Đọc truyện Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm – Chương 59: Nightwish
“Nổ rồi à? Boss thật là điên cuồng!”
Tổ Phong đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của Thần Kinh Hoa Hồng, dùng máy chiếu phim để xem hình ảnh hiện trường mới nhất được gửi đến từ tiểu khu Bến Phong Kiều.
“Chỉ với một lời của nemo nói ra trong lúc tranh luận, vậy mà suy ra được là Mai Đỗ Sa chưa chết, nếu boss không phải là thiên tài thì chính là một kẻ điên.”
Hắn ung dung tự đắc ngồi trên ghế mát-xa Osim, hưởng thụ thời gian được mát-xa giúp thả lỏng. Phòng làm việc của tổng giám đốc rộng rãi, trồng những bồn cây lớn với những loại cây sang chảnh xanh ngăn ngắt, đại thụ la và cau cảnh, một đoá hoa hồng bằng sắt đúc nằm ngay chỗ cửa sổ, nếu nhìn kỹ, bông hoa được tạo bởi một mạng lưới thần kinh phức tạp và chi chít, chính là logo của Thần Kinh Hoa Hồng; bên cạnh cửa sổ và bức tường kính được che rèm màu trắng xám, chặn tất cả mọi ánh sáng thiên nhiên. Trên tường và trên bàn làm việc đâu đâu cũng trưng hình cậu con trai Tổ Lịch, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Tổ Phong cầm một xấp báo cáo đã bị lật đi lật lại khiến nó lộn xộn, rồi đọc kỹ thêm một lần nữa.
Đấy là một bản báo cáo đến từ phòng thí nghiệm Rạn Băng, ghi lại cuộc đối thoại 1 lần giữa nemo Từ Danh và tổ chức, bắt đầu từ 23:19 đêm hôm qua.
– Từ Danh nêu ra một nghi vấn, rốt cuộc có phải Nhộng có thể gây tổn thương cho cơ thể của con người hay không.
Tổ chức phủ nhận.
– Từ Danh nêu ra chuyện em gái của vợ mình vô ý xem Nhộng xong, liền xuất hiện triệu chứng đau đầu rất nghiêm trọng. Y đặt câu hỏi nếu như người vợ đang mang thai của y xem, thì liệu có thể gây ảnh hưởng đến thai nhi không.
Tổ chức dẫn chứng Nhộng còn an toàn hơn cả LSD, sẽ không gây tổn thương sinh lý cho sản phụ, khuyến khích nên cùng trải nghiệm Nhộng với thân nhân và bạn bè.
Đồng thời, tổ chức cũng nêu ra rằng, trải nghiệm Nhộng của mỗi người đều khác nhau, hy vọng Từ Danh giới thiệu kỹ hơn về người em vợ của mình cùng với tình huống.
– Từ Danh nói rằng sau khi em vợ xem xong Nhộng thì xuất hiện triệu chứng, ngoài ra, em vợ làm việc trong trung tâm nghiên cứu bảo mật thông tin của Yến Đại, trước đây thì bị điều đi công tác ở nước ngoài, đến đầu năm nay mới phải về nước do vấn đề sức khoẻ, chưa biết rõ bệnh tình cụ thể. Trước đây y chưa bao giờ thấy người em vợ này.
Tổ chức nghi ngờ: Tại sao chưa từng thấy người em vợ, lẽ nào trong nhà không có hình chụp chung.
– Từ Danh phủ nhận, chưa bao giờ thấy hình em vợ trong nhà.
Phòng thí nghiệm Rạn Băng ghi chú: Đối với những ai đã từng mang chấn thương trong hệ thần kinh và những người bị rối loạn tâm thần, Nhộng sẽ trực tiếp gây ra triệu chứng của các bệnh ấy. Có thể tham khảo xem bệnh nhân đã từng trải qua phẫu thuật ở não bộ, bị chấn thương, bị đâm chém hoặc bị bắn, gây ra tổn thương trong hệ thống thần kinh trong đầu.
“Đúng là phù hợp với tình trạng của Mai Đỗ Sa.” Tổ Phong lẩm bẩm, lực đấm bóp ở phần thắt lưng được bật lên mức mạnh, khiến hắn vừa đau vừa “đã,” rên hừ hừ hai tiếng. Hắn vẫn nhớ rất rõ, lúc cấy máy định vị vào Mai Đỗ Sa là dùng kỹ thuật nối các điện cực vào với nơ-ron, như vậy thì bọn hắn có thể ảnh hưởng đến đại não của Mai Đỗ Sa thông qua kích thích bằng điện, khiến cho cô thành một công cụ nhân thể để vận chuyển tình báo, vừa trung thành, vừa có thể thu hồi và dùng lại nhiều lần. Toàn bộ kế hoạch đều được bố trí và xúc tiến vô cùng chu đáo. Con mồi tiến vào bẫy, giao dịch Siren đã sắp sửa thành công đến nơi. Nhưng nào có ai ngờ, Mai Đỗ Sa xổng mất.
