Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Chương 12: Sự sống tiếp nối của avatar


Đọc truyện Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm – Chương 12: Sự sống tiếp nối của avatar

người dịch: idlehouse

Đêm hôm nay Phương Trì nhận được điện thoại của mẹ cô.

“Đã thu xếp cho con một công việc mới, ngày mai bắt đầu.”

“Vâng.”

“Cúp máy đây.”

“Ngủ ngon ạ.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng tít tít tít, đúng là mẹ cô đã tu đến cảnh giới cúp điện thoại hàng thượng thừa.  Bà còn dùng mạng để gọi điện thoại, cho dù ở đầu bên này Phương Trì tra ra số, cũng rất khó biết nó được gọi từ đâu tới.  Sau khi bố cô qua đời, mẹ cô luôn giữ cảnh giác như vậy, thậm chí mỗi khi nói chuyện với cô cũng chỉ vài ba câu ngắn ngủi.  Phương Trì đã quen từ lâu.

Trước khi ngủ, cô không nhịn được, đăng nhập Maandala, muốn nhìn xem avatar của Shi-tô có trên mạng hay không.  Nhưng tài khoản đó trong mảng đối thoại huyễn thực vẫn một màu xám tro.

“Chờ chút để tớ tra xem……. Ồ, dữ liệu trong trong hệ thống quản trị của bọn tớ cho thấy, lần gần nhất và cũng là lần duy nhất mà Shi-tô đăng nhập chính là lần mà cậu nói với tớ, mùng 7 tháng Tư.”

Chỉ có cái đầu của hư ảnh Avatar đang toả sáng của Reboot là động đậy, cơ thể thì đứng yên cứng ngắc—rõ ràng là anh ta đang nằm trên giường, lười mang thiết bị cảm lực hồi tiếp của toàn thân, chỉ đeo mỗi cặp kính huyễn thực.

Có thể hắn đang trong giai đoạn chờ lắng xuống.  Thường thường thì kẻ nào phạm sai lầm mà bị bắt quả tang xong, theo bản năng, sẽ chọn thu trống rút cờ một thời gian, có thể là đang cố gắng cải tà quy chính, cũng có thể là muốn “tránh gió” một chút, nói chung là đều tìm cách tránh gặp bất lợi.   Giống như con nít đi học trễ xong bị giáo viên bắt quả tang, sau đó nó sẽ đi học đúng giờ một tuần; quân trộm bị cảnh sát tóm thì sau đó sẽ ngoan ngoãn được già nửa tháng.  Đấy đều gọi là giai đoạn chờ lắng xuống.


“Có cần tớ khoá tài khoản của Shi-tô không?”  Reboot hỏi Phương Trì.

“Đừng.”  Phương Trì lắc đầu nói.  Chợt có một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu cô, “Cậu nói là khoá à?”

“Chứ sao.”  Reboot hơi lấy làm lạ, “Avatar của Shi-tô bị mạo dụng, nó trở thành một tài khoản có hoạt động bất thường, tớ có quyền khoá nó lại.”

“Không phải…….”  Phương Trì ra sức nghĩ, muốn bắt được ý nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu, “Trong……trong hệ thống Maandala của các cậu, thời gian mà một avatar có trước khi bị tự động chết là bao lâu?”

“Tự động chết?  À, tớ hiểu ý cậu rồi.  Một tài khoản mà lâu ngày không đăng nhập, quá kỳ hạn 6 tháng thì sẽ bị hệ thống cho là đã chết, đưa ra nghĩa địa.”

Phương Trì tức tốc mở lịch ra.  Cô đế ý thấy hai ngày—–

Mùng 7 tháng Tư, chính là ngày mà Thịnh Diễm đã chết được đúng 6 tháng.

Mùng 2 tháng Tư, là ngày cục an ninh mạng chính thức công bố báo cáo về nhiệm vụ “Truy bắt hồ ly.” Đó là vì cục an ninh mạng tranh cãi một thời gian dài, điều tra, thu xếp, và điều phối, cho nên rất lâu sau bản báo cáo này mới được tung ra.  Trong bản báo cáo đó, lần đầu tiên thời gian thi hành nhiệm vụ “Truy bắt hồ ly” cùng với tình huống  cô và Thịnh Diễm đã ngộ nạn được công bố.

Reboot cũng nhận ra điều này, avatar của anh ta há hốc miệng, phát ra một âm thanh run run và máy móc:

“Kẻ đó đăng nhập vào tài khoản của Thịnh Diễm trong Maandala là vì muốn để Shi-tô tiếp tục sống!”

Đúng vậy.  Kẻ đó chọn ngày mùng 7 tháng Tư để đăng nhập bằng avatar của Shi-tô, tuyệt đối không phải trùng hợp.


