Đọc truyện Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm – Chương 30: Cộng sự ăn ý nhất
người dịch: idlehouse
7:20am, đồng hồ báo thức trong phòng vang lên, Phương Trì uể oải mở mắt, cảm thấy ánh sáng từ cửa sổ quá chói mắt, chói đến khiến cô không sao chịu nổi. Sợ ánh sáng, chắc là một trong những di chứng sau khi xem Rạn Băng. Phương Trì âm thầm mở một cuốn số tay trong đầu, ghi vào đó. Thật ra cô chỉ nghe toàn bộ Rạn Băng. Cô vốn đã bị thương ở hệ thần kinh, nghe xong nó thôi đã khiến cô mất hết ý thức, nếu như xem toàn bộ, chắc cô đã nằm trong phòng cấp cứu rồi.
Phương Trì loạng choạng bò dậy, kéo hết mọi rèm cửa lên. Mới ngủ có 3 tiếng đồng hồ, nhưng cô cảm nhận được bản thân đã tiến vào trạng thái cực kỳ mệt mỏi mà không sao ngủ được nữa. Đồng hồ báo thức tự động chuyển qua đài tin tức buổi sáng, Phương Trì thấy quá ồn ào, định tắt đi, chợt nghe xướng ngôn viên đọc:
“…….Đêm qua, khu vực cũ phía Bắc của thành phố đã xảy ra một sự kiện bạo lực tàn ác, khiến 8 người thiệt mạng tại hiện trường. Cảnh sát đã kết luận đây là một cuộc xung đột giữa các băng đảng xã hội. Hiện nay bộ công an thành phố đã triển khai công tác chỉnh đốn trật tự trong khu vực cũ của thành phố…….”
Đã kết luật là xung đột giữa các băng đảng xã hội. Ngoài ra, cũng không hề đưa tin Lút Cán chết do vết thương từ súng, có lẽ là bộ công an muốn ổn định lòng dân. Phương Trì tắt tin tức, ngã mình vào chăn gối trắng tinh, cảm thấy thế giới quanh cô vô cùng hỗn loạn, không nắm được được đầu đuôi. Giai điệu quái quỷ kia không ngừng dâng lên từng đợt trong đầu cô, khiến cô nảy sinh cảm giác bứt rứt, tựa như…….cảm giác bứt rứt nguyên thuỷ của ham muốn tình dục.
Tạ Vi Thời.
Tạ Vi Thời đâu rồi?
Cảm thấy đã khôi phục được một chút sức lực, Phương Trì vịn tường chậm rãi bước ra khỏi phòng. Phòng khách và thư phòng đều vắng tanh, nhà bếp và buồng tắm cũng không có người. Cô biết ngay mà. Một người giảo hoạt như Tạ Vi Thời, tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn ngồi đợi. Cô mở máy tính trên bàn, đăng nhập tài khoản trong hệ thống của mình. Đêm hôm qua cô đã dán một tấm chip định vị tí hon sau lưng Tạ Vi Thời. Lúc mở lịch sử tuyến đường đã đi qua, cô kinh ngạc.
Trên bản đồ của khu vực, tuyến đường màu trắng như bị tàn phá, rối tung rối nùi lên. Từ tiểu khu Bến Phong Kiều Dạ chạy một mạch đến phía bắc của khu vực tây Yến Thành, rồi sau đó lại là một đường thật dài chạy xuống góc phía nam của tây Yến Thành, cuối cùng lại quay đầu chạy trở về. Đây cơ bản không phải là đường đi của con người! Phương Trì sững sờ nhìn một lúc, ngón tay gõ “cách” xuống bàn phím thật mạnh, ấn vào nút Esc. Lại bị chơi một vố nữa.
Đang ngồi buồn bực, điện thoại bàn đổ chuông, cầm lên nghe, giọng đàn ông buổi sớm vô cùng thấp, như nốt trầm của đại hồ cầm.
“Dậy rồi?”
