Đọc truyện Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm – Chương 75: Anh Ta Không Yêu Nhân Loại
Virus.
Từ này gần như là một từ vô cùng cũ kỹ xa xưa trong trí nhớ của Phương Trì.
Cô cũng là một người đã từng sống qua thời máy tính cá nhân (PC) hưng thịnh, mặc dù khi đó còn nhỏ tuổi, cô vẫn biết khi đó mạng internet còn như thời kỳ miền Tây được khai phá ở Mỹ, đủ thứ virus của máy tính tung hoành, thậm chí ngay cả loại hacker phái cũ như sin, lúc mới lên sàn là dựa vào làm những virus ngựa Trojan. Khi đó mạng internet là một thiên đường cho quân lừa đảo.
Nhưng về sau, mở rộng mạng lưới tiêu thụ của người dùng trực tuyến mang đến nguồn lợi tức khổng lồ, quy tắc kinh doanh theo định hướng được ra đời, tạo trật tự và xây nên một hệ sinh thái. Một số lượng lớn các hacker được sáp nhập, hoặc lắc thân biến hình, bắt đầu sinh sống bằng công việc hợp pháp. Kẻ từng làm virus bắt đầu làm những phần mềm diệt virus, kẻ từng cá độ chui bắt đầu mua bán cổ phần trên mạng…….Ngoài loại virus chỉ dùng để làm màu nhưng không có bất cứ tác dụng nào khác, tất cả còn lại đều dần dần biến mất. Trong thế giới mà công nghệ huyễn thực có mặt ở khắp mọi nơi, muôn dân hoan ca thái bình, ấm êm no đẹp, còn ai nhớ gì đến sự tồn tại của từ “virus” nữa?
Nhưng từ trước đến giờ nó chưa từng bị diệt vong.
“Virus không rõ nguồn gốc này được một số lượng lớn người dùng trong Maandala báo cáo cách đây 45 phút. Theo phân tích chính thức của Maandala, có lẽ là virus này đã tập trung bùng lan cách đây 53 phút, điểm bùng lan chủ yếu là ở những khu vực đô thị trên đất liền trong Maandala với mật độ dân số trên 10.000.”
Phương Trì bỏ mặc lời cảnh cáo của Hồng Cẩm Thành, đăng nhập vào Maandala, lên chuyến tàu xuyên, chạy thẳng đến điểm bùng phát gần nhất: Chiba City.
“Theo quan sát hiện giờ, virus không rõ nguồn gốc này không ảnh hưởng đến bản thân hệ thống Maandala, nhưng nó chỉ ảnh hưởng đến avatar. Những người dùng bị nhiễm virus đều mất khả năng điểu khiển tài khoản trong Maandala của mình, avatar sinh khả năng tự động. Hiện chưa biết virus lây lan bằng cách nào, nhưng lượng người dùng bị nhiễm đang tăng theo cấp số nhân.”
Báo động đỏ không ngừng chớp và kêu trong tàu xuyên, trên loa bắt đầu vang lên cảnh cáo của ban quản trị Maandala: “Kính thưa quý khách, trong Maandala đang xuất hiện một virus truyền nhiễm chưa rõ nguyên nhân. Xin tất cả mọi khách dùng mau chóng ra khỏi mạng để tránh bị lây virus, phòng ngừa thiệt hại cá nhân và tài sản.”
Mặt rất nhiều hành khách trong tàu xuyên ngơ ngác không hiểu, người này nhìn người nọ, người nọ nhìn người kia, bán tín bán nghi, nhưng không ai thật sự rút ra khỏi mạng.
“Đang đùa đúng không?” Một avatar tóc đỏ hỏi, “Hôm nay là cá tháng Tư à?”
“Không, hôm nay là sinh nhật của Đại Papa Đằng Hoa.” Một avatar đồng hành với người đó nghiêm túc đáp. Những avatar trong toa xe đó đều ráng nhịn cười.
