Băng Hỏa Ma Trù

Chương 402: Dục hỏa thiêu động


Đọc truyện Băng Hỏa Ma Trù – Chương 402: Dục hỏa thiêu động

Hồi tưởng lại hiệu dụng của bảy đại khiếu huyệt, Niệm Băng không khỏi đoán rằng thần nhân tên là Tây Luân mở ra được ba khiếu huyệt, bất luận là hắn mở ra được cái khiếu huyệt gì thì đối với mình đều có uy hiếp không ít. Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự mở ra chính là lệ trung huyệt cùng với tây kinh huyệt, hơn nữa còn có hoàng cực huyệt, còn lệ trung huyệt và tây kinh huyệt của nàng đã đạt đến trung kỳ, cho nên Niệm Băng mới đoán nàng đã có thực lực thập tam giai, lần trước nhờ vào thất đại long vương chỉ là hư trương thanh thế, nếu như chỉ là một đối một Niệm Băng không có nhiều khả năng chiến thắng.

Lệ trung huyệt ngưng tụ năng lượng cùng với tây kinh huyệt ngưng tụ tiên thiên chi khí, nếu Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự không tiếc hao phí nguyên khí thì có thể không cần chú ngữ cũng có thể phát động cấm chú thập nhất giai. Chỉ có điều, việc này nếu so với tốc độ thi triển ma pháp thì mình tuyệt đối chiếm thượng phong, nhưng nếu so cường độ thì mình lại không bằng. Thập nhị giai và thập nhất giai không phải chỉ hơn cách nhau giống như một con số, may mắn là mình có được thần khí, lúc này sự chênh lệch mới thu hẹp lại, nếu mình quyết liều mạng thì có thể có vài phần thắng, mà lần này người phải đối phó chính là Tây Luân. Nếu như ba cái khiếu huyệt đã mở ra của hắn đều tiến đến trung kỳ, như vậy, vô luận là khiếu huyệt gì thì cũng mang đến cho mình phiền toái rất lớn, xem ra phải liên hợp với Tích Lỗ mới có khả năng tiêu diệt hắn. Thần nhân, vốn là không nên tồn tại ở trên thế giới, thực lực bọn họ quá cường đại, lại có tính tự tư, có lẽ chỉ có cách tiêu diệt hắn mới là biện pháp tốt nhất để bảo trì nguyên trạng cho Ngưỡng Quang đại lục.

Mộc Tinh thấy Niệm Băng nửa ngày không nói gì, biết hắn đang lo lắng về vấn đề gì, nên hỏi:

– Ca, cái tên thần nhân mở ra ba cái khiếu huyệt này rất khó đối phó phải không? Khiếu huyệt đến tột cùng là thứ gì?

Niệm Băng khôi phục tinh thần nói:

– Khiếu huyệt, chính là điểm đột phá bình cảnh của nhân loại, bảy đại khiếu huyệt có thể nói chính là bảy bình cảnh, nếu một người có thể khai mở hoàn toàn bảy khiếu huyệt, nói không chừng có thể trở thành thần. Muội có biết vì sao mà năng lực của ta tăng nhanh như vậy không? Chính là vì nhờ có cơ duyên xảo hợp nên ta đã mở ra được ba cái khiếu huyệt, đáng tiếc ba cái khiếu huyệt mà ta mở ra được so với bình thường có chút bất đồng, hiện ta hiện tại không thể hoàn toàn sử dụng hết năng lực của chúng, nếu như ta có thể mở ra thêm một cái khiếu huyệt thứ tư thì thực lực của ta có thể nhanh chóng tăng vọt. Đáng tiếc, khiếu huyệt không phải nói mở ra là mở được. Tinh nhân, muội có ưu thế là cực kỳ đặc biệt. Nỗ lực tu luyện ma pháp, ta tin rằng, muội cũng có thể mở ra được khiếu huyệt.

