Đọc truyện Băng Hỏa Ma Trù – Chương 405: Thần Nhân chi tử
Tuy nhiên, Tây Luân nghe xong lời Niệm Băng nói, hắn càng hiểu được tầm quan trọng của vị mỹ nữ trong tay đối với tên Ma Pháp sư cường đại trước mặt này, liền thấy được một chút sinh cơ. Tay đang nắm cổ họng Lam Thần nhẹ đi vài phần, lạnh nhạt nói:
– Nha đầu, dùng cánh của ngươi mang ta đi. Nghe được không, nhanh, tiểu tử, nếu ngươi còn dám đuổi theo ta, vậy, ta và nó cùng chết.
Nghe Tây Luân nói, trong lòng Niệm Băng không khỏi bối rối. Nếu để Lam Thần bị hắn mang đi như vậy, chuyện gì xảy ra tiếp theo không cần nói cũng có thể tưởng tượng được. Nhưng nếu bây giờ không đồng ý, chỉ sợ hắn sẽ lập tức giết chết Thần Thần. Lúc Niệm Băng đang do dự không biết nên làm như thế nào, thì hắn đột nhiên thấy được quang điểm màu bạc trên mi tâm Lam Thần, hy vọng lại dấy lên trong lòng. Hắn lập tức nghĩ ra một biện pháp, lạnh lùng nói:
– Được, Tây Luân, ta để Thần Thần mang ngươi đi. Tuy nhiên, ngươi phải đáp ứng ta là không được làm tổn thương nàng. Nếu không cho dù phải truy sát ngươi đến tận Thần Chi đại lục, ta cũng không buông tha cho ngươi.
Lời nói Niệm Băng rất lạnh lùng, hung hăng nhìn Tây Luân, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Nhìn thấy hình dáng này của hắn, Tây Luân lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vẻ phẫn nộ trong mắt Niệm Băng cho thấy sự lựa chọn của hắn là hoàn toàn chính xác. Đáng tiếc, vì lúc này Lam Thần lại ở sau lưng Tây Luân, nên hắn không thấy quang điểm ở Mi tâm Lam Thần đại biểu cho Thiên Nhãn Huyệt đang sáng lên, biến hai mắt Lam Thần thành màu bạc. Hai cánh sau lưng Lam Thần mở ra, bay về phía Tây. Khi Tây Luân đang hưng phấn, tâm thần buông lỏng trong nháy mắt thì hắn đột nhiên cảm giác được Đại Não đau đớn như bị kim châm vậy. Bàn tay đang giữ trên cổ họng và vai Lam Thần nhất thời buông lỏng. Thâ thể Lam Thần lóe lên như ảo ảnh, trong nháy mắt đã bay ra ngoài chục trượng. Nhìn thấy thân thể Tây Luân đang rơi xuống phía dưới, liền bắn ra vô số Băng trùy. Động tác của Niệm Băng còn nhanh hơn Lam Thần một bước. Ngay khi nàng vừa thoát khỏi Tây Luân, mấy bóng đen tràn ngập hủ thực đã bắn ra nhanh như điện, phân giải thân thể đang trong không trung của Tây Luân, từ người Tây Luân tản mát ra một màn hào quang màu xanh biếc. Phốc Phốc bị hòa tan rất nhanh, khi Băng trùy đến nơi thì chỉ bắn trúng một đống chất lỏng màu xanh biếc. Tây Luân đã đạt đến cấp mười ba rốt cuộc đã bị hủy diệt.
Thân hình Niệm Băng lóe lên, ôm chặt lấy Lam Thần, như sợ nàng lập tức biến mất vậy. Lam Thần có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim Niệm Băng đang đập dồn dập, ôm lại hắn. Khoảng khắc ngắn ngủi vừa rồi, đối với bọn họ mà nói như cả một thế kỷ. Thì ra, khi Niệm Băng nhìn thấy Thiên Nhãn Huyệt trên Mi Tâm của Lam Thần, lập tức nhớ đến Tinh thần công kích. Nếu ở tình huống bình thường, Thiên Nhãn Huyệt sơ cấp mà Lam Thần vừa có được nếu phát động tinh thần công kích thì chẳng có tác dụng gì đối với Tây Luân, mà ngược lại còn bị cắn trả. Nhưng bây giờ thì khác, Tây Luân trước sau đã trúng phải công kích toàn lực của Niệm Băng và Tích Lỗ, hắn đã yếu đến cực điểm. Miễn cưỡng dựa vào ý chí muốn sống mới có thể uy hiếp Niệm Băng và Lam Thần. Thiên Nhãn Huyệt sơ cấp của Lam Thần dĩ nhiên còn không có thể thi triển Tinh thần thực thể công kích, nhưng Tinh thần trùng kích lại có thể. Ngay khi Niệm Băng dùng lời lẽ đe dọa Tây Luân, hắn đã thông qua Linh hồn truyền âm nói cho Lam Thần phương pháp Tinh thần lực công kích. Lúc này mới làm cho Lam Thần thoát khỏi sự khống chế của Tây Luân, làm hắn bị hủy diệt bởi Hắc Ám hủ thực Ma pháp cấp chín của Niệm Băng.
Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xanh biếc của Lam Thần, an ủi nói:
– Ngoan, không có việc gì nữa rồi. Không sợ, không sợ. Đều là ta không tốt, không ngăn lại khiến hắn suýt nữa làm hại nàng.
Lam Thần cười một tiếng, nói:
– Không phải ta sợ, mà là chàng sợ. Tên đó thật là lợi hại, chịu hai cấm chú của ta mà vẫn có thể phản kích. Bảo sao chàng không kiêng kị Thần Nhân đến vậy.
Niệm Băng than nhẹ một tiếng:
– Tây Luân chỉ là hàng nhị lưu trong đám Thần Nhân, còn có kẻ mạnh hơn hắn rất nhiều. A, chúng ta mau trở về nhìn xem, Tích Lỗ đại ca lúc trước phát động công kích bị hắn né được đánh vào mặt đất, không biết thế nào rồi.
Vừa nói, hắn vừa vung tay lên, Đao Hồn Hỏa ảnh khôi lỗi bay ra ngoài. Hỏa nguyên tố hòa tan lớp băng trên Hỏa vân khải giáp. Hỏa ảnh Khôi lỗi biến thành thân thể cao tương đương Tây Luân, mặc Hỏa Vân khải giáp vào. Niệm Băng dẫn theo Lam Thần cùng trở lại lưng Áo Tư Tạp, bay nhanh về phía trước. Đồng thời, vì hắn không có dung hợp thân thể với Áo Tư Tạp nên lớp vảy trên người đã biến mất, để lộ thân hình loã thể của mình. Bởi vậy vừa thoát khỏi tiếp xúc với lớp vảy bảo vệ đã mặc một bộ quần áo vào. Lúc này mới để Áo Tư Tạp mang mình và Lam Thần bay trở về.
Khi Niệm Băng và Lam Thần trở lại nơi hắn và Tích Lỗ lúc trước chiến đấu với Tây Luân thì Phượng Nữ, Ngọc Như Yên và Long Linh cũng đã chạy đến. Ngay cả Mộc Tinh cũng đã dẫn theo thủ hạ tiến vào trong. Chỉ thấy Tích Lỗ đang ngồi dưới đất thở hổn hển. Ngoài Tích Lỗ, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt làm sợ đến ngây người. Niệm Băng nhìn thấy một cái Hạp cốc rất lớn. Thông qua Thiên Nhãn Huyệt phán đoán, thì Hạp cốc rộng năm trượng, sâu trên ba trăm trượng, kéo dài mấy ngàn trượng. Hạp cốc không có tro bụi, đen ngòm như một cái miệng rộng lớn đang ngoác ra để cắn nuốt mọi thứ.
Đồ Thần Trảm, Đồ Thần Trảm mà Tích Lỗ thi triển đạt đến uy lực như thế. Chấn động lớn nhất chính là Mộc Tinh. Bởi vì nàng rất thông thuộc địa hình trong này. Nơi đây tuy là một bình nguyên phì nhiêu, nhưng thật ra sâu dưới mặt đất mười trượng, đều là do các loại nham thạch cứng rắn tạo thành. Tích Lỗ đã khôi phục lại hình dáng Ải nhân. Mộc Tinh thực sự không nhìn ra thân phận của hắn, nhưng cảnh tượng này khiến nàng thật sự quá rung động. Đây là điều mà con người có thể đạt được sao? Nàng cảm thấy may mắn. Nếu không có đề nghị của Niệm Băng, Hạp cốc rất lớn này mà xuất hiện trong Phong Lâm thành thủ đô của Lãng Mộc Đế quốc, thì sợ không chỉ khủng hoảng đơn giản thế này đâu. Công kích với cường độ như thế này, mà cũng không thể hủy diệt được Tây Luân, sự đáng sợ của Thần Nhân khắc sâu trong đầu Mộc Tinh. Đối với việc trước kia hợp tác với hổ dữ, nàng không khỏi cảm thấy rất sợ hãi.
Niệm Băng cưỡi Áo Tư Tạp xuất hiện, khiến cho Mộc Tinh và đám thủ hạ của nàng cũng chấn dộng không kém, đó là cái gì? Cự Long màu xám? Đó không phải là thứ mà Địa Long bình thường có thể so sánh, mà là một con Cự Long chân chính. Nhìn thấy Niệm Băng và Lam Thần đang ngồi trên Cự Long từ từ hạ xuống, giống như thiên thần, bọn họ đều há hốc mồm. Dù sao, cảnh tượng trước mặt thật quá sức tưởng tượng.
