Đọc truyện Bàng Môn Tả Đạo – Chương 7
Thịch thịch
Lưu Ngọc ngây người một chút, hoàn toàn bị hoa đào hấp dẫn ánh mắt, thẳng đến khi Bích Linh thân thủ nhặt lấy cánh hoa rời trên người y, mới cuối cùng phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói:
“ Thật đẹp” Bích Linh yên lặng, không nói lời nào, có chút vụng về sờ đầu chính mình, xoay người bước đi.
“ Ta đi trảo ngư” bất quá một câu thật đơn giản, tới tới lui lui lặp lại nhiều lần. Lưu Ngọc giờ phút này nghe được, trong lòng cảm giác như được sưởi ấm, dường như có hàng nghìn hàng vạn nhu tình trăn trở triền miên.
Này người ta trảo ngư tặng y
Này người ta nói phải bảo vệ y
Này người……
Đáng tiếc đều là giả.
Bất quá là một hồi âm mưu.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc hô hấp như cứng lại, không biết tại sao, lại bắt đầu thấy hoảng hốt. Bất quá cảm cúc khác thường cũng chỉ duy trì chốc lát, vừa nhìn thấy Bích Linh đang chộp đuôi cá, liền lập tức dở khóc dở cười.
Bích Linh lúc này bắt năm con cá. Ngô, này không phải trọng điểm, quan trọng là… Người nào đó đem ngư bày thành hình đóa hoa rồi mới đưa cho y! Nhìn đến ngư còn đang tươi sống giãy đành đạch ( này là ta chém vô đoá) Lưu Ngọc một chút cảm động vừa rồi lập tức tiêu tán, khoé miệng run rẩy, thật vất vả mới thốt ra được tươi cười, ngoan ngoãn hướng Bích Linh nhận lễ vật. Mà mặt Bích Linh lại thuỷ chung từ đầu đến cuối, nhìn không ra là cảm xúc gì, duy chỉ có con ngươi màu nâu trong suốt sáng long lanh, tựa như tâm tình thực tốt, chuyển thân một cái lại vội vàng đi làm chuyện khác.
Lưu Ngọc thấy hắn ngốc thành như vậy, hẳn là cũng không nên ra phiền toái, cho nên bớt thời giờ đi tìm mấy con yêu quái ôn chuyện. Khi trở về đã là sáng sớm ngày hôm sau, y thật mệt mỏi lợi hại, như thường lệ cùng Bích Linh hôn môi xong, liền oa trở về trên cây ngủ, thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại.
Trợn mắt vừa thấy, ngư đương nhiên đã sớm trảo xong xuôi, Bích Linh thế nhưng còn đang vội vàng chuyện khác. Lưu Ngọc cuối cùng cảm thấy không thích hợp, này bổn thần tiên trừ bỏ ngẩn người, còn có thể làm được chuyện gì? Y chỉ sợ phát sinh ngoài ý muốn, vội vàng mang trí nhớ ra tỉ mỉ xem lại, kết quá lại ngạc nhiên phát hiện, bọn họ hôm qua đi ngang qua khoả cây đào bên cạnh, đột nhiên thấy nhiều ra một gian trúc ốc ( nhà làm bằng trúc)
Kia phòng ở thật nhỏ, nhìn qua giống như khi bọn họ còn trụ ở không gian kia không khác biệt là mấy, bất quá có hơi tồi tàn một chút, dường nhu tuỳ thời liền có thể sụp xuống.
Lưu Ngọc mí mắt thẳng khiêu, đương nhiên biết này không phải để chơi đùa, không khỏi giương mắt nhìn hướng Bích Linh hỏi:
“Tảng đá ca, này là ngươi làm?” Bích Linh gật gật đầu, đi tới cầm tay Lưu Ngọc nói:
“Sau này chúng ta liền ở đây” nghĩ khí thường thường thản nhiên, Lưu Ngọc máy mắt, liền như thế nhảy xuống, không ôm hy vọng hỏi:
“Trụ,trụ đến khi nào?” Bích Linh nhíu mày nhìn y, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, đương nhiên đáp lại:
“Đương nhiên là trụ cả đời”
Quả nhiên!
Lưu Ngọc bỗng thấy trước mắt tối sầm, quả thực khóc không ra nước mắt.
Bích Linh cũng hồn nhiên không phát hiện, còn thân thủ vuốt ve lưng Lưu Ngọc ( mẹ ơi pink quá, pink tàn bạo, pink vô đạo, pink mất tính người!) vẫn là không biết nặng nhẹ hỏi:
“Thích không?” Lưu Ngọc đau đến muốn hét ra tiếng, gương mặt thanh tú nhăn lại thành một đoàn, kéo dài ngữ điệu trả lời:
“Thích…..”
Mới là lạ!
