Băng Nữ Sủng Phu

Chương 4: Nam nhân tốt


Đọc truyện Băng Nữ Sủng Phu – Chương 4: Nam nhân tốt

6 giờ sáng, Mạnh Phi Vũ đúng lúc mở mắt, sau đó, chuyện thứ nhất làm chính là nhìn về phía ghế sa lon.

Nam nhân kia, tư thế cùng tối hôm qua hoàn toàn giống nhau, ngồi ở
chỗ kia xem sách, chỉ bất quá hình như đã gần tới trang cuối, hắn rốt
cuộc nhìn bao lâu, là một đêm không có ngủ sao?

“Ngươi không có nghỉ ngơi.” Âm thanh không có…chút nào độ ấm, nhưng là đã có một chút trách cứ. (Sunny: tỷ lo lắng cho Tử Uyên ca mới trách đó nha :-” )

“Ta ngủ không được, ngươi có thể nói cho ta biết này rốt cuộc là nơi
nào sao?” Hắn nhìn cả sách cả đêm, càng xem càng kinh hãi, những sự kiện lịch sử từng phát sinh không có cái gì hắn biết đến, Tử Uyên phát hiện
chính mình có chút đau đầu.

“Địa Cầu, Trung Quốc.” Xuống giường, rửa mặt, Mạnh Phi Vũ cũng không
có bởi vì trong nhà có một người đàn ông mà thay đổi cách sống.

“Đây là nói ta thật sự đã đi tới một cái thế giới xa lạ đi.” Hắn
trước kia cũng đã có loại cảm giác này, hắn hiện tại ý nghĩ duy nhất
chính là như thế nào mới có thể ở chỗ này sống sót, nữ nhân trước mắt
này tựa hồ cũng không phải rất hoan nghênh chính mình, là bởi vì là
chính mình rất xấu sao, Tử Uyên đối với dung mạo chính mình bất giác có
chút xấu hổ.


“Ngươi không sợ hãi sao?” Cổ nhân, nhất là những người sinh hoạt tại
thế giới nữ tôn, có thể lập tức đón nhận thế giới mới nhanh như vậy sao?

“Ta không sợ, chỉ là ta không biết nên như thế nào ở chỗ này sinh
sống thôi.” Tử Uyên trong mắt có một tia kiên định, hắn trước giờ một
mực đều là như vậy, bất kể cuộc sống có bao nhiều gian nan, hắn cũng
không sợ, hắn không có gì để theo đuổi, chỉ là hy vọng chính mình có thể sống thật tốt, sau đó có thể tìm được một người hắn chân chính yêu, chỉ cần hắn yêu là được, hắn biết là sẽ không có ai yêu hắn đâu. (Sunny: anh này giống Diễm ca quá =)) 2 anh Diễm luôn nhé )

“Ngươi biết cái gì?” Đã sớm biết nam nhân này sẽ mang đến phiền toái
không ít, nhưng Mạnh Phi Vũ tựa hồ nghĩ muốn đem gánh nặng này đeo lên
lưng.

“Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, thêu thừa, nấu nướng cùng trà đạo,
chỉ cần là chuyện của nam nhân ta đều sẽ biết làm, hơn nữa, ta còn có võ công, thân thể của ta cũng rất tốt.” Tử Uyên tuyệt đối không phải tự
khen chính mình, hắn cho rằng hắn biết mấy thứ này đều là rất bình
thường, chỉ là Mạnh Phi Vũ trong mắt hiện lên một tia khác thường, hình
như không phải cho rằng như vậy.

Mạnh Phi Vũ phi thân hướng phía trước, tay phải nắm lại, hướng ngực phải Tử Uyên công tới, động tác ngoan cường chuẩn xác.

Tử Uyên có chút kinh ngạc, hơn nữa bởi vì Mạnh Phi Vũ động tác rất
nhanh, không kịp trốn tránh, không thể làm gì khác hơn là giơ cánh tay
lên cản một phen.

Liền tại lúc quyền của Mạnh Phi Vũ sắp đụng tới Tử Uyên, lại khó có
thể tin nổi quyền đang tiến tới với tốc độ của xe không phanh liền biến
đổi, nhẹ nhàng điểm vào trước ngực Tử Uyên .