Hôm nay đúng là ngày sinh nhật trong hồ sơ quản trị của Đằng Hoa. Vài năm trước, do sai lầm của một nhân viên trong Maandala, 20% khách dùng của Maandala nhận được một thú cưng từ trên trời rơi xuống—một ác ma tí hon mang trên người chân dung chibi của Đằng Hoa. Thú cưng huyễn thực này vốn là một sản phẩm nghịch ngợm do nhân viên làm chơi trong nội bộ, không ngờ lại được khách dùng vô cùng yêu thích, tranh nhau. Sau đó Đằng Hoa cũng không trách phạt nhân viên đó, thú cưng ấy trở thành mascot của Maandala. Từ đó về sau, mỗi năm đến ngày này, ban quản trị Maandala sẽ tặng cho người dùng một số quà bất ngờ, hình thành một tục lệ trong Maandala.
“Hi.” Avatar tóc đỏ chợt đặt tay ngay cổ của người bạn mình.
“Gì đây?” Người bạn đó né người, không tự nhiên, “Kỳ cục.”
“Tôi – muốn – bẻ – gãy – cổ – của – anh.” Avatar tóc đỏ nói từng chữ ngắt đoạn, giống như âm thanh người máy. Người bạn thét lên một tiếng thảm thiết. Đầu của anh ta lăn lông lốc dưới sàn, máu phun khắp nơi.
Tất cả mọi avatar trong khoang tàu đều chết sững, sau vài giây ngây ngốc, họ liền bật dậy bỏ chạy! Cử động của avatar tóc đỏ trở nên cứng nhắc, nhưng vẫn có thể thoăn thoắt rượt theo những avatar khác.
“Một số lượng lớn những khách dùng báo cáo, bạn đời hoặc bạn thân của họ đột phát biến hoá, trong đó 90% khách dùng bị tấn công, thậm chí bị cưỡng hiếp, tuy phát sinh trong khu vực an toàn, nhưng bởi vì đa số người dùng mở độ nhạy của cảm lực hồi tiếp cao, cho nên cơ thể thật của họ đều bị tổn thương ở các mức độ khác nhau. Đồng thời, trong khu đánh đấu cũng xuất hiện một số lượng lớn những vụ án của khách dùng thiệt mạng ngoài đời ngoài ý muốn do bị tấn công. Cục 19 đã báo cáo lên cấp trên, đồng thời lệnh cho Maandala lập tức phong toả khu vực đấu game.”
“Biểu hiện đặc trưng của Avatar bị nhiễm virus gồm tri lực thấp, có xu hướng bạo lực mạnh mẽ và nhu cầu tình dục cao. Đồng thời, chức năng của cơ thể avatar được tăng cường, có thể đạt được mức độ của vận động viên hàng đầu trong nhân loại, avatar bình thường khó địch lại. Xét theo hành vi của avatar, chúng tôi tạm thời đặt tên cho virus là Zombie.”
Avatar tóc đỏ xông đến trước mặt Lacrimosa, Lacrimosa la lên: “Ê, bên trái kìa!”
Tóc đỏ tự động xoay đầu nhìn qua bên phải của cô.
“Quả nhiên chỉ có phản ứng cơ bản, không có khả năng phán đoán.” Phương Trì âm thầm kết luận, hai tay bám chặt song bám trên mui toa tàu, đu chân đạp bay cô ta.
Thêm một số avatar khác cũng xuất hiện dấu hiệu nhiễm virus, trong toa thành một bãi chiến trường, trong lúc lo sợ, thậm chí đám người quên mất việc đăng xuất. avatar tóc đỏ lại bổ nhào đến, Lacrimosa vẫn dùng chân đạp trúng cằm cô ta, làm cô ta văng ra. Lúc này, xe đến trạm của Chiba City, Lacrimosa mau chóng xuống xe, bỏ chạy để giữ mạng.
Song, giây phút cô trông thấy Chiba City, cô không khỏi bàng hoàng. Chiba City như thế này là thế nào! Chẳng khác gì một bãi chiến trường hoang phế sau chiến tranh! Đường phố bị phá nát, những biển quảng cáo giăng khắp nơi cùng với hộp đèn neon đều bị đập tanh banh, cửa tiệm bị tàn phá, xe đâm vào tường, dưới đất đầy xác của avatar, vẫn còn rất nhiều avatar bị nhiễm virus đang đập phá cửa kính, cửa ra vào, thậm chí tàn sát nhau, có vài cô nhân viên của Tử Tinh Tuyền đang khốn khổ giãy giụa.