Phương Trì nhớ rất rõ. Mùng 2 tháng Tư là lễ Thanh Minh, mẹ cô đưa cô và chị cô là Phương Viện tới Lãnh Tuyền thăm mộ của bố cô, Hà Tâm Nghị cũng đi cùng, phòng hờ lỡ may cảm xúc của cô bị mất khống chế.  Hôm đó khi cục an ninh mạng công bố báo cáo, cả mạng lưới internet nổ tung.  Trong thế giới ngày nay, tin tức gần như không nơi nào không xâm nhập cả.

Cho nên cô có đủ lý do để phán đoán, người đó, vào ngày mùng 2 tháng Tư, đã biết được ngày cụ thể  mà Thịnh Diễm gặp nạn.

Thế thì tại sao hắn lại đợi đến mùng 7 tháng Tư mới đăng nhập vào avatar của Shi-tô nhỉ?

Là vì chưa giải được mật mã thành công, cho nên không đăng nhập được?  Reboot xem dữ liệu đăng nhập, tài khoản của Thịnh Diễm hoàn toàn không phát sinh hành động thử đăng nhập bằng cách giải mật mã nhiều lần nào cả.  Lần đăng nhập duy nhất vào ngày mùng 7 tháng Tư, là thành công sau khi kiểm chứng bằng tĩnh mạch.

Cho nên trước đó kẻ ấy mà không đăng nhập vào avatar của Shi-to, chỉ là vì chưa bao giờ thử.  Đến ngày mùng 7 tháng Tư, rất có thể là kẻ đó cuối cùng đã lập quyết tâm, đăng nhập vào avatar của Shi-tô, giữ cho nó hoạt động.

Thế thì kẻ đó làm vậy vì lý do gì?  Reboot còn chạy vào trong kho của Shi-tô để kiểm tra, phát hiện sau khi avatar của Shi-tô đăng nhập, cũng chẳng có bất cứ hoạt động nào liên quan đến tài nguyên hoặc tiền bạc xuất hoặc nhập cả. Có vẻ như kẻ đó dùng avatar của Shi-tô cũng chỉ là để ghé qua Đại Phú Ông dạo một vòng thôi, thậm chí chẳng mua lấy một đồng xèng.

Đúng là một kẻ rất đơn thuần.

Nhưng lại có vẻ như không hẳn là đơn thuần.  Lúc Maandala mới được thành lập, Thịnh Diễm vẫn đang còn học nghiên cứu sinh, sinh viên thường hay rất hiếu kỳ với những thứ gì mới mẻ, cho nên hễ có thời gian là chạy đi thử liền.  Vì vậy anh liền lập ngay tài khoản trên Maandala dạo đó, nhờ đó mà Shi-tô trở nên một trong những avatar có mặt trên Maandala sớm nhất.

Thịnh Diễm là một người rất cá tính, cũng rất thông minh.  Anh đu theo Maandala qua mỗi một lần nâng cấp, chơi trên Maandala cũng tự có cách chơi của riêng mình, ví dụ như thanh trường đao màu đen tuyền của anh, làm sao để gọi nó lên, làm sao để phát huy các công năng khác nhau, làm sao để biến hoá, đều là do tự anh thiết kế ra những thao tác rất riêng của “Thịnh thị.” Phải biết rằng, gamer bình thường mà dùng vũ khí, họ đều dùng những công năng đã được Maandala bày sẵn.

Kẻ nọ đăng nhập vào avatar của Shi-tô lần đầu mà đã có thể thành thạo điều khiển thanh đao ấy, Phương Trì tự cảm thấy, cho dù là cô đi nữa, cũng chưa chắc làm được.


Cho nên rốt cuột kẻ đó là ai?  Rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Thịnh Diễm?

Trên đường đến chỗ làm, Phương Trì không ngừng nghĩ về điều này.  Thậm chí cô còn rà và phân tích tất cả mọi người đã có quan hệ với Thịnh Diễm, nhưng không có ai khiến cô cảm thấy giống với “Shi-tô” mà cô gặp ngày hôm đó.

Cô hơi cảm thấy thất vọng. Lẽ nào Thịnh Diễm còn bạn bè mà cô không hề quen biết?

Nếu không thì kẻ đó có hai mặt hoàn toàn khác nhau trong thế giới huyễn thực và ngoài đời?  Tình huống này hay gặp đấy, nhưng nếu như vậy, thì càng khó xác định…….

Lúc sắp tới Yến Đại, Phương Trì chợt nhận được một tin nhắn Reboot gửi:

AAAAAAAAAAAAAAAA!!! TỚ THẤY CHÂN NHÂN CỦA GUEST RỒI!!!!!

Phương Trì ngơ ngác, hỏi: Chân nhân?

KHÔNG KHÔNG KHÔNG! AVATAR!!!

Xời.

