Băng Nữ Sủng Phu

Chương 54: Hạnh phúc, có chết cũng cam nguyện


Đọc truyện Băng Nữ Sủng Phu – Chương 54: Hạnh phúc, có chết cũng cam nguyện

“Ta hình như sắp sinh rồi, nàng có thể trở về không? Không cần…… (Tác giả: định nói tiếp là: không cần, ta có thể tự mình đi bệnh viện ” Tử
Uyên vốn là định nói như vậy, bất quá, hắn còn chưa có nói xong đã bị
Mạnh Phi Vũ chặn lại.

“Chờ đó, ta lập tức trở về ngay!” thanh âm của Mạnh Phi Vũ lạnh như
băng đã không còn bình tĩnh, khi Tử Uyên nói câu thứ nhất nàng đã lập
tức rời khỏi văn phòng, đến lúc nàng tắt điện thoại thì đã vào tới thang máy.

Nhìn từng con số của thang máy một số lại một số đi xuống phía dưới,
Mạnh Phi Vũ thật sự có loại xúc động khó hiểu, Mạnh Phi Vũ bước ra khỏi
thang máy, rốt cục đã đi đến bãi đỗ xe của pháp viện, mà các đồng sự
nhìn thấy Mạnh Phi Vũ lao ra thang máy, đều khinh ngạc giống như được
nhìn thấy người sao hỏa vậy,người được giới tư pháp công nhận là băng
nữ thế mà cũng có lúc trông lo lắng như vậy, chẳng lẽ là mặt trời mọc từ hướng tây sao?

Mạnh Phi Vũ rất nhanh lên xe của mình, chân hung hăng đạp lên chân
ga, sau đó chỉ thấy chiếc xe mạnh mẽ liền xông ra ngoài, giống như nó
cùng chủ nhân có tâm tình giống nhau.

Mạnh Phi Vũ một bên liều mạng lái xe, một mặt lấy điện thoại gọi cho
Mặc Sĩ Tĩnh, bảo Mặc Sĩ Tĩnh lập tức phái người đến nhà nàng đi cứu
người, sau đó nắm chặt từng giây một thời gian theo hướng nhà mình chay
đi.

……

Dọc theo đường đi, Mạnh Phi Vũ không có giảm tốc ở quốc lộ toàn tốc
lực phóng đi, cuối cùng vượt qua ba cái đèn đỏ rốt cuộc cũng về tới nhà, chẳng qua đằng sau cũng theo một đống cảnh sát giao thông.

“Vị tiểu thư này, xin cô đưa ra giấy tờ tùy thân.” Viên cảnh sát giao thông thở mệt nhọc chạy về hướng Mạnh Phi Vũ, hắn làm cảnh sát giao
thông đã hơn mười năm, lần đầu tiên đụng tới một tay lái xe chán sống
như vậy, hơn nữa, lại là một nữ nhân.


Mạnh Phi Vũ nhíu mày, tùy tay lấy ra một đống giấy tờ giống nhau này
nọ, ném đi qua, ngay lập tức lên lầu đi, nam nhân của nàng sắp sinh,
nàng cũng không có nhiều thời gian đi để ý những người này.

Mà viên cảnh sát nhìn Mạnh Phi Vũ chạy đi, vốn là muốn ngăn cản,
chẳng qua hắn nhận được giấy tờ của Mạnh Phi Vũ, liền ngây ngẩn cả
người!

Trời ạ, không nghĩ tới, hắn lại đụng phải một nhân vật như thế này,
tờ giấy màu lục kia, cả nước cũng cũng chỉ có mấy chục người có mà thôi.

……

Mạnh Phi Vũ đứng ở trong thang máy, gọi điện cho Tử Uyên.

“Có khỏe không?” Cảm giác được đối phương nhắc máy, Mạnh Phi Vũ có chút khẩn trương hỏi.

“Phi Vũ, ta tốt lắm, chính là, đứa nhỏ giống như đạp lợi hại hơn.” Tử Uyên nói chuyện có chút khó khăn, giống như đang cố gắng nín nhịn.

“Kiên trì chịu đựng, ta lập tức về tới nhà ngay.” Mạnh Phi Vũ cảm
giác được cho tới bây giờ bản thân mình chưa bao giờ khẩn trương như
vậy, nàng cảm giác được tay của chính mình đều gấp đến chảy đầy mô hôi.

……

Cửa thang máy mở ra, Mạnh Phi Vũ bước nhanh đi ra, chạy về nhà mình.

“Tử Uyên.” Mạnh Phi Vũ đi vào liền nhìn thấy Tử Uyên đang ngồi ở trên sô pha, tay hắn đang chậm rãi vuốt bụng của chính mình , giống như là
đang nói cái gì.

