Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Chương 64: Avatar Hoang Đường


Đọc truyện Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm – Chương 64: Avatar Hoang Đường

Một mình Phương Trì đi lòng vòng quanh nhà của Tạ Vi Thời, rồi lại mở sách của chàng ra xem. Trong nhà của chàng có khá nhiều sách, thậm chí vẫn còn giữ những cuốn sách giáo khoa từ hồi đại học—có vẻ như chàng là người lưu luyến quá khứ. Phương Trì chợt có một khát vọng mạnh mẽ, muốn tìm hiểu về quá khứ của Tạ Vi Thời. Chỉ là, lục tung tủ sách của chàng cũng không tìm ra được cuốn nhật ký hoặc sổ tay ghi chép nào.

Nếu như nói, trong nhà cô không có bất cứ tấm hình gia đình nào, trong nhà mẹ cô cũng không có tấm hình nào của cô, đều là vì để bảo vệ an toàn cho nhau, thế thì Tạ Vi Thời làm như thế này, chắc cũng có lý do tương tự. Nhớ lại lúc Lâm Vũ xuất hiện trước đây, cô đã từng chất vấn chàng về chuyện đó, chàng không trả lời thẳng. Vậy thì năm xưa khi chàng mất tích, rốt cuộc là vì lý do gì? Cô đã từng nhìn thấy vết thương do súng phía sau lưng chàng, có vẻ như chuyện chàng mất tích cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Nhưng một sinh viên y khoa lý lịch sạch sẽ, đến tột cùng đã gặp phải chuyện gì mà gây uy hiếp đến cả tính mạng? Mà trong quãng thời gian đó, chàng đã phải trải qua chuyện gì khiến chàng trở nên một cánh quạ có thể giết người không chớp mắt? Phương Trì chợt cảm thấy trước đây cô đã thật sự không quan tâm đủ đến chàng.

Mở cuốn sách y học của chàng thời còn là sinh viên, trên giấy chi chít những ghi chú. Chữ viết của chàng rất lạ, thoạt nhìn có vẻ như một kiểu viết tháu rất đặc thù, nhưng nhìn kỹ thì không thể nào nhận ra được chữ nào! Phương Trì nhìn một hồi đầu bắt đầu đau âm ỉ, đành phải dẹp, bụng hỏi dạ, đây có tính là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ không? Viết tháu quá đỗi. Nhưng mà các bác sĩ đã điện-tử-hoá rất nhiều năm nay rồi, bác sĩ hiện giờ đã rất ít người viết chữ mà người khác đọc không ra nữa. Anh chàng Tạ Vi Thời này đúng là đặc sắc.

Phương Trì nhìn sách một lúc, lại cảm thấy chán. Tạ Vi Thời nói từ nhỏ chàng đã sống một mình, cũng không biết làm sao chàng có thể chịu được sự cô đơn như vậy. Cô đi qua phòng bên cạnh, dùng thiết bị huyễn thực của Tạ Vi Thời đăng nhập Maandala.

Từ lần trước đăng nhập cũng chỉ mới vài ngày mà thôi, nhưng không biết vì sao cô có cảm giác như đã cách một đời, cảm thấy hết thảy trong Maandala đều vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Mở danh sách bạn thân ra, tất cả đều như trước đây. Tên của Reboot vẫn sáng, mà tên của Shi-tô vẫn màu xám. Cô chợt cảm thấy, đối với cô, ý nghĩa của Shi-tô đã thay đổi; cô sẽ cảm thấy đấy là Guest, chứ không phải là Thịnh Diễm.

Cảm giác này không đúng.

Cô ngẫm nghĩ, gửi cho Shi-tô một tin nhắn:


—-Hãy để Shi-tô ra nghĩa địa. Nên được yên nghỉ rồi.

Để lời nhắn xong, cô chợt cảm thấy buồn khôn xiết. Thì ra đây là chào vĩnh biệt. Vẫy tay chào bản thân trong quá khứ, và Thịnh Diễm trong quá khứ.

Phương Trì đi lững thững trong Maandala. Xa rời đô thị phồn hoa, chẳng biết từ lúc nào lại đến khu chơi game. Đại Phú Ông. Cô đứng ngửa đầu nhìn ba chữ đó. Trời xám xịt, ánh đèn neon như ánh cực quang, vắt ngang trời. Hôm nay không đông khách lắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể thấy được những trận mưa của đồng bạc rơi xuống từ trời, âm thanh rộn rã hào hứng trong máy tạo lại cảnh tượng của một thời vang bóng.

“Thiểu thư Lacrimosa, đã lâu không gặp!”

Ông chủ F của Đại Phú Ông đon đả ra chào.

