Đọc truyện Băng Hỏa Ma Trù – Chương 414: Bí mật của Băng tuyết nữ thần tế tự
Băng Linh liếc mắt nhìn hắn nói:
-Thế nào? Chàng hâm mộ lắm sao? Có phải cũng muốn thử không?
Dung Thiên sắc mặt biến đổi, đại nghĩa lẫm nhiên nói:
– Dung Thiên ta cả đời chỉ có một mình Băng Linh thôi, cho dù cô nương có xinh đẹp cỡ nào, cũng không thể so với lão bà của ta.
Vẻ mặt của ông rõ ràng là giả vờ. Nhưng Băng Linh lại tựa hồ tin tưởng, vẻ bất mãn trên mặt nhất thời biến mất, ôn nhu cười, Dung Thiên cũng cười lại, tất cả đều không nói gì. Thấy cha mẹ âu yếm như thế, Niệm Băng trong lòng càng thêm ấm áp:
– Mẹ, chuyện cưới hỏi cũng không vội, trước tiên hãy nói cho con Băng tuyết thần tế tự rôt cuộc là thế nào? Sao lại kỳ quái như vậy, đó không phải là sư phụ của mẹ sao? Sao lại trở thành sư tỷ của mẹ. Chẳng lẽ là con đã nghe lầm? Nhưng mà, con đã nghe mẹ gọi mấy tiếng sư tỷ rồi.
Băng Linh thở dài một tiếng, nói:
– Con không nghe lầm, đó chính là sư tỷ của mẹ. Con không phải đã hỏi trong Băng thần tháp có người gọi là Băng Khiết hay không sao? Trong tháp quả thật có, Băng Khiết chính là sư tỷ của mẹ. Người đã nói cho con chính bản thân mình đã chết, chính là Băng Khiết trước kia đã chết, mà Băng Khiết hiện tại đã được tái sinh.
Niệm Băng toàn thân chấn động, nhất thời ngây dại, miệng mở rộng nói không nên lời. Không thể nào, Băng tuyết nữ thần tế tự lại chính là người mà sư phụ Quỷ Trù Tra Cực của mình yêu, cái này, cái này thật có chút hoang đường. Nhưng hắn nghĩ lại vào thời điểm cuối cùng khi mình cùng Băng tuyết nữ thần tế tự quyết chiến, Băng tuyết nữ thần tế tự đột nhiên biến thành hình dáng ma pháp sư Băng hỏa đồng nguyên, nhất thời cũng tin vài phần.
Băng Linh tiếp tục nói:
– Không sai, người chính là sư tỷ của mẹ. Thật ra, trong ấn tượng của mẹ Băng tuyết nữ thần tế tự sớm đã chết, đó chính là sư phụ của mẹ. Mười mấy năm trước, khi sư phụ đem mẹ về Băng thần tháp, bởi vì tâm tình bị ảnh hưởng, tu luyện quá gấp, nên đã bị tẩu hỏa nhập ma. Lúc ấy, mẹ thực có chút hối hận, nguyên nhân đều bởi vì mẹ, sư phụ mới có thể biến thành như vậy. Trong Băng thần tháp, đệ tử đích truyền của sư phụ có hai người, một là mẹ, một người khác chính là sư tỷ của mẹ, Băng Khiết. Cũng chính là Băng tuyết nữ thần tế tự mà con đã thấy. Sư phụ sau khi tẩu hỏa nhập ma, đã cố gắng ngăn chặn thương thế của mình không cho phát tác, người cũng thực không quá trách phạt mẹ, thậm chí còn nguyện ý đem vị trí Tháp chủ Băng thần tháp truyền lại cho mẹ, quyết định cử hành điển lễ. Trước mắt các đệ tử của bổn tháp, đem vị trí tháp chủ giao lại cho mẹ. Nhưng vào ngày đó, con cùng phụ thân của con lại đến đây, nhìn thấy các người, mẹ làm sao còn có tâm tình làm Tháp chủ Băng thần tháp. Bởi vì sợ các người bị thương tổn, sau đó mẹ đem khối Băng tuyết nữ thần chi thạch kia cho con. Sau khi con đi rồi, mẹ cùng phụ thân của con đã bị sư phụ tâm tro ý lạnh phong ấn lại. Lúc ấy, sư phụ đã áp chế không được tẩu hỏa nhập ma bị năng lượng phản phệ, Băng thần tháp là tâm huyết kết tinh của cả đời người, phải tìm người để kế thừa. Mà người này, cũng chính là sư tỷ của mẹ.
