Băng Hỏa Phôi Thần

Chương 5: Bạn cùng phòng không đơn giản


Bạn đang đọc Băng Hỏa Phôi Thần – Chương 5: Bạn cùng phòng không đơn giản

“Vị bạn học này, ngươi là học sinh mới hả?”
“Ngươi chẳng lẽ là Cự nhân Huyết mạch sao?”
Lúc này, rất nhiều đệ tử học viện Saint Léman khâm phục Arryn vô cùng đã rất nhanh vây lại quanh cậu.
Đối với những người trẻ tuổi mà nói, một người có thể làm được chuyện mà bọn họ không làm được luôn có thể khiến cho bọn họ tôn kính cùng tò mò.
Nhưng mà ngay lúc này, Arryn bỗng cảm giác rằng sau khi vất vả lắm mới ăn đủ no thì lại thấy âm thanh cùng cảnh vật chung quanh bắt đầu trở nên mờ ảo dần… mí mắt của hắn bỗng chốc càng ngày càng nặng nề.
“Khốn kiếp! Đây rốt cuộc là thể loại Huyết mạch lực gì chứ, giờ mà còn chưa hết!”
“Không thể cứ thế ngủ luôn ở đây ah!”
Arryn gượng chống mí mắt lên, trong lòng hò hét tự cổ vũ… nhưng còn không chờ hắn nắm chặt nắm đấm theo thói quen thì thân hình đã triệt để không chịu nổi, mềm rũ té xuống, ngáy o… o….
“Ngủ rồi.”
“Lại ngủ luôn được rồi. Thằng này là thể loại nào chứ?”
“Vừa ăn căng tròn cả người xong mà đã ngủ ngay được rồi!”
“Chuyện gì đây chứ! Ngươi là do ai phái tới chuyên môn chơi gác ta sao?” Lúc này ông chủ cửa hàng cũng giống mọi người thấy Arryn lăn quay ra ngủ thì cũng ức tới trào nước mắt.
“Giao hắn cho ta là được rồi.”
Tiếp đó, một thanh âm lười biếng vang lên, một gã học viện lão sư tuổi trẻ anh tuấn chen vào, trực tiếp đem Arryn đang ngủ mê mệt vác lên vai.
“Đây là…!”
Chỉ mới thấy rõ diện mạo học viện lão sư trẻ tuổi này trong nháy mắt thì ông chủ mập mạp cùng một ít học sinh lớp lớn nhất thời liền đổi sắc mặt, rùng mình lạnh tóc gáy… cả đám đứng yên lặng nhìn người này cõng Arryn đi khỏi, thậm chí còn cẩn thận không dám phát chút thanh âm lớn nào cả.
“Làm sao vậy?” Một gã cấp thấp đệ tử không rõ ràng cho lắm không nhịn được nhìn một gã cấp cao đệ tử sắc mặt trắng bệch bên cạnh hỏi.