Ánh sáng màu xám lóe lên, Linh hồn của Áo Tư Tạp đã trở lại trong cơ thể Niệm Băng, mà Niệm Băng đang đứng bên cạnh Tích Lỗ, một đạo Bạch quang hòa nhã bao phủ trên người Tích Lỗ, chữa trị thương thế cho hắn. Đồ Thần Trảm thật cường đại. Niệm Băng mới nhìn thấy Hạp cốc này cũng phải giật mình. Hắn biết, Tây Luân lúc trước trực diện đỡ Đồ Thần trảm nếu không phải bạo phát Tây Kinh Huyệt, thì e là đừng nói đến việc chạy trốn, mà hắn có thể giữ được tính mạng cũng rất khó. Đây cũng là lần đầu tiên Niệm Băng nhìn thấy Tích Lỗ bạo phát ra lực công kích cực mạnh đến vậy. Hắn mơ hồ cảm giác được, công kích cường đại này vượt xa cấp mười ba. Dưới tác dụng của Quang hệ Ma pháp, Tích Lỗ thở dài một hơi, thân thể hơi lay động đứng lên, rung rung người, phủi bụi đất trên người, nói:
– Tên Gia hỏa kia sao rồi?
Niệm Băng trả lời:
– Đã chết rồi. Không ngờ rằng một tên Thần Nhân cấp mười ba có thể mang đến phiền toái lớn đến như vậy cho chúng ta. Thực lực của tên Tây Luân này mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Nếu không phải hắn chỉ muốn bỏ chạy, đông thời bị chúng ta nhiều lần làm bị thương nặng. Thì sợ là cho dù giết được hắn, chúng ta cũng cũng trả một cái giá không hề nhỏ.
Hắn phán đoán không sai, đến cấp bậc của bọn họ, khi chiến đấu thì ý chí chiến đấu trong lòng có tác dụng rất quan trong. Tây Luân vừa xuất hiện đã bị uy áp Tinh thần lực của Niệm Băng làm sợ hãi, nên đánh giá quá cao thực lực của Niệm Băng. Trong lòng sợ hãi, làm cho hắn căn bản không phát huy được toàn bộ thực lực của mình. Cho dù như vậy, hắn còn có thể mang lại phiền toái lớn đến thế cho Niệm Băng và Tích Lỗ. Cuối cùng còn dùng Lam Thần làm con tin suýt chút nữa đã chạy thoát. Qua trận chiến này, Niệm Băng không thể không phán đoán lại thực lực của Thần Nhân.
Tây Luân đã bị diệt, Tích Lỗ bình an, Niệm Băng không khỏi cảm thấy thoải mái. Thân hình khẽ lảo đảo, Lam Thần chạy đến đỡ lấy, Niệm Băng lắc lắc đầu nói:
– Yên tâm, ta không sao đâu. Chỉ tiêu hao sức quá nhiều mà thôi. Tinh nhi, việc nàng yêu cầu ta đã làm. Sau khi trở về phải quản được mấy cái miệng đám thuộc hạ nàng, không được tiết lộ việc đã từng có Thần Nhân xuất hiện tại Lãng Mộc Đế quốc các nàng và những chuyện khác về Thần Nhân.
Mộc Tinh bước lên vài bước đến trước người Niệm Băng, quan tâm hỏi:
– Ca ca, người không có việc gì chứ. Không ngờ rằng cái tên Tây Luân kia lại cường đại như vậy. Mau trở về nghỉ ngơi một lát đi.
Niệm Băng gật đầu nói:
– Tích Lỗ đại ca, Hỏa Vân khải giáp này là vật của tộc các ngươi, bây giờ vật đã về với chủ.
Hỏa Ảnh khôi lỗi đi đến trước mặt Tích Lỗ, hào quang lóe lên biến vào trong cơ thể Niệm Băng. Hỏa Vân khải giáp bị tổn thất một chút hiện lên trước mặt Tích Lỗ. Tích Lỗ vuốt ve bề mặt khải giáp nóng bỏng, mắt hơi ươn ướt. Hắn nhớ đến chuyện tổ tiên mình chế tạo mười hai Thần khí này. Giờ có được Thần Giáp, càng chứng minh truyền thuyết là thật. Liếc nhìn Niệm Băng một cái thật sâu, huynh đệ không cần nói chữ cảm ơn. Hắn vung tay lên, Tinh thạch trên Ải Thần khải giáp trước ngực sáng lên, thu Hỏa Vân khải giáp vào trong đó.
Mọi người trở lại trong doanh trại. Lúc này, những thành viên sứ đoàn Lãng Mộc Đế quốc nhìn Niệm Băng và Tích Lỗ với thái độ khác hẳn, có tên sợ hãi, cũng có tên lộ vẻ tôn kính. Mặc dù giết được Tây Luân, nhưng Niệm Băng và Tích Lỗ cũng tiêu hao sức lực rất nhiều. Hai người vừa vào trong doanh trại, đã được các nàng Phượng Nữ dìu lên xe ngựa bắt đầu thông qua tu luyện khôi phục. Còn đám Phượng Nữ đảm nhận hộ pháp cho bọn họ ở bên ngoài xe ngựa. Lam Thần đã kể sơ qua về quá trình giết Tây Luân, làm cho đám người Ngọc Như Yên và Phượng Nữ nghe được không khỏi sợ hãi. Mặc dù Niệm Băng đã từng nói với Ngọc Như Yên về Thần Nhân, nhưng lúc này nàng mới chính thức cảm nhận được sự cường đại của Thần Nhân. Đồng thời, cũng hiểu được vì sao Niệm Băng lại muốn duy trì hòa bình giữa các nước trong Đại hội bốn nước.