Nói tới đây, Băng Linh dừng một chút, rồi tiếp tục nói:
– Cũng khó trách người trong tháp không biết sư tỷ của mẹ tồn tại. Sư tỷ nhập môn tuy sớm hơn mẹ. Nhưng thiên tư của nàng lại không bằng mẹ, hơn nữa, thể chất của nàng rất quái dị, là Băng hỏa đồng nguyên chi thể. Niệm Băng, điểm này, con giống với người. Lúc trước sư phụ chính là thấy thân thể của nàng có tính chất đặc thù mới thu nàng làm đồ đệ. Sư tỷ tuy tu luyện khắc khổ, nhưng ngộ tính thủy chung vẫn còn kém, làm cho sư phụ thực không hài lòng. Cho nên, mới không có ý đem ngôi vị Tháp chủ truyền cho nàng. Sau đó, sư tỷ trong một lần về nhà lại đột nhiên biến mất, khi đó, mẹ cũng không biết vẫn ở trong tháp. Sư tỷ biến mất trong một thời gian rất lâu. Khi nàng trở lại Băng thần tháp, thì cả người đã thay đổi, trở nên dị thường trầm mặc. Thường xuyên trốn ở một góc mà khóc, mẹ cùng sư tỷ cảm tình rất tốt. Tuy sư phụ đối với sư tỷ bộ dáng cực kỳ bất mãn, trừng phạt bắt nàng bế quan, cho tới khi đạt tới cảnh giới ma đạo sư, thì không cho phép rời khỏi nơi bế quan một bước nào. Nhưng mẹ được sự sủng ái của sư phụ, cũng có thể thường xuyên thăm nàng. Cũng là vì nguyên nhân này, đại đa số đệ tử trong tháp chỉ biết là sư phụ có một đệ tử đích truyền là mẹ mà thôi, chỉ có vài vị sư tỷ lâu năm hơn, mới biết được sự tồn tại của Băng Khiết sư tỷ. Có một ngày, mẹ tìm được cơ hội lén vào nơi sư phụ bế quan, đến lúc đó, mẹ mới biết được trên người sư tỷ đã xảy ra chuyện gì. Thì ra, thời điểm mà sư tỷ về thăm nhà, đã phát hiện phụ thân của mình đã sắp chết, sư tỷ thuở nhỏ mất mẹ, chính là do phụ thân nuôi dưỡng lớn lên, đối với nàng mà nói, phụ thân chính là người quan trọng nhất, phụ thân của nàng chết đi, nhất thời làm cho tâm tình của sư tỷ xuất hiện sự thay đổi rất lớn. Phụ thân của nàng vốn là một đầu bếp, bởi vì sau khi cùng một vị đầu bếp phi thường nổi danh tại Trù thần đại tái tỷ thí bởi vì tâm tình uất ức mà chết. Lúc ấy, phụ thân của nàng chết không thể nhắm mắt, đến chết cũng muốn đánh bại tên đầu bếp kia, vì thế, sư tỷ đã thề, nhất định phải dùng trù nghệ đánh bại hung thủ đã hại chết phụ thân, làm cho hắn thanh danh mất sạch. Cũng bởi vì chuyện này, sư tỷ mới mất tích trong khoảng thời gian đó. Nàng đã bái một vị bạn tốt của phụ thân khi còn sống làm thầy, học tập trù nghệ một thời gian, sau đó, không biết nàng đã dùng phương pháp gì, đã thực sự chiến thắng cừu nhân kia, hơn nữa đã bức vị đầu bếp kia tự cắt gân tay, rời khỏi giới trù nghệ. Thật đáng buồn chính là, trong quá trình nàng tiếp xúc với người đầu bếp kia, thì đã nảy sinh cảm tình với người nọ. Cũng bởi vì như thế, mà sư tỷ đã rất đau khổ. Người của nàng tuy đã trở lại, nhưng lòng của nàng sớm đã tan nát. Nàng rất rõ ràng, người đầu bếp mà nàng yêu kia thủy chung đều muốn trù nghệ đạt tới vị trí đệ nhất, mà nàng lại huỷ đi điều đó, hai người làm sao có thể ở cùng một chỗ đây? Cho nên, tất cả đều đã xong, tất cả đều biến thành bọt nước. Sư tỷ chỉ có thể trở về, trong bế quan yên lặng thừa nhận sự tra tấn trong tâm linh của mình. Nàng là một người phi thường đáng thương.
Niệm Băng cười khổ nói:
– Sư phụ mà nàng ta bái kia, sợ chính là Hữu đà trù thần danh xưng là Tử Tu. Mẹ, con biết người mà sư tỷ của mẹ yêu là ai, chính là sư phụ của con. Trong giới trù nghệ có danh xưng là Quỷ Trù Tra Cực. Sau đó thì sao?
