Đọc truyện Băng Nữ Sủng Phu – Chương 15: Lần đầu tiên ra ngoài mua sắm
Phong cảnh bên ngoài đập vào mắt Tử Uyên, khiến hắn lại một lần nữa
cảm giác được bản thân cùng nơi này chênh lệch lớn bao nhiêu, nhưng hắn
tự nói cho bản thân, bất kể như thế nào đều phải kiên cường, đều phải
thích ứng nơi này nhanh một chút, chỉ có như vậy hắn mới không trở thành gánh nặng cho nàng, cũng không thể tách ra khỏi người hắn yêu được nữa.
“Xuống xe!” Mạnh Phi Vũ dừng xe lại, quay sang Tử Uyên nói.
“A.” Tử Uyên nghe lời muốn xuống xe, nhưng vấn đề lại xuất hiện ,
hắn không mở cửa được, không biết nên như thế nào mới có thể xuống xe,
hắn sốt ruột, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.
Mà lúc này Mạnh Phi Vũ đã xuống xe .
Nhìn bộ dạng Tử Uyên, nàng nhìn qua cửa sổ, thấy Mạnh Phi Vũ xuất hiện ở ngoài cửa, Tử Uyên xấu hổ thở dài một hơi.
. . .
Hai người vừa xuống xe liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tử Uyên bề ngoài lãnh khốc tuấn mỹ, thân hình cao lớn cường tráng,
đúng là một nam nhân rất manly, mà Mạnh Phi Vũ mặc dù vẻ mặt rất lạnh,
nhưng là cũng che dấu không được tướng mạo tuyệt mỹ của nàng, hai người đứng chung một chỗ, mặc dù làm không khí xung quanh như hạ xuống vài
độ, nhưng không thể không nói họ thật sự rất xứng đôi.
Mạnh Phi Vũ đi ở phía trước , Tử Uyên theo ở phía sau một bước, người ngoài nhìn vào giống như là nam nhân ở phía sau bảo vệ nữ nhân, mà thật sự hai người là một người tập thành thói quen, một người thì cẩn thủ
bổn phận.
Mạnh Phi Vũ mang Tử Uyên đi tới một khu mua sắm cao cấp, tên là thiên đường mua sắm Bắc Đường, là một tập đoàn sản nghiệp lớn trong nước, mà
sở dĩ nàng mang Tử Uyên đến nơi này cũng là vì muốn mua cho Tử Uyên quần áo cùng những đồ dùng cần thiết.
. . .
Mạnh Phi Vũ không hiểu rõ về trang phục của nam nhân, cho nên trực
tiếp mang Tử Uyên đi tới tiệm quấn áo hàng hiệu Gucci nổi tiếng trên thế giới… Trong tiệm, dòng nhạc không lời nhẹ nhàng vang lên, một bài nhạc
của Trung Quốc thời cổ xưa
Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên đi vào, người bán hàng liền lên tiếng đón chào.
“Hai vị, nhĩ hảo, chúng tôi có thể phục vụ gì cho hai vị không?”
“Quần áo!” Mạnh Phi Vũ nói ngắn gọn hai chữ khiến nhân viên cửa hàng
sửng sốt, nhưng nói như thế nào bọn họ cũng đã trải qua huấn luyện người bán hàng chuyên nghiệp cao nhất, cho nên vẫn mỉm cười đi theo phía sau
Mạnh Phi Vũ bọn họ .
Nhưng là, sau đó không lâu, mỉm cười trên mặt những nhân viên cửa hàng bỗng có chút cứng ngắc . . .
“Tiểu thư, thỉnh ngài……, ngài làm vậy là có ý gì?” Nhân viên cửa hàng có chút ngốc trệ hỏi Mạnh Phi Vũ, mà ánh mắt nhìn về phía những nhân
viên cửa hàng đang cầm những bộ quần áo đứng sau Phi Vũ.
“Mua quần áo.” Mạnh Phi Vũ giọng điệu lạnh như băng, khiến cho vị tiểu thư kia mất tự nhiên lui về phía sau một bước.
“Ách. . . Nhưng ngài cũng không cần chọn nhiều như vậy đi?” Có thể là bị giọng điệu Mạnh Phi Vũ đông lạnh , cho nên thanh âm của vị tiểu thư
nhân viên cửa hàng kia nhỏ dần.
“. . .” Mạnh Phi Vũ không nói gì, lạnh lùng nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng kia, sau đó. . .
“Ách! Không có việc gì không có việc gì, ngài chọn đi, ngài cứ tùy
tiện chọn, tùy tiện chọn a.” Không biết là khiếp sợ hay là bị đông lạnh , tiểu thư nhân viên cửa hàng vội vàng nói.
