Bạn đang đọc Băng Hỏa Phôi Thần – Chương 13: Ba đại tinh anh
Mà ngay khi Moss còn sợ cứng người nhìn theo năm người kia đi về hướng “Khu Piacenza” thì Arryn cùng với Ribeiro đã đang chụm đầu xì xầm bên dưới một bức tường đằng sau Mãnh thú huấn luyện quán.
Mãnh thú huấn luyện quán chính là một tòa núi nhỏ trong Học viện St.Léman, phía trước gò núi nhỏ này được tạc đẽo thành từng dãy khán đài… còn phần sau Mãnh thú huấn luyện quán đằng trước làm thành một đài cao dành cho các trọng tài hoặc giám khảo, sau nữa là dãy các tầng hầm được đào sâu vào lòng núi để làm nơi nhốt giữ các loại quái vật.
Hàng ghế ngồi trước nhất cũng được kiến tạo thẳng đứng vượt cao hơn sân huấn luyện tới ba mét, hơn nữa vào những thời điểm diễn ra kỳ thi như hôm nay thì ở quanh khán đài cũng sẽ có rải rác những học viện lão sư đứng đề phòng… Vậy nên đám đệ tử ngồi xem trên khán đài căn bản không cần lo lắng quái thú được thả ra trong sân tạo thành uy hiếp gì với bọn họ cả.
“Ngươi không phải bảo là dẫn ta tới xem Chiến Thú khảo hạch à? Sao còn lén lút chạy tới phía sau này làm gì nữa?”
Đứng dưới bóng đổ của bức tường vây quanh Mãnh thú huấn luyện quán, Arryn thắc mắc hỏi nhỏ Ribeiro.
Buổi sáng chính miệng Ribeiro nói cho cậu biết hôm nay học viện có “Chiến Thú khảo hạch” rồi bảo sẽ dẫn cậu đến xem, thế nên cậu mới theo Ribeiro tới đây… Nhưng giờ này khi tất cả đệ tử tới xem đều đã dồn ra khán đài phía trước Mãnh thú huấn luyện quán để giành chỗ đẹp thì Ribeiro ngược lại lại kéo cậu vào một con đường nhỏ vắng hoe vòng ra phía sau.
Vừa nghĩ tới ngày đó thằng này cũng bảo là dẫn mình đi ăn sáng, kết quả lại thành dẫn mình đi đánh đầu gấu… Arryn nhìn Ribeiro hai mắt lấp lánh hưng phấn, trong nội tâm nhất thời tràn đầy dự cảm không tốt.
“Không ra phía sau này thì Chiến Thú khảo hạch chả có gì đáng xem rồi. Ngươi giúp ta nhìn quanh, nếu có lão sư tới thì lập tức phải gọi ta đấy, bằng không thì toi đời.”
Ribeiro vừa mới dứt lời , Arryn còn chưa nói thêm gì thì hắn đã vô cùng hưng phấn dán người lên bức tường cạnh bọn họ.
“…”
Arryn ngỡ ngàng thấy Ribeiro đang cầm một que sắt nhỏ dũi dũi lên bức tường đá.
Toàn bộ tường vây của Mãnh thú huấn luyện quán đều làm từ đá xanh cực kỳ cứng rắn… vốn khai thác mỏ nhiều năm nên Arryn phi thường rõ ràng rằng loại đá này kể cả dùng cuốc sắt ra sức đập vào một lần thì cũng chỉ có thể đập ra một điểm trắng nhỏ mà thôi đấy. Thế mà lúc này rõ ràng Ribeiro cũng có vẻ dùng sức là mấy mà đã có rất nhiều đá vụn rơi xuống rồi.
Vậy chỉ có một khả năng… đo chính là không biết từ lúc nào thì Ribeiro đã bắt đầu đục ra một lỗ thủng ở chỗ này, rồi chỉ dùng bột đá lấp kín lại để người khác không phát hiện ra được.
“Ngươi rốt cục đang làm gì?”
Ngay lúc Arryn càng ngày càng cảm thấy nguy hiểm, nhịn không được còn hỏi như vậy thì Ribeiro đã rút que sắt ra.
“Phốc!”