Băng Linh giật mình sau khi nhìn Niệm Băng, mới nói:
– Sư tỷ một mực bế quan, ngoại trừ để mặc bản thân thừa nhận thống khổ ra, cũng chỉ có tu luyện ma pháp. Mấy năm sau, mẹ rời Băng thần tháp ra ngoài thì gặp phụ thân của con, sau đó thì có con. Khi bản thân đã có người yêu thương, mẹ mới càng khắc sâu sự bi thương trong lòng của sư tỷ. Sau đó phụ tử hai người đến tìm mẹ, sư phụ đối với mẹ cực kỳ thất vọng, dưới vạn phần bất đắc dĩ, người đã thả sư tỷ đã tu luyện đến cảnh giới ma đạo sư ra. Mà mẹ cùng với phụ thân của con, bị phong ấn ở trong tử quan nơi mà sư tỷ tu luyện kia. Không lâu sau, sư tỷ đến gặp mẹ, tỷ nói cho mẹ biết, sư phụ đã chết, hơn nữa đem ngôi vị Băng tuyết nữ thần tế tự truyền cho tỷ ấy. Nhưng bởi vì sư tỷ cũng chưa từng xuất hiện tại Băng thần tháp, có thể nói là không có uy tín gì. Bởi vậy, sư phụ lênh cho tỷ dùng ma pháp thay đổi tướng mạo của mình, biến thành hình dáng của sư phụ, tiếp tục huy hoàng của Băng tuyết nữ thần tế tự. Sư phụ trước khi lâm chung, cũng dùng phương pháp đặc thù đem ma pháp lực truyền cho sư tỷ, khiến nàng nhảy vọt trở thành thần Hàng sư mới, thực sự mở ra hai khiếu huyệt. Sư phụ khi lâm tử đã dặn bảo sư tỷ, không được thả mẹ và phụ thân của con ra ngoài, trừ phi có một ngày thực lực của mẹ có thể mạnh hơn sư tỷ. Sư tỷ không dám trái mệnh lệnh của sư phụ, đồng thời, tỷ cũng sợ người của Dung gia đuổi giết chúng ta, cho nên, mới giam chúng ta ở lại nơi đây. Đứa nhỏ, hiện tại con cũng nên hiểu, thật ra, sư tỷ tuyệt đối sẽ không gây thương tổn cho mẹ cùng phụ thân của con.
Lam Thần a một tiếng, nói:
– Sư tỷ, không, mẹ, ý của mẹ là, truyền thụ ma pháp cho con thực không phải là sư phụ, mà là Băng Khiết sư tỷ sao? Nhưng con thực sự không cảm giác được tỷ ấy cùng với sư phụ có gì khác nhau!.
Băng Linh mỉm cười nói:
– Đứa nhỏ ngốc, khi đó con còn nhỏ. Đại khái cũng chỉ mới mười tuổi. Băng Khiết sư tỷ cũng đã thay thế vị trí của sư phụ, tỷ ấy đối với sư phụ rất quen thuộc, cùng với thực lực ma pháp như vậy, làm sao con có thể phát hiện được? Con ngày càng lớn lên, đã thích ứng với khí tức của sư tỷ, tự nhiên sẽ không phát sinh ra điều gì. Thật ra, con cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính gặp qua Băng Khiết sư tỷ. Hiện tại tỷ đã đi rồi, nếu ta đoán đúng, tỷ ấy đi tìm người mà mình yêu. Hy vọng tỷ có thể tìm được, nếu người kia có thể tha thứ cho sư tỷ, có lẽ, nửa đời sau này của sư tỷ sẽ trở nên khoái hoạt hơn, đó mới là điều mà mẹ mong muốn nhất. Mẹ chúc phúc cho tỷ ấy.
Niệm Băng cười khổ nói:
– Mẹ, điều này chỉ sợ sẽ không thực hiện được. Bởi vì, lão sư của con đã chết rồi.
Băng Linh toàn thân chấn động, thất thanh hỏi:
– Cái gì? Con nói người kia thực đã chết sao?
Niệm Băng gật đầu, nói:
– Từ vài năm trước, vào lúc con rời khỏi Đào Hoa lâm, sư phụ thực đã chết. Có lẽ, sư tỷ của mẹ còn không biết, sư phụ thật ra lâu nay vẫn sống tại Đào Hoa lâm cách đó không xa. Có lẽ, sư phụ vẫn hy vọng có thể nhìn thấy sư tỷ của mẹ. Nhưng trong Băng thần tháp này, ngoài trù nghệ của sư phụ ra thì cũng không có thực lực gì khác, làm sao có thể tới được nơi này?
Băng Linh có chút thất thần nhìn Niệm Băng:
– Chết, hắn đã chết. Nếu sư tỷ biết chỉ sợ…
Niệm Băng thở dài một tiếng, nói:
– Có lẽ, cái này cũng là nhân quả mà thôi. Lúc trước, sư phụ của con tuy đánh bại phụ thân của nàng ta, nhưng ở trận đấu sau đó, nàng cũng không nên có tâm trả thù, càng không nên hủy đi cặp xảo thủ đoạt cả tạo hóa thiên địa của sư phụ. Sai là sai, cho dù sư phụ của con còn sống, trong lòng cũng không thể dễ dàng tiêu biến chuyện này được. Sự tình cũng đã là quá khứ, sư phụ của con cũng đã chết. Mẹ cũng đừng lo lắng, tất cả cứ để tự nhiên mà phát triển đi. Lúc trước, nếu không có sư phụ, chỉ sợ con sớm đã chết. Mọi người không phải muốn nghe chuyện xưa của con sao, con sẽ kể cho mọi người nghe.
