Bạn đang đọc Băng Nhóm Học Đường – Chương 18
Luân ngồi thảnh thơi trong quán hủ tiếu quen thuộc, vừa cúi xuống ăn ngon lành bát hủ tiếu nóng, vừa trò chuyện với tên đàn em về những chuyện chỉ có tụi con trai mới hiểu nổi.! Tên đàn em thấp bé – Dũng – ngồi đối diện với Luân, đang trầm trồ khen ngợi con bé mặc váy hoa xinh xắn kế bên thì bỗng…nó im bặt…mặt cắt không còn hột máu…môi thì mấp máy chữ nghe được chữ không, nhìn chằm chằm về phía sau lưng Luân…
– Mày bị gì vậy? – Luân giương mắt lên nhìn nó vẻ khó hiểu…
Rồi ngay lập tức, 1 bàn tay thật khỏe mạnh và nhanh nhẹn ấn nguyên cái đầu Luân vào cả bát hủ tiếu vẫn còn nóng hổi.! nước văng tung tóe ra bàn như dấu hiệu khơi mào của 1 cuộc chiến nảy lửa…khiến khách khứa trong quán đều rộ lên, tránh xa “tên quấy rối” vừa bước vào, vài người tinh ý thì nhanh chóng tính tiền rồi “rút” thiệt gọn để yên thân…!
Một tay Quân vẫn giữ chặt đầu Luân trong bát hủ tiếu, tay kia chỉ thẳng vào mặt tên Dũng định xông vào giúp đàn anh của mình. Quân hướng cặp mắt rực lửa qua làn kính mỏng sang nó rồi cất giọng nói vang vọng như sấm truyền:
– Xéo ngay! Muốn sống thì đừng xen vào chuyện của tao!!
Thằng Dũng mặc dù đã từng nói chuyện với Quân, nhưng nó chưa bao giờ thấy Quân…đáng sợ đến như vậy…! Cái cảm giác bạo lực đến kinh hoàng này…nó đã từng gặp ở đâu rồi…ánh mắt sắc lạnh đến chết người đó…là ánh mắt suốt đời nó không thể nào quên được…rồi bất giác nó nhớ lại tin đồn rằng… Killer vừa xuất hiện thành viên 1 sao có năng lực ngang ngửa 1 đội phó! Trời ơi…! Nó khẽ lùi lại vịn chặt vào thành ghế, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra…”Không lẽ thằng đó là Bảo Quân?!”…
BĂNG NHÓM HỌC ĐƯỜNG (Complete)
Sát khí đáng sợ của Bảo Quân….
Cùng lúc đó Luân vùng dậy, xoay cái đầu dính le que vài sợi hủ tiếu trên gương mặt đã đỏ gắt vì giận dữ của hắn lại, xem thằng điên nào liều mạng dám làm nhục hắn giữa đám đông như thế…! Nhưng không để cho hắn có cơ hội ngạc nhiên khi bị chính đồng lõa của mình phản bội, Quân tung liền 2 cú đấm như trời giáng vào mặt Luân, rồi nhanh tay nắm chiếc ghế gỗ bên cạnh, đập thẳng vào lưng hắn 1 cách dã man…! Luân đau đớn khuỵu xuống, rõ ràng hắn không hề có cơ hội phản công lại, thậm chí còn chưa thấy được mặt mũi kẻ đã đánh mình.! Quân tiếp tục đá, đạp tới tấp vào ngực, bụng và đầu hắn trông rất ác liệt…như muốn giải phóng tất cả những nỗi niềm trong lòng anh…từ sự giận giữ, căm thù dành cho hắn, từ lòng tự tôn của bản thân khi bị hắn xem như 1 con cờ, tự sự hối hận đến vô bờ đối với Thiên Vũ và anh em trong Killer… Mọi thứ dồn nén lại tạo thành 1 nguồn sức mạnh đáng sợ…đến mức 1 cựu đội phó như Luân cũng thể nào chống trả lại được…Quân giống như 1 ngọn núi lửa bị bín kín lâu ngày ngay nơi dung nham phun trào, và giờ đây…ngọn núi lửa ấy chính thức nổ tung…!!