Ngay chớp mắt khi thằng này rút que sắt ra thì Arryn lập tức cảm giác được một cỗ nhiệt khí phun tỏa ra từ lỗ thủng… Cậu liền cảm giác ngay ra ở bên kia bức tường dường như có một quái vật khổng lồ đang gầm thét.
Gương mặt nhỏ nhắn của Arryn lập tức trắng bệnh.
Vẻ manh động trên mặt Ribeiro ngược lại càng đậm.
“Đây rồi!”
Hắn càng tỏ ra hưng phấn móc ra cái gì đó rồi dùng sức co ngón tay bắn vào trong lỗ thủng.
“Hống…”
Con quái bên trong đột nhiên hung hăng quẫy đạp.
Ribeiro hết sức nhanh nhẹn nhặt lên ít đá vụn dưới đất, vo lại cùng một chút bùn khô rồi đem lỗ thủng lấp kín lại như trước.
“Ngon rồi!”
Hoàn thành hết thảy xong, Ribeiro phất phất tay với Arryn rồi cả hai lại lén lút rời đi… vừa rời đi hắn còn nhắc Arryn cẩn thận không được để lại dấu chân trong mấy bụi cỏ dại.
Khi đã vòng lại tới đường lớn dẫn tới phía trước Mãnh thú huấn luyện quán, Arryn cảm thấy mình vô tình cũng đã trở thành đồng lõa của âm mưu xem ra khá nguy hiểm lần này thì không nhịn được buồn bực hỏi thêm: “Cái lỗ trên tường đó là ngươi đục ra hả? Ngươi rốt cục định làm gì thế? Còn ném cái gì vào đó nữa vậy?”
“Yên tâm.” Ribeiro đẩy mắt kiếng, hưng phấn nói: “Cái lỗ trên tường đó thì ta phải tốn gần hai tháng mới vụng trộm đào được đấy, hai tháng đó vốn là thời gian ta dưỡng thương trong y quán của học viện, cứ tối tối lén trốn ra ngoài đào nên chắc chắn sẽ không ai có thể nghi ngờ tới ta được. Còn ngươi thì chỉ là tân sinh mới vào học viện không lâu nên cũng chẳng ai nghĩ sẽ liên quan tới đâu.”
Arryn nghe xong thì càng cảm thấy không ổn hơn, hắn nhìn Ribeiro tỏ vẻ hết cách, “Ta không phải lo sẽ bị bắt được mà chỉ muốn biết ngươi tới cùng là đang làm cái gì thôi?”
“Không có gì, chỉ làm cho cái Chiến Thú khảo hạch này càng thêm chân thật một chút, cũng giúp cho quái thú có thể phát huy thực lực tốt hơn thôi.” Ribeiro hừ hừ, “Có Ribeiro ta thì Chiến Thú khảo hạch của Học viện mới thật sự một Chiến Thú khảo hạch đẹp mắt.”
“Giúp quái thú phát huy thực lực tốt hơn!”
“Đúng rồi, ngươi chờ một chút thì sẽ biết.”
Cảm thấy sự tình hẳn không thể chỉ đơn giản như Ribeiro nói, Arryn mang vẻ mặt đau khổ đi theo hắn lên khán đài.
“Nhìn cái gì? Có gì mà nhìn? Còn dám nhìn ông mày nữa thì cẩn thận tới Chiến Thú khảo hạch ông đá một cái văng xuống sân chớ hỏi tại sao đấy.”
Vào khán đài, Ribeiro hung hăng gầm ghè với mấy đệ tử ngồi hàng đầu tiên có quay lại nhìn hắn với Arryn vài lần.
Trong mấy đệ tử kia có vài gã công tử bột nhất thời rùng mình một cái, cúi đầu e dè chuyển chỗ tới nơi khác ngồi.
Vốn hàng ghế đầu của khán đài đã bị chiếm hết nhưng mấy tên đệ tử nọ vừa chuyển đi thì lại trống ra một vài ghế, Ribeiro lập tức nghênh ngang ngồi vào.
Arryn có chút khóc không ra nước mắt, đi theo Ribeiro một chỗ khiến chính hắn cũng cảm thấy mình có điểm giống đầu gấu rồi.
…
“Behemoth đến cùng là loại quái vật gì?”
