Băng Hỏa Ma Trù

Chương 422: Chí Tà chi địa


Đọc truyện Băng Hỏa Ma Trù – Chương 422: Chí Tà chi địa

Minh Vu Tát Phân lơ lửng bên cạnh Tà Nguyệt, màn khí màu xám có vẻ ngưng thật hơn trước kia rất nhiều.

– A, thật là thoải mái. Tà Chủ Đại nhân, có nơi tốt như thế này ngài sao lại không sớm mang chúng ta đến đây. Nếu trước kia chúng ta có thể tìm được địa phương này thì chỉ cần có thể tu luyện mười năm, đám Thần Nhân muốn tìm chúng ta gây phiền toái cũng không dễ dàng vậy đâu

Tà Nguyệt lạnh nhạt nói:

– Khí Chí âm ở đây hàng năm chỉ duy trì có năm ngày, ngươi cho rằng mỗi ngày đều có sao? Nếu là như thế, ta đã sớm đến đây rồi, còn cần gì ngươi nói? Nơi đây là chính là nơi có khí Âm tà mạnh nhất trên Ngưỡng Quang Đại lục. Mà hai ngày nữa là ngày Chí Âm mấy trăm năm mới gặp một lần. Khi đó, cơ hội của chúng ta sẽ đến. Ta phải thi triển chú ngữ ở Chí Âm Chi Nhãn, hấp thu khí Chí Âm trong trời đất, để mở ra phong ấn của Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư. Đến lúc đó, bất kể phải trả giá như thế nào, ngươi cũng phải cùng Ti Na chỉ huy đại quân của chúng ta ngăn cản đám người đến phá hư

Tát Phân vội vàng đáp ứng:

– Vâng, Tà Chủ Đại nhân, ngài yên tâm. Lần này chúng ta liên thủ phát động Huyết Nguyệt Đại Điện triệu hồi mười vạn Vong Linh Đại quân. Trải qua sự tuyển chọn và dung hợp của ta còn lại một vạn Đại quân. Tất cả đều có thực lực cường đại, trong đó lấy người chết oan là chính, oán khí của bọn họ rất mạnh. Nơi đây lại tràn ngập khí Âm tà thế này, chắc chắn sẽ khiến cho lực công kích của Vong Linh Đại quân chúng ta tăng lên rất nhiều. Cứ như thế, cho dù các Long Vương đến đây, chúng ta cũng có thể ngăn cản một thời gian rất lâu. Dù sao, khí Âm tà ở đây chỉ có chúng ta là thích hợp, còn đối với bọn họ thì lại có tác dụng hạn chế

Huyết Nguyệt Đại Điện, chính là một trong những chú ngữ rất tà ác của Vong Linh Ma pháp, thuộc về Vong Linh Triệu hồi thuật cấp 13. Tà Nguyệt vì để tiết kiệm Ma lực của mình nên đã liên thủ với Tát Phân và Ti na phát động Đại Điển tà ác này. Mà hắn triệu hồi về là toàn bộ người chết chôn trong lòng đất trong một phạm vi nhất định. Dựa vào các điều kiện như thi thể và oán khí, chia ra làm vài bộ phận. Trong đó Cương Thi, Hấp Huyết quỷ và Vong Linh là chính, mỗi một loại lại chia làm ba cấp khác nhau. Người khi còn sống có thực lực càng mạnh, thì sau khi bị Huyết Nguyệt Đại Điện gọi về sẽ có thực lực càng mạnh. Thí dụ như Cương thi vương, Hấp Huyết quỷ vương, Vong Linh Thuật sĩ… Đám Vong Linh cao cấp này đều có trí tuệ nhất định, nhưng đối với người gọi bọn chúng về lại phục tùng tuyệt đối. Loại Ma Chú cấm kỵ này khiến cho mọi người rất phẫn nộ. Một khi bị phát hiện thì sẽ bị tất cả các nước trên Đại lục truy sát. Cho nên khi Tà Nguyệt đưa ra quyết định như vậy, Ti Na còn có chút do dự. Nhưng vì có thể hoàn thành việc mở ra phong ấn của Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư lần này, Tà Nguyệt đã không thể để ý đến những điều đó. Dứt khoát quyết định dùng đến Đại điển này. Bọn họ giết hại mấy thôn xóm hẻo lánh ở Băng nguyệt thành, sau đó ở một khu mộ an táng Võ sĩ và Ma Pháp sư nổi tiếng tiến hành Triệu hồi, mới có thể có được Vong Linh Đại quân nhiều như thế này. Trải qua một thời gian chỉnh đốn, đám Vong Linh này đã có được lực chiến đấu cực mạnh. Nhất là ở không trung càng có thực lực đặc biệt, bộ đội không trung do Hấp Huyết quỷ và Vong Linh tạo thành càng khiến cho Tà Nguyệt đầy tự tin. Cho dù không thể đánh lui bảy Long Vương, nhưng ít nhất cũng có thể có tác dụng ngăn cản. Một khi quá trình mở phong ấn chấm dứt, thì khi đó mình đã trở thành Chúa Tể.