Mộc Tinh gật gật đầu nói:

– Tây Luân và Trát Mộc Luân đều đã từng nói qua với muội: Nếu có thể mở ra một cái khiếu huyệt thích hợp thì lập tức sẽ tiến vào cảnh giới ma đạo sư. Trát Mộc Luân vốn đã từng nói chờ sau khi muội trao thân cho hắn thì hắn sẽ hỗ trợ muội khai mở một khiếu huyệt thích hợp. Nhưng muội lại không hề tín nhiệm hắn, và việc đó cũng cứ kéo dài, không nghĩ dến hắn lại chết dưới tay huynh.

Niệm Băng khinh thường hừ một tiếng nói:

– Trát Mộc Luân hắn tu luyện theo một phương pháp đặc thù gì, ngay cả hắn còn không thể mở ra được một khiếu huyệt nào thì làm sao có thể giúp muội? Hắn chẳng qua là muốn lừa muội thôi. Nếu hắn có được thân thể của muội, nói không chừng sẽ tìm cách đối phó với muội. Theo như lời hắn nói thì khiếu huyệt thích hợp chắc chỉ là lệ trung huyệt hoặc là tây kinh huyệt, đối với ma pháp sư chúng ta mà nói thì đó là hai cái khiếu huyệt cực kỳ trọng yếu. Chỉ cần có thể mở ra một cái, quả thật trong một khoảng thời gian ngắn muội có thể đạt đến cảnh giới ma đạo sư. Trong bảy đại khiếu huyệt, thì ma pháp sư vào võ sĩ đều có ba cái khiếu huyệt thích hợp, nếu mở ra được khiếu huyệt không thích hợp thì cũng hỗ trợ nhưng sẽ ít hơn một chút. Tương đối mà nói, khiếu huyệt mở ra đối với võ sĩ lại càng có ích. Muội phải nhớ kỹ những lời tiếp theo của ta sẽ rất có ích đối với quá trình tu luyện sau này của muội. Mạnh nhất trong Thất đại khiếu huyệt là hoàng cực huyệt không tính. Đối với ma pháp sư chúng ta mà nói thì quan trọng nhất chính là mở ra nhãn huyệt, lệ trung huyệt và tây kinh huyệt. Mở ra nhãn huyệt có tác dụng lớn nhất, nhưng cho đến bây giờ ta cũng không có khả năng biết được hoàn toàn quy luật của nó, bởi vì mối người khi mở ra thiên nhãn huyệt thì sẽ có hiệu quả bất đồng. Nhưng ta có thể xác định với muội, mở ra nhãn huyệt chính là yếu tố quan trọng giúp cho muội mở ra các khiếu huyệt khác. Nó không chỉ có thể giúp cho muội có thể nhận biết được hết các đặc tính của năng lượng, đồng thời cũng sẽ giúp tăng cường tinh thần lực của muội, tinh thần lực được tăng cường thì tự nhiên trình độ khống chế ma pháp cũng được nâng cao. Khi ma pháp đạt đến một trình độ nhất định thì tinh thần lực chính là trọng tâm của ma pháp sư. Mà lệ trung huyệt cùng tây kinh huyệt phân biệt có tác dụng là ngưng tụ năng lượng và tiên thiên chi khí, đối với vũ giả các khiếu huyệt cũng có lợi ích, nhưng chủ yếu là ma pháp sư. Có lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều, thất đại khiếu huyệt dù sao công dụng cũng không thể nào giống nhau hết được, dù sao có được nhãn huyệt thì đối với việc khai mở các khiếu huyệt khác cũng dễ hơn. Mà càng thích hợp với võ sĩ là khiếu huyệt Thính Vân Huyệt có thể tăng lên thính lực, Linh huyệt có khả năng tăng tốc độ và phương giáp huyệt tăng cường khả năng phòng ngự. Nhưng dù gì đi nữa thi mở ra một cái khiếu huyệt đối với chúng ta có lợi không ít. Muội sau này tu luyện nhất định phải đặt mục tiêu là các khiếu huyệt, nếu không khi đạt đến cảnh giới ma đạo sư sẽ tiến vào một bình cảnh, không mở ra được khiếu huyệt sẽ rất khó mà đột phá được. Tên biến thái Trát Mộc Luân dù sao cũng là số ít, phương pháp tu luyện của hắn cũng có thể đạt đến cực mạnh.