Niệm Băng kể chuyện từ sáng đến tận tối, hắn tận lực che dấu đi những tình huống nguy hiểm mà mình đã gặp, đem những gì mà mình trải qua nói qua một lần. Khi Dung Thiên biết Niệm Băng đã được Dung thân vương cho phép trở lại Dung gia, thì ánh mắt của ông đã ươn ướt. Tựa như Băng Linh thủy chung vẫn cho rằng bản thân là đệ tử của Băng thần tháp, thì hắn cho đến nay vẫn cho mình là một phần tử của Dung gia.
Trong suốt thời gian một ngày, Niệm Băng phát hiện, hôm nay tựa hồ đặc biệt qua mau, tuy nhiên bởi vì Băng Khiết làm cho hắn nhớ tới sư phụ đã mất, nhưng hắn bởi vì gặp được cha mẹ mà cảm thụ cảm giác hạnh phúc. Trước mặt cha mẹ, bản thân cũng không cần kiên cường, trước mặt cha mẹ bản thân thủy chung có thể là một đứa nhỏ. Tây kinh huyệt sau một ngày nghỉ ngơi đã dần dần phát huy ra tiềm năng, tiên thiên khí tự hành làm dịu đi, không ngừng khôi phục cơ năng của thân thể Niệm Băng, vết thương của hắn khi gặp Băng tuyết nữ thần tế tự Băng Khiết đã nhẹ đi, dưới tác dụng của tiên thiên khí, tuy thực lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng thương thế đã chuyển biến tốt hẳn lên. Càng huống chi hắn còn có Quang hệ ma pháp, khôi phục trạng thái tốt nhất chỉ là vấn đề thời gian. Lúc này, Niệm Băng đã nói tới chuyện tại Thần chi đại lục cùng Tích Lỗ. Nghe xong sự miêu tả của Niệm Băng đối với Thần chi đại lục, Dung Thiên cùng Băng Linh sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng rất nhiều, Dung Thiên nói:
– Niệm Băng, chuyện này con đã nói qua với gia gia chưa?
Niệm Băng gật đầu, đáp:
– Con đã nói qua. Gia gia cũng không có ý kiến gì, để cho con tự xử lý. Hơn nữa, hiện tại đối với Thần chi đại lục con cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, cũng không thể đưa ra kết luận gì. Cha thấy con nên làm thế nào đây? giúp Di Thất đại lục trở lại, hay là ngăn cản Di Thất đại lục trở về?
Vào thời điểm nói những lời này, hắn đặc biệt liếc nhìn Tích Lỗ, Tích Lỗ trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ ở một bên lẳng lặng nghe. Dung Thiên đang suy tư, Niệm Băng bản thân cũng tự hỏi, hiện tại cha mẹ đã cứu ra, chuyện tại Phượng tộc cũng đã giải quyết, tiếp đó, vấn đề đối với hắn quan trọng nhất, chính là đối mặt với ngày chí âm sắp đến. Nếu bản thân lựa chọn ngăn cản Di Thất đại lục trở về, thì quá nhẹ nhàng. Với thực lực của những cao thủ của Thần chi đại lục cùng thất long vương. Vu yêu Tà Nguyệt kia cơ hồ không có một chút cơ hội, nhưng hắn thật sự không muốn cùng với các thần nhân này. Tuy Niệm Băng hiện tại không biết các thần nhân khác ở nơi nào, nhưng hắn có thể khẳng định, mấy thần nhân này nhất định đã tạo ra cho Ngưỡng Quang đại lục không ít phiền toái. Thực không hy vọng Thần chi đại lục tiếp tục bảo trì tình trạng này. Nếu không, mấy thần nhân này chỉ cần một hồi đến Thần chi đại lục, tình hình của Ngưỡng quang đại lục tất nhiên sẽ rơi vào tay họ, khi đó, ai có thể cam đoan các thần nhân này sẽ không gây phiền toái lớn cho đại lục? Bọn họ có thể mang đến điều gì? Mang đến cái gì? Niệm Băng có thể nghĩ đến, chỉ có hai chữ tai nạn.