Lạnh, có thể ảnh hưởng đến loài người, nhưng nơi Chí Âm này lại là nơi mà thế lực Hắc Ám thích nhất. Ở nơi này, Cương Thi, Hấp Huyết quỷ đều không cần hút máu cũng có thể sống sót, hơn nữa lại còn sống rất tốt. Nhìn thấy Vong Linh Đại quân đã tiến vào trong băng xuyên, Tà Nguyệt vung tay lên, cả người bao phủ trong màn sương màu xanh biếc, bay vào bên trong Băng xuyên.

U U và Bình Triều lặng lẽ đi sau lưng Tà Nguyệt. Cả người U U bọc trong tấm da cừu rất dày, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài. Giờ phút này, ánh mắt của nàng đã không có một tia cảm tình, cho người ta cảm giác chết chóc. Bình Triều đi bên cạnh nàng, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi U U. Tà Nguyệt đã đáp ứng để Bình Triều rời đi, sống cuộc sống tự do. Nhưng Bình Triều chưa đi, hắn không nỡ xa U U. Cố ý yêu cầu ở thời khắc cuối cùng này được ở bên U U. Cho nên, hắn đã đến đây, cảm nhận khí Âm tà ở xung quanh, trái tim hắn càng lúc càng nặng. Hắn hiểu rằng, đến lúc này, tất cả đã không thể tránh khỏi. Từ lúc Tà Nguyệt không kiêng kị thiên hạ triển khai Huyết Nguyệt Đại Điện, hắn đã hiểu được quyết tâm của vị Tà Chủ này. Tính mạng của con gái, không thể nào so sánh được với dã tâm của hắn.

Khi Tà Nguyệt dẫn theo thuộc hạ đi vào nơi cực hàn thì ở trên một ngọn núi nhỏ cách đó hơn mười dặm, đám người Niệm Băng đang dùng Kính Viễn vọng trên Tru Thần Nỗ quan sát thấy tất cả.

Bỏ chiếc kính trong tay xuống, Niệm Băng nhíu mày nói:

– Tên Tà Nguyệt này muốn làm gì? Hắn từ đâu mà có nhiều thuộc hạ như vậy, vừa rồi theo tình hình thì thấy có ít nhất trên vạn người. Nếu trong thế giới Hắc ám có nhiều người Hắc Ám đến thế thì Huyết Sư giáo chúng ta phải sớm tìm được tin tức mới đúng. Ngân Đường Chủ, ngươi có ý kiến gì không

Đột nhiên xuất hiện nhiều người Hắc Ám đến thế, khiến cho Niệm Băng nghi hoặc.

Ngân Nãng nói:

– Giáo Chủ nói rất đúng, nếu thật sự có một lực lượng tà ác khổng lồ như thế, là một thế lực cực mạnh, Huyết Sư giáo chúng ta không thể nào không biết được. Tuy nhiên, Giáo Chủ ngài có nhìn kỹ hay không. Động tác của đám người hắc ám này rất chỉnh tề, đến mức quá đáng. Giống như một đám binh lính chuẩn bị kiểm duyệt vậy. Hơn nữa, trên người bọn họ còn không có dấu vết hơi thở sinh mạng. Đi qua đâu, tất cả đều rất tĩnh lặng. Như thế thì chỉ sợ bọn họ không phải người tu luyện Hắc Ám chính thức. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Niệm Băng đương nhiên cảm nhận được, hắn có năng lượng Tử vong thuần khiết nhất. Quả thật những tên hắc ám bước trên băng xuyên không có một tia hơi thở sinh mạng tồn tại. Niệm Băng vốn còn cho rằng là do bọn họ có phương pháp tu luyện đặc biết. Nhưng giờ nghe Ngân Nãng nói như thế, hắn lập tức cảm giác không đúng lắm, nghĩ nghĩ rồi nói:

– Ngươi nói là,đây không phải những người tu luyện, chẳng lẽ, chẳng lẽ là Vong Linh?

Nghĩ đến hai chữ Vong Linh, Niệm Băng chấn động trong lòng. Đúng thế, Tà Nguyệt là một Vu Yêu, chính là Vong Linh pháp sư cường đại nhất. Nếu đây đều là Vong Linh mà hắn dùng Vong Linh Ma pháp gọi về thì người đó thật là đáng sợ. hắn quả nhiên đã có chuẩn bị từ trước, xem ra âm mưu một ngàn năm không phải vô ích. Trên vạn Vong Linh tập trung ở nơi cực hàn này, thì mình không thể coi thường được. Nếu Huyết Vệ và Võ sĩ Băng Nguyệt Đường gặp tổn thất gì, thì mình có thể nói là lỗ lớn. nghĩ đến đây, mắt hắn lóe lên, có ngay quyết định, quay đầu nói với Tích Lỗ:

– đại ca, chúng ta đi một chuyến được không?