“Đó là Liszt lão sư…” Cấp cao đệ tử cố nén sợ hãi, âm thanh run rẩy giọng nói.
“Liszt lão sư!” Nhất thời trong đôi mắt tất cả cấp thấp đệ tử cũng tràn đầy kinh hãi cùng tôn kính. Đât chính là tinh anh lão sư mạnh nhất, người duy nhất lĩnh ngộ được Thánh Mệnh Môn bí thuật của học viện – Liszt lão sư!”
“Đúng là hắn.” Ông chủ mập mạp cũng không biết từ lúc nào đã mồ hôi lạnh tuôn như mưa: “Người này chính là kẻ được bị Ám dạ lang nuôi lớn trong truyền thuyết… là vị lão sư mạnh nhất cũng máu lạnh nhất, khát máu nhất trong học viện – Liszt?”
“Xem ra tiếng tăm của ngươi ở trong học viện cũng chẳng hay ho gì cho lắm, đám nhóc này mới thấy ngươi thì đến cả một câu cũng không dám nói.” Khi Liszt mới vừa đi ra khỏi khu phố buôn bán thì một lão đầu áo đen đột ngột hiện ra trước mặt hắn, chính là quản lý thư viện nói nhiều siêu cấp – Might giáo sư.
“Bọn oắt con vốn là bị một ít lời đồn đãi lừa gạt mà thôi, bất quá có thể khiến cho người khác e ngại không phải là chuyện đáng tự hào sao?” Liszt nhún vai bất cần, ánh mắt nheo nheo lại, “Ngược lại, vị tiền bối một mực yêu thích tu luyện cùng yêu sách như ngài, học viện chân chính mạnh nhất lão sư… thật không ngờ ngài cũng vì tiểu gia hỏa này mà rời khỏi thư viện!”
Might giáo sư không chút để ý tới lời nói của Liszt… chỉ nhìn thoáng qua Arryn đang nằm ngáy o… o…: “Tình huống thân thể của hắn rất cổ quái, ngươi thấy thế nào?”
Liszt nói: “Trạng thái của hắn bây giờ rất giống với lúc chúng ta khổ tu triệt để vượt qua cực hạn thân thể xong. Ta chỉ là thấy qua thằng nhóc này ở chỗ báo danh lúc trước… vậy nên lúc này ta cũng rất muốn biết hắn đã gặp phải chuyện gì trong thư viện, làm sao bỗng dưng lại biến thành cái bộ dạng này?”
“Không biết.” Might giáo sư lắc đầu: “Thời gian hắn ở trong thư viện rất ngắn ngủi, nhưng mà lúc đi ra ta cũng đã cảm thấy có chút bất thường.”
“Ở trong thành Saint.Lauren thì chẳng ai có thể gian lận trong thư viện của ngài đi.” Liszt lười biếng cười cười, “Cho nên hẳn là trên người thằng nhóc này cất dấu không ít bí mật rồi.”
Might giáo sư yên lặng vài giây rồi nói: “Ngươi chuẩn bị làm thế nào.”
“Ta không có hứng thú moi móc bí mật trên thân người khác, mà học viện Saint Léman cũng cho phép đệ tử giữ lại bí mật của riêng mình. Nên nếu như tên nhóc này có thể vừa mắt ta thì ta sẽ tự tay dạy dỗ hắn, vậy thôi.” Liszt vê vê cằm nói: “Bây giờ ta chuẩn bị đưa hắn đi ký túc xá.”
Nghe Liszt nói vậy, Might giáo sư ở bên ngoài thư viện tựa hồ trở nên còn ít nói hơn so với người bình thường chỉ khẽ gật đầu rồi trực tiếp xoay người rời đi.
“Tiền bối.” Liszt đột nhiên hô một tiếng.
Might giáo sư xoay đầu lại, tỏ vẻ không biết Liszt muốn nói gì thêm nữa.
“Một ngày nào đó ta sẽ vượt qua ngài.” Liszt thu hồi biểu tình lười biếng, nghiêm túc nói.
“Nhanh lên.” Might giáo sư mặt không biểu tình lắc lắc đầu, đơn giản nhổ ra hai chữ, sau đó xoay người đi khỏi.
“Một cái bạn cùng phòng tốt cũng rất quan trọng, xem ra lại muốn bỏ ra chút khí lực rồi.” Liszt cũng tỏ vẻ không chút để ý lầu bầu lẩm bẩm, đi về phía “Khu ký túc Ivy”.


Sáng sớm.
Hô…. Hô….
Một tràng tiếng thở mạnh đầy vẻ nhịp nhàng…
Arryn một thân phủ kín chiếc chăn màu xanh sẫm nằm trên giường gỗ, bóng cây xuyên thấu qua song cửa sổ đổ xiêu vẹo xuống người cậu. Cậu vẫn mơ mơ màng màng ngủ thì cảm thấy có chút khát nước… nhưng ánh mắt nhập nhèm vừa mới mở ra, hình ảnh chung quanh chỉ vừa mơ hồ thoáng hiện thì mí mắt đã lại cụp xuống lại.
Cậu còn chưa rõ đã có chuyện gì xảy ra… chỉ cảm thấy giống như mình đã ngủ thật lâu, giấc ngủ ngọt ngào viên mãn, thật thoải mái.
“Vị bạn học này, tỉnh…”
Bên tai cậu đột nhiên vang lên âm thanh này.
Arryn nỗ lực mở to mắt, chợt thấy một bóng người xa lạ đang đứng trước mặt… cậu nhất thời giật mình một cái, bừng tỉnh lại từ trong cơn ngái ngủ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Đã xảy ra chuyện gì?
Arryn theo bản năng ngồi dậy, ngơ ngác…
“Xin chào, ngủ thật đã ah…”
Một nam sinh thanh tú đeo cặp kính hào hoa phong nhã, nhìn qua cũng chỉ trạc cỡ Arryn đang đứng ở trước giường của hắn, “Chậc chậc… Ngủ một mạch từ chiều hôm qua đến giờ… Đúng rồi, ta là bạn cùng phòng của ngươi, Ribeiro.”
Arryn theo bản năng nói: “Xin chào, ta là Arryn, bất quá đây là đâu thế?”

