Đọc truyện Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm – Chương 62: Tạ Phu Nhân
Lúc Tạ Vi Thời thức dậy, trời tờ mờ sáng, ánh bình minh chiếu qua rèm cửa như những tinh linh màu xanh lam nhạt, ngoan hiền đậu xuống trên giường.
Chênh lệch của nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Yến Thành rất lớn, chàng cảm thấy hơi lạnh. Khi nhìn xuống, phát hiện hơn nửa người của Phương Trì đang nằm áp lên người chàng, tai phải dán chặt ngay lồng ngực chàng. Trên người cô đắp một tấm chăn mỏng, mái tóc dài đen huyền đổ như nước trên ngực chàng. Tạ Vi Thời kéo chăn lên, ôm chặt cả cô lẫn chăn vào trong lòng. Cô vẫn đang ngủ say, một bàn tay còn nắm chặt, nhét vào trong nách của chàng, như một chú mèo con. Cơ thể của cô láng mịn, ấm áp, và mềm mại, ghép lại vừa khít với chàng.
Khi còn bé, chàng đã từng đọc những câu chuyện trong Thánh Kinh. Phần lớn đã quên gần hết, nhưng để lại ấn tượng sâu nhất, lại là câu chuyện của một chàng trai ngủ bên cánh đồng lúa mạch, buổi sáng thức giấc, phát hiện cô gái mình yêu thích đã đến và chui vào ngủ trong chăn của mình giữa đêm. Chàng không còn nhớ rốt cuộc đấy là một câu chuyện như thế nào, cũng không phải nó liên quan gì đến tình dục. Chỉ là, khi sớm mai thức dậy, sự mềm mại ấm áp khi dựa giẫm vào nhau, khiến chàng luôn nhớ mãi cho đến nay.
Chàng hoàn toàn không phải là một người có nhiều dục vọng. Chàng đã quen khắc chế và giữ tỉnh táo. Từ bé chàng đã tiếp xúc với những thi thể ngâm trong formaldehyde. Khi đó, để so đua với cha mình, chàng đã miệt mài giải phẫu cơ thể con người và luyện thủ thuật đến một mức độ điên cuồng. Nhìn thấy một người sống sẽ tự động trông thấy được những mạch máu, hệ thống thần kinh, và kết cấu của tất cả cơ bắp của họ. Có dạo chàng cảm thấy mình có được thị lực 4-chiều. Một quá khứ như thế, khiến chàng không có nhiều ảo tưởng về cơ thể của phụ nữ. Điều có thể khiến chàng động lòng giữa đêm khuya, cũng chỉ là đôi khi nhớ về buổi sáng lạnh lẽo ở nông trường cùng với người yêu, chung chăn chung chiếu cùng dựa giẫm vào nhau mà thôi.
Đã từng có cơ hội vài lần với Lâm Vũ, nhưng cuối cùng chỉ vì chàng cảm thấy “kỳ kỳ” cho nên “không bệnh mà chết.” Chàng không biết có phải vì dạo ấy, bởi muốn luyện thủ thuật cho thật tốt, nên chàng đã luyện cho lòng mình quá “tĩnh.” Chàng nhìn đâu đâu cũng cảm thấy chậm, tựa như nước lững lờ trôi, như lá chậm rãi mở; trông thấy Lâm Vũ cởi hết đồ xong, chàng cảm thấy như cảm hứng nhất thời của mình đã trải qua một thế kỷ, chỉ còn lại một nhân thể đang đứng đó chờ giải phẫu.
Chung quy, có lẽ bởi vì tình cảm của chàng đến quá chậm. Sau này đọc Freud, chàng cảm thấy có lẽ bởi vì khi còn nhỏ chàng quá thiếu thốn sự gần gũi của người thân, nhưng lại không sao đòi hỏi hoặc thay đổi được điều đó. Tình cảm của chàng tựa như một ly nước, không biết bao lâu mới lắng đọng, mới kết tụ lại được thứ gì. Sống thui thủi một mình lâu ngày, sẽ nảy sinh một thứ ảo giác, cảm thấy như bản thân có một mật độ tồn tại khác với thế giới này. Thế giới này vốn không cần chàng, mà chàng thì cũng không phải là rời khỏi thế giới này thì không sống sót được.
Cảm giác đối với Phương Trì cũng vậy.
Ban đầu khi trông thấy cô ở nghĩa trang Lãnh Tuyền, rồi sau đó lại từng lần từng lần ngẫu nhiên gặp được cô, chàng đều không có cảm giác gì. Nảy sinh hứng thú với cô, là bắt đầu từ cái đêm cô cứu Phi Phi. Cô đứng giữa quán cà phê một cách kỳ lạ và sừng sững như thế, đợi chàng hết 5 phút, còn chàng thì đứng ngay phía sau cô hết 5 phút đó, nhìn xem cô sẽ phản ứng ra sao. Sau đó khi gặp lại cô ở nơi nhà kho bị bỏ hoang, cô đã mê man nằm trên mặt đất dơ bẩn, cả người trắng bệch không giọt máu, tựa như một xác chết. Khi đó chàng chợt nảy sinh một ý nghĩ rất kỳ lạ, cô cũng giống hệt như chàng, mật độ của cô cũng không giống với thế giới này. Nếu như cô nằm say ngủ bên chàng, nhất định sẽ rất yên tĩnh.