Tích Lỗ mỉm cười nói:


– Tốt, ta cũng muốn kiến thức Vu Yêu mà ngươi nói một chút. Hơn nữa, càng gần thì chúng ta cũng có thể phán đoán ra những tên này rốt cuộc có phải là Vong Linh không

Ngân Nãng quýnh lên, nói:

– Giáo Chủ, ngài cũng không nên dấn thân mạo hiểm được. Muốn đi, mọi người chúng ta và ngài cùng đi, thì có thể tiện chiếu cố lẫn nhau

Niệm Băng lắc lắc đầu nói:

– không, thuộc hạ của Tà Nguyệt đều là Vong Linh, không dễ đối phó. Đối phó với chúng thì Ma Pháp sư thích hợp hơn Võ sĩ nhiều. Hơn nữa, bọn họ mặc dù nhiều người, nhưng còn không đáng để ta đặt vào trong mắt. Có lẽ ta và Tích Lỗ đại ca không thể giết chết hết bọn họ, nhưng chỉ cần ta muốn chạy, thì bọn Tà Nguyệt cũng không thể ngăn được. Huống hồ, chúng ta đi là đàm phán. Các ngươi không cần hỏi nhiều, cùng ta đi đến đây, các ngươi chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của ta. Thế lực hắc ám tà ác của Tà Nguyệt cũng đáng sợ, nhưng những kẻ chúng ta phải đối phó còn đáng sợ hơn bọn hắn. Tất cả thành viên Huyết Sư giáo, ở tại chỗ bố trí Tru Thần Nỗ, đặt Hỏa diễm Tru Thần Tiễn vào, chuẩn bị ứng phó biến hóa có thể xảy ra. Nhớ kỹ, phải ẩn dấu thật tốt, nếu thấy Cự Long bay qua, không được công kích, hiểu không?

– Vâng, Giáo Chủ

Mặc dù trong lòng Ngân Nãng không muốn, nhưng trải qua hai tháng cùng chung hoạn nạn, nên sự hiểu biết và trung thành của đám thuộc hạ Huyết Sư giáo với Niệm Băng tăng lên không ít. Kể cả hắn, không ai sẽ trái mệnh lệnh của Niệm Băng. Theo tiếng tra không ngừng vang lên, Tru Thần Nỗ đã được bố trí xong. Trong khu rừng không quá rậm rạp ở trên đỉnh núi, bọn họ đã ẩn mình thật tốt.

Niệm Băng nhìn thoáng qua Miêu Miêu, nhẹ nhàng sờ mái tóc nàng, nhỏ giọng nói:

– Miêu Miêu ngoai, muội ở đây nhé. Ta và Tích Lỗ đại ca đi cái là về ngay. Muội phải nghe lời, bên kia rất nguy hiểm. Nếu ca ca phát hiện muội lẻn theo, thì Niệm Băng ca ca nhất định sẽ tức giận

Tính của Miêu Miêu hắn hiểu rất rõ, hắn mà không lên tiếng, thì nàng nghĩ càng lớn mật.

– Oa, Niệm Băng ca ca, huynh sao lại biết ta suy nghĩa cái gì? Được rồi, ta không đi là được chứ gì, tuy nhiên các huynh phải trở về thật nhanh đó

Nếu nói hai tháng tập huấn, thực lực của ai tăng lên nhiều nhất thì không thể nghi ngờ chính là Miêu Miêu. Hai tháng nay, thực lực của nàng tăng lên trên gấp đôi. Không chỉ bởi vì hấp thu Tinh thần lực mà cha mẹ nàng lưu lại cho mình. Quan trọng hơn là Niệm Băng đã đem Ma Thú trong đó có cả Ám Ma Thử mà hắn thu phục được ở Thần Chi đại lục cho nàng, để nàng ký khế ước thu phục chúng. Cũng là thực hiện được tâm nguyện đoàn viên của hai mẹ con Ám Ma Thử. Một mình có hơn mười con thú Triệu hồi cường đại, Miêu Miêu đã trở thành một gã Triệu hồi Ma Pháp sư cao nhất. Phải biết rằng, bất kể là thú mà nàng gọi về hay là do Niệm Băng đưa cho nàng, thực lực mỗi một con đều không nhỏ.

Dặn dò Miêu Miêu xong, Niệm Băng và Tích Lỗ phóng người lên. Dưới cơn gió tuyết bay về phía Băng Xuyên. Niệm Băng phát hiện, ở trong trời đất lạnh giá như thế này, thi triển Ma pháp băng hệ rất là nhẹ nhàng. Chẳng những Ma pháp lực tiêu hao rất ít đến độ hắn khó có thể tin được. Hơn nữa cường độ Ma pháp cũng tăng mạnh, tốc độ của Bạo phong tuyết và tiêu hao Ma pháp lực ít hơn nhiều so với Phong tường thuật.