—————†—————-
Quân sau khi học thêm xong lớp buổi tối, anh chạy xe sang nhà Vũ…trong lúc bấm chuông đợi ai đó ra mở cổng thì trái tim Quân đột nhiên xe thắt lại khi bất giác nhớ đến gương mặt khá hụt hẫng của Hân; lúc anh cố ý phớt lờ đi ngang cô như chưa bao giờ quen biết…Anh tự ình là kẻ xấu xa khi ban đầu chỉ định lợi dụng tình cảm của Hân nhằm mục đích để chọc tức Thiên Vũ…! Nhưng bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ rồi…đã đến lúc mọi thứ nên trở về nơi bắt đầu của nó…nhưng…tại sao lòng anh lại đau như vậy…?
Có tiếng mở cửa, chị Linh e dè nhìn Quân, rồi cất giọng nói dịu dàng:
– Cậu tìm ai ạ?
– À chị cho em gặp Vũ – Quân ngập ngừng, nghĩ từ “đàn em” có lẽ không hợp với kiểu người dịu dàng như thế này – em là…em trai…kết nghĩa của ảnh.
– Vâng – chị cười hiền – cậu chịu khó đợi tý nhé.
Khoảng 3 phút sau, Vũ đã có mặt trước cổng nhà, anh thấy hơi lạ lạ vì trước giờ “vua lì lợm” này có khi nào chủ động tìm anh trước đâu, giờ lại còn tự nhận là em kết nghĩa nữa chứ.! Vũ nâng mắt lên nhìn cậu đàn em như ý hỏi có chuyện gì. Quân vừa nói vừa cười với vẻ rất ngố:
– Hôm nay trăng thanh gió mát quá! Nên em muốn mời đàn anh đi café thôi mà.
– Nếu vì cánh tay này thì không cần đâu – Vũ nói nhanh rồi khẽ xoay người, định bước đi…
– Khoan! – Quân níu áo anh lại, hù dọa – anh mà không café với em đêm nay, em ăn vạ ở đây thật đấy!
– Thằng này hôm nay cậu uống nhầm thuốc à??! – Vũ chau mày, nhìn Quân bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu
– “Hẹn hò” với đàn em 1 bữa chết chóc gì đâu, đi đi, em mời mà.!
Vũ thở dài…gạt tay Quân ra rồi bước vào trong cổng nhà, nhưng Quân vẫn lì lợm lao đến, túm lấy áo anh, kiên quyết nói:
– Một bước nữa là rách áo, em thề đấy!!
– Chú mày có để cho anh vào thay cái quần dài không hả?? – Vũ nhíu mày – thể diện đâu nữa của thủ lĩnh Killer khi mặc cái quần ngố này ra đường hử?!
Vũ theo Quân đến quán café mà anh bảo mình đang làm thêm ở đấy…và thật bất ngờ…đó là quán café Memory…! Vũ lưỡng lự bước vào khi đã chắc chắn rằng Vân không có mặt trong đó… Hai anh em chọn 1 góc bàn cạnh cửa sổ, gọi 2 ly café giống nhau…rồi Quân bắt chuyện với Vũ trước bằng cách hỏi thăm cánh tay của anh, trong khi Vũ cứ mãi nhíu mày, kì lạ về sự thay đổi 180 độ của cậu đàn em. Quân biết chứ! Nhưng anh mặc kệ, lỗi lầm của quá khứ nên được chôn vùi, quan trọng là bây giờ anh phải làm điều gì đó để bù đắp lại những lỗi lầm chết tiệt ấy.! Quân mân mê chiếc muỗng trong ly café rồi bắt đầu kể về gia đình mình, rằng vì bố anh nằm viện nên anh mới phải kiếm việc làm như thế này, rằng anh ghét thằng anh trai của mình như thế nào, rằng anh hả hê khôn siết khi làm anh trai mình nhập viện,v…v… Vũ phì cười rồi nói bâng quơ:
– Có anh em thì nên quý đi.