Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 38


Đọc truyện Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân – Chương 38

CHƯƠNG 38

Lưu tổng quản đang vì lần này Hàn Vương “thủ hạ lưu tình” mà âm thầm lấy làm kỳ lạ. Đường đường Hàn Vương đại nhân của lão đã muốn tự động xem chính mình là “tội nhân” , đang khẩn cầu Đường Tống bị bỏng  mấy “đồng tiền” tha thứ cho.

“Đường Đường. . . . . . Có khỏe hơn chút nào không?” Đích thân xoa thuốc cho Đường Tống xong, Hàn Vương mới mở miệng nói.

Đường Tống có chút ai oán quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn là hồng giống con thỏ, tựa hồ giây tiếp theo sẽ khóc ra không bằng.

Một cái liếc mắt  này, Hàn Vương thấy mà trong lòng run lên, không khỏi thốt lên: “Ngươi có nguyện vọng gì? Ta nhất định thỏa mãn ngươi.”


Đường Tống nghe xong những lời này, đột nhiên cả người chấn động, kinh hỉ nhìn Hàn Vương. Y hiện tại rất muốn chính là làm cho nương cùng muội muội ở xa nơi biên cương chịu khổ quay trở về, Hàn Vương có thể thỏa mãn nguyện vọng này của y không? Nhưng nghĩ lại, mẫu thân cùng muội muội đều là người mang tội, Hàn Vương như thế nào có thể vì tiểu nô tài như y mà tổn hại luật pháp Thiên triều được?

Hai tròng mắt sáng ngời phút chốc lại ảm đạm xuống, làm cho Hàn Vương không khỏi có chút lo lắng: “Đường Đường, mặc kệ ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ đưa cho ngươi.” Hàn Vương khi nói chuyện cũng không biết, lúc này vẻ mặt của hắn có bao nhiêu ôn nhu.

Đường Tống do dự  sau một lúc lâu, rốt cục nói: “Ta, ta muốn ra ngoài vương phủ, ngắm cảnh. . . . . .”

Đường Tống yêu cầu rất đơn giản, lại làm cho Hàn Vương có chút do dự, hắn ghét nhất chính là ra ngoài, đến nơi có nhiều người. Hắn không tự giác nhíu mày, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tống không khỏi ảm đạm thêm vài phần. Cuối cùng, Hàn Vương đành phải cắn răng đồng ý .

Thấy Hàn Vương đồng ý, Đường Tống không khỏi nhếch khóe miệng lên  cong cong, y cũng không quên thầy thuốc nói Hàn Vương phải vận động nhiều a. ( Thúc Thúc: cái kia, Tiểu Đường a! Ngươi cùng Hàn Vương gần đây hẳn là không ít “vận động” đi? Đường Đường ( mặt đỏ ): cái kia, không tính mà! )

Sáng sớm hôm sau, trong vương phủ liền bị lật tung lên. Lưu tổng quản đối với lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Hàn Vương yêu cầu ra phủ du ngoạn phi thường coi trọng, vừa xe ngựa, vừa đội danh dự, vừa chuẩn bị  rượu ngon món ngon một đống lớn, quả thực như là sắp chuyển nhà ấy.

Lúc Đường Tống cùng Hàn Vương đi ra cửa vương phủ, bị đại quân xuất du trùng trùng điệp điệp làm sợ ngây người. Hàn Vương bực mình vung tay lên, chỉ để lại một cỗ xe ngựa, toàn bộ những thứ khác đều bảo Lưu tổng quản cho trở về như cũ, uổng phí lão nhân gia nhà hắn một mình khổ tâm.

Xe ngựa chở Hàn Vương cau mày tản ra hàn khí, còn có Đường Tống hưng phấn không thôi, cùng với “trung phó” Lưu Hồng mặt dày mày dạn chen đi lên, nói một cách hoa mỹ thì là “chờ đợi sai bảo bất cứ lúc nào”, lắc lư hướng về phía trung tâm của thành.


Tới phố Ngô Đồng náo nhiệt nhất trong thành, người đến người đi, xe ngựa đi cũng thong thả lại. Cuối cùng, Hàn Vương ghét nhất là đông người, chịu không nổi tốc độ xe ngựa tựa như rùa bò, dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa trước.

Đường Tống cùng Lưu tổng quản cũng nhảy xuống theo, đã thấy nơi Hàn Vương đi qua, mỗi người né tránh, đúng là không ai dám tới gần hắn trong vòng ba bước. Như vậy, bọn họ một hàng ba người dùng tốc độ so với xe ngựa còn nhanh bảy tám lần xuyên qua đám người đông nghịt. Đường Tống không thể không cảm thán, băng dày ba thước, “Băng sơn thần công” của Hàn Vương dĩ nhiên là một chút cũng không lui bước a.

Mắt thấy  một tòa tửu lâu tráng lệ xuất hiện trước mắt, Lưu tổng quản theo sau vội vàng xông lên phía trước, cung kính nói: “Chủ tử, phía trước chính là tửu lâu nổi danh nhất kinh thành chúng ta, Phượng Tê lâu, chúng ta tìm một gian phòng thanh tĩnh nghỉ tạm một lát đi?”

Hàn Vương quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Tống, trên mặt y đỏ bừng đã có mồ hôi chảy ra . Vì thế, ba người liền vào Phượng Tê lâu.

Đem Hàn Vương cùng Đường Tống nhét vào  một gian phòng thanh u, sau đó lại phân phó tiểu nhị đưa vào chút hoa quả cùng nước trà xong, Lưu tổng quản cũng rất không nghĩa khí chạy đến đại sảnh tự đắc vui vẻ. Ngô, thời gian dài hầu hạ Vương gia như vậy, làm cho lão đối mặt với “Băng sơn” này lâu, lão nhân lão đây thật là có điểm chịu không nổi.


Lại nói vào gian phòng lúc sau, sắc mặt Hàn Vương dịu đi, Đường Tống lại có chút không được tự nhiên . Bị Hàn Vương cường lệnh ngồi bên người hắn, tay chân Đường Tống khẩn trương đều hơi hơi phát run. Gần đây, không biết vì cái gì, khi Đường Tống một mình cùng Hàn Vương ở một chỗ, sẽ thấy tim đập khẩn trương bịch bịch. Đường Tống hiểu được đây không phải sợ hãi, nhưng cũng nói rõ được rốt cuộc là cái gì.

Hàn Vương tựa hồ không nhìn ra Đường Tống không được tự nhiên, đưa tay cầm chùm nho nhét vào  trong tay Đường Tống.

Đường Tống nhìn chùm nho trước mắt sợ run, đột nhiên nghe được ngoài cửa phòng truyền đến một âm thanh trong trẻo: “Tiểu dân Tần Phượng Tê bái kiến Hàn Vương, khẩn cầu Hàn Vương cho gặp.”

Nghe xong những lời này, tay Đường Tống run lên, trái nho liền rớt xuống, lăn một vòng. . . . . .

Hết chương thứ ba mươi tám


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.