Một avatar chưa bị nhiễm virus mang hình dạng cô gái đang chạy hùng hục về phía Lacrimosa, phía sau là một đám avatar dày đặc đã nhiễm virus, bu vào rượt theo cô ta như châu chấu. Lacrimosa hét: “Ra khỏi mạng! Mau ra khỏi mạng!”
Nhưng cô gái kia như không nghe thấy. Lacrimosa chạy về phía cô gái đó, nhưng cô gái đó vấp phải vật gì dưới đất, ngã xuống, những avatar bị nhiễm virus tức tốc bu đông nghẹt…….. Lacrimosa chỉ cách bọn chúng vài bước. Cô thò tay, chạm phải một bức bình phong vô hình trong không trung.
……………….
Phương Trì ngồi trong xe taxi, đi trên vành đai 4. Toà nhà nhìn như một ngọn đuốc hoặc gậy thần luôn chĩa thẳng lên trời kia vẫn bệ vệ đứng bên cạnh xa lộ.
“Bác tài, lái chậm lại một chút.” Phương Trì để ý thấy phía dưới toà nhà của Maandala có một đám đông đang vây đông nghịt, Adventure Land ở tầng trệt đã bị ngừng hoạt động, ngay trên cỗ xe ngựa kéo quân cũng có đầy người ngồi. Phương Trì quay cửa kính xuống, có thể nghe được tiếng người dậy lên từng lớp. Tuy không nghe rõ được tiếng la cụ thể, nhưng thấy rõ tâm trạng của quần chúng đang rất kích động. Trứng gà, đá, bánh bao, đua nhau đáp lên lớp cửa kính của toà nhà.
Phương Trì còn nhớ lần đầu tiên tới toà cao ốc của Maandala sau khi bị thương, Reboot đã giảng giải cho một nhóm nhân viên phân tích tài chính, Maandala làm thế nào để bảo đảm an toàn tuyệt đối của họ, bây giờ nghĩ lại, rất mỉa mai: “Maandala ra đời năm 2014, cho đến nay đã là 7 năm, chưa từng phát sinh sự cố nào liên quan đến lỗ hổng của hệ thống tạo ra, có thể được coi như một hệ thống an toàn nhất thế giới.”
Mà hiện giờ, thứ thật sự đang bảo vệ Maandala, chỉ còn có toà nhà với lớp kính làm bằng vật liệu chống nổ này mà thôi. Trứng và đá chọi lên nó, cả toà nhà vẫn không hề hấn gì.
Nhưng tại sao thế nhỉ? Tại sao từ dạo My Gian Xích xuất hiện, Maandala liền liên tiếp xảy ra những sự kiện lỗ hổng? Khi My Gian Xích ép tất cả mọi người dùng trong Maandala phải xem video, có phải Maandala đã bắt đầu nổi lên sóng gió?
Khoan đã—-
Tuy hiện giờ cũng chưa có ai đứng lên nhận trách nhiệm cho virus này, nhưng có thể tạo một phạm vi khuếch tán lớn như thế trong Maandala, liệu có phải chính là My Gian Xích? Cái chương trình mang Màu Bảo Vệ nằm đan xen trong hệ thống người dùng của Maandala, bây giờ nhìn lại, chẳng khác gì một thử nghiệm mang quy mô lớn trước khi thả virus. Phương Trì bước vào trong Cục 19, có đồng sự trông thấy cô, báo trước: “Cục trưởng và thủ trưởng Hồng, cùng với……. Đều đang đợi cô trong phòng họp.”
Cô rảo bước vào phòng họp số 1, thấy các cấp trên của Cục 19, cùng với vài người phụ trách an ninh quốc gia đều có mặt, hệ thống hội nghị viễn thông kết nối với lãnh đạo cấp cao của Maandala, phòng an ninh mạng, người của phòng thực nghiệm Quang Chi Kỷ, và đương nhiên Đằng Hoa cũng có mặt. Cô vừa bước vào, hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Phương Trì ngó quanh, hỏi: “Người viết ra Zombie có phải là My Gian Xích?”
Mấy người Hồng Cẩm Thành và Sử Tranh Vanh nhìn nhau, Hồng Cẩm Thành hỏi: “Giáo chủ, kết quả so sánh ra sao?”
