc, lúc cao hứng liền cười đến run rẩy hết cả người, làm cho người bên cạnh cũng sẽ không tự chủ được cười rộ theo nàng. Lúc thương tâm sẽ khóc đến khan cả tiếng, làm cho người ta thấy sẽ nhịn không được đem tất cả mọi thứ đẹp đẽ trên thế gian đến trước mặt nàng dỗ nàng vui vẻ. Mà cô gái đáng yêu như vậy, lại tránh không được vận mệnh luân làm quan nô, sung quân biên cương. Đường Tống nằm trên giường gỗ cứng rắn, nghĩ không biết muội muội đang ở phương nào, bất tri bất giác, nước mắt liền chảy xuống.
Ngày hôm sau, Lưu Dục thấy đỉnh Đường Tống đôi mắt to đen thui, trêu chọc nói: “Đường Tống, không phải đêm qua lại thức đêm đọc sách chứ? Nếu ngươi còn không chăm sóc thân thể như vậy, cẩn thận ta về sau không cho ngươi mượn sách xem a.”
Đường Tống xấu hổ cười cười, bị Lưu Dục cho là rụt rè, không khỏi cảm thấy thiếu niên này rất là đáng yêu, làm cho hắn có loại dục vọng muốn ôm vào trong ngực vuốt ve.
Chạng vạng Đường Tống xong việc, không có đi thẳng về phòng nhỏ của mình, mà là đi đến chỗ ở của Vương Phúc Vương Thọ.
Phòng ở của Vương Thọ cánh cửa khép hờ. Đường Tống đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi vài tiếng, không có nghe thấy tiếng người trả lời, do dự trong chốc lát, lấy lá gan đi vào. Phòng ở so với của mình lớn một chút, nhưng đồng dạng là phòng ở đơn sơ cho hạ nhân ở, trong phòng trừ bỏ một cái bàn hai cái ghế cùng một cái giường thì cái gì cũng không có .
Đường Tống khinh thủ khinh cước tiêu sái bước vào trong, quả nhiên thấy Vương Phúc nghiêng mình nằm trên giường.
So với một tháng phía trước, Vương Phúc gầy rất nhiều. Mặt tái nhợt thượng không thấy tí huyết sắc, còn mang theo loáng thoáng hắc khí. Cho dù là trong lúc ngủ mơ, Vương Phúc cũng giống như chịu tra tấn, đôi môi trắng như sắp chết, mày cũng nhíu lại khó chịu.
Đường Tống đợi trong chốc lát, không thấy Vương Thọ trở về, xoay người định rời đi. Mới vừa đi hai bước, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhìn lại, nguyên lai là Vương Phúc tỉnh.
Vương Phúc mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện trong phòng rõ ràng có một người xa lạ, không khỏi hoảng sợ. Chờ nhìn rõ người này là Đường Tống nhiều ngày không thấy, thần kinh buộc chặt mới thả lỏng.
“Vương Phúc, ngươi, ngươi tỉnh a!” Đường Tống có chút chột dạ chào hỏi, dù sao chính mình không thỉnh tự vào đối với chủ nhân cũng là rất không tôn trọng.
Vương Phúc nâng thân dậy, lúc dậy đến một nửa lại suy sụp ngã xuống, duyên cớ chắc là do thân thể bị thương. Đường Tống vội vã tiến lên hỗ trợ, muốn đỡ hắn ngồi xuống. Nhưng là Đường Tống hảo tâm Vương Phúc cũng không nhận, Vương Phúc ghét bỏ đẩy tay Đường Tống ra, ác thanh ác khí nói: “Ngươi tới làm gì?”
“Ta, ta tới thăm ngươi một chút.” Đường Tống xoa tay phải bị đánh đỏ bừng, có chút uể oải trả lời. Vương Phúc thái độ ác liệt làm cho y có cảm giác xen vào việc của người khác, lí do thoái thác chuẩn bị cả đêm cũng nói không nên lời .
“Ngươi là đến thăm ta? Hay là đến chê cười ta?” Vương Phúc có chút bực bội quát. Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng trong lời rống lên có tức giận cùng ảo não chân chân thật thật.
Cảm nhận được Vương Phúc bất đắc dĩ, Đường Tống không khỏi tâm sinh thương hại. Mặc kệ , cho dù là bị Vương Phúc mắng, cũng phải đem những lời kia nói ra.
Hết chương thứ bảy