Băng Phong

Chương 22


Đọc truyện Băng Phong – Chương 22

Thanh âm gì vậy? Khó chịu. Rất khó chịu.
Bạch Hàn Băng không thể chịu nổi nữa. Nàng muốn cái âm thanh lao xao kia chấm dứt ngay lập tức. Nặng nhọc hé mở mi mắt, lờ mờ nhìn thấy có người ngồi bên nàng, bất chợt cảm giác có gì không đúng. Nhìn kĩ hơn nữa, nàng phát hiện đó là Hàn Mai. Nhưng kì lạ là Hàn Mai không cười với nàng, thay vào vẻ tươi tắn rạng rỡ thường ngày chỉ là một gương mặt cứng ngắc, lạnh lùng.
Bạch Hàn Băng định chống tay ngồi dậy, phát hiện thân thể không thể nhúc nhích được. Đưa mắt sang Hàn Mai, nàng mở miệng hỏi:
– Tại sao ngươi lại điểm huyệt ta?
Hàn Mai khe khẽ lắc đầu:

– Phu nhân, nô tì không dám. Huyệt là do lão phu nhân điểm, lý do thì phu nhân hẳn là người biết rõ.
– Ta không…
Đang nói nàng đột nhiên dừng lại. Nàng nhớ tới đêm qua, xác chết cứng đờ trong tay nàng, mùi hương lạ… Nàng hiểu rồi. Có người gài bẫy nàng. Nhưng nàng có gây oán thù với ai sao? Càng nghĩ càng rối, nàng chỉ biết bây giờ có lẽ cả Hồ gia đều lầm tưởng nàng là kẻ giết người. Nhưng Dạ Phong hắn có nghĩ… Ai ai ai…. Bạch Hàn Băng! Ngươi sao lại nghĩ tới hắn nữa? Nàng từ bao giờ lại đi ngược lại lời thề của mình?
Nhắm mắt dưỡng thần, Bạch Hàn Băng cố gắng tìm cách phá giải huyệt đạo bị phong bế. Chỉ có điều lão phu nhân công lực thật quá thâm hậu, nếu muốn hóa giải thì cũng phải trong hai canh giờ. Khe khẽ thở dài, nàng đành phó mặc số mệnh cho ông trời. Lão thiên! Người còn định trêu đùa con đến bao giờ? Điều nàng có thể làm bây giờ cũng chỉ là nhắm mắt chờ đợi mà thôi.
– Thiên, chàng nói xem, có cách nào để giải quyết chuyện này không? – Liên Nhi lo lắng hỏi Lục Thiên.
– Cái này… Ta cũng không biết chắc… Có điều phải điều tra rõ ràng một chút, thế này quá mơ hồ. – Lục Thiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nương tử, vỗ nhẹ ra chiều trấn an.
Quả thực chuyện này vẫn còn vô số sơ hở rất có lợi cho nghĩa tẩu, nhưng tại sao Hồ gia lại cố tình không nhìn thấy? Lại còn Hồ Phong nữa. Hắn sao lại có cái vẻ mặt như chết rồi thế kia? Chuyện này chẳng qua chỉ là một vụ cáo buộc nho nhỏ (?!), chẳng phải chỉ cần hắn phẩy tay một cái là xong sao? Khoan…
– Liên Nhi! Nàng nói người kia bị giết chết như thế nào? – Giọng Lục Thiên gấp gáp.
– Ưm, là do ám khí có độc. Vết thương nhỏ như bị đâm kim, phải cố gắng lắm ngỗ tác mới tìm ra… Lục Thiên, chẳng lẽ, chàng định nói người kia bị Hoàng Ty Châm giết? Nhưng Hoàng Ty Châm của nghĩa tỷ hoàn toàn không có độc. Thiếp đã thử rồi… – Liên Nhi đột nhiên im bặt. Quả đúng như dự đoán, bàn tay to lớn xiết chặt, rất chặt tay nàng. Đôi mắt đẹp nheo lại, Lục Thiên trầm giọng:

– Nàng đã thử sao?
Không dám ngẩng mặt lên đói diện với ánh mắt hàn khí bức người, Liên Nhi bối rối vân vê tà áo, âm thầm kêu khổ trong lòng. Đúng là họa từ miệng mà ra!
Lục Thiên nhìn dáng vẻ cúi đầu tội nghiệp của nương tử mà không kìm được tiếng thở dài. Liên Nhi ngốc nghếch, nàng có biết rằng như thế vô cùng nguy hiểm không? Nếu…nếu có độc thì sao? Lục Thiên không dám nghĩ tiếp, đưa tay ôm lấy nương tử tròn tròn của mình. Yêu thương cùng sủng nịnh. Nhưng hắn cũng sợ, sợ có một ngày nương tử của mình sẽ biến mất…
Ba tháng sau.
Dạ Phong nhẹ nhàng mở cửa, chân vừa đặt vào bậc cửa đã nghe tiếng xé gió vang lên bên tai, một phiến lá đã cào xước mặt hắn. Nhếch môi cười lạnh, hắn tiếp tục bước vào, thanh âm tràn ngập hàn ý:
– Nương tử, sao lại dễ dàng hiển lộ tuyệt kĩ của mình vậy? Lần sau ta sẽ nhớ điểm huyệt nàng kĩ càng hơn. Nếu không có ngày ta lại chết vì mất quá nhiều máu.

– Ngươi có đánh chết ta thì cũng có ích gì? Hồ Phong, rồi ngươi sẽ phải hối hận vì những điều đã gây ra cho ta. – Bạch Chu Lăng rít lên, gương mặt hiện rõ vẻ thâm độc. Thân thể mảnh mai bị trói chặt vào cây cột trong góc phòng bằng một đoạn dây thừng lớn. Toàn thân thuần một màu đỏ tươi đến chói mắt. Nhưng đó không phải là sắc đỏ của vải vóc, y phục. Mà là màu của máu tươi không ngừng rỉ ra trên những vết thương ở lưng, ở vai ả.
Dạ Phong tiến tới trước mặt Bạch Chu Lăng, rút từ trong trường bào một đoạn nhuyễn tiên mềm mại, bạch sắc óng ánh, quả là cực phẩm. Bạch Chu Lăng nhìn thấy nhuyễn tiên, gương mặt tái mét, không còn chút huyết sắc.
– Ngươi… Ngươi lấy được ở đâu? – Thanh âm yếu ớt run rẩy, Bạch Chu Lăng âm thầm hoang mang cùng hoảng sợ. Tại sao? Tại sao hắn lại biết được bí mật sâu kín nhất của ả? Tại sao chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.