Cảm giác kỳ lạ ấy tựa như một thứ sâu mọt ăn sâu vào chàng, trằn trọc vẫy vùng trong đầu chàng, khiến chàng không sao thoát được. Cảm giác ấy thôi thúc chàng tiếp cận Phương Trì, nạp một con người lạnh lùng như cô vào cuộc sống vốn bình lặng của mình. Sự thật cho thấy, cảm giác của chàng là đúng. Chỉ có điều, khi chàng nhìn người đang say giấc nồng bên mình, khuôn mặt trắng xanh tinh xảo, môi màu hồng nhạt, nào phải lạnh lùng! Rõ ràng dưới lớp băng là một ngọn lửa chết người.
Chàng nghiêng mình, chậm rãi đặt Phương Trì nằm thẳng xuống giường. Lúc tai rời khỏi lồng ngực của chàng, đầu mày của cô nhíu ngay lại. Chàng cúi đầu hôn lên vết răng trên bả vai non mịn của cô, những ngón tay thon dài lùa vào tóc cô, ngón cái mơn man đường cong của sườn mặt cô.
Khác mà, đúng không?
Khác hẳn khuôn mặt chàng trông thấy trong tấm hình ở nghĩa trang Lãnh Tuyền. Ai lại xuất hiện ở tang lễ của chính mình.
Chàng nhíu chặt hàng lông mày hy vọng sự liên tưởng này của mình chẳng qua chỉ là hoang đường. Nhưng ngón tay lại sờ lên vết thương dài thật dài phía sau tai cô, vặn vẹo như một con rết.
Trước mắt lại xẹt qua hình ảnh của vật máu me ròng ròng nọ.
—-Thiết bị định vị cấy trực tiếp vào người tôi do Thần Kinh Hoa Hồng cài đặt.
—-Tôi thoát ra được khỏi hai tên kia liền tự moi nó ra.
Vô nghĩa.
Cho dù xác nhận, cũng không có ý nghĩa gì cả.
Chàng nhìn đồng hồ phía đầu giường, năm giờ bốn mươi ba phút. Vẫn còn sớm, chàng nhắm mắt, định ngủ thêm hai tiếng nữa. Nhưng năm phút sau đó, chàng chợt mở choàng mắt, lặng lẽ ngồi thẳng lên. Sau đó, chàng rón rén xuống khỏi giường, bước qua gian phòng bên cạnh.
Trong gian phòng cách vách, có đặt một chiếc máy vi tính khác, không có thiết bị huyễn thực hoặc những sản phẩm điện tử. Chàng mở máy tính, mở ra một chương trình trong khu vực ẩn của ổ cứng. Trên giao diện của chương trình, vào bất cứ lúc nào, các điểm đen trên mặt phẳng tọa độ xuất hiện và di chuyển liên tục, tạo thành một quỹ đạo chuyển động rõ ràng. Có vài vị trí những điểm đen dày đặc hơn, rồi sau đó, càng lúc càng có nhiều điểm đen cùng tụ lại ở cùng một vị trí đó, hình thành một vệt đen đậm, màu càng lúc càng đen hơn.
Cuối cùng thời gian ngừng lại ở 16 phút 23 giây. Chính là tất cả mọi thời gian chàng dùng để tắm đêm hôm qua.
Tạ Vi Thời lặng lẽ nhìn biểu đồ hai chiều này, một lúc lâu sau, chàng lồng một tấm hình vào—chính là tấm hình của góc tường trong nhà chàng. Các tọa độ và ảnh được tự động hiệu chỉnh và cuối cùng tự cố định. Tạ Vi Thời dùng màu xanh lam nhạt khoanh tròn trung tâm của nơi những đốm đen tụ tập, rồi lại dùng màu đỏ để khoanh những mảng đốm đen lại, rồi sau đó bỏ tầng hình có những điểm đen đi. Giữa các vòng tròn màu xanh lam, đa số là wither, rồi sau đó là chàng–guest–rồi ngoài ra còn có sin, Creeper, My Gian Xích v.v….
Mà trong những mảng được khoanh đỏ, lại là toàn bộ thông tin về một hacker, cùng với hình avatar—
T.N.T.
Ngón tay của Tạ Vi Thời chậm chậm trượt khỏi chuột.
Đêm hôm qua chàng đã dán một thiết bị theo dõi hướng nhìn trên bức tường đó. Thiết bị này có thể theo dõi những vị trí mà ánh mắt của người nhìn tập trung, thường được sử dụng bởi các nhà phát triển phần mềm khi thử nghiệm trải nghiệm người dùng của một sản phẩm. Kết quả không cần phải nói thêm.
…….
Khi Phương Trì tỉnh dậy, Tạ Vi Thời đã không còn ở bên cô.