Mộc Tinh cảm kích nhìn Niệm Băng, làm một ma đạo sĩ, nàng đương nhiên hiểu được có được sự chỉ điểm của một cao thủ là tốt biết bao nhiêu, Niệm Băng vô tư chỉ điểm khiến nàng càng thêm hiểu được hắn đối với mình thực sự không có ý lợi dụng, khiến cho càng có cảm giác thân thiết,

– Ca, muội nhất định sẽ cố gắng, cố gắng tu luyện thật tốt để có khả năng bảo vệ chính mình. :

Niệm Băng mỉm cười, vuốt mái tóc dài của Mộc Tinh, mỉm cười nói:

– Tốt lắm, Tinh nhân, ta phải về, nếu không sợ rằng ba vị đại tẩu của nàng ăn dấm chua mất. Chuyện của Tây Luân muội hãy phân phó người đi làm, chúng ta đem hắn ra ngoài thành giải quyết.

Mộc Tinh sâu kín thở dài nói:

– Ba vị tẩu tẩu thật là hạnnh phúc! Ca, nếu muội có thể biết được huynh sớm vài năm thì tốt biết bao nhiêu.

Niệm Băng nhìn Mộc Tinh cười ôn hòa, xoay người ra khỏi phòng nàng, tiện tay đóng cửa phòng, Niệm Băng trong lòng không phải là không có cảm than, Thiên Hương từng nói với hắn, nhân tỉnh bổn ác, mà Tạp Áo thì cũng đã có nói là nhân tỉnh bổn thiện, hiện tại xem ra tin theo Tạp Áo. Mỗi người đều có chuyện xưa của mình, không biết các thần nhân này có thể thay đổi được không? Mấy ngàn năm dung dưỡng thành thói quen chỉ sợ rằng không phải dễ dàng thay đổi bọn họ được, vậy chỉ còn cách là tiêu diệt thôi, giết một người mà có thể cứu sống hàng vạn người cũng là đáng giá.

Niệm Băng không có trở về phòng của mình và Tích Lỗ mà trực tiếp đi sang phòng của Lam Thần cùng Long Linh. Bởi vì hiện tại có Ngọc Như Yên đồng hành nên các nàng không thể ba người ở chung một phòng. Phượng Nữ và Ngọc Như Yên ở chung một phòng, còn Lam Thần thì ở cùng với Long Linh. Suốt tám ngày nay, tam nữ không biết có phải là vì có Ngọc Như Yên hay là vì sự tình trước đó của Lạc Nhu mà muốn cho Niệm Băng một cái cảnh cáo không nên không có cùng hắn thân thiết, buổi tối lúc nghỉ ngơi thì phần lớn thời gian ở cùng với Ngọc Như Yên. Bởi vì có mẹ ở bên cạnh nên Niệm Băng cũng không thể làm gì hơn, mọi việc đành phải tùy theo các nàng. Nhưng làm một nam nhân mà có ba tuyệt sắc mỹ nữ bên cạnh mà lại không thể làm gì quả thật là một loại thống khổ, vừa rồi mới cùng với Mộc Tinh nói chuyện, hắn làm sao mà không động tâm đây? Tám ngày không có chạm qua Phượng Nữ các nàng, chỉ có trời mới biết là hắn đã phải dựa vào nghị lực lớn của mình mới có thể ngăn cản lại sự hấp dẫn từ mộc linh chi thể của Mộc Tinh!