“Phi Vũ, nàng rốt cục đã trở lại.” Tử Uyên nghe được tham âm của Mạnh Phi Vũ chậm rãi quay đầu lại, hướng về phía Mạnh Phi Vũ lộ ra một nụ

cười miễn cưỡng, bụng của hắn thật sự rất đau, hắn cảm giác được đứa bé
nho nhỏ trong bụng kia giống như lập tức sẽ đi ra ngay.

“Rất đau sao? Anh đợi them một lát nữa bác sĩ tới ngay,.” Hiện tại
không thể nhìn thấy biểu hiện lạnh như băng của ngày thường của Mạnh Phi Vũ, trên mặt nàng chỉ là vẻ lo lắng và khẩn trương.

Mà hết thảy những biểu hiện này đều lọt vào trong mắt của Tử Uyên, điều này đã làm cho hắn nghĩ lại rất nhiều chuyện tình.

Hắn nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Phi Vũ, hắn bị hơi thở lạnh
lùng của Phi Vũ hấp dẫn, sau đó giống như là vương tử nhìn thấy công
chúa, nhất kiến chung tình, không thể tự kềm chế được trầm mê tại trong khối bang lạnh lẽo thần bí kia.

Tử Uyên lại nghĩ tới lần đầu tiên “cùng” Mạnh Phi Vũ , lúc đó làm cho người ta cảm thấy thật thẹn thùng, thời điểm đó hắn thật sự khẩn
trương, hắn cảm giác được tim của mình đều muốn nhảy ra ngoài, nhưng
là, bề ngoài nhìn lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ, cũng là dị thường nhiệt tình cùng ôn nhu, đêm đó đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một đêm khó
quên .

Lại sau đó, ngay trong nháy mắt, Tử Uyên đã nghĩ tới rất nhiều rất
nhiều, có tình cảnh bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem tivi, có……
tất cả là những cảnh hắn cùng Mạnh Phi Vũ ở chung!

Tử Uyên đột nhiên có cảm giác, chính mình có thể chết ngay lập tức
cũng tốt, bởi vì hắn đối với thế giới này đã không còn muốn gì hơn, cùng Mạnh Phi Vũ ở cùng một chỗ trong khoảng thời gian này, hắn đã có cái
cảm giác được sở hữu hạnh phúc…… Hắn thật sự không cầu gì, hoặc là, có
lẽ còn có một việc là hắn không bỏ xuống được, là đứa bé ở trong bụng
hắn.

“Phi Vũ, đáp ứng ta một việc được không?” bị mất sức một chút nhưng mà Tử Uyên vẫn kiên trì nói với Phi Vũ.

“Anh bây giờ không cần phải nói, chờ anh đem đứa nhỏ sinh ra, anh nói cái gì ta đều đáp ứng anh.” Cảm giác được Tử Uyên nói chuyện có chút
khó khăn, cho nên, Mạnh Phi Vũ làm cho Tử Uyên không cần phải nói gì cả .


“Phi Vũ……” Tử Uyên kiên trì như cũ muốn nói cái gì đó, chẳng qua lại bị chuông cửa kêu lên cắt đứt.

Theo sau, nhân viên y tế nâng cáng liền đi vào, Tử Uyên được hai nam
nhân nhẹ nhàng đưa lên trên cáng, sau đó Phi Vũ liền khẩn trương theo
sau lên xe cứu thương cùng Tử Uyên.

……

Trên xe, Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên nắm chặt tay nhau.

“Phi Vũ, đáp ứng ta một việc được không?” Tử Uyên kiên trì như cũ làm cho Phi Vũ phả iđáp ứng thỉnh cầu của hắn, việc này với hắn mà nói thật sự rất trọng yếu.

“Hảo, anh nói.” Mạnh Phi Vũ nói với Tử Uyên, nam nhân này trước mặt
của nàng tuy rằng rất nghe lời, thực thuận theo, nhưng là, Phi Vũ biết
hắn là một nam nhân rất có chủ kiến cùng kiên trì, chỉ là hắn đem nàng
thành trời của hắn, cho nên, mới thuận theo như vậy, làm cho người ta
thật thương tiếc.

“Phi Vũ, đứa nhỏ vô luận như thế nào, ta sẽ bình an sinh ra, nhưng
là, nếu ta có cái gì ngoài ý muốn , nàng nhất định phải hảo hảo chăm sóc con của chúng ta.” Tử Uyên cảm giác được mình càng nói càng nói càng
thêm gian nan, nhưng là vẫn kiên trì như cũ đem thỉnh cầu của chính mình nói ra cho Mạnh Phi Vũ nghe, những lời này, ở hắn đã suy nghĩ ở trong
lòng thật lâu.