Ra khỏi phòng, nghe trong bếp có tiếng bếp ga, biết được Tạ Vi Thời đã đi nấu bữa sáng. Cô nghĩ bụng, vầy chẳng phải hơi sớm sao, nhưng vẫn vào buồng tắm làm vệ sinh sáng.
Bước đến cửa phòng bếp, cô liền ngửi thấy mùi khét, vội vàng vào tắt bếp, hai trái trứng trong chảo đã sắp thành than.
“Tạ Vi Thời, anh sao thế hả?”
Tạ Vi Thời hoàn hồn, nhìn thấy Phương Trì đổ hai trái trứng khét vào trong thùng rác, ngây ngốc đáp: “Để anh làm hai trái khác.”
Phương Trì liếc chàng, nói: “Để em.”
Không uống thuốc ức chế alpha, tất cả mọi cảm quan của cô đều trở nên rất mẫn cảm. Tiếng mồi bếp và ánh lửa chói mắt đều khiến cô rất khó ở trong người, lúc cầm chảo, cánh tay của cô run lên liên tục. Cô cắn chặt răng, muốn chứng minh bản thân có thể hoàn thành một việc đơn giản như thế này. Sau đó đến lúc cô cầm sạn gỗ để trở mặt trứng, thì không cách nào trở được vững vàng. Lòng cô bắt đầu sốt ruột bực bội, mồ hôi vã ra ròng ròng.
Tạ Vi Thời bất chợt đoạt lấy chiếc sạn trong tay cô, trở hai trái trứng.
Trứng chiên kêu xèo xèo trong chảo, Phương Trì vô cùng xấu hổ, Tạ Vi Thời tắt bếp, rồi thình lình ôm chầm lấy cô vào lòng từ đàng sau, nói: “Sau này làm Tạ phu nhân, nhé?”
Phương Trì hốt hoảng tưởng mình nghe nhầm, hỏi: “Tạ Vi Thời, có phải anh đang nói mớ không?”
“Anh rất tỉnh táo.”
“Thế thì là em nghe nhầm rồi.” Nói đoạn cô tách tay Tạ Vi Thời ra, muốn bỏ đi.
“Em không nghe nhầm.”
Phương Trì im lặng một chút, rồi chợt mỉm cười: “Tạ Vi Thời, chắc chắn anh đã điên rồi.”
Cô lặng lẽ giơ tay lên, bàn tay run rõ mồn một.
“Anh muốn lấy một người như thế này làm Tạ phu nhân?”
“Có thể em đã hiểu từ vợ theo nghĩa quá hạn hẹp. Tạ phu nhân của anh không cần luôn xinh đẹp như hoa, không cần nữ công gia chánh thập toàn, cũng không cần làm một vợ giỏi mẹ hiền mà sinh con đẻ cái cho anh. Anh chỉ cần cả đời này cô ấy ở bên anh, khi ngủ sẽ áp tai trên lồng ngực của anh, đạp tung chăn giữa đêm khiến anh tỉnh giấc vì cóng. Trong phòng tắm sẽ thường gặp những cọng tóc dài của cô ấy, trên ban công luôn có vài món quần áo của cô ấy phơi chưa kịp khô. Giữa đêm hôm cô ấy sẽ ngồi nơi bàn làm việc của anh, lôi hết rượu anh đã giấu kỹ ra uống sạch, rồi lén lút đi lục lọi táy máy những vật cá nhân của anh, xem hôm nay anh đã làm những gì……”
“Em không—–”Phương Trì không muốn nghe tiếp nữa, thậm chí cô chợt không dám ngoái đầu nhìn mặt của Tạ Vi Thời. Cô sợ mình sẽ mất kiểm soát, ra sức giằng thoát khỏi tay của Tạ Vi Thời. Đúng lúc này, di động của Tạ Vi Thời nằm trên bệ bếp chợt kêu “tít” một tiếng, có một mẩu tin thời sự hiện ra—–
“Chiều hôm qua, tại tiểu khu Bến Phong Kiều ở thành phố chúng ta đã xảy ra một vụ nổ đột ngột, may mắn không ai bị thương hoặc tử vong……”
Bước chân của Phương Trì khựng ngay lại.
Không khí trong nhà bếp như bị đông lại.
“Mất nhà rồi.”
Người phía sau lưng bỗng lẳng lặng lên tiếng.
“Thì ra là em không còn nhà để về nên mới đến đây.”
Phương Trì chợt nhận ra, điều chàng nói, ý chỉ lời ước định giữa hai người bọn họ trước đây.
Nhất định Sử Tranh Vanh hiện giờ đang đập bàn nổi giận đùng đùng, bởi vì tên ký giả ngu xuẩn đã nêu rõ “không ai bị thương hoặc tử vong.” Cuộc đuổi giết của wither đối với cô sẽ không ngừng nghỉ, mà Tạ Vi Thời—-chàng làm như cơ bản không nhận ra việc cô tới sẽ mang đến nguy hiểm.
Chàng lại nói:
“Không sao cả, anh chỉ quan tâm người ở trong căn hộ. Em đã đến rồi—–”
“Thì chính là Tạ phu nhân.”
—— Hết Quyển 2 | Hoa Hồng —–