Phương Trì lại giật mình, vội rờ khắp người, quả nhiên tìm được một tấm chip định vị tí hon y chang như tấm dính trên người của Tạ Vi Thời, mã số chính là của một trong những tấm chip hồi trước cô mua hàng loạt. Mẹ kiếp…… Phương Trì không nhịn được, muốn chửi bậy. Ăn miếng trả miếng, chắc gã Tạ Vi Thời này là cung Bọ Cạp quá!
“Nếu dậy rồi thì ra mở cửa cho tôi.”
Phương Trì tưởng Tạ Vi Thời vẫn còn ở bên ngoài cổng tiểu khu, chạy đi thay đồ rồi mau mau chải đầu làm vệ sinh sáng. Ai dè vừa mở cửa nhà ra, đã có một người đang chống tay ở khung cửa, đứng gần sát cô nhìn cô chằm chằm, trên người toả ngát mùi bạc hà trong lành tươi mát, cùng với mùi sương sớm lạnh lẽo.
Phương Trì hết hồn lùi ra sau, tim đập điên cuồng, thở không ra hơi, chân run lên chuẩn bị ngã xuống đất. Tạ Vi Thời cầm đủ thứ bao trong tay, nhưng vẫn nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô. Cánh tay vòng qua người cô mạnh mẽ vững chãi, không hiểu vì sao Phương Trì lại nhớ đến Thịnh Diễm. Nhưng ánh mắt hệt như loài hươu của người trước mặt—dưới ban mai như vẫn còn đọng lại sương sớm ướt át— lại không phải là ánh mắt sáng ngời như trời ban trưa của Thịnh Diễm.
Nước mắt của cô mất kiểm soát, lã chã rơi như những hạt châu đứt chuỗi.
“Gì thế này? Bị uất ức gì à?”
Một tay của Tạ Vi Thời khoác quanh cô, tay kia đặt hết túi nylon xuống sàn, rút vài tờ giấy từ hộp đựng đồ ngay huyền quan đưa cô lau nước mắt.
Phương Trì nhận ra bản thân đã mất bình tĩnh. Chuyện thân phận của cô trong cục an ninh mạng, cô đã không có cách nào để tiết lộ thêm, đừng nói gì đến quan hệ giữa cô và Thịnh Diễm. Trước đây cô không như thế này. Khả năng kiểm soát bản thân là điều cô lấy làm hãnh diện nhất, nào có bao giờ bị như ở trước mặt Tạ Vi Thời, hết lần này đến lần khác mất khống chế? Hồi trước mỗi lần cô thi hành nhiệm vụ, nào có bao giờ bị chơi như Tạ Vi Thời chơi cô, hết lần này đến lần khác bị rớt xuống thế hạ phong?
Càng nghĩ càng chán nản. Trầm cảm chính là như vậy, cô nào biết bản thân đã lún sâu vào một vòng lẩn quẩn tự chà đạp mình. Mắt đỏ hoe, sụt sịt một hồi, trái lại nước mắt càng tuôn.
Tạ Vi Thời chỉ còn cách tiếp tục rút giấy đưa qua, lẳng lặng nói: “Cô mong manh như thế này, tôi rất hoài nghi không biết có thật là cô đã từng ở trong Cục 19.”
Phương Trì ghét nhất bị người khác gọi cô mong manh, giống như mèo con không bằng, vừa nghe xong liền xù lông. Cô thắng nước mắt lại, lời nói mang gió lạnh vù vù: “Đừng nói mong manh, mấy bộ dạng khác tôi cũng có thể diễn tròn vai.” Rồi chợt đổi vẻ mặt, vươn hai tay nhẹ nhàng mềm mại choàng qua cổ Tạ Vi Thời, nói: “Anh thích kiểu nào, tôi diễn cho anh xem, hửm, quạ đen đại nhân?”
Cô thật sự diễn rất đạt vai nữ tính nhu mì. Trong quá trình nằm vùng khó tránh khỏi việc phải đóng nhiều thân phận, vì thế có lúc cô đã được huấn luyện diễn kịch chuyên nghiệp trong Cục 19. Chỉ có điều bây giờ số lần cảm xúc bị mất khống chế tăng lên, cô gần như đã quên mất ngày xưa cô vốn như thế nào.