Cho đến nay, Tổ Phong vẫn nhớ là máy giám sát thiết bị định vị kêu “tích” một tiếng, rồi thoắt cái biến thành một màu trắng xoá. Tình trạng đó chỉ có thể xuất hiện khi nguồn điện của thiết bị định vị bị cưỡng hành chặt đứt. Mai Đỗ Sa, người phụ nữ điên rồ ấy, thế mà lại dám tự tay móc hẳn thiết bị định vị đã được cấy vào vỏ não! Hơn nữa dưới tình thế ấy vẫn còn đủ lý trí để cắt đứt nguồn điện của máy, thoát khỏi phạm vi truy lùng của bọn hắn!
Hắn có lý do để cho rằng Mai Đỗ Sa đã giữ lại thiết bị định vị này, bởi vì nếu như cô ta không muốn giữ nó lại, thì không cần tắt nguồn điện, quăng thẳng nó đi là được. Nhưng nửa năm qua, Thần Kinh Hoa Hồng vẫn bình yên vô sự, chứng minh là Cục 19 vẫn chưa lấy được chứng cứ về công thức của Siren, từ đầu đến cuối Mai Đỗ Sa chưa nghĩ ra được, cái máy định vị đó đang giấu công thức điều phối Siren mà Cục 19 đã phải trả một cái giá rất đắt để lấy được.
– —Boss đúng là một thiên tài, có thể nghĩ ra được một pha vừa âm hiểm vừa ly kỳ.
Tổ Phong thầm than. Mai Đỗ Sa bị mất trong tay Cò Trắng, cuối cùng Cò Trắng tiền mất tật mang, Thần Kinh Hoa Hồng thì lợi thu ngập mặt.
Sau khi Mai Đỗ Sa chạy thoát, Tổ Phong bị căng thẳng đến độ mất ngủ một thời gian rất dài. Sau đó khi dây chuyền sản xuất Siren bị tháo dỡ, toàn bộ chứng cứ đều được xoá sổ sạch sẽ, hắn cũng dần dần thả lỏng. Nhìn toà nhà chung cư đang được phun nước chữa lửa bằng áp suất cao độ, Tổ Phong huýt sáo một tiếng. Thà là giết nhầm một ngàn, chứ tuyệt đối không tha một mạng.
“Cốc cốc cốc—–” Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.
“Ai?” Tổ Phong dỏng tai lên, cảnh giác hỏi.
“Dạ chào sếp, tôi là nhân viên từ công ty Tươi Xanh, đến để chăm sóc cho cây xanh trong văn phòng.” Người ngoài cửa đáp.
Công ty Tươi Xanh là công ty làm vườn và chăm sóc cây cối đã ký hợp đồng cả bên ngoài lẫn bên trong văn phòng, mỗi tuần đều đến một lần để bảo trì. Tổ Phong liếc đồng hồ, đã là năm rưỡi chiều. “Sao hôm nay muộn vậy?” Hắn cằn nhằn, bước xuống khỏi ghế mát-xa Osim, vừa đóng máy chiếu phim vừa nhét xấp giấy báo cáo lộn xộn từ phòng thí nghiệm Rạn Băng vào trong máy huỷ giấy. “Vào đi!” Hắn nói.
Người làm vườn mặc một bộ đồ làm việc màu xanh lam nhạt, đeo bao tay làm vườn màu trắng, cách một hộp dụng cụ và can nước, mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp. Anh ta cung kính khép nép giải thích với Tổ Phong: “Xin lỗi sếp, hôm nay còn thêm nhiệm vụ diệt sâu bọ, cho nên phải mất nhiều thời gian hơn, vì thế lúc đến văn phòng của sếp thì đã muộn, xin ngài cố gắng chờ thêm một chút, tôi làm rất nhanh rồi sẽ đi liền!”
Người làm vườn ngẩng đầu lên, dưới vành mũ là một cặp mắt nai, vừa đẹp vừa vô tội, nhìn rất có hồn. Đối với một người như vậy, Tổ Phong cũng không mang ác ý gì, chỉ thấy anh ta đeo khẩu trang thì cho là anh ta sẽ phun thuốc trừ sâu, giơ tay lên nói: “Đừng có mà làm công việc diệt sâu bọ ở chỗ tôi! Nơi này tôi muốn phải để tự nhiên. Biết chưa?”
Người làm vườn gật đầu lia lịa: “Vâng vâng!” Ánh mắt lướt qua xấp văn kiện mà Tổ Phong cầm trước đó đang nằm trước máy huỷ giấy, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại. Chàng tưới phân bón cho vài bồn cây, cầm kéo thành thạo tỉa sạch sẽ những lá khô hoặc cành mọc lệch lạc.
“Phiền đến sếp rồi, tôi xin ra ngoài trước đây.” Người làm vườn nói.
Tổ Phong đang huỷ đến xấp giấy cuối cùng, không quan tâm, phất phất tay.
