Bàng Môn Tả Đạo

Chương 14


Đọc truyện Bàng Môn Tả Đạo – Chương 14

Sớm đoán được kết cục sẽ như vậy.

Lưu Ngọc sau khi nghe được câu nói kia, thế nhưng vẫn cảm thấy được bên tai ong ong, trong ngực phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm đau đớn dâng lên, cơ hồ đứng thẳng cũng không được.

Cách hồi lâu, mới nghe thấy thanh âm chính mình hỏi:

“Nếu không cho hắn khôi phục trí nhớ thì sao?”

“Hắn không thể khống chế được thực khí ngược chiều trong cơ thể, không sớm thì muộn đều có thể nổ tan xác mà chết” Nói xong, thân thủ chỉ chỉ lũ hắc khí trên ấn đường Bích Linh.

Lưu Ngọc cắn cắn răng, cảm thấy được trong miệng lộ ra huyết vị, cũng không biết là máu của Bích Linh hay của chính mình. Thời gian chỉ ngắn ngủn chốc lát, đối với y lại dài giống như cả đời, cuối cùng đóng lại hai tròng mắt, nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ:

“Cứu hắn”

Hai chữ vô cùng đơn giản, thế nhưng y lại dùng hết đến toàn thân khí lực.

Bởi vì rõ ràng biết, Bích Linh một khi khôi phục trí nhớ, sẽ không còn là tảng đá toàn tâm toàn ý, đem hết toàn lực bảo bộ y, mà là phá hư thần tiên lãnh tâm lãnh tính. Nhớ rõ lần đầu gặp nhau, y bất quá là phao cái mị nhãn, người nọ liền một chưởng đánh cho y hiện ra nguyên hình, thiếu chút nữa chết trên ngọn núi.

Hiện giờ…..

Hiện giờ người nọ tỉnh táo lại, biết chính mình lừa hắn xoay vòng quanh, còn không trực tiếp lột miêu da của y?


Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc nhịn không được ngoéo …. một cái khoé miệng, nhưng khuôn mặt thật cứng nhắc, ngay cả một cái tươi cười cũng vô pháp thành hình.

Diệp Thanh thấy y thành cái bộ dạng này, không khỏi thở dài nói:

“Ma quỷ phấn hoa chỉ dùng để câu nhân, ngươi cũng sẽ không đùa giả làm thật, ngược lại chìm đắm vào đi?”

Lưu Ngọc chính là cúi đầu, cũng không trả lời.

Diệp Thanh không hỏi nhiều, chỉ là huy huy tay áo nói:

“Nơi này không tốt cứu người, trước về trên núi nói sau” Dứt lời chỉ thấy hào quang chợt loé, vài người thanh hình đổi vị, giây lát đã liền tới đỉnh núi Lạc Hà.

Trên đỉnh núi cây cối um tùm, thấp thoáng dưới bóng lá xanh biếc, mơ hồ có thể thấy được một gian nhà gỗ, ngoài phòng là một vùng lớn dược thảo, quang cảnh thập phần thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ).

Lưu Ngọc biết Diệp Thanh bản lĩnh cao cường, hẳn là có thể cứu được tính mạng Bích Linh. cuối cùng nhẹ lòng quyết tâm, cảm giác ủ rũ nồng đậm chợt thổi quét toàn thân, đem Bích Linh đỡ vào phòng sau, chính mình cũng yếu đuối ngồi tại đầu giường.

Lúc này sắc trời đã muốn sáng hẳn, Diệp Thanh tiến tiến xuất xuất chuẩn bị đồ vật này nọ, Trương Triệu Huyền bớt thời giờ giúp hắn một tay, trốn được vào một góc sáng sủa nhỏ giọng nói thầm

“Ngươi đều đã mấy trăm năm không làm nghề cứu người, thật sự sẽ không có vấn đề chứ? Vạn nhất phá hư thì sao?”

Diệp Thanh khẽ cười, thần sắc tự nhiên đáp lại:

“Vừa lúc lấy hắn đến thử một lần a”

“……”

Trương Triệu Huyền mí mắt nhảy khiêu, nhất thời không nói gì.