Thần chi đại lục uy hiếp cũng rất lớn, nhưng Niệm Băng cũng không thể không nghĩ đến Di Thất đại lục. Ước chừng đã qua hàng vạn năm, có trời mới biết Di thất đại lục đã phát sinh ra biến hóa gì, nếu người của Di Thất đại lục nhân cũng trở nên như Thần chi đại lục, một khi bọn họ đến, chỉ sợ mức độ phá hoại so với Thần chi đại lục sẽ không nhỏ hơn, thậm chí có thể mang đến phiền toái còn lớn hơn nữa. Hơn nữa làm Niệm Băng đau đầu chính là truyền thuyết kia, ai sử dụng Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình triệu hoán trở về Di thất đại lục, sẽ trở thành chủ nhân Di thất đại lục. Nếu tên gia hỏa Tà Nguyệt kia trở thành người đứng đầu Di thất đại lục, như vậy, chỉ sợ kiếp nạn của Ngưỡng quang đại lục cũng đã đến. Nghĩ vậy, Niệm Băng trong lòng liền trở nên càng thêm rối loạn. Băng Vân đứng ở sau lưng Niệm Băn, tay của nàng thủy chung vẫn đặt ở trên vai Niệm Băng, tiên thiên khí thuần khiết không ngừng trợ giúp Niệm Băng khôi phục thương thế trên người, tuy tiên thiên khí của nàng không đủ cường đại, nhưng không ngừng truyền qua cũng đề cao tốc độ khôi phục của Niệm Băng.
Tích Lỗ đột nhiên mở miệng:
– Niệm Băng, ngươi không cần vì ta mà cảm thấy khó xử. Cứ làm chuyện mà ngươi muốn làm đi. Thân là người của Di thất đại lục, ta chỉ biết vì Di thất đại lục mà cố gắng, cho dù chúng ta đứng ở lập trường đối lập, ta cũng tuyệt sẽ không làm khó ngươi. Chúng ta thủy chung vẫn là huynh đệ. Vì lý tưởng mà chiến đấu, đó luôn luôn là truyền thống của ải nhân chúng ta.
Niệm Băng cười khổ nói:
– Hiện tại làm ta khó xử nhất, chính là bản thân không biết nên lựa chọn quyết định nào là chính xác. Ta cũng không biết nên làm thế nào. Nhưng trước mắt, Thần chi đại lục khẳng định là không dễ đối phó, rất có thể mang đến nguy cơ. Mà theo lịch sử của Di thất đại lục ghi lại, bọn họ chính là hy vọng có thể tìm được tự do. Vượt xa danh tiếng của Thần chi đại lục càng tốt. Tuy ta biết phần lớn tư liệu ghi lại lịch sử Di thất đại lục, nhưng lời nói lúc trước của Long thần đại nhân ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Càng huống chi, ngươi cũng biết, tại Thần chi đại lục còn có ba Thực thần đáng sợ kia. Cho dù đại lục đã trở nên cường đại hơn so với trước kia, bọn họ cũng không thể kháng cự lại ba Thực thần đó. Ta cùng Trật tự chi thần đã đánh qua một lần, với sự hiểu biết của ta, tên gia hỏa đó so với thần nhân bình thường cũng không có chỗ nào để đi, có sự tồn tại cường đại như hắn, dĩ nhiên là muốn đánh lén ta. Ta càng có khuynh hướng muốn Di thất đại lục quay lại. Có lẽ, chỉ có đem thủy tiên giảo hỗn, mới có thể làm cho Ngưỡng quang đại lục có bảo chứng cho việc hòa bình. Đến lúc đó Thần chi đại lục khẳng định cũng sẽ chú ý đến Di thất đại lục, nhưng nếu ta muốn làm như vậy, chính là giúp cho tên gia hỏa Tà Nguyệt kia, sự tồn tại của tà ác đó nếu thống trị Di thất đại lục, đối với bản thân đại lục cũng chính là một tai nạn. Càng huống chi, ta cũng không muốn là địch với Tích Lỗ đại ca, đồng thời, ta cũng càng không muốn là địch của Thất long vương!. – .
Nghe Niệm Băng nói tới đây, Dung Thiên ánh mắt đột nhiên sáng lên:
– Niệm Băng, ta có biện pháp.
Niệm Băng trong lòng vui vẻ, bất luận là ai đối với phụ thân của mình vĩnh viễn đều sùng bái, Niệm Băng cũng không ngoại lệ, tuy hắn hiện tại đã có thực lực cường đại, nhưng Dung Thiên ở trong lòng hắn vẫn có địa vị cực cao:
– Biện pháp gì, cha nói mau đi.
Dung Thiên cười khổ nói:
– Thật ra, đây cũng không phải là biện pháp gì. Sau khi nghe con nói, cha giúp con phân tích một chút, hiện tại con đối với Thần chi đại lục ấn tượng rất không tốt, sợ bọn họ tạo thành uy hiếp đối với Ngưỡng quang đại lục chúng ta. Nhưng đối với Di thất đại lục, con cũng sợ Vu yêu kia thống trị Di thất đại lục, không chỉ tạo cho Ngưỡng quang đại lục chúng ta sự uy hiếp, mà ngay cả bản thân người dân tại Di thất đại lục cũng gặp phải phiền toái như vậy. Một khi đã như vậy, hiện tại vẫn có sẵn một biện pháp trước mắt. Con thực chán ghét tên gia hỏa tà ác này, cảm giác ấy của con thực đúng, tuyệt không thể để cho bọn họ thống trị Di thất đại lục. Nhưng hiện tại sự uy hiếp của Thần chi đại lục càng thêm rõ ràng. Một khi đã như vậy, chúng ta có thể tưởng tượng, truyền thuyết mà con lo lắng nhất của Di thất đại lục địa về bảy cái bình trớ chú kia. Như vậy, chúng ta mặc kệ truyền thuyết này là thật hay giả, có thể chuẩn bị trước, để truyền thuyết này không mang đến nguy cơ.