Trong hệ thống hội nghị viễn thông, Giáo Chủ SG chăm chú nhìn máy tính trước mắt: “Có rồi…….Mẹ kiếp!” Câu chửi bậy này khiến lòng mọi người đều nặng nề.
“Mức độ trùng hợp giữa avatar bị nhiễm trong vòng 5 phút sau khi virus bùng lan, và avatar bị chương trình Màu Bảo Vệ kích hoạt trong vòng 5 phút đầu tiên, là 100%. Sau đó, do Zombie mang tính chất truyền nhiễm, nên nó lan rộng hơn chương trình Màu Bảo Vệ.” Từ màn hình máy tính, Giáo Chủ SG chậm rãi ngẩng đầu lên, “Hôm bữa My Gian Xích từ chối xử lý chương trình Màu Bảo Vệ, phòng thực nghiệm Quang Chi Kỷ chúng tôi đã mất nguyên một ngày một đêm để loại bỏ và sửa chữa lỗ hổng Màu Bảo Vệ. Hiện giờ nghĩ lại, nếu như nói Zombie là một con ốc mượn hồn ẩn tàng kỹ, thì chương trình Màu Bảo Vệ là một hải quỳ ký sinh trên vỏ ốc, là một sản phẩm thử nghiệm mà My Gian Xích dùng để thử chúng ta.”
“Nếu theo như các anh nói, Màu Bảo Vệ là ký sinh trên Zombie, lúc các anh loại bỏ Màu Bảo Vệ, tại sao không phát hiện ra Zombie?” Trong màn hình, phòng họp của Maandala có một cuộc gọi tới.Giáo Chủ SG không lập tức trả lời câu hỏi của lãnh đạo trong bộ anh ninh quốc gia, mà bắt điện thoại lên. Mặt của vị lãnh đạo kia hơi không vui, sau đó Giáo Chủ SG buông điện thoại, nói một câu rất nghiêm túc:
“Có một tin tốt và một tin xấu, quý vị muốn nghe tin nào trước?”
“Nghe tin tốt trước đi.” Vị lãnh đạo an ninh quốc gia nói, sắc mặt u ám của ông ta đúng là cần một chút tin tức tích cực để cải thiện sắc mặt.
“Cho đến nay, vẫn chưa thấy xuất hiện tình huống tài sản trong tài khoản cá nhân bị dời đi. Có vẻ như ý của My Gian Xích trong việc làm ra virus này, không phải là vì tiền.”
Tâm trạng những người trong phòng họp không khá lên được bao nhiêu. Bất kể thế nào, thiệt hại mà virus mang đến đã không chỉ có thể dùng con số để tính nữa. “Tin tốt” kiểu này chẳng thấm vào đâu.
“Vậy tin xấu thì sao?”
“Cho đến nay, chúng tôi không sao phán đoán được đoạn lập trình nào là lập trình virus.” Giáo Chủ SG gần như phải gian nan lắm mới nói được những lời này.
Vài vị lãnh đạo nghe xong nổi giận: “Sao mà đến cả các anh cũng không biết? Chẳng phải là các anh lưu lại tất cả thông tin khi cập nhật hệ thống à?”
Giáo Chủ SG cười khổ: “Maandala phát triển trong hai năm vừa qua, khối lượng đã trở nên cực lớn, bảo trì chỉ dựa vào lực lượng nhân công đã không còn thực tế. Bắt đầu từ cuối năm ngoái, chúng tôi bắt đầu thí nghiệm một thuật toán mới, cho phép các chương trình đã vững chắc được cập nhật tự động. Tháng giêng năm nay, chúng tôi đã mở rộng thêm việc áp dụng thuật toán này. Nói cách khác, hệ thống Maandala hiện tại, thậm chí không cần nhân viên bảo trì của chúng tôi, vẫn không ngừng phát triển. Trong trường hợp này, rất khó để chúng tôi lưu tất cả thông tin của bản cập nhật hệ thống như trong quá khứ và điều đó cũng không có ý nghĩa. ”
Tất cả mọi người càng nghe càng sững sờ, một nhân viên an ninh quốc gia đập bàn đứng phắt lên: “Các anh quá cực đoan rồi! Một sự việc lớn như vậy tại sao chúng tôi không biết gì hết cả? Cục trưởng, anh có biết không?”
Sử Tranh Vanh lắc đầu.
