[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô

Chương 2


Đọc truyện [Bàng Sách] Phượng Thê Ngô – Chương 2

Ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường uống rượu ở tửu lâu, tuyết ngoài cửa sổ dường như không có ý muốn ngừng, từng mảng từng mảng, rơi vào trong lòng Ngũ gia, tan ra, lại không chảy thành xuân thủy.

Khách khu bên cạnh đang lớn tiếng bàn tán về đại sự của thiên hạ hiện thời. Ngũ gia nghĩ, có cái gì có thể nói chứ, biên cương Đại Tống không yên ổn đã không phải là chuyện một sớm một chiều, chiến, hòa, chết, hay sống, có lẽ chỉ là một số kẻ tráo trở lật lọng.

Lại nghe một người chậm rãi nói: Hôm qua quân đoàn quay về kinh, Bàng Tướng quân…

Nói còn chưa nói xong, đã bị người còn lại cắt ngang: Phi Tinh Tướng quân anh minh thần võ, bách chiến bách thắng, đáng tiếc a đáng tiếc.

Người còn lại nói: Tuy nói là thanh sơn xứ xứ mai trung cốt*, nhưng mà, Bàng Tướng quân dù sao cũng là vương khác họ, là Vương gia của Đại Tống ta, Liêu nhân kia cũng thật đáng hận, ngay cả thi cốt cũng không trả lại!

(*Thanh sơn xứ xứ mai trung cốt, hà tu mã cách khỏa thi hoàn: Xuất phát từ “Ất Hợi tạp thi chi nhất” của Cung Tự Trân thời Thanh; ý là: Thế giới rất lớn, nơi chốn đều chôn di thể của người trung nghĩa, không cần phải dùng da ngựa bọc thây đưa về nước)

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trong đầu “ầm” một tiếng, khắp Đại Tống có lẽ không ai không biết danh tiếng Phi Tinh Tướng quân, Bạch Ngũ gia tất nhiên cũng biết. Bàng, Bàng Tướng quân vậy mà đã hy sinh vì nước! Lúc nôn nóng Ngũ gia không nhịn được nhảy dựng lên.

Cú nhảy này— Ông chủ tửu lâu đau lòng, Bạch Ngũ gia đau đầu.

Đau đầu?! Đó là đương nhiên, đầu của ngươi đụng vào xà nhà sẽ không đau sao? Khinh công của Ngũ gia không thể đánh giá thấp đâu.


Lúc Triển Chiêu đi tuần phố đến dưới tửu lâu, đúng lúc thấy trên lầu một đám người chỉ trỏ, nói nói cười cười.

Dựa vào sự mẫn cảm của nghề nghiệp, Triện hộ vệ nhấc chân đi lên lầu.

Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường dùng một tay ôm đầu một tay cầm Họa Ảnh ngồi ở trước bàn, ông chủ tửu lâu ở bên cạnh cằn nhằn chuyện gì đó không ngừng.

Mọi người thấy Triển hộ vệ của Khai Phong phủ đi lên lầu, đều lui ra nhường đường, ông chủ cũng đứng chắp tay cung kính, không nói thêm nữa.

Lúc mọi người đang im lặng Bạch Ngọc Đường một nhiên ngẩng đầu lên, thấy được Triển Chiêu, trong mắt, hai giọt lệ nóng lăn xuống.

Cảnh kế tiếp, tuyệt đối làm mọi người bất ngờ, lúc Triển hộ vệ còn đang kinh ngạc chuyện Cẩm Mao Thử rơi lệ, Bạch Ngũ hiệp bước xa một bước bổ nhào vào lòng Triển Chiêu, ôm cổ hắn khóc lên, sau đó là gào khóc.

Triển hộ vệ nhẹ tay khẽ vuốt mái tóc dài trên lưng Bạch Ngọc Đường, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, lạnh lùng hỏi: Làm sao vậy?

Không ai có gan đón tiếp ánh mắt lạnh như băng của Nam hiệp, không khí, trầm lặng đến mức làm người ta hít thở không thông.

Chỉ nghe thấy tiếng nén khóc của Bạch Ngọc Đường. Ông chủ tửu lâu cảm thấy, mình sắp điên rồi.


Hắn chọc ai ghẹo ai a?

