Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Chương 52: Câu Chuyện Về Chuột Túi


Đọc truyện Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm – Chương 52: Câu Chuyện Về Chuột Túi

trước khi vào chương, xin chú ý: 琢磨 là một từ đa nghĩa, bao gồm: rèn luyện, tìm tòi, nghiên cứu, mài giũa. Vậy nên khi Tạ Vi Thời nói lúc nhỏ có nhiều chuyện “không ngừng tìm tòi” và khi Tạ Vi Thời sau đó rủ rỉ “Rèn luyện thật nhiều” thì đấy là cùng 1 từ. Quý vị cứ nhớ nó là một từ đi, cái màn chơi chữ này người dịch chưa cân nổi.

– ———————————

Phương Trì dựa vào lồng ngực của Tạ Vi Thời, bàn tay phải mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của chàng, lúc vuốt ngang qua chỗ vết thẹo lồi lên, không ngừng mơn trớn.

“Tạ Vi Thời, kể chuyện cho em nghe đi.”

“Muốn nghe chuyện gì?” Giọng của chàng vẫn rất khẽ, tay giơ lên mặt trên của ngón tay phớt qua bờ má mịn màng như tơ lụa của cô.

“Chẳng hạn như…… anh làm cách nào học được đánh nhau, rồi học bắn súng thế nào.”

“Có rất nhiều thứ, em sẽ luôn nghĩ về nó, không ngừng tìm tòi (琢磨), tuy đều chỉ đặt giả thuyết chứ không thực hiện, nhưng đến khi thật sự phải làm thật, vẫn rất có ích.”

“Ồ?”

“Hồi nhỏ anh hay nghĩ chuyện đánh nhau với cả trăm loài động vật, nghiên cứu rất kỹ các phương án để có thể đánh thắng đủ loại động vật khác nhau.”

Phương Trì phì cười, vỗ vỗ vào mặt chàng.

Tạ Vi Thời tóm lấy tay của cô, nói rất nghiêm túc: “Thật mà. Ví dụ như chuột túi đi. Nếu nó đấm em, thì trước tiên là em nên thụt người xuống để tránh, sau đó xông lên bám chặt ngang hông nó, để cho cặp giò to lớn của nó không đạp được em.”

Phương Trì ráng nhịn cười, “Rồi sao nữa?”

“Lúc chuột túi đứng, nó cần phải giữ thăng bằng của nó bằng đuôi, em biết chứ hả?” Tạ Vi Thời hỏi.

Phương Trì gật đầu, “Rồi sao nữa?”

“Ôm chặt nó, ra sức đổ nghiêng qua một bên, lúc đó con chuột túi sẽ không thể nào dùng đuôi để đứng vững được nữa. Rồi em sẽ phải nhanh chóng cưỡi lên người nó, đừng để nó đứng lên lại. Đấm nó túi bụi, khi nào nó dùng tay nó để đánh trả lại em, thì khoá tay nó lại. Tay của chuột túi rất nhỏ và mảnh mai, một lúc sau nó sẽ không đánh trả lại bằng tay được là nó sẽ chào thua.”

Phương Trì cười bò lăn không ngồi dậy lại được.

“Đúng là nói nhăng nói cuội nghiêm túc như thật! Tưởng tượng hoang đường có thể so được với thực chiến à? ” Nói rồi cô đấm mạnh xuống người chàng một cái, “Anh đang bịa chuyện để ứng phó với em đúng không!”


“Làm gì có.” Tạ Vi Thời bình tĩnh cãi lại, lật người đè cô phía dưới, một tay của chàng vẫn đỡ lấy cổ và phía sau lưng của cô, chỉ để cho nửa người bên phải cùng cánh tay lành lặn của cô áp xuống giường. Phương Trì lại chợt cảm thấy căng trướng, khẽ rên một tiếng, năm ngón tay bấm xuống lưng chàng. Chàng huých tới, khoái cảm bất ngờ đó khiến cô ngửa cổ, nhắm mắt lại.