“Không biết nữa. Chỉ nghe là nó vốn sống ở một vài khu vực đặc biệt hoang vu, gần đây khi các chiến đấu thuật sư đi điều tra việc một tiểu đội mất tích thì mới phát hiện ra nó. Hình như loại này trước đây chưa có ai được thấy thì phải.”
Học viện St.Léman rất lớn, đệ tử từ năm đầu tới năm bốn tổng cộng chia làm mười ba học khu trong trường… bình thường phần lớn các đệ tử cũng có rất ít khi gặp mặt nhau nổi nên ‘Tân sinh manh động’ Ribeiro cùng Arryn hai ngày này tiếng lành đồn xa ở học viện mặc dù cũng coi như là có chút danh tiếng, nhưng có điều phần lớn học sinh tụ tập ở chỗ này cũng mới chỉ nghe nói qua tên của bọn hắn mà chưa thấy. Thế nên Arryn cùng Ribeiro đi vào cũng không khiến nhiều người chú ý, phần lớn đệ tử trên khán đài đều tập trung quan sát dưới sân thi đấu.
Sân đấu này hình chữ nhật, tổng diện tích khoảng chừng 500 mét vuông, dưới sân là mặt đất tự nhiên không trải qua chút gia công nào cả, cỏ dại thấp bé tự nhiên mọc thưa thớt.
Đúng lúc này trong sân chỗ vách sát khán đài nhất đã có hai học viện lão sư đứng đó. Một bên là một nam lão sư chừng ba mươi tuổi chỉ mặc đồ bó sát thân, tựa hồ như tận lực khoe ra các cơ bắp trên thân thể, thân hình hắn cao lớn, các bắp thịt rắn chắc nở nang hết sức đẹp mắt, nhìn từ phía sau cả thân hình giống như được tạc đẽo từ những khối nham thạch vậy. Còn bên kia là một nữ lão sư với mái tóc nâu dài óng ả rủ xuống chớm lưng tựa thác đổ, một chiếc khăn quàng cổ đỏ rực phủ hờ trên hai vai thon thả, mặc dù nàng cũng đưa lưng về phía khán đài nên không thể thấy mặt nhưng chỉ cần qua bóng lưng thì có thể khẳng định nếu chiếu theo tiêu chuẩn của ‘Sổ đen lão sư’ Houston hẳn sẽ ở vào hạng thanh xuân tràn trề nhựa sống đấy.
Giữa sân đấu cũng có một gã nam lão sư của Học viện đang đứng, tay cầm một cây cờ đen nhỏ. Tên lão sư này vóc người không ấy, mái tóc ngắn màu màu xám nhạt hơi xoăn lại, uyển chuyển tựa như hàng hà những đốm nước xoáy tựa nhẹ vào đầu, khuôn mặt hắn khá trẻ trung, có điều màu da có chút đen xạm… đặc biệt là vẻ mặt một mực không có bao nhiêu thần sắc biến hóa cho người đối diện một loại cảm giác hết sức nghiêm túc.
Trước mặt lão sư tóc quăn ngắn này hiện đã có bốn đệ tử mặc áo xanh đang đứng thẳng.
Vừa nhìn bộ dạng sẵn sàng của những lão sư này cùng bốn đệ tử kia thì Arryn vừa ngồi vào bên cạnh Ribeiro cũng biết được “Chiến Thú khảo hạch” mỗi năm một lần đã sắp bắt đầu rồi.
“Là Milo lão sư, Janna lão sư cùng Rui lão sư.”
Chỉ nhìn lướt qua thì giọng của Ribeiro đã trở lại bình tĩnh, trầm trầm nói: “Lần này lợi hại thật, ba người này đều là tinh anh lão sư trong học viện chúng ta, chỉ kém hơn một chút so với Liszt lão sư mà thôi.”
“Nhóm đầu tiên xuất hiện trong cuộc thi quả nhiên có người này – Hawthorne.”
“Tinh anh lão sư khác lão sư thông thường ở chỗ nào?” Arryn vẫn chưa biết trong ba lão sư mà Ribeiro vừa nói đến cùng ai với ai nên không nhịn được quay sang hỏi, “Mà Hawthorne là ai?”