“A! Ngươi!” Tử Uyên há mồm hét to một tiếng, trên mặt đỏ bừng! (Sunny: ca này cứ đỏ mặt hoài :”> ta thích con trai biết đỏ mặt, trai giờ cáo quá, không ai biết đỏ mắt hết trơn :”>)

“Ta chỉ là thử một chút võ công của ngươi mà thôi.” Mạnh Phi Vũ nhíu
mi, nhìn thân thủ của hắn hẳn là cũng không tệ, một chưởng kia mặc dù
đánh vào trên người của hắn, nhưng là đã không còn khí lực gì , hắn kêu
cái gì chứ, mặt vẫn còn hồng như vậy, chẳng lẽ hắn đang bị thương sao?
Hẳn là sẽ không, nàng có làm kiểm tra rồi mà a.


“Ngươi… Ta… Ngươi là nữ nhân!” Tử Uyên cảm giác chính mình có chút
giận dữ, hắn là một người đàn ông a, mặc dù xấu một chút, nhưng là vẫn
còn biết nam nữ thụ thụ bất thân, nàng như thế nào có thể đụng chính
mình, nghĩ tới đây, mặt Tử Uyên đột nhiên có chút trắng bệch, trước kia, hắn nằm ở trên mặt đất trong phòng , là từ trước đã nằm ở nơi này hay
là… (Sunny: A đoán đúng rồi =))

“Ngươi trước kia là ở nơi nào phát hiện được ta?” Mặc dù Tử Uyên
trong lòng đã dao động mãnh liệt , nhưng là giọng điệu vẫn còn là tương đối bình tĩnh, cho nên, Mạnh Phi Vũ cũng không có phát hiện cái gì khác thường.

“Trên đường, ngươi đụng vào xe của ta, sau đó hôn mê, sau đó ta khiêng ngươi về nhà.”

“…” Nghe Mạnh Phi vũ nói vậy, Tử Uyên cúi đầu, trên mặt độ ấm càng
ngày càng cao, hắn là bị nàng mang về, đó không phải là nói nàng cứu hắn nhưng lại đụng vào người hắn… Thân thể của hắn, thật sự là làm cho
người ta không có phát sinh ý niệm gì, hắn từ nhỏ đến lớn, trừ ra mẫu
thân, không có bất cứ một nữ nhân nào tiếp xúc quá thân thể của hắn, Tử
Uyên ngẩng đầu len lén nhìn thoáng qua Phi Vũ…

Nàng thật xinh đẹp, so với những nữ nhân hắn từng gặp qua đều hơn rất nhiều, bất quá hắn cảm giác điểm tối hấp dẫn người của nàng không phải
bề ngoài, mà là khí chất lạnh như băng kia, mặc dù có thể đông lạnh
người khác, nhưng là rồi lại làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn
hướng về phía nàng, dùng bản thân để thăm dò dưới sự băng lãnh thần bí
kia là gì…

Tử Uyên cảm giác chính mình khi nãy rất bình tĩnh đột nhiên rối loạn, hắn lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Phi vũ, sau đó… Hắn nhắm mắt lại, hai tay
tạo thành chữ thập… Phụ thân, đây là ngài thu xếp sao? Là ngài nghe được nguyện vọng của hài nhi, cho nên mới để hài nhi tới đây sao? Mạnh Phi
Vũ, Mạnh Phi Vũ, hài nhi quyết định , nàng chính là người hài nhi muốn

tìm, phụ thân, cám ơn ngài, cám ơn ngài đưa hài nhi tới đây, hài nhi sẽ
thật cẩn thận trận trọng nó.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Mạnh Phi Vũ mi lại có chút nhíu lại,
nàng không hiểu nam nhân này rốt cuộc nói cái gì. Đầu tiên là lẩm bẩm
tên ai, sau đó nhắm mắt lại, bất quá, hắn lẳng lặng đứng như vậy, thật
sự nhìn rất lãnh khốc nha. Nếu như bị các tiểu cô nương bên ngoài thấy
nhất định sẽ khiến mọi người thét chói tai, người cổ đại đều tướng soái
(đẹp trai) như vậy sao?

“Ta có thể lưu lại sao? Ta có thể giúp ngươi dọn dẹp, nấu cơm, giặt
quần áo, hơn nữa ta sẽ rất an tĩnh, sẽ không phiền đến ngươi.” Tử Uyên
nói xong liền khẩn trương nhìn Mạnh Phi Vũ, nếu là trước kia hắn là nhất định sẽ không nói ra nhung lời như vậy, nhưng là hắn nếu là không nắm
lấy cơ hội này, hắn có lẽ cũng không có thể ở đây , cũng không thể nhìn
tới nữ nhân khiến mình động tâm này nữa.

“Ngươi nghĩ muốn lưu lại?”

“Phải “

“Tại sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.