Khoanh chân ngồi trong xe ngực, Quang cầu do Ma pháp lực hình thành trong cơ thể Niệm Băng chuyển động thật nhanh, hấp thu các loại nguyên tố Ma pháp trong không trung bổ sung cho bản thân. Sinh Mệnh Chi Cầu và Tử Vong Chi Cầu trong cơ thể hắn đều là Tiên Thiên Khí tinh thuần nhất. Mặc dù Lệ trung huyệt không thể sử dụng, nhưng tốc độ ngưng tụ Ma pháp nguyên tố hơn xa Ma Pháp sư bình thường. Ma pháp lực tiêu hao được bổ sung rất nhanh, đồng thời Kim cầu hình thành nhờ Hoàng Cực Huyệt và Thiên Nhãn Huyệt dung hợp mặc dù sử dụng uy áp nên Tinh thần lực tiêu hao rất nhiều, nhưng tốc độ khôi phục cũng rất kinh người. Cảm giác suy nhược lúc bắt đầu tu luyện, chỉ sau một canh giờ đã biến mất.
Mấy ngày nay, Niệm Băng mặc dù mỗi ngày vẫn duy trì tu luyện, nhưng bởi vì có quá nhiều việc, nên thời gian tu luyện rõ ràng không nhiều như ở Thần Chi đại lục. Nhưng hắn phát hiện, Tiên Thiên Khí trên Ngưỡng Quang Đại lục khổng lồ hơn Thần Chi đại lục nhiều, hơn nữa cũng hòa nhã hơn nhiều. sau khi hấp thu vào người, hầu như chỉ cần trải qua một quá trình đơn giản đã có thể sử dụng. Tinh thần lực dần dần khôi phục, Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, Tiên Thiên Khí trong cơ thể mình dường như hơi quái dị. Từ lúc có Tử Vong Chi Cầu và Sinh Mệnh Chi Cầu, lúc hắn tu luyện hấp thu được Tiên Thiên Khí, thì Tiên Thiên Khí đều ngưng kết ở bên ngoài Sinh Mệnh Chi Cầu. Hình thành một quang hoàn màu trắng, giống như Sinh Mệnh Chi Cầu bảo vệ bên ngoài Tử Vong Chi Cầu vậy. Bởi vì Niệm Băng có Sinh Mệnh Chi Cầu, hắn liên lạc với Ma pháp nguyên tố bên ngoài rất dễ dàng, cho nên mấy ngày nay, Niệm Băng không cố ý theo đuổi việc tu luyện Tiên Thiên Khí, tất cả đều là thuận theo tự nhiên. Nhưng lúc này, Tiên Thiên Khí trong cơ thể hắn đang tăng dần lên, lại thoát khỏi phạm vi của Sinh Mệnh Chi Cầu, hình thành một vòng xoáy màu trắng nhỏ, luân chuyển rất nhanh ở bên dưới Sinh Mệnh Chi Cầu ba tấc. Niệm Băng rõ ràng cảm giác được, sau khi có sự xuất hiện của nó, Đỉnh đầu và đốt cuối xương sống của mình rất thanh tĩnh, có vẻ như Tiên Thiên Khí áp súc chia làm hai đường này nhập vào trong cơ thể. Tốc độ nhanh hơn tu luyện bình thường nhiều. Khi hắn không hiểu tại sao lại như vậy, thì vòng xoáy màu trắng bắt đầu di động xuống bên dưới, hơn nữa càng chuyển càng nhanh, căn bản không cần Niệm Băng khống chế, Tiên Thiên Khí trong cơ thể đã rất sung mãn.