“Vẫn chỗ cũ thưa cô? Tiểu thư Lacrimosa, nói cho cô biết một tin vui, ảo ảnh của Shi-tô vẫn còn!”

Phương Trì gật đầu thông qua Lacrimosa, rồi đi về phía khu bóng rổ. F vẫn lải nhải phía sau lưng, “Tiểu thư Lacrimosa, mấy tháng rồi không gặp, avatar của cô trông cứng cáp hơn hẳn……”

Thời gian trong Maandala trôi nhanh hơn ở ngoài đời. Phương Trì giơ tay lên nhìn avatar của mình, quả nhiên đã cứng cáp hơn trước đây nhiều, không còn dáng vẻ mong manh yếu ớt nữa.

Đến trước máy game bóng rổ, cô lấy ba đồng xèng từ trong cặp chứa đồ đút vào. Lần trước đến Đại Phú Ông cô vẫn còn một số xèng chưa dùng hết. Quả nhiên ảo ảnh của Shi-tô xuất hiện, bộ dạng phấn chấn rạng ngời, ghi lại một thời tung hoành ngang dọc của thanh xuân. Rổ bóng đựng đầy banh bắt đầu rung lên, báo hiệu cuộc đấu đã bắt đầu. Phương Trì không tiến lên ném bóng, chỉ đứng phía sau, lặng lẽ nhìn ảo ảnh của Shi-tô.


Nhìn mãi nhìn mãi, cô chợt rưng rưng rớt nước mắt. Cô lại bỏ thêm ba đồng xèng nữa vào, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy Shi-tô đã không còn tồn tại.

“Shi-tô…….em phải đi rồi……”

Đương nhiên ảo ảnh không nghe thấy được, cũng không bị ràng buộc bởi vòng tay của cô, tiếp tục ném bóng mãi không ngừng nghỉ.

Ngay lúc này, Phương Trì cảm giác được có một cái bóng đen xẹt ngang qua trong tầm nhìn phía đuôi mắt cô, tựa như có ai đó đang ngó cô. Phương Trì lập tức cảnh giác theo bản năng: “Ai!” Cô ngó quanh, khu chơi game bao la bát ngát, không có vật gì chắn, quả nhiên trông thấy một bóng đen đang lướt về phía khu vực bên ngoài vùng chơi game.

Tốc độ của bóng đen đó không tính là quá nhanh, Phương Trì chạy ào qua, sau khi vượt ranh giới của khu game, liền vào khu đô thị. Nhìn từ phía sau lưng, bóng đen đó là một người mặc áo bào màu đen, đội mũ trùm màu đen. Thấy khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, người áo đen nọ tung mình leo trên một toà cao ốc.

Phương Trì bám lên trên theo người nọ, lên đến trên sân thượng, cô túm lấy áo của anh ta. Người mặc áo đen thấy khó có thể thoát thân, quay phắt đầu lại, một khuôn mặt trắng nhợt dí rất sát, từ trong đôi mắt cách nhau gần một thước nọ chợt có hai ngón tay thò ra, chực chọc vào mắt của Phương Trì! Tuy Phương Trì rất gan lì, nhưng bản năng của con người là khi gặp thứ gì chực đâm vào mắt mình thì sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi, cô nhắm chặt mắt, lùi ra sau hai bước. Tim của cô đập như điên cuồng không thôi, cơ tim co thắt, mạch máu trên trán đều bắt đầu phập phồng theo, suýt nữa cô đứng không vững. Nhưng đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo, cô hét lên:

“My Gian Xích! Anh là My Gian Xích!”

Lúc mở mắt ra, người quấn mình kín mít trong chiếc áo bào đen đã đứng ngay chỗ rào cản của sân thượng. Không thấy anh ta tung mình, chỉ nghiêng người rồi cứ thế rơi xuống dưới. Phương Trì ra đến chỗ rào cản, trông thấy bóng áo đen lập tức biến mất ngay lúc chạm đất. Là bug cô hay dùng trong Maandala. Trước đây lúc Guest rượt theo, cô thoát thân cũng dùng bug đó—chỉ cần vị trí rớt đủ chính xác, ngay chỗ giao điểm của hai mô-đun lục địa, avatar của cô có thể thực hiện một chuyến xuyên không, toàn thân lành lặn.


Nhưng mà lúc đó cô bị Guest tóm một cái, vị trí rớt xuống bị lệch, rớt luôn vào bệnh viện.