“Tinh anh lão sư là loại chiến đấu thuật sư có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, có thể chấp hành những loại nhiệm vụ có tính nguy hiểm cực cao. Khác biệt lớn nhất là kể cả hai lão sư bình thường như kiểu Houston lão sư liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của một tinh anh lão sư.” Ribeiro hừ lạnh một tiếng, lại nhìn phía dưới sân nói tiếp: “Trong bốn đệ tử đầu tiên tham gia cuộc thi đang đứng dưới kia thì cái thằng mới nhìn ngạo mạn nhơn nhơn tự đắc nhất, màu tóc có điểm một chút bạc trắng chính là Hawthorne. Thằng này đoán chừng chỉ có một chút Tinh linh Huyết mạch , cùng Liloraine kém xa nhưng thường ngày cũng đã ngang ngược không thể chịu nổi, là đại ca của một băng khá đông học sinh. Hắn cũng là một trong những thằng ta muốn đập ột trận rồi thu phí bảo kê đấy.”
“Lại nữa…”
Arryn im lặng nhìn, quả nhiên thấy trong bốn đệ tử mặc đồng phục xanh phía dưới có một nam sinh khá ái tóc trắng bạc, chỉ là nếu so với Liloraine thì mái tóc của hắn có chút xỉn theo màu tro bếp mà không sáng bóng bằng. Hơn nữa nam sinh này dùng dây buộc gọn lại mái tóc nên Arryn có thể thấy rõ ràng rằng tai của hắn rất bình thường, mà tai của Liloraine lại nhọn dài như kiểu tai cáo vậy.
nguồn
“Trong ba tinh anh lão sư này thì nghe nói lợi hại nhất là Rui lão sư.” Đúng lúc này Ribeiro lại thì thầm.
“Rui lão sư là người nào?” Arryn không nhịn được lại hỏi theo.
“Là người đứng giữa sân, nghe nói cũng đã lĩnh ngộ được một loại thuật kỹ bí mật của Học viện mà chưa ai khác luyện thành, đồn rằng quái vật cùng quái thú trong ‘Bãi săn Cự thú’ đều là do người này dẫn đội bắt về.” Ribeiro chỉ phía lão sư tóc quăn ngắn bên rồi lại đảo mắt về phía hai lão sư đứng bên rìa sân, “Nữ lão sư chính là Janna lão sư, nghe nói có một chút Long tộc Huyết mạch. Còn người kia là Milo lão sư, nghe nói có Người man rợ Huyết mạch cực kỳ thuần khiết. Hai lão sư này mạnh tương đương nhau.”
“Long tộc Huyết mạch! Lợi hại vậy!”
“Vậy cũng còn phải nhìn xem thật sự có bao nhiêu Huyết mạch lực truuyền thừa tới trong người nữa. Tỷ như Liloraine kia ít ra cũng phải có tới hơn một nửa huyết mạch là Tinh linh huyết mạch, cái này thì nếu không phải xuất thân từ Gia tộc có Tinh linh huyết mạch tinh thuần thì cũng hẳn phải là đã nhận được thánh vật truyền thừa mới được. Mà Tinh linh Huyết mạch của Hawthorne chỉ có tỉ lệ rất ít thôi. Long tộc Huyết mạch của Janna lão sư cũng sẽ không quá cao đi, hẳn là do trước đây thật lâu trong gia tộc có người dung hợp được một ít Long tộc Huyết mạch rồi di truyền lại.”
“Milo lão sư đúng là Người man rợ Huyết mạch hả? Nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy man rợ nhỉ!”
đọc truyện mới nhất tại .
“Ngu xuẩn, ai nói với ngươi Người man rợ nhìn vào là thấy man rợ rồi hả! Giờ cũng đã không phải còn ở cái thời Cự Long chiến tranh nữa rồi. Lúc đó thì Người man rợ mới quấn khố rơm chạy quanh rừng rậm, chẳng có việc gì làm liền bôi vẽ loạn xạ lên người rồi không có sao ở trên người mình bôi điểm hi nê, đào vách núi ăn ở trong đó…”
“Mau nhìn, sắp bắt đầu!” Ngay khi Ribeiro bị Arryn hỏi tới sắp bó tay toàn tập thì một tràng tiếng hoan hô đột nhiên vang lên trên khán đài. Chỉ thấy Rui lão sư dưới sân đã giơ lên cây cờ đen trong tay, ra hiệu rằng “Chiến Thú khảo hạch” mỗi năm một lần ở Học viện St.Léman đã chuẩn bị bắt đầu.