Niệm Băng đã có chút hiểu được ý của phụ thân, do dự một chút, nói:
– Có phải cha muốn nói…
Dung Thiên mỉm cười vuốt cằm, nói:
– Không sai, một khi Tà Nguyệt có thể nhân Di thất đại lục trở về mà quay lại, như vậy, con vì cái gì mà không thể? Nếu cuối cùng đối tượng mà Di thất đại lục thần phục là con, con trở thành người thống trị mới của Di thất đại lục, như vậy, có vấn đề gì mà không giải quyết được? Bất luận là cùng đối kháng với Thần chi đại lục, hay là để cho Di thất đại lục không gây bất cứ tổn hại gì với Ngưỡng Quang đại lục, đều không phải là vấn đề.
Nghe xong lời của Dung Thiên, ánh mắt của Tích Lỗ sáng lên:
– Đúng, Niệm Băng, bá phụ nói rất hay. Ta sao lại không nghĩ tới. Nếu ngươi có thể trở thành chủ nhân mới của Di thất đại lục, thì chúng ta còn gì phải lo lắng? Thật tốt quá, đây thật sự là một chủ ý tuyệt vời!
Niệm Băng cười khổ nói:
– Ta cũng không muốn trở thành người đứng đầu đại lục gì cả. Tích Lỗ đại ca, người vốn là người của Di thất đại lục, đề nghị của cha ta cũng thấy phi thường thích hợp, người đứng đầu Di thất đại lục kia, không bằng do người làm là tốt nhất.
Tích Lỗ hoảng sợ, liên tục hoa tay nói:
– Không, ta tuyệt đối không được. Ta chỉ biết đánh đánh giết giết, nhắc tới mưu trí, một trăm ta cũng so không bằng một mình ngươi. Hơn nữa, trong tộc chúng ta có ghi lại, Di thất đại lục tuy các chủng tộc phi thường đoàn kết. Nhưng người thống trị Di thất đại lục thủy chung đều là nhân loại. Cũng không phải bởi vì kì thị chủng tộc, mà là bởi vì nhân loại cho đến nay vẫn là chủng tộc thông minh nhất, ngươi cũng đừng tránh né, nếu giải quyết như vậy mà nói, sẽ rất tốt, cho nên Thất long vương bên kia, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác. Ta thấy, Long tộc đối với Thần chi đại lục cũng không có gì hảo cảm, bọn họ chưa chắc sẽ đứng về phía thần nhân.
Niệm Băng không có cự tuyệt đề nghị của Tích Lỗ, hắn biết, hiện tại thực không phải là thời điểm nhường qua lại, ngẫm nghĩ nói:
– Biện pháp này của cha tuy cũng được, nhưng cũng có rất nhiều vấn đề xảy ra. Đầu tiên, lấy Mặc áo đạt tư phong ấn chi bình như thế nào triệu hoán, chúng ta cũng không biết. Muốn tại thời điểm cuối cùng cướp lấy quyền khống chế Di thất đại lục, chúng ta cũng phải cố mà làm. Tà Nguyệt cũng không phải là dễ đối phó, với sự giảo hoạt của hắn, chúng ta chưa chắc có thể thành công. Tiếp theo, Di thất đại lục một khi thực xuất hiện, sẽ tương đương với việc chủ động hướng tới Thần chi đại lục khiêu khích, Thần chi đại lục vốn đang tự phong bế nhất định sẽ trước tiên mở ra phong ấn, hướng tới Di thất đại lục phát động tiến công, vào thời điểm đó, chiến tranh sẽ không thể tránh khỏi. Tuy ta cũng không phải là người của Di thất đại lục, nhưng cũng không muốn thấy Di thất đại lục sinh linh đồ thán!
Dung Thiên nói:
– Hài tử, ta hiểu ý của con. Nhưng con không cảm thấy bản thân có chút trốn tránh sao? Cái gì đến cuối cùng cũng sẽ đến. Cho dù Di thất đại lục không có xuất hiện. Với tình hình của Thần chi đại lục, một ngày nào đó, bọn họ rời khỏi địa ngục kia mà tiến về phía chúng ta. Một khi đã như vậy, chúng ta không phải là mất đi thế chủ động sao? Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể nắm lấy quyền chủ động trong tay. Cho nên vấn đề mà con nói trước đó, chúng ta có thể cẩn thận lập kế hoạch. Đen khả năng lớn nhất mà hoàn thành.