Bạch Ngọc Đường càng khóc càng khó chịu, giống như muốn phát tiết tất cả ấm ức phải chịu trong khoảng thời gian này. Hắn chán ghét Khai Phong phủ, chán ghét gương mặt đen từ sáng đến tối của Bao Chửng, chán ghét vẻ suốt ngày không cười của Triển Chiêu, chán ghét thành Biện Lương, mùa đông lạnh muốn chết, còn có tuyết, chán ghét tửu lâu này, không biết ai xây, chất lượng kiến trúc tốt như vậy! Tóm lại, cái gì hắn cũng chán ghét!

Đương nhiên, chuyện này không bị võ lâm sử ký lưu truyền đi. Nguyên nhân? Trên giang hồ ai chẳng biết, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường nổi danh mặt như đào hoa, tâm ngoan thủ lạt a.

Đêm đó, Bạch Ngọc Đường nằm trên nóc Khai Phong phủ uống rượu, tuyết đọng thấm vào áo bông vải lĩnh màu trắng, lạnh thẳng sống lưng. Nhưng mà chỗ lưng được Triển Chiêu xoa nhẹ, vẫn nóng hôi hổi. Triển Chiêu, có lẽ cũng không để ý. Lúc này hắn đang treo một ngọn đèn lồng dưới mái hiên, nghĩ rằng, chắc là ý của người nọ. Người nọ, cuối cùng vẫn còn dính dáng đến nụ cười cái nhăn của hắn, nhưng mà, thế giới của người nọ quanh năm tuyết đọng, ánh mắt, chỉ chịu lưu lại ở cuối phố dài, bến cuối, nội tâm hoang vu vẫn không có một ngọn cỏ. Cái gì cũng không có.

Mắt thấy sắp tới lễ mừng năm mới, vốn dĩ Ngũ gia muốn ở Khai Phong phủ tiếp tục ăn chực, tiếc rằng thư của các vị ca ca tẩu tẩu đến như tuyết rơi thúc giục trở về, Ngũ gia nghĩ, ở đâu đều chẳng phải đoàn viên a, về nhà để làm chi? Nhưng mà nhìn thấy thái độ sắc mặt của mọi người ở Khai Phong phủ, ví dụ như, người nào đó, bốn người nào đó, mọi người nào đó, dường như chẳng hề… ách… nhiệt tình như vậy.

Ngũ gia cắn răng một cái dậm chân một cái, hành lý cũng gói ghém xong, chỉ để lại cho Bao Chửng một tờ giấy, rồi đi thẳng về Hãm Không Đảo.

Ngày đó, Bao Chửng vào triều trở về, thấy trên bàn có một tờ giấy trắng, trên chỉ có bốn chữ to rồng bay phượng múa: Đi rồi. Lạc khoản: Ngũ gia. Bao Chửng nhịn không được hét lớn lên không trung: Ngươi là gia nhà ai a!!

Giao thừa, Hãm Không Đảo đèn đuốc huy hoàng. Dưới ánh mắt thân thiết của các ca ca tẩu tẩu Ngũ gia uống không ít rượu, ăn không ít đồ ăn, trả lời không ít vấn đề. Cuối cùng, Lô phu nhân tổng kết câu chuyện: Ngũ đệ, ngươi nói nửa ngày, Bao Chửng kia đến tột cùng là người như thế nào a? Ngoại trừ đen ra thì không có đặc điểm gì khác sao? [=)))]


Ngũ gia đảo mắt đảo mắt: Thật ra, Bao Chửng kia mặc dù đen, nhìn lâu cũng sẽ phát hiện, thật đúng là mỹ nam tử, hì hì, biết cái gì gọi là mắt sáng như sao không? Hắn chính là như vậy.

Lô phu nhân tiếp tục hỏi: Vậy Ngự Miêu kia? Ngoại trừ suất ra  thì không có đặc điểm gì khác sao?

Ngũ gia lau lau miệng: Mèo kia, ách, Triển hộ vệ, công phu ở hạng tốt nhất, ngày đó ta thấy hắn đang đuổi theo một nữ tử, tưởng là kẻ ác hái hoa, ta liền đi bên vực kẻ yếu, ai ngờ hắn vừa đấu với ta vừa bắt lấy nàng kia, thật sự là không đơn giản a! (Ngũ gia tiếp tục lau lau miệng)

Lô phu nhân cười cười, tiếp tục hỏi: Vậy Công Tôn Sách đâu? Tại sao không nghe ngươi nhắc tới.