Đằng Hoa từ nãy đến giờ không nói gì, cuối cùng lên tiếng: “Đây là quyết định của tôi, cũng đúng là tôi đã sai. Nói trắng ra, Maandala phát triển đến nay bản thân đã quá lớn khó kiểm soát toàn bộ được, đây cũng là số phận khó tránh được của những công ty lớn. Nhưng tôi hy vọng Maandala vẫn có thể tiếp tục tồn tại, phương pháp để giải quyết đành phải sáng tạo, dứt khoát quyết liệt. Bởi vì kỹ thuật này vẫn đang trong thời kỳ thử nghiệm, cho nên độ bảo mật rất cao, chúng tôi còn chưa thông báo ở cuộc họp cổ đông nữa.”
“Đằng Hoa! Maandala tồn tại được đến ngày nay, đã không còn là một phần mềm đơn giản, nó đã liên quan đến mọi phương diện trong cuộc sống của mọi người, anh đã không còn là một lập trình viên, mà là một doanh nhân, nên có mức độ trách nhiệm cần có với xã hội!”
Đằng Hoa mặt không mang biểu cảm: “Kỹ thuật này lúc chúng tôi thử nghiệm, đã vô cùng cẩn thận, cho đến hiện giờ vẫn có thể xác nhận rằng virus không dính dáng gì đến nó. Kỹ thuật này rất tiên tiến, nếu có thể áp dụng rộng rãi, ý nghĩa của nó sẽ rất lớn. Chỉ là đầu vào của nó rất lớn, hiện nay ngoài chúng tôi có thể làm ra, ai có thể làm được nữa? Tôi cho rằng đấy cũng là có trách nhiệm đối với xã hội.”
Viên lãnh đạo an ninh quốc gia kia bị anh ta chọc giận, “Anh, anh—–”
Phương Trì âm thầm thở dài. Đằng Hoa chính là một người như thế, vô cùng ương bướng, tuyệt đối không hối cải, hơi máu lạnh và điên rồ. Nhưng cô cũng hiểu ý Đằng Hoa. Đằng Hoa nghiên cứu những cách thức mới, đều cần một số tiền đầu tư rất lớn, nên cũng không tránh được phải đối diện với áp lực nặng nề đến từ những người bỏ ra vốn đầu tư. Maandala sau khi trải qua giai đoạn phát triển vùn vụt trong những năm đầu, đường cong tăng trưởng nay đã chậm lại, nếu anh ta không tìm những đột phá mới, chẳng lẽ ngồi yên một chỗ? Phát triển trong khoa học công nghệ luôn có thể thay đổi cả thế giới trong chớp mắt, ai mà dừng lại thì có nghĩa là sẽ bị loại trừ. Lúc OVR quyết định thử mô-đun sóng não, chẳng phải cũng vì cùng một hoàn cảnh đấy thôi?
Đề tài đã bị kéo lệch hướng, Sử Tranh Vanh lật hồ sơ, nói: “Những chuyện ván đã đóng thuyền rồi thì chúng ta không thay đổi được, hiện giờ có nói thêm cũng vô ích. SG, nếu như bắt đầu từ tháng Giêng năm nay các anh bắt đầu thử nghiệm trên phạm vi lớn, vậy những files trước tháng Giêng thì vẫn được lưu lại hết đúng không? Đã so sánh với files từ dạo đó chưa?”
Giáo Chủ SG gật đầu: “So rồi, không có gì khác biệt. Nếu không, lúc rà Màu Bảo Vệ chúng tôi đã phát hiện ra rồi.”
Bầu không khí của cuộc họp dịu xuống. Hồng Cẩm Thành nhìn Giáo Chủ SG: “Ý anh là rất có khả năng virus Zombie đã nấp sẵn trong Maandala từ năm trước rồi?”
Sắc mặt Giáo Chủ SG rất lạ, anh ta gật đầu: “Tuy tôi cũng không tin lắm, nhưng sự thật là như vậy.”
“So với files sớm hơn nữa thì sao?”
“Sớm hơn nữa thì gặp ngay thời kỳ avatar thường xuyên nâng cấp, có lẽ là virus trà trộn vào trong thời kỳ đó, nhưng cũng rất khó để xác nhận thời gian cụ thể nào nó trà trộn vào.”