Nghe xong lời phụ thân nói, Niệm Băng kiên định gật đầu, hắn phát hiện, có phụ thân bên cạnh cảm giác thật tốt, lời phụ thân nói bản thân không cần hoài nghi, lúc trước đối với Dung thân vương. Niệm Băng còn phải cẩn thận, nhưng đối với phụ thân của mình, còn có gì mà không tin nữa đây?
– Được, một khi đã như vậy, chúng ta cứ tạm thời định như vậy đi. Còn khoảng ba tháng nữa sẽ đến ngày chí âm, trong khoảng thời gian này, ta cần chuẩn bị một chút, tuy thần nhân so với người thường thực lực khác nhau nhiều, nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của chúng ta. Còn có rất nhiều thứ có thể lợi dụng được.
Băng Linh mỉm cười nói:
– Hài tử, mẹ cùng cha của con đều không nghĩ tới, mười năm nay, kinh nghiệm của con thật phong phú, thời gian của chúng ta bên nhau thật quá ngắn, cha mẹ thủy chung vẫn chưa làm tròn được trách nhiệm. Bất luận con có quyết định gì, cha và mẹ đều đứng về phía con. Mười năm nay, tuy cha mẹ bị phong ấn, nhưng chúng ta cũng không một ngày đình chỉ tu luyện ma pháp. Sư phụ năm đó tuy đã chết, tuy đối với mẹ thực thất vọng, nhưng người trước khi chết, lại bảo sư tỷ đem ma pháp tâm đắc của bản thân nhiều năm tu luyện cấp cho chúng ta. Hiện tại, mẹ đã đạt tới thực lực băng hệ thần hàng sư, cha của con bởi vì hoàn cảnh nơi đây, tăng tiến tuy có chậm, nhưng cũng đã là hỏa hệ ma đạo sư, vào bất cứ lúc nào con cần, cha mẹ cũng sẽ là trợ thủ của con.
Niệm Băng ánh mắt có chút ươn ướt, nhìn nụ cười hiền lành của meh, hắn âm thầm nói với chính mình, lần này bất luận kết quả thế nào, cũng nhất định không thể để cha mẹ tham dự vào. Bởi vì hắn không hy vọng cha mẹ mới vất vả từ trong bể khổ thoát ra lại bị thương tổn gì. Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện của Niệm Băng cũng không có thể hiện ra, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lam Thần mỉm cười nói:
– Niệm Băng, chúng ta cũng đã tán gẫu một ngày, tất cả mọi người cũng mệt rồi, chàng còn cần chữa thương, ta trước tìm gì ăn đã, sau đó mọi người sớm nghỉ ngơi thôi.
Vừa nghe đến chữ ăn này. Niệm Băng nhanh chóng nói:
– Để đó cho con. Cha mẹ, mọi người biết không? Lúc trước con đi theo sư phụ học trù nghệ, lúc nào cũng nghĩ nếu có thể tự tay làm một bữa cơm cho mọi người ăn, đó chính là việc tuyệt vời nhất! Nhưng cho đến này vẫn chưa thực hiện được, mỗi khi nghĩ vậy, trong lòng con phi thường khó chịu. Hôm nay con nhất định muốn mọi người thưởng thức một chút thức ăn do chính tay con làm.
Băng Linh có chút lo lắng nói:
– Hài tử ngốc, chúng ta ăn cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần con bình an, chính là điều chúng ta vui mừng nhất. Nghe mẹ đi, hôm nay con không cần làm gì cả, con nghĩ rằng thực lực của mẹ và sư tỷ là nói đùa sao? Mẹ mấy năm nay tuy thực cố gắng, nhưng mẹ biết, đối với sư tỷ kế thừa năng lực của sư phụ, mẹ còn có chênh lệch không nhỏ. Con cùng tỷ ấy đại chiến một hồi, lại đến lúc này vẫn chưa nghỉ ngơi, thân thể sẽ chịu không nổi. Được rồi, nghe mẹ đi, hôm nay con cứ nghỉ ngơi, về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội nấu cho chúng ta ăn mà.
Niệm Băng tuy có chút thất vọng, nhưng hắn cũng sẽ không cự tuyệt lời mẫu thân, chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Dung Thiên, Dung Thiên ha hả cười nói:
– Đừng nhìn ta. Chẳng lẻ con không biết mẹ hiện tại đường đường là Băng tuyết nữ thần tế tự đại nhân sao? Chính là chủ của nhà chúng ta”.
Băng Linh mặt đỏ lên, nói:
– Đáng ghét, chàng cứ giễu cợt ta. Được rồi, Thần Thần, con bảo đệ tử bổn tháp lấy chút đô ăn đi. Ài, từ ngày mai bắt đầu, xem ra, ta cũng phải bận rộn đây.