AAAAAA, BỌN CON GÁI CHỈ LO BÁM THEO MINH TINH VỐN KHÔNG HIỂU ĐƯỢC ĐÂU! TRONG MAANDALA, MỖI NGÀY MINH TINH LÊN MẠNG MANG XÁC SUẤT 84.6%, CHO NÊN TRONG THÂN PHẬN CỦA MỘT NHÂN VIÊN QUẢN TRỊ TRÊN MAANDALA MÀ NÓI, ANH ĐÂY CHỈ CẦN MUỐN GẶP MINH TINH LÀ LÚC NÀO CŨNG CÓ THỂ GẶP!  CÒN GUEST THÌ SAO?!  CẬU CÓ BIẾT KHÔNG! BA NĂM NAY, NĂM ĐẦU NGÀI ẤY XUẤT HIỆN TRÊN MẠNG 2 LẦN, TỔNG CỘNG LÀ 11 PHÚT 23 GIÂY.  NĂM THỨ HAI, LÊN MẠNG 4 LẦN, MỖI LẦN CHƯA ĐẾN 5 PHÚT.  NĂM THỨ BA, TỨC LÀ NĂM NAY, NGÀI ẤY  LÊN MẠNG 3 LẦN, TRONG ĐÓ CÓ MỘT LẦN CHƯA ĐẾN 1 PHÚT!!!  THẾ CÓ NGHĨA LÀ GÌ?  ANH DÙNG THÂN PHẬN NHÂN VIÊN QUẢN TRỊ ĐỂ CHẠY XUYÊN HỆ THỐNG CŨNG PHẢI MẤT 15 GIÂY, NÓI CHUYỆN MÀ NÓI THẬT NHANH THÌ TRUNG BÌNH 1 GIÂY NÓI ĐƯỢC 3 TỪ, NÓI CHƯA ĐƯỢC 135 TỪ THÌ NGÀI ẤY ĐÃ RA KHỎI MẠNG! CẬU NÓI XEM, XÁC SUẤT TRÔNG THẤY ĐƯỢC AVATAR CỦA NGÀI ẤY CÓ PHẢI RẤT THẤP HAY KHÔNG, THẤP HAY KHÔNG! CẬU NÓI XEM THẤP! HAY! KHÔNG!

Mẹ kiếp, quên đi.  Cậu không hiểu được tâm hồn thiếu nữ của anh!


Lần này Guest lên mạng làm gì?

Lần này lên hình như không phải vì vấn đề lỗ hổng của hệ thống trên mạng và bảo mật.  Tớ phát hiện ra ngài ấy ở cục quản lý dược phẩm và thực phẩm.  Ngài ấy đăng một thông cáo, nói cái gì nhỉ…… “các sản phẩm máu của công ty Máu Lành Trường Sinh là do thu hoạch bất hợp pháp, trong các sản phẩm máu có thể chứa vi-rút gây nguy hiểm đến tính mạng của bệnh nhân, yêu cầu cục quản lý dược phẩm và thực phẩm điều tra.”

Sản phẩm máu…… Không rõ vì sao, Phương Trì chợt nhớ đến cậu bé tên Đinh Ái nọ.  Nếu như đúng là cậu bé bị mắc bệnh máu không đông, thì chắc là cậu sẽ cần đến những sản phẩm máu như thế.

Bên kia Reboot vẫn đang còn hớn hở thao thao bất tuyệt:

Ôi ôi, anh vào Maandala quá trễ, hụt mất lúc Guest hoạt động trên đó.  Cậu có biết Guest ngầu nhất ở chỗ nào không?  Trên thế giới này không có hệ thống nào mà ngài ấy không hack được!  Mẹ kiếp, hâm mộ!  Ganh tỵ!  Nhưng mà không những là anh chưa từng được thấy dáng vẻ cool lòi của ngài ấy khi hack vào các hệ thống, mà ngay cả đến avatar của ngài ấy anh cũng chưa từng gặp!  Lần này anh thề sẽ phải đi xem cho bằng được mặt mũi của ngài ấy ra sao, chưa ăn thịt heo thì cũng phải xem heo chạy đúng không? May thay anh đã chuẩn bị sẵn rất chu toàn, luôn mang theo sổ xin chữ ký bên mình.  Anh dùng chức năng xuyên hệ thống của nhân viên quản trị bay vèo qua đó, anh nói, Guest, cho iem xin chữ ký đi! …….

Có ký không?

Đâu có ký, ngài ấy nói không đem theo bút.  Sau đó vèo một cái, ra khỏi mạng luôn.

Vậy cậu vênh váo cái gì?

Ngài ấy đã nói chuyện với tớ chứ sao!!!  Tớ đã được nghe giọng nói của ngài ấy! Trẻ dễ sợ!  Hay dễ sợ!  Ê, cậu nói xem, có phải người mà có giọng nói hay thì luôn đặc biệt đẹp trai không?

Không muốn nhắc nhở anh ta là có khả năng giọng nói của Guest đã chạy qua máy biến âm làm cho thay đổi, Phương Trì im lặng hồi lâu, nói:

Reboot, tớ cảm thấy cậu có xu hướng chui ra khỏi tủ đấy.  Nếu như cậu muốn ra, tớ ủng hộ cậu.

“……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.