“Anh nói mê sảng cái gì thế, đứa nhỏ đương nhiên sẽ không có việc gì, nhưng là, anhcũng chắc chắn cũng sẽ bình an, cho nên, chúng ta sẽ cùng
nhau chăm sóc con của chúng ta.”

Không biết vì sao Tử Uyên lại có ý nghĩ như vậy, nhưng là Mạnh Phi Vũ thập phần không thích loại thỉnh cầu này của Tử Uyên, giống như là di
ngôn vậy, nàng tin tưởng, vô luận là đứa nhỏ hay là Tử Uyên là đều sẽ
không có việc gì.

“Phi Vũ, đáp ứng ta…… Đáp ứng ta, nếu ta thật sự có cái gì ngoài ý
muốn, hảo hảo chiếu cố con của chúng ta.” Hắn là thật sự rất lo lắng vấn đề này, bởi vì ở quốc gia của bọn họ, nam nhân bởi vì khó sinh mà chết
là chuyện rất bình thường, tuy rằng, nơi này y học rất phát triển, nhưng là, Tử Uyên như cũ là thêm lo lắng, hắn cũng hy vọng mình có thể bình
an sinh con, nhưng là, hắn sợ!

Hắn sợ, hắn đã hưởng thụ được hạnh phúc rồi nên ông trời muôn thu hồi lại sinh mệnh ngăn ngủi của hắn, tuy rằng, hắn không muốn như vậy,

nhưng Mạnh Phi Vũ đã cho hắn hết thảy, hắn cảm thấy cho dù là chết, cũng là chết không tiếc, chỉ là, đứa nhỏ sẽ giao Phi Vũ chiếu cố.

Hơn nữa, là trọng yếu hơn là, về sau, hắn thấy cũng không thể đứng ở
bên cạnh Mạnh Phi Vũ mãi được, không bao giờ nữa có thể nhìn thấy tuyệt
mỹ băng nhan làm cho mình mê muội của Phi Vũ, không bao giờ nữa có thể
cảm thụ được cảm giác ấm áp của Phi Vũ, không bao giờ nữa có thể được
cùng Phi Vũ ở cùng một chỗ cảm thụ cái loại cảm giác hạnh phúc này!

“Tử Uyên, anh sẽ không có việc gì, cho nên, không cần phải nói những
điều ngốc nghếch này nữa, hơn nữa, anh đã nói, anh sẽ vĩnh viễn đều nghe lời nói của ta, cho nên, anhnhất định phải bình an sinh con, sau đó cả
đời ở bên cạnh của ta, anh tuyệt đối không thể rời đi ta,anh đã đáp ứng ta rồi, anh làm sao có thể nói chuyện không giữ lời được, cho nên, ta
không cho anh chết anh là tuyệt đối không thể chết.”

Mạnh Phi Vũ bá đạo, cường ngạnh, lạnh như băng, nàng dùng loại ôn nhu đặc biệt của nàng, dùng cách nói chuyện độc nhất của nàng, nói cho Tử
Uyên, hắn đối với nàng là rất quan trọng.

Mạnh Phi Vũ biết, nếu Tử Uyên thật sự mất đi, như vậy nàng liền thật
sự chính là một Mạnh Phi Vũ lạnh như băng, cảm tình của nàng, nhiệt tình của nàng, linh hồn của nàng đều sẽ theo Tử Uyên mà biến mất.

“Ta, ta…… Ta rất yêu nàng, Phi Vũ, ta thật sự rất yêu nàng, ta sẽ cố
gắng, thật cố gắng làm cho chính mình sống sót, nhưng là, Phi Vũ, nếu ta thật sự không thể ở lại cạnh nàng, làm ơn, nàng nhất định phải chiếu cố hảo con của chúng ta, Phi Vũ, đáp ứng thỉnh cầu này của ta được không?” Nghe lời nói của Mạnh Phi Vũ, trong lòng Tử Uyên tràn đầy cảm động, hắn biết đây là cách biểu đạt tình cảm của nàng .

“Phải sống, ta không cho phép anh chết!” Không đáp ứng, cái gì cũng
không đáp ứng, như vậy cái thỉnh cầu giống như di ngôn này, Mạnh Phi Vũ
tuyệt đối sẽ không đáp ứng !

“Phi Vũ, ở bên cạnh nàng trong khoảng thời gian này, ta thật sự rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc.”

Cửa xe rất nhanh mở ra, Tử Uyên hô hấp lại càng ngày càng khó khăn,
hắn cảm giác được đứa nhỏ ở trong bụng của hắn bức thiết muốn đi ra,
cái loại đau đớn này giống như muốn cho hắn phải dùng khí lực toàn thân
chống lại.

“Tử Uyên, phải sống, chỉ cần anh sống , tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm anh cảm giác được càng nhiều hạnh phúc……”

“……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.