Mặc dù mới tiếp nhận vị trí Băng tuyết nữ thần tế tự này, thực cũng không phải là chuyện đơn giản, nàng cũng phải làm nhiều chuyện. Muốn điều động các ma pháp sư cũng phải là người có thực lực cường đại, muốn làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lam Thần rời khỏi phòng, Băng Linh kéo Niệm Băng ra một bên, dùng ma pháp bao phủ mình với con lại, để cho thanh âm không truyền ra ngoài, thấp giọng nói:
– Niệm Băng, con thực đã cùng Thần Thần kết hôn?
Niệm Băng gãi gãi đầu, nói:
– Mẹ à, chúng con cũng không tính là kết hôn rồi, chẳng qua, chúng con quả thật đã ở cùng nhau.
Băng Linh giật mình nói:
-Thì ra là như thế, không trách Thần Thần vẫn còn xử nữ. Niệm Băng, từ nhỏ cha mẹ không ở bên cạnh con, về phương diện nam nữ con có gì không hiểu, có thể đi hỏi cha của con.
Nói tới đây, mặt nàng cũng không khỏi đỏ lên.
Niệm Băng trong lòng tóat mồ hôi:
– Mẹ, mẹ không nhìn sai chứ. Con, con thật ra đã cùng Thần Thần làm chuyện kia rồi, nàng sao lại còn là xử nữ?
Băng Linh phì cười, nói:
– Mẹ nhìn lầm? Về phương diện này mẹ sao có thể nhìn lầm được? Băng thần tháp đối với việc phân biện đồng thân có phương pháp đặc thù của mình. Con xem Thần Thần, trên ánh mắt có một tầng oánh nhuận, …, Mà mẹ nói với con mấy cái này làm gì, dù sao ý của mẹ chính là, nàng vẫn là xử nữ.
Niệm Băng có chút ngây ngốc ra nhìn mẹ, điệu bộ của mẹ không giống nói đùa với mình, nhưng mình cùng Thần Thần đã sớm xảy ra quan hệ, thế này là thế nào đây? Đột nhiên, trong lòng hắn linh quang chợt lóe, nhất thời hiểu được. Mẫu thân nói Băng Linh là xử nữ, chỉ sợ cùng với biến hóa tại Phượng hoàng hỏa sơn có quan hệ, chẳng lẻ bởi vì phượng hoàng trọng sanh, ngay cả thân thể của nàng cũng biến trở lại xử nữ chi thể hoàn mỹ sao? Nghĩ như vậy, Niệm Băng trong lòng không khỏi thắc mắc.
Niệm Băng ở tại Băng thần tháp khoảng nửa tháng, sau đó mới không nỡ mà rời đi. Băng Linh đã trở thành Băng tuyết nữ thần tế tự mới, nàng cùng Dung Thiên tự nhiên không cần đến Phượng tộc, đay cũng là ý tưởng vạn toàn của Niệm Băng, hắn vốn không định trong khoảng thời gian ngắn trở về Phượng tộc. Khi Niệm Băng rời khỏi Băng thần tháp, thì để Lam Thần ở lại, trừ việc bởi vì cần Lam Thần trợ giúp mẫu thân mình xử lý sự vụ Băng thần tháp ra, hắn cũng có vài phần tư tâm. Đương nhiên, mấy cái này hắn khẳng định sẽ không để Lam Thần biết. Mấy ngày này hắn vốn muốn cùng Lam Thần thử xem nàng còn phải là xử nữ hay chưa, chẳng qua, cho đến nay cũng không tìm được cơ hội, bởi vì Băng tuyết nữ thần tế tự lúc này, Băng thần tháp tạm thời lâm vào trong hỗn loạn, Lam Thần mỗi ngày đều cùng Băng Linh tu cải tháp quy của Băng thần tháp, buổi tối khi nghỉ ngơi, thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng, Niệm Băng lại không thể nào nhẫn tâm yêu cầu cái gì?
Gió lạnh thổi qua, cái không khí lạnh lẽo đặc biệt của Băng Nguyệt đế quốc đã cuộn cả phương bắc, mỗi ngõ ngách của đế quốc, đều có thể thấy dấu vết của băng tuyết. Sau khi ăn điểm tâm, Niệm Băng cùng Tích Lỗ liền rời khỏi Băng thần tháp.
Đi trên con đường lớn, Tích Lỗ nói:
– Niệm Băng, ta thật sự hâm mộ ngươi!
Niệm Băng nói:
– Đại ca, người có biết ta vì cái gì mà dùng Trường sinh đao giúp người thay đổi bề ngoài, lại vì cái gì mà thuận lợi như thế sao? Thật ra, ta có thể cảm thụ được, linh hồn của lệnh đường ở bên trong Trường sinh đao, thật ra, người cho tới bây giờ vẫn chưa từng rời khỏi bên cạnh đại ca.