Chàng rủ rỉ bên tai: “Rèn luyện (琢磨) thật nhiều, có ích khi thực chiến hay không?”

Móng tay của Phương Trì tức giận cào năm vệt máu trên tấm lưng màu lúa mạch của chàng.

………

Phương Trì ngủ một giấc thật dài. Lúc tỉnh lại, bên tai lại vẫn tiếng gõ bàn phím như mưa rơi rất quen thuộc. Mở mắt, Tạ Vi Thời đang ngồi trước bàn, trên màn hình màu đen của máy tính không ngừng chạy những dòng mã màu trắng đặc kín. Rèm cửa sổ đóng kín mít, nhìn đồng hồ trên bàn, 05:46.

Không ngờ ngủ lâu như vậy. Đúng là sau khi vắt cạn thể lực thì giấc ngủ tốt hơn hẳn bình thường. Cô bò dậy, bước đến ôm cổ Tạ Vi Thời từ sau lưng. “Làm gì đấy?”

Tạ Vi Thời không tránh cô, vẫn ung dung gõ những dòng mã. “Kiếm tiền.”

Phương Trì nhìn màn hình, nhận ra được rằng chàng đang tấn công một cơ sở dữ liệu. Đứng cạnh chàng nhìn một chút, đã thấy Tạ Vi Thời tìm ra 3,4 lỗ hổng của cơ sở dữ liệu này, dùng đủ mọi cách khác nhau để phá tanh banh nó, một đống dữ liệu bí mật ùn ùn chuyển vào trong ổ cứng của Tạ Vi Thời—-Nhưng chắc là những dữ liệu này cũng chỉ là đồ giả, dùng để thử nghiệm mà thôi, hoàn toàn không có giá trị.

“PenTest?” Cô hỏi.

Tạ Vi Thời gật đầu.

PenTest tức là do một nhân viên chuyên xâm nhập dùng đủ mọi cách để mô phỏng những cách thức hackers tấn công, để đánh giá độ an toàn hệ thống của một trang mạng, giúp phát hiện các nhược điểm và lỗ hổng của hệ thống của trang mạng đó. Tạ Vi Thời không ngừng đào bới lỗ hổng của cơ sở dữ liệu đó, rồi viết những lập trình giúp tu sửa—-rõ ràng là chủ nhân của cơ sở dữ liệu nọ đã thuê chàng giúp họ kiểm tra thiếu sót và loại bỏ lỗ hổng, tăng cường độ an toàn cho cơ sở dữ liệu đó. Loại PenTest này thì thường thường những hackers hạng đại thần sẽ không thèm làm. Chàng thật sự chỉ là một cánh quạ mà thôi.

Phương Trì thấy trên bàn có vài viên kẹo bạc hà kiểu truyền thống, bóc một viên ra đút vào miệng Tạ Vi Thời, hỏi chàng: “Khi nào làm xong?”

“Em có thể đi nằm thêm một lúc. Chắc độ 10 giờ sáng.”

Phương Trì gật đầu, cầm kính huyễn thực, nằm xuống giường.

Đăng nhập vào Maandala, cô lập tức gọi Reboot. Cô gõ:

—–Hai hôm nay Guest có lên mạng không?


Avatar của Reboot lắc đầu: “Không có. Lần trước vào trong web chìm xong sau đó không gặp lại nữa.”

Phương Trì mơ hồ cảm thấy rất lạ, cảm thấy hành tung và mục đích của anh chàng Guest này cũng khó đoán được. Cô lại hỏi Reboot:

—-Lúc Maandala mới được thành lập, có phải là có một số công năng đặc biệt mà cậu vẫn chưa rõ?

Reboot gào lên: “Không thể nào! Anh chính là một bách khoa toàn thư di động của Maandala mà cậu còn dám sỉ nhục anh như vậy!”

—-Cậu đừng quên, đến năm 2017 cậu tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong mới gia nhập Maandala, khi đó Maandala đã được thành lập 4 năm rồi. Hơn nữa cậu cũng không phải là một trong một trăm mấy thành viên beta của Maandala, nhất định là trong Maandala có những thứ cậu chưa biết đến.