Phòng hợp rơi vào im lặng chết chóc. Tất cả mọi người đều cúi đầu, hút thuốc như điên.
Sau cùng, vẫn là Sử Tranh Vanh lật hồ sơ, hỏi: “Hiện giờ phương án đối phó của Maandala là gì?”
Đằng Hoa đáp: “Các khu vực xảy ra bùng lan lớn của virus đã được cách ly ngay, cố gắng khống chế mức độ khuếch tán; làm công tác tuyên truyền với người dùng, nhắc nhở họ cố gắng tránh đăng nhập Maandala trong thời gian này. Đối với những avatar bị nhiễm virus, chúng tôi có hai chọn lựa: một là định dạng lại bọn họ, đẩy lùi họ xuống phiên bản avatar an toàn 4.0.”
Avatar 4.0, đó không phải là phiên bản xấu nhất của Avatar trong quá trình tiến hóa của Maandala sao? Mỗi một người trong phòng họp đều có ấn tượng sâu sắc, nhưng không ai nói ra điều đó dưới bầu không khí này. Quả nhiên lại nghe Đằng Hoa nói:
“……Nhưng với lựa chọn này, sẽ không thể đảo ngược các thiệt hại gây ra cho thông tin người dùng và tài sản, vì vậy chúng tôi không chọn nó ở thời điểm này. Lựa chọn thứ nhì, là chúng tôi không diệt virus, mà dùng độc trị độc. Nguyên lý của Zombie, nói một cách đơn giản, chính là “quay về nguyên thuỷ.” Chúng tôi có thể làm một virus mới, “văn-minh-hoá” những avatar bị nhiễm độc, rồi trong khi đó thì tranh thủ tìm cách triệt để diệt virus Zombie.”
Đằng Hoa nói thì nghe đơn giản, nhưng Phương Trì đã hiểu rõ hết thảy.
Đằng Hoa là một người tin vào “tính bản ác” của nhân loại. Cách anh ta thiết lập trạng thái nguyên thuỷ của avatar không như tờ giấy trắng, mà mang thú tính, bản năng gồm bạo lực và dục vọng cao. Hiện giờ những avatar bị nhiễm bệnh, chính là phiên bản đã bị tháo gỡ hết mọi tô điểm văn minh, lộ ra bản tính con người, hoặc có thể nói, là “bản tính con người” trong mắt Đằng Hoa. Chuyện này hơi giống như My Gian Xích lột áo của Đằng Hoa, phơi ra con người trần trụi anh ta giữa bàn dân thiên hạ:
Nhìn đi, đây là Đằng Hoa, thần linh Đằng Hoa trong mắt các người. Anh ta là con người, nhưng không yêu con người. Anh ta kiên trì tin rằng dục vọng và bạo lực là những yếu tố cơ bản thúc đẩy tiến hoá của nhân loại, xây dựng một Maandala trên cơ sở như vậy, chẳng phải là một sự mỉa mai sao?
Trong không khí im lìm, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ tíc tắc. Tất cả mọi người đều như đang nín thở, Sử Tranh Vanh lên tiếng: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Tất cả đều như đang chết đuối được trồi lên mặt nước, đồng thanh hít thở.
Hồng Cẩm Thành liếc đồng hồ thế giới trên tường, đáp: “Vẫn còn 8 tiếng đồng hồ. Hôm nay là ngày làm việc, 8 tiếng nữa Khu 12 phía Đông sẽ bắt đầu một ngày làm việc. Nếu vấn đề không được giải quyết, khi đó ngân hàng, chính phủ, truyền thông, giáo dục, chăm sóc y tế, v.v., có liên quan sâu sắc đến Maandala, sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, khó bảo đảm được tính mạng, tài sản, và an toàn của dân chúng, tổn thất và ảnh hưởng gây nên sẽ không sao tính toán được.”
………..
Hội nghị viễn thông tắt. Các quan chức rời đi. Sử Tranh Vanh quét giác mạc, rồi bước vào một căn phòng nhỏ trông chẳng có gì đặc biệt.
“Nội dung của cuộc họp vừa rồi, cậu có giải pháp thế nào?”
“Không có giải pháp.”
“Cậu cũng không giải quyết được virus này?”
“Phòng ngự và diệt virus không phải sở trường của tôi.”