. . .
Lại một lát sau, Mạnh Phi Vũ nhìn mọi người đang cầm quần áo, cảm giác có chút vừa lòng gật đầu.
“Thử xem!” Giọng điệu lạnh lùng này là nói với Tử Uyên.
Sau đó, Tử Uyên bị mọi người vây quanh mang vào phòng thay đồ, Mạnh
Phi Vũ tìm một cqi1 ghế sa lon ngồi xuống, tiện tay cầm lấy một quyển
tạp chí. . . .
Nhưng là cũng không lâu lắm, tiểu thư nhân viên cửa hàng kia vội vàng chạy ra khỏi trong phòng thay quần áo .
“Tiểu thư, vị tiên sanh này không chịu thay quần áo.”
“Ân.” Mạnh Phi Vũ đầu tiên là chau mày, sau đó dường như nhớ tới điều gì, đứng lên hướng phòng thay quần áo đi tới.
“Các ngươi đều đi ra ngoài” Giọng điệu lạnh lùng hướng về mọi người
nói, không ai có bất cứ ý kiến gì, liền đem không gian để lại cho hai
người là Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên .
“. . . Thật xin lỗi.” Mặt Tử Uyên có chút hồng, cũng có chút xấu hổ,
vừa rồi hắn bị một đống người mang đến nơi này, sau đó họ lại bắt đầu
hắn cỡi quần áo cho hắn, hắn cả kinh hạ tránh ra , vì bảo vệ trinh
tiết, hắn có chết cũng sẽ không để những nữ nhân này thoát y phục của
hắn.
Nghe được lời nói xin lỗi, Mạnh Phi Vũ không nói gì, chỉ là cầm lấy trang phục một bên đưa cho Tử Uyên thay.
Tử Uyên vẫn còn có chút không không muốn, nhưng đây là mệnh lệnh của
thê chủ, Tử Uyên sẽ nghe theo, mặc dù Mạnh Phi Vũ cũng không lấy hắn,
nhưng là trong tim của hắn, Mạnh Phi Vũ chính là thê chủ của hắn , mệnh
lệnh của nàng chính là mệnh lệnh của trời a.
Không giống như hình tượng lãnh khốc khi nãy ở trước mặt người ngoài
khi nãy, Tử Uyên ngượng ngùng bắt đầu thay quần áo, một cái lại thay một cái, đồ gì không biết cách mặc, Mạnh Phi Vũ phải giúp hắn chỉnh một
phen, từ từ, mặc trang phục hiện đại đối với Tử Uyên cũng không phải là
vấn để nữa
. . .
Ước chừng qua nửa giờ, Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên đi ra khỏi phòng thử đồ, đứng bên ngoài chờ là những nhân viên lúc nãy.
“Tiên sinh, tiểu thư, các ngài quyết định muốn mua tất cả sao?” Nhân
viên cửa hàng dè dặt hỏi , thứ nhất cũng là bởi vì hơi thở lạnh như băng của hai người, thứ hai cũng là bởi vì Mạnh Phi Vũ chọn nhiều trang phục như vậy, mọi người đã đều kỳ vọng rất nhiều, nàng sẽ mua vài món đồ ,
phải biết rằng,hơn mười món trong phục nàng đang cầm kia, tùy tiện lấy
ra một cái thì đơn giá cũng đã là năm chữ số rồi. (Bên TQ tỷ số tiền của nó không phải như Việt Nam mình a~ Năm chữ số của Việt Nam là có mấy
chục ngàn, đối với bên đó thì là một khoảng tiền cực lớn đó.)
“Toàn bộ, đưa đến nơi này.” Vừa nói xong, Mạnh Phi Vũ lây ra một cái danh thiếp, đưa cho tiểu thư nhân viên cửa hàng .
“A, hảo, chúng ta nhất định sẽ đưa đến.” Tiểu thư nhân viên cửa hàng
lộ ra một khuôn mặt tươi cười hớn hở, phải biết rằng những nhân viên cửa hàng này đều có tiền boa, hôm nay bán nhiều như vậy, cũng đủ bằng tiền
lương một tháng của bọn họ rồi.
. . .
Mua đủ quần áo, Mạnh Phi Vũ lại mang Tử Uyên đi dạo quanh khu mua
sắm, mua vài món đồ dùng, mà đúng lúc hai người vừa ra khỏi khu mua
sắm,lại đụng phải bằng hữu của Mạnh Phi Vũ .
“Phi Vũ, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp cậu nha.”
. . .