Không chờ cho Reboot kịp cãi, cô lại bổ thêm một nhát dao nữa:

—Đừng quên vụ “gương mặt trên trời.”

Gương mặt trên trời, đúng là nỗi nhục của Reboot. Avatar của anh ta trông hơi ủ rũ, hai bàn tay thõng thượt như cọng mì, giọng điệu ủ ê: “Rốt cuộc cậu muốn tớ tra cái gì thế hả.”

—Cậu đi tìm hiểu xem, lúc Maandala mới được dựng lên, có phải là đã từng có lúc có chức năng cho phép người khác đăng nhập được vào trong avatar của mình không.

Cặp mắt đẹp đẽ của avatar của Reboot trợn tròn xoe: “Cái gì? Không thể nào!”

—Đừng lảm nhảm nữa, mau đi tra!

Avatar của Reboot “chíu” một cái, biến mất. Phương Trì âm thầm thở dài. Đặc quyền của nhân viên Maandala đúng là không tồi.

Tuỳ tiện đi lòng vòng một hồi trong Maandala, kéo danh sách liên lạc của mình xuống nhìn một chút, lại chình ình cái avatar của Shi-tô đang hiển thị trạng thái không có mặt trên mạng. Ngoài Reboot ra, trong nhóm bạn thân của Lacrimosa chỉ còn lại mỗi Shi-tô. Cô do dự một chút, rồi mở một khung đối thoại với Shi-tô.

—Ra đây.

Im lặng.


Lâu thật lâu vẫn không trả lời. Cô nhìn chằm chằm cái avatar vừa thân thuộc lại vừa xa lạ đó hồi lâu, rồi lại mở khung đối thoại, gõ một câu nữa.

—Muốn biết anh ấy bị bắt ra sao, liên lạc với tôi, tôi có video.

Lời nhắn bay vào hư không. Cô đóng khung đối thoại lại. Avatar của Reboot chợt rung một cái, một cái avatar óng ánh và đang thở phì phò xuất hiện trước mặt cô, hai bàn tay lật ngửa.

“Cậu! Làm sao cậu biết được vậy! Tớ đi hỏi thẳng Giáo Chủ SG, anh ta bảo đó là hồi 2013, Maandala còn chưa chính thức có tên, chỉ có một trăm mấy người chơi beta trong đó, không biết Đại Papa cố tình hay là vô tình, đã thiết lập chức năng “uỷ quyền cho bạn thân đăng nhập” trong hệ thống. Chỉ có điều chức năng đó xuất hiện chưa đến 10 phút, sau đó biến mất hoàn toàn, từ đó đến giờ chưa từng xuất hiện lại. Chuyện này gần như rất ít người hay biết, anh ta suýt nữa quên mất tiêu!”

Quả nhiên.

Hai chữ đó xẹt ngang trong đầu của Phương Trì.

Nghĩ ngợi một hồi, cô lại gõ:

—-Tại sao Đằng Hoa lại đi thiết lập một chức năng như vậy, rồi lại đóng nó?

Avatar của Reboot bất lực tách hai tay ra, “Tớ cũng hỏi vậy, SC Giáo Chủ nói, lúc Đằng Hoa viết lập trình thì biến thành một tên mắc bệnh rối loạn lưỡng cực, cảm xúc va nhau dữ dội như bom nguyên tử bùng nổ……tư duy và hành động thì không sao lường trước được…..Giáo Chủ SG đoán có lẽ là khi đó Đại Papa lại nhớ đến bạn gái cũ của mình, bỗng dưng bị rối loạn đa nhân cách, thế là viết ra cái chức năng đó, nhưng sau nữa thì lập tức tỉnh người, thế là thủ tiêu nó, từ đó trở đi chưa từng khôi phục lại nó…..”

—Ít ra thì Giáo Chủ SG đã nói đúng một câu.

“Câu nào?!”

—-Đằng Hoa chỉ “chưa từng khôi phục lại” chức năng đó, chứ không phải là hoàn toàn xoá bỏ nó.