Sinh Mệnh Chi Cầu màu xanh biếc tản mát ra một tầng Sinh mệnh khí tức dung nhập vào trong vòng xoáy màu trắng. Lục mang hóa thành một điểm sáng màu xanh biếc trực tiếp bắn vào giữa vòng xoáy. Ngay khi nó tiến vào, vòng xoáy màu trắng tạm dừng trong khoảnh khắc, ngay sau đó tốc độ luân chuyển chợt tăng ba lần. Đỉnh đầu và đốt xương cùng càng lạnh như băng. Ở khoảng khắc này, Niệm Băng trong lòng hiểu được. Hắn nhớ đến lúc trước mình hấp thu Tinh nguyệt tinh hoa. Tiên Thiên Khí tinh thuần truyền vào cơ thể qua đỉnh đầu và đốt xương cùng nên chính là Thiên địa tinh hoa. Nhìn thấy vị trí của vòng xoáy, hắn mừng rỡ trong lòng, lập tức thả lỏng thể xác và tinh thần, vứt bỏ mọi cố kỵ, để cho thân thể của mình hấp thu Tiên Thiên Khí khổng lồ đó. Ở bên dưới bụng ba tấc, chính là nơi vòng xoáy di chuyển đến, mà nơi này chính là vị trí của Tây Kinh Huyệt. Thực ra, khi Niệm Băng hấp thu được Tử Vong Chi Cầu và Sinh Mệnh Chi Cầu ở trên Thần Chi đại lục, thì đó mới là Thiên địa nguyên khí khổng lồ nhất, cũng là hai loại năng lượng cực đoan nhất. Bất cứ cái nào, đều mạnh hơn Tây Kinh Huyệt Chung cực rất nhiều. Nhưng, cũng chính vì hai lực lượng này quá cường đại, nên lúc này Niệm Băng còn chưa thể nào sử dụng năng lực chân chính của nó. Nhờ sự hợp lực của Tạp Áo và Thiên Hương, hai loại năng lượng này có thể nói là hạt giống mà các nàng trồng trên người Niệm Băng. Sinh mệnh và Tử vong được giữ ở một trạng thái cân bằng vi diệu trong cơ thể Niệm Băng, vừa không bị Niệm Băng sử dụng, vừa không làm tổn hại thân thể hắn. Có sự tồn tại của hai quả cầu năng lượng này, khiến cho Niệm Băng có thể cộng minh với Tiên Thiên Khí tinh thuần trong trời đất. Trên Thần Chi đại lục sau khi tỉnh lại, hắn liền tu luyện nửa năm. Nửa năm này cũng không uống phí, không riêng gì Ma pháp lực của hắn tăng lên mà Tiên Thiên Khí của hắn cũng biến hóa về chất. Nếu không phải vì Niệm Băng không cố ý tu luyện Tiên Thiên Khí, thì Tây Kinh Huyệt của hắn đã sớm mở ra rồi. Mà ngày hôm nay, khi Tây Luân bạo phát Tây Kinh Huyệt của mình, vô tình làm cho Điện phủ của Tiên Thiên Khí ba động, ba động này lây sang thân thể Niệm Băng. Chính xác mà nói, phải là lây Tiên Thiên Khí trong cơ thể hắn. Sau khi hắn giết chết Tây Luân rồi tiến hành tu luyện, Tiên Thiên Khí của hắn bị ba động này cuốn hút, liên lạc với Thiên địa tinh hoa, đưa hắn đột phá.
Khi vòng xoáy kỳ diệu kia đi vào bụng dưới Niệm Băng, đỉnh vòng xoáy ở dưới bụng ba tấc thì dừng lại. Cả người Niệm Băng run lên, ở đỉnh vòng xoáy, hắn rõ ràng cảm nhận được có cái gì đó đang được phá ra. Ngay sau đó, vòng xoáy màu trắng đang luân chuyển bắt đầu quá trình đè ép, cảm giác đau đớn tràn ngập bụng dưới, cả người như sắp nổ đến nơi. Nhưng đã bao lần nếm trải vô số thống khổ, thì nỗi thống khổ thế này đáng là gì với Niệm Băng. Nhìn thấy dòng khí màu trắng không ngừng ngưng kết ở bụng dưới mình, lúc này hắn cảm nhận được Đại Não mình rất rõ ràng. Một đạo hào quang màu vàng hạ xuống từ hai Khiếu huyệt Thiên Nhãn, Hoàng Cực đã dung hợp với nhau, trực tiếp bao phủ lấy Quang đoàn Tiên Thiên Khí màu trắng đang áp súc. Cảm giác đau đớn biến mất, Niệm Băng nhìn thấy hào quang màu trắng bị hào quang màu vàng phát ra từ Mi tâm chiếu vào co rút lại rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt, ở dưới bụng ba tấc ngưng kết thành một Quang hoàn màu trắng, giữa quang hoàn là một màu đen, giống như vực sâu không đáy. Tiên Thiên Khí mà hắn hấp thu được điên cuồng chảy vào trong vực sâu đó không thấy tăm hơi. Niệm Băng phát hiện, khí tức xung quanh thân thể mình hoàn toàn khác. Hắn có thể phát hiện biến hóa của mỗi một tia Tiên Thiên Khí trong không khí. Mà Tiên Thiên Khí tựa hồ đều chuyển động với trung tâm là Tây Kinh Huyệt mới mở ra của mình. Mà Ma pháp nguyên tố bảy hệ cũng theo đám Tiên Thiên Khí này mà phân bố chỉnh tề quanh thân thể mình, như đang đợi mình triệu hoán. Tây Kinh Huyệt, quả nhiên là Tây Kinh Huyệt chuyên dẫn động Tiên Thiên Khí.
