Bạn đang đọc Băng Hỏa Phôi Thần – Chương 18: Người mới nguy hiểm
“Kate lão sư kìa!”
Arryn đột nhiên lại phát hiện một người quen nữa.
“Hắn thế nhưng là sư phụ dẫn đội của học viện St.Léman ta?”
“Đừng xem thường hắn!” Ribeiro nhìn thoáng qua Kate đang nói gì đó với năm người tiểu đội học viện St.Léman, hừ lạnh thốt: “Mặc dù hắn có ngoại hiệu là ‘Lão sư tốt tính’ nhưng hắn cũng là tinh anh lão sư của học viện, nghe nói là người có thể khống chế Thuật nguyên lạp tốt nhất trong các lão sư. Không ngờ năm nay lại là hắn dẫn đội, chuyện này có chút thú vị đây!”
“Kate lão sư lợi hại như thế sao? ” Nghĩ tới hôm qua mình nói sau lưng Kate chắc chắn không lợi hại bằng mấy người Milo lão sư, Arryn liền đổ cả mồ hôi hột.
“Cái đám bọn nó thật giống lũ quạ đen đáng ghét!”
Ribeiro ngẩng đầu nhìn bị về phía khán đài bị vây chặt bởi người của học viện South Cliff, nghiến răng nghiến lợi thốt.
Mặc dù tại sân đấu, số lượng học sinh học viện St.Léman nhiều hơn khá nhiều so với học sinh học viện South Cliff, nhưng khí thế lại bị bọn họ đè bẹp hoàn toàn.
Bây giờ Arryn bỗng nhiên bị gã nhóc tóc xanh của học viện South Cliff hấp dẫn tầm mắt.
Hắn phát hiện dù gã nhóc tóc xanh kia đầu cổ rất là lộn xộn, đứng ở trong đội hình không có nổi bật gì nhưng dường như bốn người còn lại đều có xu hướng vây xung quanh hắn nói chuyện. Mà ngay cả sư phụ dẫn đội của học viện South Cliff – một gã trung niên mặt mũi âm trầm cũng đang nhìn hắn nói chuyện.
Sau đó, gã nhóc tóc xanh đi ra khỏi đội ngũ, chầm chậm tiến vào giữa sân đấu.
“Hắn là tuyển thủ thứ nhất của học viện South Cliff?”
Đến khi phía khán đài của học viện South Cliff vang dội tiếng cổ vũ cùng với tiếng hô cố gắng lên, Arryn mới giật mình biết là trận đấu đã bắt đầu rồi. Mà người thứ nhất ra sân của học viện South Cliff chính là cái tên đội viên mới mà Ribeiro chưa từng thấy trước đây đó.
Bên học viện St.Léman, một nam sinh to con ra đối chiến.
Gã nam sinh này mặt mũi vô cùng bình thường nhưng vóc người của hắn lại hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người. Tuy hắn cũng không thể gọi là to con nhưng cả người hắn không hề có một chút mỡ thừa nào, mỗi thớ thịt trên người hắn tràn ngập lực lượng cùng sức bật.
“Đầu tiên là Corean!” Ribeiro đẩy đẩy mắt kiếng, trên tròng kính tựa hồ lóe lên một luồng hàn mang.
“Học viện St.Léman đánh với học viện South Cliff, trận thứ nhất, Corean đối đầu với Zola!”
Arryn còn chưa kịp nói chuyện thì một gã lão sư đảm nhiệm vai trò trọng tài đã hô bắt đầu trận đấu.
Không khí liền đông đặc.
“Quả nhiên là Corean, xem ra học viện St.Léman muốn thắng trận đầu để lấy khí thế rồi!” Ở một góc hẻo lánh trên khán đài, có năm người với vẻ mặt đăm chiêu đang bàn luận sôi nổi.
Năm kẻ này chính là tiểu đội khiến cho Moss sợ hãi đến khó thở.
“Chỉ là mấy gương mặt cũ thôi, trừ Christine ra thì cả tiểu đội học viện St.Léman thì chỉ có Corean là mạnh nhất. Nhưng xem ra tên Zola này của học viện South Cliff cũng khá nguy hiểm đây!” Ngồi ở một góc nhỏ khán đài, một gã thanh niên cao lớn lông tóc đỏ ửng tên là Hansen cau mày hỏi: “Turdingham, ngươi xem hắn thế nào?”
“Hả?”
Một gã nam sinh tóc vàng tay cầm một chiếc gương nhỏ đang chải chải vuốt vuốt tóc của mình chả cần quan tâm đáp: “Tên của học viện South Cliff đó à? Chả ra sao cả, đánh không lại ta!”
“Ngươi thật là! ” Hansen cùng với mấy người khác mặt mủi đen sì đáp: “Ngươi còn không có nhìn kìa! Ta hỏi ngươi với Corean như thế nào kìa, cũng không có hỏi hắn!”
Tên nam sinh tóc vàng Turdingham kia bất đắc dĩ cất đi cái gương, nhìn thoáng qua sân đấu, bỗng nhiên trong tròng mắt của hắn lóe lên sắc xanh biếc kỳ dị giống hệt như một viên lục bảo thạch, đáp: “Thuật nguyên lạp thì cũng tương đương nhau, nhưng nhìn với không nhìn cũng thế, căn bản là không đánh lại kẻ anh tuấn ngời ngời như ta, há há há!”