Người làm vườn bước ra ngoài, tỉa thêm vài bồn cây trầu bà vàng đặt trước bàn làm việc trong văn phòng khác, rồi nhanh chóng nấp vào một góc không có ai. Chàng mở hộp đựng đồ nghề, một chiếc máy tính Atom nằm ngay trong đó.
……..
Sáu giờ tối, mặt trời lặn về hướng Tây. Trong khu phố nghệ thuật Ba Trang, các phòng trưng bày nghệ thuật, phòng triển lãm, đều lần lượt đóng cửa, còn live house thì lúc bấy giờ mới mở màn cho cuộc sống về đêm. Đêm nay Lifeline vô cùng nhộn nhịp. Cửa ra vào, vì phải kiểm soát gắt gao hơn, nên hàng dài rồng rắn nối đuôi. Có một ban nhạc symphonic metal (rốc-giao hưởng) mang tên đến từ Phần Lan sẽ biểu diễn ở đây tối nay, thu hút rất nhiều người hâm mộ.
Trên sân khấu, Nightwish đã vào vị trí, đang điều chỉnh hệ thống âm thanh. Ánh sáng từ trên giàn đèn chiếu xuống những luồng sáng loá mắt, phá tan bóng tối, tựa ánh dương muốn đâm thủng sương mù.
Thành viên của nemo được ưu tiên vào Lifeline trước, đang còn cầm các ly cocktails hoặc là ngồi ngây ngẩn nhìn Nightwish tập dợt trên sân khấu, hoặc cùng nhau rù rì bàn tán.
“Walk the dark path…..” (đi con đường u tối….)
“Sleep with angels….” (ngủ quên với thiên thần…..)
“Call the past for help….” (mong quá khứ đến trợ giúp…..)
“Touch me with your love….” (vỗ về ta bằng tình ái của em….)
“An reveal to me my true name….” (rồi mặc khải cho ta tên thật tên ta tên…..)
Các nemo khẽ ngân nga hát theo, một cô gái tóc màu đỏ đi qua đi lại trong đám người nemo, biếm tóc của cô được biếm từ trên đỉnh đầu biếm xuống, khuôn mặt trắng xanh lốm đốm tàn nhang. Vóc dáng mảnh mai, trông như một chú chim xinh xắn. Cô đang phân phát những tấm danh thiếp cho các nemo, giọng nói trầm khàn của người hút thuốc nghe vô cùng quyến rũ—-
“Em có thứ còn xem phê hơn cả Nhộng. Muốn hạt giống thì xin liên hệ với em.”
Trên danh thiếp có ghi phương thức liên lạc với cô, dùng dạng chữ Nanum Brush Script, sinh động và gợi hứng.
Cô gái tóc đỏ phát xong một xấp danh thiếp rồi lại tung tăng chuẩn bị rời đi, chợt bị ai đó tóm ngay ngang eo, kéo vào trong một căn phòng tối.
“Ahhh—-aaiiii—–“
“Kẻ phân phối hạt giống Nhộng trên mạng là cô?”
“Buông tôi ra! Chỉ mình các anh được làm, không cho ai khác làm à? Nhà các anh bao mua toàn bộ Maandala hay sao?” Cô gái tóc đỏ la hét cãi lại.
“Nhái đồ người ta mà còn cãi! Sếp của chúng tôi muốn nói chuyện với cô một chút, phiền cô theo chúng tôi một chuyến!” Một vật thoang thoảng mùi trái cây ụp lên mũi cô gái, cô gái nhanh chóng mềm oặt người, yếu ớt nhắm mắt lại.
……..
Nhân viên của Thần Kinh Hoa Hồng lục đục tan ca ra về, trong một góc, người con trai mặc áo công nhân màu xanh lam nhạt đang cúi đầu thoăn thoắt gõ máy tính. Trên màn hình màu đen, những mẫu tự tiếng anh tụ lại thành từng dải sáng chảy xuôi. Mượn mạng lưới nội bộ của Thần Kinh Hoa Hồng, chàng đang tìm cách tấn công kho dữ liệu nội bộ.
Một lần. Hai lần. Ba lần. Thanh tiến trình trên màn hình của máy tính phản chiếu trong cặp mắt nai đen nhánh của chàng.
[error]
Một khung thoại với dòng chữ warning đột ngột xuất hiện. Chàng giật mình, hàng lông mày rõ nét lập tức nhíu lại.
[unknown attack is blocked] (xâm nhập không rõ nguồn gốc đã bị chặn)
Đột nhiên một số lượng lớn những khung thoại với những lời nhắc giả đua nhau xuất hiện, che kín mít màn hình của chàng! Hệ thống máy bị treo, chàng đang định cưỡng chế tắt máy thì chợt cảm thấy màn hình có gì đó là lạ, chàng đứng dậy lui ra sau hai bước, chỉ thấy những chữ X trên góc trái của những khung thoại hợp lại thành một hình ảnh kinh dị, như đang lạnh lẽo mỉm cười với chàng—–
Một bông hồng điêu tàn trên thánh giá.
hết chương 57