Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 41


Đọc truyện Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân – Chương 41

CHƯƠNG 41

Lan Thương các cháy, tuy rằng sai ở Vương Thọ, nhưng luận tội thì chủ quản Lưu Dục cũng đứng mũi chịu sào.

Đại sảnh rất ít sử dụng trong Hàn Vương phủ, ba người Lưu Dục, Vương Phúc, Vương Thọ quỳ trên mặt đất đã sắp một canh giờ . Hàn Vương sắc mặt âm trầm làm cho mỗi người trong đại sảnh đều tự đáy lòng có cảm giác rét đậm. Vương Thọ tự biết tạo ra đại họa nhỏ giọng khóc thút thít , nước mắt làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vốn đã bị khói xông đen thui càng thêm tèm lem.

Đường Tống cùng Lưu tổng quản đứng bên người Hàn Vương mắt nhìn nhau, trong mắt hai người có vẻ lo lắng giống nhau.

Thật lâu sau, Hàn Vương mới mở miệng: “Vương Thọ đánh chết, Lưu Dục năm mươi trượng, Vương Phúc hai mươi trượng.”


Hàn Vương vừa dứt lời, chợt nghe “bùm” một tiếng, Lưu tổng quản quỳ gối  thật mạnh trên mặt đất, than thở khóc lóc nói: “Cầu Vương gia khai ân. Năm mươi trượng này đánh xuống, tiểu nhi ngay cả không chết cũng tàn phế, cầu Vương gia niệm lão nô vi làm trâu làm ngựa cho Vương gia cả đời mà xuy xét, cầu Vương gia bỏ qua cho tiểu nhi một mạng!”

Vương Thọ nghe được hai chữ “đánh chết”, thân mình mềm nhũn, bị dọa hôn mê bất tỉnh. Lưu Dục cùng Vương Phúc vội vàng đỡ lấy nó, sắc mặt cũng trở nên thập phần khó coi.

“Vương gia, ” Vương Phúc chịu tội nhẹ tiến lên một bước, “Gia đệ còn nhỏ không biết gì, Lan Thương các cháy cũng là nó vô tình gây họa. Tiểu nhân thân là huynh trưởng của Vương Thọ, bình thường không dạy tốt gia đệ, khiến nó hôm nay phạm sai lầm to lớn. Vương Phúc nguyện thay nó thừa nhận tất cả trừng phạt, ngay cả bị mất mạng cũng quyết không oán tránh, nhưng cầu Vương gia đối gia đệ xử lý nhẹ.”

Vương Phúc nói xong, Lưu Dục lại tiến lên, “Vương gia, Lan Thương các là ta làm chủ quản, lần này cháy, là ta quản lý không nghiêm. Vương gia muốn phạt liền phạt ta đi.”

Lưu Dục nói ra lời này làm cho Lưu tổng quản bị dọa chết khiếp, trong lòng thầm mắng thằng nhãi con không biết nặng nhẹ, lúc này như thế nào có thể làm anh hùng. Vì thế, tránh không được một phen vang trời đất.

Hàn Vương không nhìn mấy người này, hướng thẳng ra ngoài hô: “Mạc Ngôn.”

“Có thuộc hạ.” Theo một tiếng tuân lệnh hùng hậu hữu lực, một hắc y nhân y như làm ảo thuật từ không khí xuất hiện trước mặt Hàn Vương.

Lưu Hồng biết, Mạc Ngôn chính là ảnh vệ của Hàn Vương. Người hoàng tộc Sư quốc vào ngày trưởng thành phải nhận một ảnh vệ, âm thầm bảo hộ chủ nhân an toàn. Ảnh vệ một khi nhận thức  chủ, tất sẽ đối chủ nhân trung thành và tận tâm, không rời không đi. Nhưng ảnh vệ bình thường chỉ ở chỗ tối, chỉ khi Hàn Vương gọi về mới xuất hiện. Trong Hàn Vương phủ, ảnh vệ Mạc Ngôn thời điểm xuất hiện trước mặt mọi người tuy rằng không nhiều lắm, nhưng địa vị của hắn so với Lưu tổng quản còn cao hơn.

“Chuẩn bị hành hình.” Hàn Vương vô tình ra lệnh nói.


“Dạ.” Mạc Ngôn trả lời, biến mất như lúc đến. Một lát sau, ngoài cửa tiến vào mấy thị vệ, kéo đám người Vương Thọ ra ngoài hành hình.

“Chờ một chút.” Một thanh âm thanh thúy đột nhiên hô lên, mọi người sửng sốt, nhìn về phía người nói chuyện, hiển nhiên là tiểu tư bên người Hàn Vương—— Đường Tống!

Tất cả mọi người biết Đường Tống lúc này trước mặt Hàn Vương có chút được sủng ái, cho nên Đường Tống vừa quát, làm cho bọn thị vệ này đều do dự.

Đường Tống nói xong, học bộ dáng Lưu tổng quản bùm quỳ xuống, ngữ khí kiên quyết nói: “Vương gia, Lưu chủ quản cùng Vương đại ca đều có ân với ta. Ân nhân gặp nạn, ta nếu thấy chết mà không cứu, thật là bất nhân bất nghĩa. Đường Tống nguyện thay bọn họ chia sẻ hình phạt, cầu Vương gia xử lý nhẹ.”

Đường Tống nói hết lời, không khí trong đại sảnh bỗng nhiên trở nên tế nhị. Vương Phúc si ngốc nhìn Đường Tống, không nghĩ tới Đường Tống lại nguyện ý cùng hắn ( Thúc Thúc: cái kia, Vương Phúc, chắc là “bọn hắn” đi? ) đồng sinh cộng tử. Lưu Dục ánh mắt nhìn về phía Đường Tống càng thêm có trách nhiệm.

Đường Tống quỳ gối ngay thẳng trước mặt Hàn Vương, một đôi mắt to tối đen đã không còn yếu đuối cùng khiếp đảm trong dĩ vãng, có khi là quyết tuyệt trước nay chưa từng có. Ánh mắt tựa như một cây đao, cắm thật sâu vào trái tim bất ngờ không kịp phòng bị của Hàn Vương. Móng tay Hàn Vương cắm thật sâu vào lòng bàn tay, tầng băng cứng ngắc bảo hộ hắn chạy đi đâu mất tiêu?


Hàn Vương lại sau một lúc lâu không nói gì, người trong đại sảnh cũng giống đều bị mất sạch bình tĩnh, một cử động cũng không dám.

“Mạc Ngôn.” Hàn Vương lúc này gọi, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, giống như dã thú bị thương đang rít gào.”Đánh chết một người cần đánh bao nhiêu?” Thanh âm lạnh như băng đã có huyết tinh khí mơ hồ.

Mạc Ngôn nhìn lướt qua Vương Thọ vừa mới thức tỉnh, nói: “Người bình thường là một trăm trượng, nếu là người này mà nói, nhiều nhất chỉ chín mươi trượng.”

“Chín mươi trượng phải không? Hảo, Đường Tống, ngươi đã muốn cùng với bọn họ đồng sinh cộng tử, ta sẽ thành toàn ngươi.” Những lời này Hàn Vương cơ hồ là cắn răng mà nói.”Mạc Ngôn, mỗi người bốn mươi trượng, kéo đi xuống, đánh!”

Hết chương thứ bốn mươi mốt


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.