Tạ Vi Thời lặng lẽ nói: “Tôi nào dám, kim chủ đại nhân.”
“Nói nghe thử xem?”
Ngón tay của Phương Trì chậm rãi mơn man trên da thịt trơn láng khô ráo phía sau cổ của chàng, ngửi mùi hương sạch sẽ trên người chàng, biết rằng chàng đã về nhà tắm rửa một chuyến. Cô cũng cố ý hỏi câu đó. Cô tin rằng mỗi một chọn lựa con người quyết định, ít nhiều đều phát xuất từ tiềm thức của họ, ví dụ như lúc bắt gặp Shi-tô giả chọn Akihisa trong Maandala. Đôi khi cô sẽ bắt đầu liên hệ Shi-tô giả đó với Tạ Vi Thời, nhưng cô vẫn còn thiếu chứng cứ và cảm giác của trực giác để tự thuyết phục bản thân.
Tạ Vi Thời cúi đầu nhìn cô, nói một câu đầy ẩn ý: “Tôi thích loại đẫy đà vạm vỡ.”
“……..”
Tại sao lại không theo bài bản! Phương Trì cảm thấy bản thân cô sắp sửa bùng nổ.
Tạ Vi thời đỡ Phương Trì ra bàn ăn ngồi, Phương Trì chợt cảm nhận được mái tóc rối mới ngủ dậy của mình được vuốt thẳng, nhưng cảm giác ấy vô cùng không chân thật, liền ngước đầu nhìn Tạ Vi Thời, lại thấy chàng thản nhiên lấy ra những thức ăn sáng từ trong bao nylon, đặt lên bàn, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Phương Trì hoài nghi không biết có phải mình vừa ảo giác không. Nhìn Tạ Vi Thời, chàng vừa múc tàu hũ non vừa nói:
“Muốn khóc thì cứ khóc, muốn cười thì cười. Phân liệt cũng được, trầm cảm cũng được, tuyệt vọng cũng được, mất kiểm soát nổi cơn điên cũng không sao, đều là bản chất vốn có của cô, không cần phải che giấu.”
Phương Trì bất chợt cảm thấy yên tĩnh hơn hẳn. Cô nhìn chàng chia đậu hũ non ra hai cái chén, trứng chiên chia ra hai đĩa, rồi bánh bao và dưa muối, nói với chàng: “Suýt nữa quên, anh đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh tâm thần.”
“Bệnh tâm thần và bệnh thần kinh khác nhau. Nhưng cũng có chỗ tương đồng.” Cách chàng nói chuyện và cách chàng làm việc y hệt như nhau, từ tốn thong thả.
“Anh coi tôi như bệnh nhân đó hả?”
“Tôi coi cô như kim chủ.”
“Xạo.”
“Được được được, tôi xạo với cô đấy.”
“Vậy có phải là anh đang coi tôi như bệnh nhân không?”
“Tôi coi cô như người yêu của tôi.”
“…….”
Phương Trì phát rồ, chụp chiếc gối ôm ở ghế bên cạnh đập chàng túi bụi. Chỉ có điều cô không có sức, gối đập cú nào cú nấy mềm oặt mềm èo.
Tạ Vi thời giơ tay chặn cú “bạo kích” của cô, nói: “Người yêu à, đừng có lúc nào cũng vô lý như thế chứ hả?”
Phương Trì thầm nghĩ, trước mặt Thịnh Diễm, cô chưa từng bao giờ giở quẻ vô lý như thế này. Đối với cô, Thịnh Diễm là người đàn anh chói lọi nhất trong mắt cô, là một cấp trên được Cục 19 coi trọng, là nơi cô gửi gấm tất cả những cảm giác rung động đầu đời, là một nhân vật cô coi như thần thánh. Trước mặt Thịnh Diễm, cô luôn làm một con người tốt nhất có thể, lo sợ bản thân không xứng với anh, nào có bao giờ dám lộn xộn giở trò vô lý?”