Bây giờ cô không dám mạo hiểm nhảy xuống theo, bởi vì vị trí xuyên qua đều là ngẫu nhiên, cô hoàn toàn không dám chắc là có thể rượt theo được cái người bị tình nghi là My Gian Xích đó. Huống chi đã lâu rồi cô chưa uống thuốc ức chế Alpha, cho dù thành công xuyên qua đi nữa, cô cũng không dám chắc mình có thể chịu đựng được cú va đập mạnh cỡ đó. Cô mở rẹt hệ thống nhắn tin ra ngay tại chỗ, gõ vào tên Reboot:

—-Reboot, tra xem avatar đăng ký tài khoản gần đây nhất có phải là có một avatar trùm áo bào đen, mặt thì là một khuôn mặt của My Gian Xích không!

Reboot thống thiết quạt lại:

“Người đăng ký tài khoản ở Maandala mỗi ngày tối thiểu lên đến hàng vạn, cậu bảo anh tìm bằng cách nào!”

—-Trực tiếp tìm “My Gian Xích.”

Phương Trì nghĩ, nếu anh ta chính là My Gian Xích, nhất định sẽ không buông một cái tên và hình tượng nổi đình nổi đám mà bản thân đã phải cực khổ tạo nên. Nếu mặt anh ta dùng là mặt của My Gian Xích, thế thì tên chắc cũng là vậy. Tên avatar trong Maandala không được trùng nhau, trừ phi là dùng tên của một avatar bị thành tro tàn, thì avatar khác mới có thể dùng tên đó. Ngay cả giữa người ở nghĩa địa và người ở nhân gian, cũng không được trùng tên. Đã lâu như vậy rồi cũng chưa nghe có avatar nào dùng My Gian Xích để đi lừa gạt, rõ ràng là có người nào đó đã cố ý xí sẵn cái tên này rồi, xí để bản thân sẽ dùng nó.

Chớp nhoáng, Reboot rống lên: “Có thật bây ơi! Ta fuck! Đăng ký nửa tháng trước, đây là chuyện gì nữa đây! Giáo chủ lại bắt đầu muốn dấy lên gió tanh mưa máu à?”

Đúng là tín đồ của My Gian Xích trên Maandala ngày một nhiều lên. “Giáo chủ” là cái biệt danh mỉa mai mà những người làm việc ở Maandala như Reboot đặt cho My Gian Xích.

—Canh chừng hắn. Theo như kinh nghiệm tiếp xúc với hắn hôm nay của tớ, hắn vẫn đang ở giai đoạn thích ứng với avatar của mình. Thấy hắn chạy, tấn công này nọ, các phương diện đó vẫn còn rất yếu.


“Avatar mới vốn rất yếu mà! Xưa giờ những người khách nào chưa bao giờ lên Maandala thường mất mười mấy ngày để thích ứng với avatar.”

—Không, không phải kiểu yếu vì mới ra đời, mà là yếu vì chưa quen. Avatar của hắn biểu hiện một số công năng có vẻ lợi hại hơn avatar bình thường, nhưng rõ ràng là chưa quen. Nếu như hắn rành cái avatar hiện giờ rồi, thì cho dù avatar của tớ có già hơn của hắn cả đống tuổi, cũng chưa chắc thắng được hắn.

“Không thể nào!” Reboot bai bải cãi, “Tất cả mọi avatar đều bình đẳng! Làm sao mà có thể tồn tại một avatar có năng lực đặc thù chứ! Ngay đến cả avatar của Đại Papa cũng đâu có! Anh ta muốn luyện thành một mãnh nam cơ múi mà vẫn phải chạy tới phòng tập đấy thôi!”

—Tớ cũng không biết nữa. Nhưng mà cậu có bao giờ gặp avatar nào có thể thò ngón tay ra từ mắt chưa? Cậu có bao giờ gặp avatar mà đầu có thể xoay 180 độ chưa? Tớ xác định là bản thân không nằm mơ, cũng không điên.

“……” Reboot rú lên một tiếng, “Đ.m. đấy là avatar kiểu gì vậy trời! Nghe ghê chết đi được có biết không hả!” Avatar đẹp trai ngời ngời của anh ta đang ôm lấy đầu của mình, “Tớ đi tìm lập trình viên phụ trách avatar, xem coi bên đó có bug gì không. Mẹ nó! Thằng cha My Gian Xích này có cách nào để anh yên một chút được không!”

Phương Trì chợt nhớ đến ngày hôm đó, trên bầu trời của Maandala xuất hiện 6 chữ thật lớn:

Tôi Nhất Định Sẽ Quay Lại

Không hiểu sao sống lưng của cô chợt lạnh toát. Lúc này có tiếng cửa mở, cô tháo kính huyễn thực và cởi bộ đồ cảm lực hồi tiếp ra, chạy ra cửa. Ở lối vào quả nhiên trông thấy Tạ Vi Thời đang vừa xách những túi đựng đồ màu đen đầy tay vừa thay giày ra.

Trái tim hốt hoảng rối bời của cô bỗng bình yên trở lại.

hết chương 62


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.