Gõ cửa vài tiếng, cửa mở, Long Linh xuất hiện từ bên trong cửa, vừa thấy Niệm Băng, nàng cười hì hì, đưa hắn vào trong. Niệm Băng đưa tay ra sau đóng cửa lại, chỉ thấy Lam Thần đang ngồi ngay trên giường của mình, tựa hồ như vừa mới ngồi nói chuyện phiếm với Long Linh.

Niệm Băng quan thiết hỏi:

– Liên tục di chuyển các nàng có mệt không?

Lam Thần mỉm cười lắc đầu nói:

– Mệt cái gì, lúc không có huynh chúng muội đều không ngừng tu luyện, quãng đường đi đó không tính là cái gì. Huynh vừa làm gì đó? Tự nhiên dùng cơm xong liền biến mất?

Niệm Băng nói:


– Ta vừa cùng với Mộc Tinh nói chuyện, ta nghĩ chúng ta không cần phải đến Phong Lâm thành sớm một chút, sự tình của Phượng tộc không thể trì hoãn. Đến sớm một ngày, chúng ta càng có thể nắm chắc tình hình. Huống chi đối phó với thần nhân thập tam giai, nếu động thủ trong thành sẽ gây ra thương hại cho người vô tội, cho nên ta bảo Mộc Tinh dẫn dụ hắn ra khỏi thành, chúng ta sẽ động thủ ở ngoài thành.

Long Linh chủ động nắm tay Niệm Băng kéo hắn ngồi xuống nói:

– Mấy ngày nay huynh cũng mệt mỏi rồi, sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai còn phải dốc hết sức mà đi.

Niệm Băng nói:

– Đúng là cần phải nghỉ ngơi một chút, ta nên ngủ tại giường của nàng hay là giường của Thần Thần đây? Vấn đề này cũng cần phải suy nghĩ một chút.

Nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Niệm Băng, Long Linh không khỏi cười đỏ mặt lên

– Đáng ghét, chẳng lẽ huynh đã quên lời nói của Phượng Nữ rồi sao? Còn không mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.

Niệm Băng ôm lấy Long Linh, đặt nàng ngồi lên trên đùi của mình, tiếp xúc hoàn toàn với thân thể của nàng, cảm giác dễ chịu tràn đến, trên người Long Linh phát ra mùi thơm nhàn nhạt khiến hắn cảm thấy mê say

– Không, ta không đi. Mấy ngày nay phải nhẫn nhịn, lại có mẫu thân bên cạnh ta cũng không thể cùng các nàng thân thiết, dù sao Phượng Nữ cũng ở cùng một chỗ với mẫu thân, nàng không nói nàng ấy sẽ không biết

Khuôn mặt xinh xắn của Long Linh đỏ lên, luôn luôn ôn nhu đối với hắn, cảm nhận cái ôm ấm áp của Niệm Băng, nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn đó, nhất thời nàng không thể cự tuyệt, hướng sang Lam Thần xuất ra ánh mắt dò hỏi.

Lam Thần khẽ cười nói:

– Như thế nào, huynh định làm chuyện ấy lần đầu tiên với Linh nhi ở nơi này sao? Không thể được, nhất định phải ở một địa phương tốt nhất, và phải có hoàn cảnh tốt nữa. Nếu không thì Linh nhi của chúng ta không phải sẽ rất mệt sao? Huynh hay là trở về nghỉ ngơi đi, vạn nhất tỷ tỷ hoặc là mẫu thân đi ngang qua mà thấy được, chỉ sợ tỷ tỷ sẽ tăng thêm thời gian trừng phạt cho huynh.

Trước tiên là bị Mộc Tinh khiêu khích, sau đó lại ôm lấy thân thể mềm mại của Long Linh, dục vọng đã sớm thiêu đốt mãnh liệt trong lòng Niệm Băng, chỉnh sắc nói:

– Thần Thần, muội nói rất đúng, quả thật không thể ở trong một gian khách sạn như thế mà yêu thương Linh nhi đáng yêu của chúng ta được.