Trước mặt Tạ Vi Thời thì cô không phải mang gánh nặng ấy. Hoặc có lẽ là do chàng đã từng làm bác sĩ, mà cô thì là bệnh nhân của chàng. Bệnh nhân trước mặt bác sĩ vốn phải phơi bày một phiên bản tồi tệ nhất của con người mình, cần gì phải che đậy giả vờ làm chi?
Ăn xong bữa sáng, điện thoại trong phòng của Phương Trì lại đổ chuông.
“Ai?” Tạ Vi Thời hỏi.
“Chắc là Hà Tâm Nghị.” Phương Trì thở dài đáp. Cô đã sớm đoán trước được cú gọi này.
Phương Trì vịn tường đi bắt điện thoại, quả nhiên là Hà Tâm Nghị.
“Mèo Con, sao di động không ai bắt thế, máy thu hình trong nhà thì không thấy được gì nữa rồi?”
Phương Trì “Ừ” một tiếng, giọng nói biếng nhác nhừa nhựa, tựa như ngái ngủ mới tỉnh dậy. Hôm qua cô đưa hết di động và túi xách của mình cho Đinh Phi Phi giữ, lúc Tạ Vi Thời đưa cô về có mang hết theo, đến hiện giờ cô vẫn chưa ngó, chắc di động đã hết pin rồi.
“Chuyện gì thế? Còn tưởng là con bị gì rồi.”
Phương Trì cảm thấy âm thanh trong điện thoại nghe chói chói tai, làm cô cứ sờ sợ, liền nhích ống nói ra xa xa, xong rồi lại dí đến gần miệng, nói: “Không sao……. Đêm qua ngủ muộn, mới thức dậy.” Giọng nói vẫn rất biếng nhác, người khác nghe có thể mường tượng ra bộ dạng vẫn đang ngái ngủ của cô.
Tạ Vi Thời đứng một bên dọn dẹp rác từ bữa sáng, thuận tay chỉ huy cho người máy quét dọn nhà cửa, trông thấy cô đang diễn sâu, không khỏi khẽ mỉm cười. Phương Trì nghe điện thoại, ngó qua chàng, hơi híp cặp mắt dài hẹp của mình.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế?” Giọng nói của Hà Tâm Nghị ở trong máy trở nên nghiêm túc, ra lệnh cho cô: “Mèo Con, gọi video cho chú.”
“Đừng chứ hả? Chú Đạo Minh, con còn chưa ra khỏi giường, mới sớm tinh mơ gọi video gì chứ…….” Phương Trì vừa giở giọng biếng nhác cằn nhằn vừa ngoắc tay ra ý cho Tạ Vi Thời mau vào giường.
Tạ Vi Thời liếc cô một cái, lắc đầu chê bai, nhưng vẫn tuân lệnh bước tới, mở lớp chăn trắng tinh của Phương Trì lên, nằm xuống giường. Chỉ một chốc sau, chiếc áo sơ mi màu đen được vứt ra từ bên trong chăn. Chàng nằm xây lưng về phía Phương Trì, mái tóc ngắn đen nhánh mượt mà sạch sẽ, nửa vai trái lộ ra khỏi chăn, cơ bắp săn chắc thấp thoáng ẩn hiện. Phương Trì nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Không cần cô chỉ bảo, Tạ Vi Thời đã hoàn toàn hiểu cô định giở trò gì với Hà Tâm Nghị. Trình độ phối hợp này, chỉ e rằng đến cả một cộng sự ăn ý nhất ở Cục 19 cũng chưa bì kịp.
“Mèo Con, gọi video cho chú, ngay bây giờ.”
Tuy bình thường tính tình Hà Tâm Nghị hiền hoà, nhưng lúc ông nghiêm khắc, còn ác liệt hơn cả mẹ cô.