Vừa bay, Tích Lỗ nói với Niệm Băng:

– Quái vật, tên Tà Nguyệt kia có lẽ khó đối phó, ngươi đã chuẩn bị ổn chưa?

Niệm Băng mỉm cười nói:

– đại ca, huynh có biết ta vì sao muốn huynh cùng đi với ta không? Chính là để lấy được sự tín nhiệm của Tà Nguyệt. Ta nghĩ, hắn sẽ không từ chối có hai cao thủ gia nhập trận doanh của hắn

Tích Lỗ cười ha hả nói:

– Đúng thế. Tên quái vật nhà ngươi, luôn có biện pháp. Ta chỉ là quân cờ, tất cả theo sự an bài của ngươi. Có mặt ngươi cảm giác thật là thoải mái, không cần ta phí sức suy nghĩ

Khoảng cách hơn mười dặm, vài cái nháy mắt đã đến, càng lúc càng gần Băng Xuyên, cảm giác lạnh giác càng rõ ràng. Cho dù Niệm Băng có Băng hệ Ma pháp thì từng cơn Hàn khí vẫn khiến hắn không thể không dùng Thiên nhãn lĩnh vực phòng ngự mới khiến Hàn khí không xâm nhập vào trong cơ thể. Lúc này, Băng Xuyên bên ngoài đã trở lại bình tĩnh, dấu vết mà Vong Linh Đại quân lưu lại trên Băng Xuyên lúc trước đã bị gió tuyết hoàn toàn biến mất. Ở trong thế giới lạnh như băng này, luồng khí Âm Tà làm cho Tích Lỗ rất khó thích ứng. Nhưng trong cơ thể Niệm Băng vì có Tử Vong Chi cầu nên cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.


Hai người dừng lại trên Băng Xuyên, vừa dừng lại thì thấy hơn mười đạo hào quang màu xanh biếc đã bay về phía bọn họ. Khí tà ác trong nháy mắt tăng mạnh, mang theo tiếng gào khóc. Từng tầng Tinh thần ba động của Vong Linh bay đến, chết chóc, phẫn nộ, sợ hãi… các tâm trạng không ngừng nổi lên. Mười mấy Vong Linh đồng thời phát ra Tinh thần công kích về phía Niệm Băng và Tích Lỗ. Ý chí của Tích Lỗ rất kiên định nên tự nhiên không phải mấy tên Vong Linh này có khả năng đối phó. Mà Niệm Băng thì không hề di chuyển, nhìn thấy mười mấy tên Vong Linh đang chạy đến gần. Kim quang trong Thiên Nhãn Huyệt ở Mi tâm hắn sáng lên, uy áp cường hãn trong nháy mắt phát ra. Trong tiếng kêu thảm thiết, hơn mười tên Vong Linh trong nháy mắt hóa thành khói bụi. Hoàn cảnh xung quanh lại khôi phục như bình thường. Tích Lỗ khinh thường hừ lên một tiếng, dùng Tinh thần lực công kích quái vật Niệm Băng này, thì ngoại trừ muốn chết thì hắn thật sự không nghĩ ra trường hợp khác.

Niệm Băng dứng yên tại chỗ, cất cao giọng nói:

– Tà Chủ, có người đến thăm, ngươi lại dùng Vong Linh chiêu đãi ta sao?

Dưới tác dụng của Tinh thần lực, giọng nói của hắn truyền ra xa xa, bao trùm cả Băng Xuyên.

Vong Linh Đại quân bên trong bồn địa bắt đầu nhanh chóng khởi động, rất nhiều Vong Linh và Hấp Huyết quỷ bay lên, từ bốn phía xông đến. Hai bóng người màu đen dẫn đầu bay đến, chính là Tà Nguyệt và Minh Vu Tát Phân.

Thấy Niệm Băng xuất hiện, trong lòng Tà Nguyệt không khỏi chấn động:

– Ngươi không chết?

Lúc trước, khi ở Hàn Cốc, Niệm Băng không tiếc dùng Tính mệnh nguyền rủa toàn lực phản kích, đã để lại một ấn tượng rất sâu đậm đối với hắn.

Niệm Băng bình tĩnh nhìn Tà Nguyệt, mỉm cười nói:

– Tà Chủ, ta lần này đến đây không phải chống đối ngươi. Tốt nhất là chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được chứ?

Tất cả Vong Linh Đại quân đều do Tà Nguyệt khống chế. Vừa nãy, tình huống Niệm Băng trong nháy mắt hủy diệt mười tên Vong Linh hiển nhiên hắn thấy hết. Màn hào quang màu vàng đó khiến hắn sinh ra một cảm giác sợ hãi. Người trẻ tuổi trước mặt này dường như đã thay đổi rất nhiều, nhưng rốt cuộc thay đổi chỗ nào, hắn không thể nào nói rõ được.