“!@#!$%^&(“
. . .
Chằng chịt vết thương, trên sân đấu khiến cho Arryn cảm xúc lẫn lộn kia, Corean và Zola đã giáp mặt chính diện.
Corean là đội viên lớn tuổi nhất trong đội học viện St.Léman, số lần dự thi nhiều nhất, kinh nghiệm phong phú nhất đội viên.
Vào lúc này đối mặt với tên đội viên thần bí chưa bao giờ xuất hiện của tiểu đội học viện South Cliff, trong lòng của gã liền dâng lên sự nguy hiểm.
“Rất vui được giao thủ với ngươi!”
Trước khi trọng tài chính thức hô bắt đầu, Zola rất lịch sự nói một câu với Corean.
“Ta cũng rất vui khi giao thủ với ngươi!” Corean đáp lễ.
“Corean cố lên!”
“Phải thắng nha Corean!”
Mặc dù mấy năm gần đây Học viện St.Léman chiến tích rất kém, nhưng những học viên đến đây xem đều hi vọng Corean có thể thắng được cuộc tranh tài này, cho nên khi Corean lên tiếng thì trên khán đài bộc phát lên từng đợt cổ vũ vang dội.
“Ta xuất thủ đây!” Dưới những tràng cổ vũ, bộ dạng rất lễ phế Zola nhìn về Corean thốt.
“Được!” Corean gật đầu.
Soạt!
Một tiếng xé gió vang lên.
Zola tựa hồ như chưa hề động đậy, nhưng Corean đứng đối diện cũng đã ngã ngửa về sau, một cánh tay đầy ánh sáng tím do thuật nguyên lạp bao phủ liền vung ra, cả người lộn về phía sau cực nhanh.
Trên khán đài đã xôn xao một khoảnh.
“Chuyện gì vậy?”
Sau khi Corean lui về hơn mười thước mới ổn định được người thì Arryn chợt thấy trên gương mặt Corean đã xuất hiện vết thương, chảy máu ròng ròng.
“Ăn gian! Hắn dùng ám khí kìa! ” Arryn nhớ lúc trước có đao quang chợt lóe lên, hắn liền không nhịn được quát to phản đối.
“Kêu loạn mất mặt quá đi!” Ribeiro đẩy mắt kính, ánh mắt của hắn nhìn đăm đăm vào hai tay Zola, đáp: “Là phong nhận đó, đây là một thuật kỹ sử dụng Thuật nguyên lạp”
“Phong nhận? Hắn bị thương rồi, chảy máu quá trời kìa, mau cầm máu cho hắn đi!”
“Ngu ngốc, chả ai chữa trị cho hắn đâu!” Ribeiro khinh bỉ nhìn Arryn đáp: “Dù là bị thương cũng phải chiến đấu. . . Trong trận tranh tài bị thương, thậm chí là đem cả tính mạng ra đặt cược. Cho nên có rất nhiều người không dám tham gia cuộc tranh tài này, cho nên giải đấu này mới mang tên là Cúp Tinh không dũng giả các học viện. Ý chỉ là chỉ có dũng giả mới có thể tranh tài!”
Arryn sửng sốt đáp: “Đặt cược cả tính mạng. . . Lão sư sẽ không ngưng trận đấu lại sao?”
Ribeiro hừ lạnh đáp: “Không phải lúc nào cũng có thể ngưng lại kịp thời, có mấy tên thực lực ngay cả lão sư cũng khiếp sợ, hơn nữa có một vài người vì thắng lợi mà sử dụng những thuật kỹ mang đến thương tổn rất lớn cho bản thân nữa. Sợ bị thương hay là không có dũng khí thì sẽ không phát triển thành một thuật sư lợi hại được!”
. . .
“Là ‘Vô ảnh toàn nhận’, đã lâu rồi học viện South Cliff chả ai học được, không nghĩ rằng ngươi học được!” Máu tươi trên mặt Corean nhỏ từng giọt trên mặt đất, sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm trọng.
“Đúng vậy! Đó đúng là ‘Vô ảnh toàn nhận’ của học viện South Cliff ta!” Zola gật đầu đáp, sau đó cũng không hề hé miệng nữa câu.
Corean trầm người xuống, phát lực.
Thuật nguyên lạp màu đỏ tím phún ra cuồn cuộn từ hai chân, cả người hắn lao tới phía trước khiến tàn ảnh gần như biến mất.
Cũng trong lúc đó, Zola vẫn đang đứng bất động thì thuật nguyên lạp màu ngọc tím từ hai chân hắn đột nhiên phóng ra cuồn cuộn, cả người liền biến thành một chuỗi tàn ảnh.
Tốc độ của hắn nhìn sơ qua còn nhanh hơn cả một chút với Corean. Dưới sự điên cuồng truy kích của Corean thế nhưng vẫn không hề kéo gần được khoảng cách.
Vèo!
Tiếng xé gió rát tai vang lên.