Mặc dù không nói thành lời là vì sao, nhưng Niệm Băng lại có thể cảm giác được Tây Kinh Huyệt của mình không phải là Sơ kỳ mới mở ra, mà đã trực tiếp tiến vào cảnh giới trung kỳ. Tây Luân dựa vào Tây Kinh Huyệt khống chế Tiên Thiên Khí xung quanh thân thể, Niệm Băng đã thông qua Thiên Nhãn Huyệt quan sát rất rõ ràng. Hắn phát hiện mình bây giờ khống chế Tiên Thiên Khí ngưng tụ, co rút, phóng thích không hề thua kém Tây Luân. Một khiếu huyệt vừa mở ra đã đạt đến Trung kì, có nghĩa là mình từ nay về sau có thể tiết kiệm vô số thời gian, nhưng là vì sao lại như vậy? A. Đúng rồi, là Thiên Nhãn Huyệt và Hoàng Cực Huyệt của mình đã dung hợp. Nhất định là như vậy, chính là dưới sự chiếu rọi của Kim quang, Tây Kinh Huyệt đã xảy ra biến hóa. Khi mình từ trải qua quá trình từ thống khổ đến tỉnh lại, thì Dị biến trong quá trình dung hợp Thiên Nhãn Huyệt và Hoàng Cực Huyệt đã phát sinh ra tình huống như vậy. Sau này nếu mình cứ mỗi lần mở một Khiếu huyệt đều có thể đạt đến Trung kỳ, thì mặc dù không thể sử dụng năng lực của Thiên Nhãn Huyệt, nhưng cũng có rất nhiều chỗ tốt.
Càng nghĩ càng hưng phấn, Niệm Băng chỉ cảm thấy khẩu khí ở ngực muốn phát ra ngoài, hắn há miệng hét dài một tiếng, mỗi một Kinh mạch như vật sống đang nhảy lên, ngay cả máu cũng sôi trào. Tiếng hét dài kéo dài khoảng thời gian ăn một bữa cơm mới dừng lại. Khi Niệm Băng mở mắt ra, đã kinh ngạc phát hiện, mình không biết lúc nào đã ngồi trên mặt đất, mà Xe ngựa sang trọng lúc này đã biến thành mảnh vụn. Bất kể là Tích Lỗ, đám người Ngọc Như Yên hay là Mộc Tinh và thủ hạ của nàng đều đang đứng ở xa xa nhìn mình như nhìn một con quái vật. Niệm Băng cúi đầu nhìn mình, rồi nhẹ nhàng thở ra, may mắn quần áo của mình vẫn còn, nếu không thì thật là đáng xấu hổ. Tâm niệm vừa động, hắn đứng dậy, cảm nhận Ma pháp nguyên tố đang phân bố chỉnh tề trong không khí và Tiên Thiên Khí sung mãn, hắn biết, thực lực của mình đã tăng lên.
– Đừng có nhìn ta như vậy có được không? Ta không phải quái vật.
Nhìn thấy mọi người vẫn giữ ánh mắt như cũ, Niệm Băng không khỏi buồn cười nói. Vừa nói, hắn vừa tiến đến trước mặt mọi người. Thân thể mạnh mẽ như Vũ giả cùng với Ma pháp cường đại khiến cho ngay cả hắn cũng không rõ Tinh thần lực của mình đã đạt đến cảnh giới gì, đã đưa hắn trở thành một cường giả đích thực.
Tích Lỗ than thở nói:
– Còn nói mình không phải quái vật. Cũng may ta phát hiện sớm, nếu không, ngươi bạo phát làm ta giống như chiếc xe ngựa kia cũng bị vỡ tung ra.
Niệm Băng cười nói:
– Ta còn không có năng lực mạnh như vậy đâu. Đại ca, thân thể ngươi chịu được cường độ thế nào chẳng lẽ ta còn không biết sao?
Tây Kinh Huyệt đã mở ra, tâm trạng của hắn rất tốt. Tất cả mọi thứ xung quanh như càng xinh đẹp hơn. Hắn lúc này mới phát hiện, Hạp cốc mà hôm qua Tích Lỗ bổ ra kéo dài đến tận nơi Sứ đoàn ở, may là uy lực đã nhỏ đi rất nhiều.
Mộc Tinh đi đến trước mặt Niệm Băng:
– Ca ca, huynh thực sự không thể cùng ta đến Phong Lâm thành sao?
Niệm Băng gật đầu nói:
– Chuyện đáp ứng với nàng ta đã làm. Tinh nhi, nàng phải bảo trọng, nhớ kỹ những gì ta đã hứa với nàng lúc trước.
Mộc Tinh than nhẹ một tiếng:
– Huynh không đi cũng tốt. Đến Phong Lâm thành, ta không thể nào khống chế tất cả. Ca ca, ngươi và các chị dâu bảo trọng nhiều hơn. Chúc các ngươi thượng lộ bình an.
Mặc dù tình cảm mãnh liệt trong lòng, nhưng nàng chưa biểu lộ ra bao nhiêu. Nàng chỉ có tình cảm huynh muội với Niệm Băng thôi sao? Điều này chỉ có mình nàng mới rõ. Nhưng dù thế nào, nàng cũng không muốn Niệm Băng khó xử. Trong lòng nàng, địa vị của Niệm Băng không ai có thể so sánh được, còn có ai có thể so sánh được với người thực sự tốt với mình sao? Mặc dù hắn chỉ coi mình là muội muội.