Không đợi hắn trả lời, Tát Phân ở bên cạnh đã hét lên một tiếng:

– Tà Chủ Đại nhân, người này trà trộn cùng một chỗ với bảy Long Vương. Để ta giết hắn, diệt trừ hậu hoạn

Màn khí lưu màu xám mang theo tiếng thét chói tai bắn ra ngoài, hơi thở Tử vong khổng lồ trong khoảng khắc bao phủ lấy Niệm Băng và Tích Lỗ.

Tích Lỗ đứng yên không nhúc nhích. Hắn biết, việc này không cần mình ra tay, tất cả giao cho Niệm Băng là đủ rồi. Nhìn thấy Tát Phân đang đánh về phía mình, Niệm Băng khinh thường hừ lên một tiếng, nâng tay phải mình lên. Là Minh Vu cùng tu luyện Vong Linh Ma pháp với Tà Nguyệt, thực lực của Tát Phân kém hơn Tà Nguyệt có được thật thể. Vong Linh Ma pháp chỉ là một phần của Ma pháp hắc ám. Trụ cột của hắn là Ám nguyên tố. Thất thải quang mang theo cánh tay phải Niệm Băng bay ra, đạo hắc quang chỉ lóe lên đã biến mất. Khí lưu màu xám khổng lồ xung quanh bị Thất thải quang mang bao phủ trong nháy mắt đã bị thu phục.

Niệm Băng chỉ lật tay một cái, Thất thải quang mang đã hoàn toàn cuộn lấy khí lưu màu xám vào bên trong. Kim quang nhàn nhạt ở mi tâm sinh ra uy áp cường đại đối với Tát Phân. Hắn không kịp phản ứng, thì tất cả dòng khí lưu màu xám đã bị bàn tay do Thất thải quang mang biến thành bắt lấy. Hắn liều mạng giãy dụa, nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của Niệm Băng. Tát Phân luống cuồng, Tinh thần lạc ấn của mình bị Niệm Băng ngăn lại, cản bản không phát huy được thực lực vốn có. Mà Thất thải quang mang đang bắt lấy mình lại không ngừng làm suy yếu hơi thở tử vong cảu hắn, cái cảm giác khó chịu này khiến hắn rất sợ hãi.

Niệm Băng không thèm nhìn Tát Phân, nói với Tà Nguyệt:

– Tà Chủ, bây giờ ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện rồi

Đối với thế lực hắc ám mà nói, không có biện pháp gì hiệu quả hơn dùng vũ lực.


Hào quang màu xanh biếc trong mắt Tà Nguyệt lóe lên:

– Tiên thiên Lĩnh vực rất tốt, suy yếu, công kích, phòng ngự, tăng phúc làm một thể. Ngươi mạnh hơn so với lần trước nhiều. Tuy nhiên, nếu ngươi là vì bảy Long Vương và Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư mà đến thì ngươi chỉ có một kết quả. Ngươi cho rằng, chỉ một cái Tiên thiên Lĩnh vực là có thể thuyết phục ta sao? Vậy ngươi quá coi thường Tà Nguyệt ta rồi

Niệm Băng cười nhỏ một tiếng:

– Ta vừa rồi đã nói, lần này ta đến không phải là địch của ngươi. Mà là có một số việc muốn thương lượng với ngươi. Nếu ta nói, ta đến để giúp ngươi thì sao?

Tà Nguyệt ngẩn người, hắn mặc dù đang phán đoán các tình huống mà Niệm Băng đến đây. Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ được Niệm Băng lại nói ra như thế, hắn không khỏi kinh ngạc nói:

– Giúp ta? Ngươi và bảy Long Vương quan hệ rất tốt, thậm chí còn không tiếc tính mạng mình để bảo vệ bọn họ, ngươi sao lại giúp ta? Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao?

Hắn vừa nói, thì rất nhiều Hấp Huyết quỷ đã vây quanh Niệm Băng và Tích Lỗ.

Niệm Băng không biến sắc nói:

– không sai, ta đúng là đến để giúp ngươi. Ta và bảy Long Vương là bằng hữu, nhưng khi đối mặt với tình hình trái phải thì ta lại có lập trường của mình. Đương nhiên, ngươi cũng có thể hiểu ta không phải đến giúp ngươi. Ta lần này đến đây có thể nói là vì Ngưỡng Quang Đại lục, cũng có thể nói là Di Thất Đại Lục đã biến mất nhiều năm. Chẳng lẽ, với thân phận Tà Chủ mà ngươi cũng không dám nói chuyện với hai chúng ta sao? Cái này ngươi không có gì bị thiệt thòi cả, nếu chúng ta nói chuyện không ổn, ngươi có thể ra lệnh cho thuộc hạ công kích chúng ta cũng không muộn. Nếu chúng ta đàm phán thành công, ngươi sẽ có thêm hai người trợ giúp. Chuyện tốt như thế, Tà Chủ Đại nhân làm sao mà không vui chứ?