“Chỗ này là phòng của chúng ta, phòng 23 khu nhà 70 của “Khu ký túc Ivy”.” Ribeiro đẩy mắt kiếng, nhìn Arryn vẫn ngơ ngác như trước nói thêm, “Xem ra ngươi ngay cả bị đưa tới đây như thế nào cũng không biết. Ngươi biết Huyết Dạ Lang Liszt lão sư chứ?”
“Ta đã đến ký túc xá à, rồi ngủ một mạch từ chiều hôm qua tới giờ…” Arryn mặt mũi mờ mịt, “Huyết Dạ Lang, Liszt… Là ai vậy?”
“Lão sư mạnh nhất học viện Saint Léman chúng ta, trong truyền thuyết vô cùng khát máu lãnh khốc, phàm là kẻ nào đối địch với hắn cũng đều sẽ bị hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn đánh cho không chết cũng tàn phế .Huyết Dạ Lang chính là biệt hiệu của hắn.” Ribeiro theo thói quen đẩy mắt kiếng, “Nghe nói là hắn vác ngươi tới.”
“Lão sư mạnh nhất học viện… Lợi hại như vậy sao…” Arryn nghi ngờ lắc lắc đầu, “Ta quả thật không biết.”
“Sao cũng được, đã Liszt lão sư sắp xếp cho ngươi ở cùng phòng với ta thì từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ là bằng hữu.” Ribeiro kéo Arryn khỏi giường, “Ngươi trước hết đi thay quần áo, rồi rửa mặt ở phòng vệ sinh cuối hành lang, cạnh đó là WC. Ta ra ngoài mua chút đồ ăn rồi chờ ngươi bên dưới.”
Arryn nhìn theo tay Ribeiro chỉ thấy bên cạnh giường một bộ quần áo màu xanh được gấp lại gọn gàng nằm đó, nhìn qua có vẻ khá mềm mại… theo bản năng hỏi: “Đợi ta làm cái gì…”
“Sắp tới giờ lên lớp rồi, ngươi nên nhanh lên một chút.” Ribeiro vừa đi ra bên ngoài vừa nói: “Chính là lớp của Houston lão sư, nếu như đến muộn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Đi học?”
Arryn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo theo phản xạ cầm lên đồng phục màu xanh bên mép giường.
Đây là hai bộ quần áo với nội ngoại hai kiểu dáng, áo trong là trang phục bó sát người, áo ngoài là kiểu áo áo bào có chút rộng thùng thình, hai chiếc áo đều có thêu chữ học viện Saint Léman. Áo trong có chất liệu so với áo ngoài thì chặt chẽ bền bỉ hơn… xem ra là khi vận động mạnh thì sẽ cởi áo ngoài ra mà chỉ mặc áo trong để hoạt động.
“Chuyện này…”
Ngay khi cầm lên đồng phục của học viện thì Arryn đột nhiên cảm thấy thân thể của mình đã khác lúc trước rất nhiều.
Cả người giống như tràn trề vô hạn khí lực, hơn nữa ngay trên đỉnh đầu giống như xuất một đoàn ánh sáng, tựa như vừa mới mở ra một khung cửa.
Mấu chốt nhất chính là mặc dù bây giờ cậu vẫn còn mặc quần áo lúc trước nhưng bỗng lại cảm thấy hết sức gò bó.
Cậu đứng dậy, nhìn nhìn cánh tay cùng hai chân của mình.
Cái này hẳn không phải ảo giác rồi, y phục của cậu tựa như bị co rút lại vậy. Nhìn qua cơ thể của cậu không những chỉ đầy đặn thêm một chút mà thậm chí còn cao lớn lên không ít nữa.
Arryn nhịn không được quơ quơ quả đấm.
“Vuzz…” một tiếng.
Một quyền này của cậu không ngờ lại rõ rệt mang theo tiếng xé gió.

Càng làm cho cậu có chút sững sờ là chỉ vừa mới thuận tay đánh ra một quyền này thì trong không khí lại tựa như có thật nhiều hạt nhỏ khó nhìn được bằng mắt thường tự động tụ lại bám vào nắm đấm của mình.
Đây là thứ chỉ có người đã thức tỉnh mới có thể cảm giác được – “Thuật lực”!
Nhưng mà trước đây cậu cần phải hết sức tập trung tinh thần mới có thể cảm giác cùng sử dụng “Thuật lực”… mà hiện tại tựa hồ chỉ cần tiện tay là đã có thể vận dụng rồi!
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là do dung hợp Huyết Mạch lực mà xảy ra biến hóa.
Xem ra cái loại Huyết Mạch lực này của lão Kingston không đến mức bết bát như mình tưởng…
Nhưng mà rốt cuộc nó là cái dạng huyết mạch gì đây?
Cảm thấy mình bỗng nhiên trở nên lợi hại không ít, Arryn có chút hưng phấn… nhưng sau lại nghĩ tới mình ngay cả dung hợp cái loại Huyết Mạch lực nào cũng không biết thì cậu lại có chút buồn bực.