Mộc Tinh mang theo sứ đoàn của nàng rời đi. Ánh mắt buồn bã lúc chia ly không thể giấu được ánh mắt Niệm Băng, tự nhiên cũng không giấu được các nàng Phượng Nữ. Chẳng qua, tâm trạng của Phượng Nữ và Ngọc Như Yên lúc này đang sa sút, nên không ai nói cái gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn đám Mộc Tinh đi xa.
– Mẹ, người đang lo lắng?
Niệm Băng đi đến bên cạnh Ngọc Như Yên. Ngọc Như Yên than nhẹ một tiếng, nói:
– Mặc dù, ta và Phượng Nữ đã thoát ly khỏi Phượng tộc. Nhưng hành động của chúng ta có thể được Tộc nhân đồng ý sao? Bọn họ còn chấp nhận bọn ta sao?
– Mẹ. Có chuyện con muốn nói thẳng cho người biết. Có lẽ, chính là bởi vì thân ở trong cuộc, người mới không nghĩ ra được.
Ngọc Như Yên ngẩn người:
– Chuyện gì, ngươi nói đi?
Niệm Băng mỉm cười, cầm tay Phượng Nữ nói:
– Mẹ, người có nghĩ đến không. Nếu như Tộc nhân của người không nhận người. Như vậy, người còn có thể đoàn tụ với con gái mình sao? Phượng Nữ, ta hỏi nàng, các Trưởng lão Phượng tộc lúc trước đối với nàng như thế nào?
Phượng Nữ nói:
– Các Trưởng lão đối với ta rất tốt. Mỗi một vị trưởng bối trong Tộc cũng rất tốt với ta. Bọn họ truyền thụ mọi tuyệt kỹ của Phượng tộc cho ta. Hơn nữa, còn xác nhận ta là Hy Vọng Chi Phượng của Tộc. Ân dưỡng dục của các Trưởng lão ta không bao giờ quên. Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước ta không dám nhận tình cảm của chàng, cũng chính vì vậy mà bây giờ phải quay trở về.
Niệm Băng gật đầu nói:
– Vậy là đủ rồi. Mẹ, người còn không hiểu sao? Nếu các Trưởng lão lúc trước không tha thứ cho người, chỉ sợ Phượng Nữ sớm đã chết rồi. Bọn họ đối với Phượng Nữ như vậy, chứng minh các Trưởng lão chưa bao giờ quên người. Cũng không phải vì Phượng Nữ là con gái người mà đối xử không tốt với nàng. Hy Vọng Chi Phượng, có địa vị rất cao trong Phượng tộc. Phượng Nữ có thể trở thành Hy Vọng Chi Phượng, chứng minh các Trưởng lão của Phượng tộc đã sớm tha thứ cho người. Từ tất cả những việc họ đã làm với Phượng Nữ, chứng minh bọn họ lương thiện. Lúc nguy nan người có thể cùng Phượng Nữ trở về, bọn họ rất cao hứng, làm sao mà làm khó dễ người chứ? Lui một bước mà nói, cho dù bọn họ thật sự đuổi các người ra khỏi Phượng tộc. Nhưng người vì giúp đỡ Tộc nhân của mình, chẳng lẽ sẽ không âm thầm ra tay sao? Cho nên, người bây giờ căn bản không cần lo lắng gì. Ta tin rằng các Trưởng lão không phải người không biết lý lẽ.
Nghe những lời này của Niệm Băng, ánh mắt đang ảm đạm của Ngọc Như Yên lập tức sáng rực lên. Đúng. Nếu các Trưởng lão quả thực không tha thứ cho mình, sao lại có thể để con gái mình trở thành Hy Vọng Chi Phượng chứ? Niệm Băng nhìn thoáng qua Lam Thần ở cách đó không xa, nói:
– Bây giờ người cần lo lắng ngược lại là Thần Thần. Ta vốn tin rằng với thực lực của Người và Phượng Nữ đủ để đối phó tất cả. Nhưng nghe Phượng Nữ nói, Thần Thần là Băng phượng có ảnh hưởng rất lớn đối với Đại điển của Phượng tộc. Cho nên, ta mới muốn đi cùng với mọi người.
Lam Thần cũng là nguyên nhân chủ yếu làm Ngọc Như Yên lo lắng. Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Niệm Băng, Ngọc Như Yên rốt cuộc cũng cười:
– Niệm Băng, xem ra hai con gái ta chọn người không sai.
Niệm Băng mỉm cười:
– Đó là đương nhiên. Ta mãi mãi che chở cho các nàng. Được rồi, mẹ, chúng ta nên lên đường thôi, sớm đến được Phượng tộc, cũng có nhiều thời gian chuẩn bị hơn.