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, không có một tia sơ hở, nụ cười cao thâm khó lường trên mặt càng làm cho Tà Nguyệt không thể đoán được ý của hắn.

Tà Nguyệt có thể hình thành cục diện như hôm nay, năng lực của hắn là không thể nghi ngờ. Nhưng lần này vì mở ra Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư, hắn đã cố gắng rất nhiều. Ở thời khắc mấu chốt này, Niệm Băng lại đến mang đến cho hắn cảm giác đầy nguy hiểm. Cho nên mới khẩn trương như vậy. nghe xong Niệm Băng nói, tâm trạng hắn dần bình tĩnh lại, đúng, đối phương chỉ có hai người, mình sao phải sợ chứ.

Lập tức, Tà Nguyệt gật gật đầu nói:

– Được rồi, các ngươi đi theo ta

Hấp Huyết quỷ ở xung quanh tản ra, Niệm Băng vung tay lên ném Tát Phân sang một bên, dẫn Tích Lỗ bay lên, đi theo Tà Nguyệt tiến vào trong Băng cốc. Từ từ hạ xuống, Niệm Băng cảm giác được hoàn cảnh ác liệt ở đây. Càng gần mặt đất thì cảm giác lạnh như băng càng mãnh liệt. Dòng sông băng mãnh liệt, giống như những thanh Băng đao bị những cơn gió lốc nhỏ không ngừng di chuyển ra xung quanh. Trong Vong Linh Đại quân, ngoại trừ Vong Linh không có thật thể ra thì trên người mỗi một người đều xuất hiện một tầng băng mỏng. Xa xa, hắn nhìn thấy ở giữa Bồn địa, có một cỗ khí lưu màu lam nhạt đang không ngừng bay lên cao. Mà ở nơi này, có rất nhiều Vong Linh vây quanh, một tí Vong Linh đang bận rộn làm cái gì đó.

Tà Nguyệt dẫn theo Niệm Băng và Tích Lỗ hạ xuống mặt đất, Hấp Huyết quỷ Nữ Vương Ti Na và Minh Vu Tát Phân đều chạy đến, kinh hãi nhìn thấy hai người Niệm Băng sau lưng Tà Nguyệt. Đám Vong Linh xung quanh bị Tà Nguyệt xua đi, hắn lạnh lùng nói:

– Có chuyện gì, bây giờ ngươi có thể nói ra. Nếu ngươi thật sự muốn hợp tác với ta, vậy hãy thể hiện thành ý của ngươi cho ta thấy. Nếu không, ta sao có thể tin ngươi được?

Niệm Băng mỉm cười nói:

– Đã dám đến đây, đương nhiên là ta rất có thành ý. Tà Chủ Đại nhân, không biết ngươi có mấy phần nắm chắc có thể mở ra phong ấn của Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư?

Tà Nguyệt ngạo nghễ nói:

– Ít nhất có bảy phần. Bảy Long Vương mặc dù cường đại, nhưng ngươi đã thấy sự bố trí của ta. Ta mặc dù không dám nói Vong Linh Đại quân của ta có thể tiêu diệt bọn họ. NHưng ít nhất cũng có thể ngăn cản bọn họ đến khi ta hoàn thành việc mở phong ấn. Vì ngày này, ta đã bốt trí rất lâu. Lúc này, bất kể phải trả giá thế nào, ta nhất định cũng phải hoàn thành.

Niệm Băng gật gật đầu nói:

– Ngươi đã có tâm nguyện mở phong ấn, gọi trở lại Di Thất Đại Lục. Vậy ta nghĩ Tà Chủ Đại nhân nhất định cũng hiểu rõ cuộc Thần Di đại chiến năm đó. Tình huống của Thần Chi đại lục chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến. Sau khi ngươi chiếm được bảy đơn vị của Phong ấn chi bình, thì Thần Chi đại lục sẽ có phản ứng thế nào? Bọn họ để mặc cho ngươi đưa Di Thất Đại Lục trở lại sao. Di Thất Đại Lục là cầu nối giữa Ngưỡng Quang Đại lục và Thần Chi đại lục. Nếu Di Thất Đại Lục trở về sẽ có uy hiếp rất lớn đối với Thần Chi đại lục

Tà Nguyệt nhíu mày nói:


– Ngươi không cần dùng ngụy ngôn ở đây. Không sai, Thần Chi đại lục và Di Thất Đại Lục là tử đối đầu. Nhưng, Thần Chi đại lục đã có một quy định là không được tùy ý rời khỏi phạm vi phong ấn của bọn họ.