Lần này Arryn đã thấy rất rõ, dưới tốc độ né tránh điên cuồng, tay phải Zola như đang bốc cháy bừng bừng, quấn quanh nó là rất nhiều thuật nguyên lạp màu đỏ tía. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thuật nguyên lạp liền áp súc cả vào trong lòng bàn tay hắn rồi… biến mất. Một lưỡi đao mỏng gần như trong suốt đang xoay tròn trong lòng bàn tay gã phóng ra, chém tới thân ảnh đang theo sát hắn – Corean.
“Ầm!”
Corean đánh ra một quyền, cả cánh tay lôi quang chạy dọc, chỉ một quyền đã đấm nát thanh đao trong suốt kia.
Theo sau đó, vô số thanh đao trong suốt bay ra từ trong tay Zola, bắn tới Corean.
Corean song quyền dùng một tốc độ kinh người không ngừng xuất ra, một màn quyền ảnh chậc như nêm tạo thành một tấm chắn bằng lôi quang bảo vệ trước mặt hắn.
Bốn phía cuồng phong bùng phát, tất cả các lưỡi đao đã bị đánh nát.
“Đó là ‘Lôi Khải Băng Quyền’!”
“Corean có thể luyện thuật kỹ đó đến trình độ như thế sao?”
“Nhưng cứ như vậy là bất khả thi, Lôi Khải Băng Quyền tiêu hao Thuật nguyên lạp tuyệt đối là nhiều hơn đối phương. Corean học trưởng không có cách nào kéo gần khoảng cách với đối phương, cư stiếp tục như vậy sẽ bị đối phương tiêu hao hết!”
Từng tràng bàn tán xôn xao và hô hoán liên tục truyền tới Arryn.
“Làm sao bây giờ? Có cách nào nhắc nhở được Corean không? ” Mắt thấy Corean điên cường đuổi Zola ở giữa tràng đấu nhưng thủy chung vẫn cách nhau một đoạn, Arryn nhịn không được quay sang Ribeiro hỏi.
“Làm sao nữa? ” Ribeiro bĩu môi đáp: “Bộ ngươi cảm thấy bọn họ nói đúng à? Mặc dù thằng nhóc tóc xanh kia học được một môn bí thuật lợi hại của học viện South Cliff, nhưng ta không tin Corean chỉ có thế, sẽ bị thằng nhóc đó hạ gục dễ dàng như vậy!”
Cơ hồ trong nháy mắt Ribeiro đáp, Corean đột nhiên quát khẽ: “Ngươi bị lừa rồi!”
Một tiếng quát trầm thấp phát ra, hai chân của hắn liền dậm mạnh xuống mặt đất.
Hai luồng khí lưu màu vàng giống hệt hai con Cự Mãng liền chui tọt xuống đất.
Mặt đất dưới chân Zola đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy, thân ảnh quỷ mị của hắn liền lảo đảo.
Trong nháy mắt này, Corean lao tới như một viên đạn.
Toàn bộ thuật nguyên lạp hắn có thể điều động đã dồn toàn bộ xuống chân của hắn.
Lôi điện trên hai tay của hắn đã biến mất, có hai lưỡi đao cắt qua người hắn tạo thành hai miệng vết thương ở ngực và xương sườn. Nhưng cả người hắn ở trên không trung vẫn thủy chung cong lại thành hình cánh cung.
“Grừ…”
Một quyền của hắn giáng thẳng vào đầu của Zola đang lảo đảo.
“Lực lượng thân thể mạnh quá!”
Arryn không kìm được mà phát ra tiếng cảm thản đầy kinh hãi. Hắn nhìn được, một quyền đó của Corean hoàn toàn không chứa nhiều Thuật nguyên lạp, lực lượng hoàn toàn xuất phát từ thân thể.
“Thì ra là như vậy!” Ribeiro đẩy gọng kính, tự nhủ.
Dưới sự quan sát của Ribeiro, cuộc chiến đấu này sắp đến hồi kết thúc, chiến thắng chắc chắn là của Corean.
Song ngay vào một chớp mắt này, gương mặt trầm tĩnh của Zola liền biến thành dữ tợn. Hành động của hắn vô cùng đơn giản, một quả đấm đánh tới Corean như một viên đạn.
“Á…!!!”
Một tiếng nổ điếc tai vang lên.
Hai nắm đấm trực tiếp cụng vào nhau, thứ âm thanh chát chúa này khiến cho tất cả người đang quan chiến không khỏi khó chịu.
Corean mặt mũi đột nhiên cứng đờ.
Hắn khẽ động cánh tay, nó đã mất đi tri giác rồi!
Cả người hắn cảm giác dường như bị một con trâu điên đụng vào, không thể nào điều chỉnh được.
“Ầm!”
Một nắm đấm liền hiện tra trước mắt, oanh vào lồng ngực của hắn.
Cả người của Corean liền bị đánh bay ra ngoài.
Toàn trường chợt tĩnh mịch.
Arryn ngây người, Ribeiro cũng như hóa đá trong chớp mắt, động tác đẩy mắt kính theo thói quen của hắn cũng đã đọng lại trên mặt.