Y thầm nghĩ chiếm chút tiện nghi, cũng không tính toán cùng phá hư thần tiên này cả đời.Hơn nữa người trước mặt cẩm y ngọc quan, dung nhan tuấn mỹ, cho dù mất đi trí nhớ, cũng vẫn là phong thái phi phàm, hiện tại lại chính mình trảo ngư cùng đốn trúc xây phòng ở……. Chỉ là suy nghĩ một chút. Lưu Ngọc liền cảm thấy được khủng bố vạn phần. Nhìn được thống khổ, liền quay đầu nhìn ra phía khác.
Bích Linh lẳng lặng ôm Lưu Ngọc hồi lâu, khôn ngoan buông tay hỏi:
“Muốn ăn ngư chưa?” Lưu Ngọc đầu tiên là gật gật đầu, tiếp theo lại nhớ ra một sự kiện, lắc đầu nói:
“Đêm nay là đêm trăng tròn, là thời cơ tốt hấp thu thiên địa linh khí, ta phải nhanh chút chuẩn bị….” còn chưa nói xong, chợt nghe “!” một tiếng vang nhỏ, một cái đuôi đen lúng liếng hiện ra, quấn ở bên hông đung đưa. Ngay sau đó lại một đôi tai lông xù vểnh lên, ở trong gió hơi hơi phát run. Thấy thế, ánh mặt Bích Linh biến đổi. con ngươi bỗng chốc chuyển thâm vài phần, bĩnh tĩnh nhìn xem Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc vội đè lại hai cái tai, liều mạng ấn xuống, giải thích:
“Này mỗi khi đến đêm trăng tròn đều biến ra, cũng không phải do ta tu hành không đến nơi đến chốn” Từ trước ở nơi có kết giới liền không ảnh hưởng, hại y hoàn toàn quên mất mỗi khi trăng tròn sẽ có chuyện này, kết quả lộng một cái liền không kịp trở tay. Vô luận hình người hay miêu hình đều anh tuấn vô địch, nhưng hiện tại bộ dạng nửa người nửa yêu, thật có chút bất nhã.
Lúc này sắc trời đã muốn hoàn toàn tối sầm, Lưu Ngọc vừa đè lại hai cái tai, vừa hướng bóng tối trốn đi.
Bích Linh lại đột nhiên vươn tay, một phen kéo lấy tai Lưu Ngọc.
“Nha, đau quá” Lưu Ngọc hô nhỏ ra tiếng, hai tròng mắt ngập nước, nháy mắt bịt kín sương mù. Bích Linh nhanh nhẹn giảm một chút lực đạo, nhưng vẫn là không tha cho Lưu Ngọc, nguyên bản con ngươi u ám sâu không thấy đáy chợt sáng lên, đột nhiên tiếp cận….. Đi, tại gò má Lưu Ngọc hôn một cái.
Lưu Ngọc quá sợ hãi, mấp máy miệng vài cái, mới nói:
“ Hôm nay đã sớm hôn rồi” Bích Linh động thủ vân vê cái tai xù lông, còn thật sự suy nghĩ trong chốc lát, thản nhiên nói:
“Sau này một ngày thân hai lần” Sau khi làm ra quyết định này, chính hắn tựa hồ cảm thấy thực vừa lòng, làm như thật gật gật đầu, tiếp tục ngoạn xoa tai Lưu Ngọc, hoàn toàn không để ý đến thanh âm kháng nghị yếu ớt. Thẳng đến khi ngoạn đã đủ, mới thu tay, hỏi:
“Ngươi phải hấp thu thiên địa linh khí?”
“Ân”
“Kia đến trên cây đi thôi” vừa nói vừa ôm sát thắt lưng Lưu Ngọc, nhẹ nhàng nhảy lên, dễ dàng ngồi xuống trên cây, lưng dựa vào thân cây nhìn hướng ánh trăng, một tay đùa đùa cái đuôi mèo đen thui.
Lưu Ngọc không dám giãy dụa, chỉ có thể lắc lắc cái đuôi, ngoan ngoãn ghé vào ***g ngực Bích Linh, nghe thấy hắn ở bên tai nói:
“Ngươi đến ngày trăng đều biến thành bộ dạng này?”
“…..” Bi thống vạn phần gật đầu.
“Tốt lắm” Bích linh cong cong khoé miệng, mơ hồ mỉm cười. như cũ ôm lấy Lưu Ngọc không buông.
Ánh trăng lẳng lặng ló ra, chiếu sáng hai người trên cây. Bích Linh lúc thì vân vê đuôi mèo, khi thì lại xoa xoa hai cái tai, cuối cùng lấy tay làm lược, chậm rãi chải vuốt mãi tóc đen dài, gặp được nút thắt liền nhíu mày, trực tiếp tháo ra. Lưu Ngọc rụt lui bả vai, ai oán vô vùng hướng trăng thở dài, trong lòng kêu la thảm thiết không thôi.
Meo meo ô~
Y sai lầm rồi, y không nên phá hư chủ ý, hiện tại, tiện nghi không có chiếm được, đau khổ lại nếm đến mười phần.
Sau này lừa người gạt quỷ, chính là không thể lừa gạt thần tiên!
Meo meo ô~
Ai tới cứu ta a!