Niệm Băng mỉm cười nói:

– Xem ra Tà Chủ Đại nhân đã nghiên cứu không ít về Thần Chi đại lục. Ngươi nói rất đúng, Thần Chi đại lục quả là có quy định như thế. Tuy nhiên, phong ấn lại phải xem xem có tình huống gì không thể mở ra. Đó là sự uy hiếp từ Thần Chi đại lục. Ngươi cho rằng bọn họ có thể đứng yên mà nhìn sao? Ta bây giờ có thể nói cho ngươi biết. Thần Chi đại lục đã tự phá vỡ quy định của bản thân, có tất cả mười hai tên Thần Nhân đã đến Ngưỡng Quang Đại lục, tìm kiếm tung tích của ngươi ở khắp nơi. Ngươi che dấu rất tốt, bọn họ thủy chung không tìm được ngươi. Nhưng ngươi chuẩn bị mở phong ấn ở đây. Đây là nơi Chí Âm duy nhất trên đại lục, chẳng lẽ bọn họ không tìm được đến đây sao? Mười hai cao thủ có thực lực không kém Long Vương, cùng với bảy Long Vương. Mấy thứ mà ngươi bố trí này có lẽ không đủ

Nghe Niệm Băng nói, Tà Nguyệt kinh hãi. Nếu đúng như lời hắn nói, mười hai tên Thần Nhân đã đi vào Ngưỡng Quang Đại lục, vậy cơ hội của mình không có một chút nào. Cao thủ Thần Cấp có nhiều bậc, Tà Nguyệt đại khái cũng biết sơ qua. Nhưng như lời Niệm Băng nói, khi mình uy hiếp đến sự tồn tại của Thần Chi đại lục, Thần Chi đại lục có phản ứng cũng là chuyện bình thường. Mới nghĩ một chút, trái tim Tà Nguyệt đã cảm thấy lạnh như băng. Nhưng, ở sâu trong nội tâm hắn, lại không muốn thừa nhận đây là sự thật:

– Ngươi làm thể nào để ta tin lời ngươi nói, chỉ bằng lời nói một phía của ngươi sao?

Niệm Băng cười nhạt, nói:

– Ta biết, ngươi còn đang nghi ngờ điều mà ta nói. Thực ra, ta cũng mới từ Thần Chi đại lục trở về không lâu. Có lẽ ngươi không tin ta từng đi qua đó, nhưng chuyện lần đó ngươi đã thấy được, tại sao ta có thể từ cõi chết trở về? Chính là Long Thần vì ân huệ của ta với Long Tộc, nên mới mang ta đến Thần Chi đại lục cầu y, nên ta mới có thể còn sống trở về. Ở nơi đó, ta từng gặp hai gã Thần Nhân, đã tự mình hiểu được thực lực của bọn họ. Một cường giả trong đó đã đạt đến cường giả cấp 13, hợp lực mấy người chúng ta mới có thể giết chết. Ngươi có biết vì sao ta muốn giết Thần Nhân không? Bởi vì, một khi phong ấn của Thần Chi đại lục hoàn toàn biến mất, vậy sẽ mang đến tai nạn rất lớn cho Ngưỡng Quang Đại lục. Mà cuộc chiến Thần Di lúc trước, mặc dù không nói rõ được là ai đúng ai sai. Nhưng, Di Thất Đại Lục vì tự do của mình mới dũng cảm phát động chiến tranh với Thần Chi đại lục. Nên thà rằng để cho Di Thất Đại Lục trở về, tiến hành chiến tranh hỗn loạn với Thần Chi đại lục. Ta không muốn Ngưỡng Quang Đại lục là thế giới mà ta sống bị thương tổn gì. Đây là nguyên nhân mà ta muốn hợp tác với ngươi. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Hai ngày nữa, ta nghĩ lời ta nói sẽ được chứng minh. Tuy nhiên, đến lúc đó, chỉ sợ ngươi muốn hợp tác với ta đã chậm rồi. Hiện tại đặt ở trước mặt ngươi, chỉ có thể đánh cuộc ta không lừa ngươi

Tà Nguyệt lâm vào trầm tư, Hấp Huyết quỷ vương Ti Na cũng đang tự hỏi. Chỉ có Minh Vu Tát Phân là lớn tiếng nói:

– Sao, ngươi đến đây nói hươu nói vượn. Ta thấy ngươi nhất định là gian tế mà bảy Long Vương phái đến. Muốn đánh vào nội bộ của chúng ta. Đến lúc đó sẽ cùng bảy vị Long Vương trong ứng ngoại hợp. Tà Chủ Đại nhân, ngươi tuyệt đối không được tin hắn. nếu không, nhất định chúng ta sẽ bị hủy diệt

Niệm Băng lạnh lùng nhìn Minh Vu Tát Phân. Đoàn sương mù bao quanh người hắn mờ nhạt đi rất nhiều. bị Thiên nhãn lĩnh vực công kích làm suy yếu, nên ít nhất ba canh giờ cũng không thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

– Tát Phân, ngươi đừng có hét lên trước mặt ta. Đừng thấy ngươi sống mấy ngàn năm là đã lâu. Ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, lần này trong đám Thần Nhân đến Ngưỡng Quang Đại lục, thì có một người là Thánh Sư. Ngươi nghĩ hắn thấy ngươi, thì sẽ bỏ tha cho ngươi sao?