Diệp Thanh liền cười tủm tỉm đi vào phòng trong, đi đến bên giường đùa bỡn một chút người nào đó đang mê man, rồi mới bắt đầu lấy ra ngân châm, tìm đúng huyệt vị tính toán hạ châm.

Nào biết Bích Linh vừa đúng lúc này lại mở to mắt, phản xạ chém ra một chưởng, chỉ một thoáng đã toát ra hàn khí bức người.

Lưu Ngọc đang canh giữ bên cạnh Bích Linh hoảng sợ, cuống quýt chế trụ hai cánh tay hắn, nói:

“Đừng lộn xộn! Người này….. là bằng hữu của ta”

Bích Linh nhíu nhíu mày, một tay kéo lấy Lưu Ngọc vào trong lòng, vẫn là trừng mắt nhìn Diệp Thanh, tựa hộ chuẩn bị tùy thời liền liều mạng.


Diệp Thanh khó được kinh ngạc một chút, trợn mi hỏi:

“Hắn thay đổi thật nhiều”

Lưu Ngọc trên mặt nóng lên, nhưng cũng không rảnh để ý đến trêu chọc của hắn, chỉ thật cẩn thận nhu nhu thái dương Bích Linh, giải thích nói:

“Vị Diệp công tử này đang thay ngươi chữa bệnh”

“Ta có bệnh gì?”

“Ngươi không phải đau đầu lợi hại sao? Diệp công tử là đại danh đỉnh đỉnh thần y, hắn giúp ngươi chữa trị xong, sẽ không hội…..lại đau nữa……” Lưu Ngọc kiệt lực giả bộ, nhưng khi đem chuyện nói ra vẫn như cũ là đứt quãng, cục mất tự nhiên.

Bích Linh ngày thường dù có chút ngốc, đối với Lưu Ngọc lại cực kỳ để tâm, lúc này thấy thần sắc y cổ quái, lập tức liền nổi lên lòng nghi ngờ, lạnh lùng nói:

“Ngươi gạt ta”

Lưu Ngọc nghe lời, không biết đáp lại như thế nào mới tốt, nhưng lại lập tức gạt bỏ, tươi cười nói:

“Vô duyên vô cớ ta lừa ngươi làm gì? Ngươi chữa khỏi bệnh xong có thể khôi phục trí nhớ, ngươi chẳng lẽ không muốn nhớ lại việc trước đây sao?”

Nghe vậy, Bích Linh thân thủ sờ sờ hai má Lưu Ngọc, tuy rằng tin vài phần, trong lòng lại vẫn có nghi hoặc.

Lưu Ngọc bắt lấy cái tay kia của hắn, thật sâu hấp một hơi, tiếp tục nói:

“Tốt lắm, nhanh lên nhắm mắt lại đi, Chờ sau khi ngươi tỉnh lại, đã có thể nhớ lại hết thảy mọi thứ…..” Dừng một chút, trong cổ họng giống như bị thứ gì đâm vào, trong lòng vô cùng chua xót, ngay cả tiếng nói đều thay đổi, nói giọng khàn khàn:

“Nhớ tới…..Chúng ta từ trước yêu nhau như thế nào……”


Bích Linh gật gật đầu, cuối cùng cũng tin lời nói của y, nhưng như cũ trừng mắt nhìn Diệp Thanh vài lần, nhận thức xong còn thật sự phân phó nói:

“Ngươi này bằng hữu nhìn đều không giống người tốt, ngàn vạn lần đừng chạy loạn, ta tỉnh lại người thứ nhất nhìn thấy phải là ngươi.”

Tới giờ khắc này, Lưu Ngọc đã không dám nhìn vào ánh mắt Bích Linh, liền đem đầu vùi vào trong ngực hắn, rầu rĩ nói:

“Đương nhiên”

Rồi mới khàn giọng gọi: “Tảng đá”

“Ân”

“Tảng đá”

“Ân…..”

Lưu Ngọc mỗi một lần gọi, Bích Linh liền ứng một tiếng, nhưng càng dần về sau, thanh âm lại càng thấp.

Đầu đau càng ngày càng đau lợi hại.

Bích Linh rốt cuộc đánh không lại loại đau đớn này, chậm rãi đóng lại hai mắt, dần dần mê man.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.