Không có Sứ đoàn liên lụy, mọi người lại lên đường. Niệm Băng dựa vào Phong hệ Ma pháp mang theo Tích Lỗ bay đi. Phượng Nữ giúp Long Linh, một hàng sáu người bay về phía Tây Bắc Lãng Mộc Đế quốc. Phi hành nhanh hơn chạy rất nhiều. Chỉ mất hai ngày thời gian, bọn họ đã tiếp cận đến mục tiêu của chuyến đi này. Ở phía xa xa, khu rừng rậm nguyên thủy xuất hiện ở bên dưới, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát hơn rất nhiều. Tổ hợp sáu người của Niệm Băng, có thể nói là tổ hợp mạnh nhất trên Ngưỡng Quang Đại lục. Lam Thần tiếp cận Thần Hàng Sư, Long Linh Băng hệ Ma Đạo Sư, Ngọc Như Yên và Phượng Nữ tiếp cận cảnh giới Thần Sư, và Ải nhân Chiến sĩ Tích Lỗ đã đạt đến cảnh giới Thần cấp, và Niệm Băng Băng Hỏa Long Ma Pháp sư đã đạt đến cảnh giới Thần Hàng Sư, đây là một tổ hợp vô cùng cường đại. Trên đường phi hành, Niệm Băng từng mỉm cười nói, nếu mọi người tạo thành một đội mạo hiểm, sợ là tất cả các Dong Binh đoàn của Ngưỡng Quang Đại lục sẽ thất nghiệp
Lúc sắp đến bìa Hỏa Mộc Lâm, Ngọc Như Yên nói:
– Chúng ta hạ xuống đi.
Long Linh kỳ quái hỏi:
– A Di, chúng ta không trực tiếp bay đến nơi Phượng tộc sống sao? Rừng rậm nguyên thủy này rất rộng lớn, nếu đi bộ qua chỉ sợ tốn không ít thời gian.
Ngọc Như Yên nhẹe nhàng đáp:
– Đây là vì sự tôn kính với Tộc nhân Chúng ta. Phượng tộc Chúng ta chỉ cần là thành viên Hạch tâm có được Vương tộc Chi vũ đều có thể dựa vào Vũ dực để bay lượn. Nhưng chưa bao giờ có một ai bay trên bầu trời khu rừng rậm này. Đây là một hành vi phỉ báng Phượng Hoàng tổ tiên. :
Mọi người hạ xuống mặt đất bên cạnh Hỏa Mộc Lâm. Ngọc Như Yên nói:
– Niệm Băng, nếu sau khi gặp phải Tộc nhân của ta mà làm khó dễ ngươi. Mẹ hy vọng ngươi cố gắng ẩn nhẫn, coi như vì Phượng Nữ và Thần Thần, được không?
Nàng đã thấy sự cường đại của Niệm Băng. Nếu vì đám Tộc nhân Phượng tộc khiêu khích khiến hắn phẫn nộ. Sợ rằng mình cũng không ngăn cản được, cho nên nàng mới nói trước với Niệm Băng.
Niệm Băng mỉm cười đáp:
– Mẹ, người yên tâm đi. Vì người, ta sẽ không tranh chấp với Phượng tộc. Ta đã không phải tiểu tử non nớt lúc trước nữa rồi.
Nhìn khuôn mặt chưa bao giờ già đi của Ngọc Như Yên, hắn không khỏi nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Lam Thần, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Tích Lỗ dưới sự giúp đỡ của Trường Sinh đao lại biến thành bộ dạng của Nhân loại bình thường, nghe thấy vậy liền nói:
– Trong điển tịch của Tộc ta có ghi lại, Phượng Hoàng tổ tiên của Phượng Hoàng cũng đã xuất hiện trên Di Thất Đại Lục. Mà lúc trước hắn đã chết ở trong Thần Di đại chiến. Phượng tộc là một chủng tộc yêu hòa bình, nhưng đồng thời cũng là một chủng tộc bài ngoại. Niệm Băng, chuyến đi lần này của chúng ta sợ rằng không bình yên.
Niệm Băng cười cười nói:
– Đánh không đánh trả, mắng không mắng lại thì không được sao. Đại ca, ngươi cùng ta nhẫn nại đi.
Tích Lỗ gật gật đầu nói:
– Cũng đành phải như vậy, chúng ta có thể bắt đầu lên đường rồi.
Tích Lỗ sau khi đi theo Niệm Băng tiến vào Ngưỡng Quang Đại lục, mặc dù cũng tiếp xúc với rất nhiều Nhân loại, nhưng hắn chưa bao giờ nói chuyện với người khác. Cho dù là các nàng Lam Thần cũng không ngoại lệ. Nếu Niệm Băng không mở miệng, hắn sẽ một mực yên lặng đi theo bên cạnh Niệm Băng. Nếu không phải một kích rung trời lệch đất của hắn hôm đó, thì chỉ sợ các nàng Ngọc Như Yên còn chưa nhìn ra thân phận thực sự của hắn. Biết Tích Lỗ là Ải Nhân, cùng với thấy qua thực lực của hắn. Ngọc Như Yên hiểu rằng vị Ải Nhân này có tuổi hơn mình rất rất nhiều, trên đường rất là cung kính với hắn.