Phương Trì dạ một tiếng, lấy máy tính gọi video chat đến cho Hà Tâm Nghị. Hà Tâm Nghị quan sát cô thật kỹ, vẻ mặt bán tín bán nghi. Phương Trì âm thầm vui mừng là những thương tích đêm hôm qua đều ở trên người, trên mặt nhìn không ra. Ngoài việc mặt cô trông nhợt nhạt hơn, tóc rối hơn, nhưng hết thảy đều khớp với cái cớ ngủ muộn dậy muộn của cô.
Hà Tâm Nghị hơi nghi ngờ việc cô không sao, bắt đầu kiểm tra nhịp tim, huyết áp, nhiệt độ, v.v. của cô.
“Mèo Con, trạng thái hiện giờ của con không bình thường. Nhịp tim, huyết áp, và nhiệt độ đều cao hơn thường, ngoài ra còn có dấu hiệu vận động quá sức, là chuyện gì thế hả? Có uống thuốc đúng liều đúng giờ không?”
Phương Trì hàm hồ trả lời một cách rất mất tập trung, giả bộ hơi sơ ý nhích người, máy tính trên đùi đổi góc độ, trong tầm của máy webcam quét qua bờ vai trần và mái tóc đen nhánh được cắt ngắn của Tạ Vi Thời.
“Đợi chút!” Hà Tâm Nghị kêu lên, “Kéo webcam qua một chút —-trong giường của con có người?”
“Có người nào chứ……” Phương Trì chối đây đẩy.
“Giường, để yên cho chú nhìn.” Hà Tâm Nghị ra lệnh.
Phương Trì miễn cưỡng kéo webcam qua. Tạ Vi Thời lại xuất hiện trong tầm thu hình của webcam.
“Người trên giường là ai?”
“Chú Đạo Minh! Chú đừng có biết rồi còn hỏi mà!” Phương Trì cự. Cô vừa cao giọng lại bắt đầu hụt hơi, vội vàng nhích máy đi chỗ khác, tắt microphone. May sao Hà Tâm Nghị đang quan tâm đến người đàn ông nằm trên giường, không để ý đến chút thay đổi khác lạ đó.
“Ồ, Mèo Con nhà mình nhìn thoáng được rồi?” Hà Tâm Nghị bật cười. Đúng là tuy thuốc ức chế alpha mang tác dụng an thần, khiến cho Phương Trì giữ bình tĩnh, ngủ ngon, cảm xúc trì trệ, nhưng sẽ không gây ảnh hướng đến tính dục của cô. Cô sẽ có nhu cầu ở phương diện này, ông có thể hiểu được. Thảo nào cô lại che hết máy thu hình, không bắt điện thoại, tình hình sức khoẻ cũng bất thường…….
“Mèo Con à, chuyện con tìm bạn trai, chú rất tán thành, rất tốt cho sức khoẻ của con lẫn tâm lý của con. Nhưng con đã lớn từng này rồi, phải hiểu chừng mực với mấy chuyện này, đúng không? Thanh niên cũng không nên quá phóng túng, nhất là hiện giờ sức khoẻ của con không được tốt cho lắm……”
“Chú Đạo Minh, chú nói nhỏ chút, người khác nghe được đấy.”
Giọng của Hà Tâm Nghị oang oang, Tạ Vi Thời nằm trên giường hẳn là đã nghe rõ mồn một, Phương Trì tự dưng phát ngượng.
“Là chú nói cho cậu ta nghe đấy! Có phải cậu bé này vẫn chưa biết sức khoẻ của con không được tốt? Vận động quá sức thì có thể ổn được sao? Con nhìn cổ của con đi, toàn là những vết gì không……”
Phương Trì hoảng sợ, giơ tay sờ cổ mình, quả nhiên vẫn có một vết thương chưa che kín. May là không lộ ra nhiều, khiến cho Hà Tâm Nghị hiểu lầm.
“Phương Trì à, biết tiết chế thì mới lâu dài. Cơ thể của con không thể làm gì quá kịch liệt, biết chưa? Chú thấy cái tên kia có vẻ mạnh tay như thế, kêu cậu ta thương hương tiếc ngọc con một chút, rõ chưa?”