Tay của Ngũ gia run lên, cái chén suýt chút nữa rơi xuống đất: Ai?

Lô phu nhân nói: Công Tôn Sách a, ai cũng biết, bên cạnh Bao Chửng văn không thể thiếu Công Tôn, võ không thể thiếu Nam hiệp, sao vậy, non nửa năm mà ngươi chưa từng gặp qua hắn sao?

Ngũ gia đột nhiên cảm thấy trong đầu có một sợi dây bị kéo ra, run run đau lên, không khỏi lại uống thêm một ly.

Dường như Lô phu nhân nhận thấy được, nhẹ giọng nói: Tuy nói Công Tôn Sách trước kia là bạn thân bên cạnh Bao Chửng nhiều năm, cùng hắn phá án, nhưng mà bây giờ cũng không được xem là người của Khai Phong phủ, người ta chính là Lễ bộ Thị lang nhị phẩm, gần đây biên quan căng thẳng, nói vậy cũng là rất bận rộn, không gặp được, cũng là chuyện bình thường.

Bạch Ngọc Đường mơ mơ màng màng không biết là uống bao nhiêu rượu, thế nhưng say, các ca ca tẩu tẩu nói gì đó hắn cũng không biết. Nhưng mà theo trí nhớ của Lô phu nhân, ngày đó hắn say bất tỉnh nhân sự, Lô phu nhân sờ đầu của hắn, hắn đột nhiên nắm lấy tay của đại tẩu, đặt ở trên ngực mình, nói: Nương, nơi này của ta đau quá. Sau đó gục đầu lên trên bàn.

Lúc Bạch Ngọc Đường tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày thứ hai, ánh mặt trời chói lọi. Đầu giường là bộ đồ mới đại tẩu chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, trên bàn có một chén canh giải rượu, Ngũ gia vô lực nghĩ, xong rồi, bỏ lỡ thời gian chúc tết cho ca ca tẩu tẩu, hàng đống hàng đống tiền mừng tuổi a! Ào ào…


Đêm thứ nhất của năm mới, mọi người ở trên Hãm Không Đảo đều nghe thấy từ Tuyết Ảnh Trai truyền ra tiếng tiêu thảm thiết, Giang Nam đầu xuân, bóng mây nhô lên cao, gió thổi trăng canh ba.

Chính mình, tại sao đã quên mất? Hoặc là, căn bản đã cự tuyệt nghĩ đến điểm này, người nọ, Công Tôn Sách.

Đệ nhất tài tử Đại Tống trong truyền thuyết, tuyệt thế độc lập, khuynh quốc khuynh thành, tài văn phong lưu, người tao nhã trí óc tinh thâm.

Mà quan trọng nhất là, mình và hắn đã thoáng gặp qua, bỏ lỡ tất cả cái loại qua lại với hắn.

Bọn họ, giang hồ song song, một đường đi tới. Mưa bụi Giang Nam, hoa quế mùa thu, hoa sen mười dặm. Bão cát cửa bắc, khói đơn đại mạc, hoang lộ hiu quạnh.

Bạch Ngọc Đường biết, những thứ này, là năm tháng của y hắn không thể nào dính dáng, hắn, tự thủy niên hoa, là dòng chảy chậm rãi trong đôi mắt trong trẻo của người nọ.

(* Tự thủy niên hoa: Thời giờ như nước chảy, ào ào chảy đi, không bao giờ quay lại.)

Mà người nọ, Công Tôn Sách, a, đến tột cùng là người như thế nào đã xuất hiện kinh diễm trong cuộc đời vốn đã sáng lạn của y? Cũng làm ảm đạm ánh mắt sáng rực của Triển Chiêu?

Cỏ xuân xa xa, hoa hạ xanh tốt, mưa canh ba rơi xuống lá ngô đồng. Ai cũng chưa từng dự đoán được biệt ly.

Tiếng tiêu đột nhiên khẽ run lên, tất cả lại quay về yên tĩnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.