Ở Saint Léman học viện thì khu ký túc xá nam sinh Ivy cùng với thư viện Fortuna đều là những kiến trúc cổ xưa nhất. Chỉ khác là khu ký túc Ivy được xây toàn bằng đá tảng, mỗi tòa nhà có ba tầng, chung quang mỗi tòa nhà lại trồng toàn các loại cây cổ thụ cao lớn, cành lá rủ um tùm xuống từng căn ký túc… những thứ này khiến cho từng căn ký túc nhìn thoáng qua giống như những tòa biệt thự bỏ hoang nằm giữa rừng rậm vậy.
Bởi vì cổ xưa, cho nên nếu như cùng một vài học viện xây dựng sau này mà nói thì điều kiện ăn nghỉ của học viện Saint Léman có vẻ mang chút đơn sơ, mỗi một tầng của từng căn nhà đều chỉ có một phòng vệ sinh chung mà không có phòng vệ sinh riêng trong từng căn ký túc.
Arryn thay quần áo, rửa mặt xong thì ra khỏi cửa của ký túc số 70. Lúc này cả tòa ký túc xá đã trống trơn, chỉ còn có Ribeiro dẫn theo một túi đồ ăn đang chờ hắn ngoài cửa.
“Đi thôi.”
Vừa nhìn thấy Arryn xuống lầu thì Ribeiro liền dẫn đường hướng “Bãi đá Thinker” đi tới. Ribeiro cũng thuận tiện giới thiệu với Arryn về “Bãi đá Thinker”, nó vốn được cải tạo lại từ sân thi đấu cũ của học viện Saint Léman. Vì thế hẳn là do đã từng có rất nhiều thuật sư lợi hại ở nơi này sử dụng cường đại thuật lực nên ở đó tựa hồ lại càng dễ dàng để tập trung lực chú ý cùng cảm thụ thuật lực. Vì vậy học sinh mới đều cũng sẽ bắt đầu chương trình học ở đây, mà tất cả học sinh năm nhất đều có chương trình học căn bản giống nhau, chỉ có tới năm thứ hai mới có thể dựa theo sở thích cá nhân cùng với thành tích năm đầu mà phân khoa.
Vừa gặm bánh mì jăm bông mà Ribeiro mua hộ, vừa đi theo Ribeiro đi tới, Arryn một mực cảm thấy cậu bạn cùng phòng mới quen này tính tình thật tốt.
“Vì sao mà ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta giống như có chút kỳ quặc đi?”
“Bãi đá Thinker” ở vào khoảng giữa của ký túc Ivy với ký túc Borhemie, nó cách hai khu ký túc đều cùng khoảng hơn 10 phút đi bộ. Lúc tới gần “Bãi đá Thinker” thì Arryn cũng đã nhìn thấy được có nhóm nam sinh cùng nữ sinh cũng tới hơi trễ túm năm tụm ba tụ lại với nhau, chỉ có điều khi những học sinh mới nhìn về phía họ thì ánh mắt tựa hồ hơi có chút vẻ lảng đi, hơn nữa tựa hồ còn cố ý cùng bọn họ tách ra một khoảng cách nhất định.
“Khả năng là bởi vì chúng ta đẹp trai quá!” Ribeiro lơ đễnh nói.
Nghe được câu trả lời này của Ribeiro thì Arryn cũng khẽ gật đầu, đại khái là bởi vì sau khi mặc vào đồng phục mới tinh của học viện thì cậu cũng cảm thấy mình đẹp trai hơn không ít.
Nhưng mà không hiểu sao càng tới gần “Bãi đá Thinker” thì Arryn lại càng cảm giác được ánh mắt những học sinh mới này đều thỉnh thoảng vụng trộm lướt qua Ribeiro… điều này khiến cho cậu cũng nhìn lại anh bạn cùng phòng mới nhìn qua khá là thanh tú của, bỗng cảm thấy hình như không phải đơn giản như lời giải thích lúc trước rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.