“Cho dù cực kỳ có khả năng là cậu ta viết ra…….cậu cũng không có bất cứ ý tưởng nào?”
“Ý tưởng, Đằng Hoa đã nói rõ hết rồi.”
Sử Tranh Vanh ngồi trên sô pha, ủ rũ. Ông móc ra một gói thuốc lá, phát hiện bên trong chỉ còn lại điếu cuối cùng, lấy ra hút, rồi vo hộp bằng cạc tông, vứt vào thùng rác.
“Chậm quá.” Ông chậm chạp nói, “Chúng tôi không đợi được.”
Ngoài cửa sổ mưa lác đác xen lẫn với sương mù, rớt lộp độp lên cửa sổ, bóng nước nhạt nhoà hiện ra trên kính thuỷ tinh cũ kỹ.
“Phương Trì đâu rồi?”
“Đã thu xếp cho cô ấy đi theo dõi Phúc Âm Thánh Rosa.”
“Cũng không phải là không có biện pháp nhanh hơn.”
“Sao?”
“Tôi muốn đi gặp My Gian Xích một chuyến.”
“Maandala đã cố gắng hết sức để liên lạc với My Gian Xích, không có hồi âm gì cả. Nếu như cậu ta muốn ẩn IP của mình thì ai có thể tra ra được?”
“Có một biện pháp rất đơn giản có thể thử, nhưng cần phải cho tôi quyền hạn của nhân viên quản trị.”
“Biện pháp gì?”
“Trước khi nói ra, tôi có một điều kiện, ông nhất định phải thoả mãn.”
“Nói đi.”
“Việc này từ đầu đến cuối phải để chỉ một mình tôi làm. Cục 19 của các ông và Maandala đều không được can dự, nhất là Phương Trì. Như những gì chúng ta đã giao hẹn trước đây, không thể để cho cô ấy biết.”
Sử Tranh Vanh im lặng hút thuốc, một lúc lâu sau mới nói: “Được.”
“Tuy Maandala không thể định vị được vị trí địa lý cụ thể của mỗi một avatar, nhưng có thể giám sát được chương trình của mình đi đâu, vào lúc nào, lưu lượng dữ liệu ra sao.”
“Ý cậu là…….”
“Trong hai ngày Thần Kinh Hoa Hồng hầu toà, tất cả mọi avatar đăng nhập vào Maandala đều bị cấy ghép chương trình Màu Bảo Vệ. Nhưng có một avatar duy nhất không bị cấy ghép.”
“……My Gian Xích.” Sử Tranh Vanh lập tức hiểu ra.
“Mà lúc chương trình Màu Bảo Vệ được kích hoạt, My Gian Xích cũng có mặt trên mạng. Tôi cần quyền hạn của nhân viên quản trị để tra xem vào giờ đó, nơi nào có hoạt động nhưng lại không bị chạy chương trình Màu Bảo Vệ. Vị trí đó sẽ là nơi của My Gian Xích.”
Sử Tranh Vanh nhíu chặt mày. Nghe thì có vẻ như một biện pháp rất khá, có lẽ cũng là biện pháp nhanh nhất có thể thực hiện ngay bây giờ. Chỉ có điều, để cậu ta làm, có yên tâm không? Nhưng nếu không để cậu ta đi, thì ai có thể đi đây? Nếu cần thiết, thì phải diệt My Gian Xích, liệu cậu ta có làm được không?
“Được. Vậy thì cứ làm theo lời cậu đi. Những gì cậu cần, chúng tôi đều sẽ cố gắng thoả mãn. Nhưng cậu nhất định phải nhớ, cậu chỉ còn có 8 tiếng đồng hồ thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Cơ thể cao lớn tráng kiện của Sử Tranh Vanh đứng dậy. Lúc đến bên cửa, ông chợt ngoái đầu:
“Cậu có bao giờ nghĩ đây chỉ là một trò lừa đảo của wither không? Mục tiêu là để giết người cuối cùng của Ba Chàng Ngự Lâm là cậu?”
“Có.”
“Có nghĩ rồi tại sao vẫn đích thân đi?”
Chàng cười cười, không trả lời.
Ngoài song, mưa đã nặng hạt hơn, sương mù leo lên đến bậu cửa sổ như hổ trèo lên núi.
hết chương 73