Tát Phân chấn động cả người. Lần trước Thánh Sư dùng thần niệm thúc dục Thánh Điệu đao thì hắn vừa mới tỉnh lại, thực lực còn chưa kịp khôi phục, suýt nữa bị hơi Thánh điệu đao thần thánh hóa thành bụi bặm. Đối với Thánh Sư, hắn trong lòng luôn sợ hãi. Lúc này nghe Niệm Băng nhắc đến hai chữ đó, vẻ kiêu ngạo bớt đi rất nhiều.

Đúng lúc này, tay phải của Niệm Băng vung lên. Một đạo hào quang màu đen sáng lên. Tà Nguyệt kinh hãi, màn hào quang màu xanh biếc trong nháy mắt biến thành đỏ như máu. Nhưng màn hào quang màu đen kia cũng không công kích về phía hắn, mà là hóa thành một ảo ảnh. Thân ảnh hoàn toàn giống với Niệm Băng, chỉ khác là toàn màu đen mà thôi. Dần dần, bóng đen xảy ra biến hóa, biến thành một người trung niên. Với khuôn mặt cương nghị, toàn thân tràn ngập sát khí vô hình, lạnh lùng nhìn Minh Vu Tát Phân:

– Ngậm lại cái miệng thối của ngươi lại. Nhiều năm như vậy, ngươi không tiến bộ chút nào. Với thực lực của Niệm Băng, căn bản không cần phải nói nhảm với ngươi. Nếu ngươi muốn chết, ta có thể thành toàn cho ngươi

Giọng nói mạnh mẽ tràn ngập sát khí vang lên, làm cho làn sương màu màu xám quanh quanh người Minh Vu Tát Phân lập tức ngừng ba động. Cảm giác sợ hãi còn mạnh hơn khi nghe thấy hai chữ Thánh Sư lúc trước trong nháy mắt tràn ngập toàn thân:

– Đại.. đại ca, là ngươi sao? Thật là ngươi sao? Ngươi không chết, ngươi không chết? Hình người hư ảo do làn sương mù màu xám quỳ rạp trước mặt bóng người màu đen đi, không ngừng run rẩy.

Trong mắt Tà Nguyệt tràn ngập vẻ kinh ngạc. hắn đương nhiên biết trên thế giới này chỉ có một người được Minh Vu Tát Phân gọi là đại ca. Đó chính là người đứng đầu Bát Đại Thiên vương của thế giới hắc ám lúc trước. Hắc Vũ Hoàng từng một mình đánh thắng Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư. Sát khí lạnh như băng, ánh mắt thâm thúy đó khiến cho Tà Nguyệt rất kinh ngạc. Hắc Vũ Hoàng sao lại ở đây. Nhìn bộ dạng, dường như đã không còn thật thể.

Hắc quang lóe lên trong tay, Phệ Ma Đao nhảy vào trong tay Hắc Vũ Hoàng, nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, hắn lạnh lùng nói:

– Tát Phân, ngươi đứng lên đi. Nể mặt ngươi từng là huynh đệ của ta, ta sẽ không làm gì với ngươi. Tuy nhiên, ngươi phải ngậm cái miệng của mình lại. Bây giờ Niệm Băng có thể nói là chủ nhân của ta. Nếu ngươi dám lại có lời nhục mạ, vậy đừng trách ta không niệm tình huynh đệ năm đó.

Phệ Ma Đao chợt bắn ra, một cỗ hấp lực cường đại bao phủ trên người Minh Vu Tát Phân. Tát Phân kêu thảm một tiếng, một cỗ hào quang màu đỏ sậm, từ trong cơ thể bắn ra ngoài rồi biến mất.

Hắc Vũ Hoàng liếc nhìn Tà Nguyệt:

– Ma Chú thật bá đạo. Xem ra huynh đệ của ta không thật tình thần phục ngươi. Tà Nguyệt, trong mắt ta, ngươi chỉ là một tên hậu bối. Ta lấy danh nghĩa Hắc Vũ Hoàng nói cho ngươi, tất cả những lời của Niệm Băng nói, không có một câu nào là nói dối. Quyết định thế nào là do ngươi. Hợp tác, thì phải dùng thực lực của mình

Một đao đó của hắn, đã trừ bỏ Ma Chú mà lúc trước Tà Nguyệt thu phục Minh Vu Tát Phân. Minh Vu Tát Phân đã không còn bị Tà Nguyệt khống chế nữa. Mà tất cả những điều này, Niệm Băng đã có kế hoạch từ trước. Quả thật, những lời mà Niệm Băng vừa nói, Niệm Băng cũng không có một câu nói dối nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.