“Chú Đạo Minh!” Phương Trì thật sự muốn bùng nổ tới nơi, hận không chui được xuống dưới gầm giường trốn vì ngượng. “Con biết rồi, đừng nói nữa!”
“Mèo Con, quen với cậu bé này bao lâu rồi? Hay là mang về cùng ăn một bữa cơm, để chú và mẹ con xem mặt một chút?”
“Chưa bao lâu cả, để quen thêm chút nữa đi! Chú Đạo Minh, con ra khỏi mạng đây!” Phương Trì dứt khoát tắt máy webcam, đổ xuống giường như hết sạch sức lực bị rút cạn. Bên cạnh cô vang lên tiếng sột soạt, là Tạ Vi Thời đã ngồi dậy mặc áo vào. Cô liếc mắt nhìn, chỉ thoáng thấy trên vai của Tạ Vi Thời có một vết sẹo trông khá đặc biệt, sau đó đã nhanh chóng bị áo che mất.
Cơ thể của chàng hợp với áo sơ mi, nhất là sơ mi đen, mang một vẻ phong nhã thuộc về lứa tuổi thanh niên, lại đượm nét chín chắn bình tĩnh của người đã trưởng thành. Chàng đang đứng ở độ tuổi giữa hai bờ đó. Phương Trì nhìn một hồi, cảm thấy giai điệu quái quỷ bên tai càng lúc càng ồn ào. Cố gắng đè nén cảm giác bứt rứt khiến cô bất an, Phương Trì nhắm mắt, trong miệng khô khốc.
Tạ Vi Thời sờ trán cô, trán rịn mồ hôi.
“Lại không được khoẻ?” Chàng hỏi.
Bàn tay của chàng ấm áp khô ráo, da thịt trên trán cô nhạy bén cảm nhận được những ngón tay dài và cân đối của chàng, cùng với vết sẹo nho nhỏ ở đầu ngón tay. Phương Trì mở mắt, gặp ngay yết hầu lộ ra phía trên cổ áo của chàng, cả người co thắt, đau đớn đến khó chịu đựng được. Cô đẩy mạnh chàng:
“Anh tránh tôi xa ra một chút.”
Tạ Vi Thời thoáng sửng sốt, nhìn cô một hồi, ra khỏi phòng của cô.
Một lúc lâu sau, Phương Trì mới cảm thấy đỡ hơn. Cô vịn tường đi vào thư phòng, thấy Tạ Vi Thời đang ở trong đó dùng kính huyễn thực của cô cộng với chiếc máy tính chàng mang tới để điểu chỉnh. Máy tính chàng dùng mang nhãn hiệu atom, hiện giờ rất hiếm gặp trên thị trường. Phương Trì biết đấy là một loại máy tính thượng đẳng của dân chơi thứ thiệt, tính năng bảo mật vô cùng xuất sắc, các lực lượng quân sự và chống khủng bố của các cường quốc đều dùng máy tính hiệu này.
“Tạ Vi Thời?”
“Hửm?”
“Lúc nãy tôi……”
“Tự dưng nảy sinh ham muốn tình dục đúng không?”
“…….” Phương Trì nghẹn nguyên câu ngay trong cổ họng. Những lời xin lỗi đã chuẩn bị sẵn trước đó đều biến thành chửi bậy. Yêu quái phương nào thế này!
“Có lẽ là phản ứng bình thường do Rạn Băng tạo ra.” Chàng nói rất bình thản.
Thôi quên đi, chắc là trong mắt những người ngành y như chàng, đấy chỉ là những thuật ngữ bình thường đến không thể nào bình thường hơn. Phương Trì tự an ủi bản thân như vậy, giống y như cô đã từng nghe chú Đạo Minh tỉnh bơ nói ra từ “thải trung tiện.”
Cô nhìn Tạ Vi Thời cắm một u-disk vào trong kính huyễn thực, không nhịn được, hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”
“Xem Rạn Băng.” Tạ Vi Thời trả lời rất ngắn gọn.