“!!!!!!” Reboot ngạc nhiên đến không ngậm được miệng lại, “Ý cậu là, hiện giờ hệ thống của Maandala vẫn còn cái chức năng cho phép người khác đăng nhập vào avatar của mình?!!!!!!”

—Phải.

Mặt Reboot đầy kinh ngạc.

Nhưng anh ta là một người thông minh, lập tức hiểu ra, nói ngay: “Avatar của Shi-tô!—-Cho nên avatar của Shi-tô không phải bị người khác hack, mà là trong quãng thời gian chưa đầy 10 phút hồi năm 2013, Thịnh Diễm đã uỷ quyền cho người khác, cho phép người khác đăng nhập được vào avatar của cậu ta!”

Suy luận này lập tức dẫn đến suy luận kế tiếp—- “Cho nên Thịnh Diễm chính là một trong 100 người dùng beta đó!……Nhưng Shi-tô không có trong danh sách……Trời ạ!!!!!” Avatar của Reboot tự túm lấy mái tóc đã dùng một đống gel để tạo hình của avatar mình, “Avatar của Thịnh Diễm nhất định đã bị rửa tin! Trước đây sao tớ chưa từng nghĩ đến điều này chứ!”

Lacrimosa lặng lẽ gật đầu.

—-Không sai. Hơn nữa anh ấy còn uỷ quyền cho hai người. Cả hai người này cậu đều rất quen.


“Ai?!!”

—-Một người là Creeper, còn người kia, là Guest mà cậu tôn thờ.

Mặt của avatar của Reboot như bị sét đánh.

“Cho nên ý cậu là…….Thịnh Diễm chính là T.N.T?”

—-Phải.

Tóc của avatar của Reboot đã bị anh ta túm tơi bời hoa lá. “Vậy người đăng nhập vào avatar của Shi-tô rốt cuộc là Guest hay là Creeper?”

—-Không biết. Nhưng tớ sắp biết rất nhanh thôi.

…….

Phương Trì tháo kính huyễn thực ra, phát hiện Tạ Vi Thời đang ngồi ngay bên thành giường, hai tay chống hai bên gối đầu của cô.

“Lâu như vậy rồi hình như anh vẫn chưa biết avatar trong Maandala của em.” Chàng như cười như không, khoé miệng hơi vểnh lên, cô nhìn mà không khỏi muốn hôn.

Chắc là vì uống thuốc ức chế alpha với liều lượng quá thấp, cô vẫn có thể mang ý nghĩ bốc đồng như vậy, Phương Trì nghĩ bụng, ánh mắt vẫn không sao rời khỏi khoé miệng của chàng được.

“Anh muốn biết?” Cô thản nhiên hỏi.

Tạ Vi Thời gật đầu, “Đương nhiên.”

“Guest.” Cô nói với chàng một cách nghiêm túc, “Thật ra em chính là Guest.”

Cô thấy nét mặt của Tạ Vi Thời thay đổi hai lần—cảm động xong nói một cách đầy kính nể:

“Thì ra Guest chính là em, nghe danh đã lâu.”

hết chương 50

Tác giả có lời muốn nói: Xoá phần H rồi, không cần thiết. Nếu muốn tớ hoàn lại tiền đọc Tấn Giang cho các cậu thì xin liên lạc tớ.

Người dịch có lời muốn nói: vốn là màn H nó hâm nóng sân khấu ngay đầu chương, sau đó mới đến tiết mục kể chuyện đêm khuya, rồi thì mới đè nhau ra hiệp 2. Cái cục sạn bự bị bỏ lại sau khi H bị xoá: tác giả quên giải thích rằng hiệp 1 đã xảy ra, vì thế nhân vật vốn đã không mặc đồ, cho nên khiến người đọc tưởng là quần áo tự dưng tự động bay hết trong quá trình băng bó vết thương từ chương trước……. Vì sao tui biết có H ngày đâu chương? bởi vì “lại căng trướng” tức là trước đó đã có hiệp 1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.