Nói xong, hắn không khỏi than nhẹ trong lòng, đỡ Linh nhi đứng lên, nhìn thấy hình dáng của hắn, Long Linh không đành lòng, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của hắn, nàng đã sớm xem Niệm Băng như là nam nhân duy nhất của cả đời này rồi, tấm thân xử nữ tuy là thứ vô cùng quý giá nhưng sớm muộn gì cũng phải cấp cho hắn thôi. Làm sao lại để hắn khó chịu được chứ?

Niệm Băng kéo bàn tay nhỏ bé của Long Linh, hôn lên bàn tay trắng nõn của nàng, khiến cho Long Linh cười khẽ. Hào quang trong mắt của Niệm Băng chợt bùng phát, ôm lấy Long Linh đặt lên trên giường. Trống ngực của Long Linh đập liên hồi, đang nghĩ đến Niệm Băng đang định làm gì thì Niệm Băng đã kéo chăn lên đắp cho nàng

– Nha đầu ngốc, mau nghỉ đi, cho dù nàng không để ý nhưng lần đầu tiên ta nhất định phải tìm một địa phương khiến cho nàng lưu lại vẻ đẹp đó trong trí nhớ.

Vừa nói, hắn vừa nâng tay, thanh quang nhàn nhạt chợt lóe lên rồi biến mất, ngọn đèn trong phòng chợt tắt, ngay sau đó, liền truyền đến tiếng kinh hô trầm thấp của Lam Thần.

Niệm Băng sau khi tắt đèn, việc đầu tiên là lập tức phi thân lên giường của Lam Thần, nằm lên thân thể mềm mại của nàng, đưa mặt đến bên đôi tai của nàng nhẹ nhàng hôn, thấp giọng nói:

– Nếu như nàng đã nói là không thể yêu Linh nhi ở một nơi như thế này thì ta sẽ yêu Thần Thần của ta, đêm nay nàng giúp ta rất nhiều. Ta hiểu vừa rồi nàng nói như thế chính là muốn cùng với ta hảo hảo, ta làm sao lại nhẫn tâm cự tuyệt chứ?

– Đáng ghét, không phải vậy? Ô …

Không đợi nàng nói hết lời, đôi môi của nàng đã bị Niệm Băng chiếm lấy rồi. Bên kia Long Linh nằm ở trong chăn không khỏi cười trộm, nghĩ thầm rằng, Thần Thần ngươi lần này chính là tự gây tự chịu đi. Thanh âm của Thần Thần hết sức nặng nhọc! Niệm Băng rốt cục là làm gì vậy? trong lòng Long Linh có chút nóng lên, kéo chăn xuống, trong phòng tối om, nàng muốn dùng khai nhãn huyệt để xem, nhưng trong lòng lại ngượng ngùng nên động tác bị ngăn lại. Còn về phía Niệm Băng và Lam Thần, Lam Thần chẳng phải là cố ý gây áp lực, chỉ là không thể nhịn nổi nên phát ra thanh âm rên rỉ và trống ngực thì lại đập nhanh hơn.

Niệm Băng ôm lấy thân thể của Thần Thần tiến vào trong chăn, thân thể lạnh lẽo của nàng đã bị cảm giác ấm áp khi được ôm của hắn hòa tan. Để nàng không thể nói ra lời cự tuyệt nên Niệm Băng đã hôn lên đôi môi của nàng, nên đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Long Linh nghe được thanh âm của Thần Thần nặng nhọc hơn. Niệm Băng thực sự là chưa có hành động, ôm Thần Thần, hai tay đặt phía sau lưng nàng, đem nàng gắt gao ôm vào lòng. Lam Thần tuy đã từng cùng Niệm Băng phát sinh quan hệ một lần nhưng dù sao cũng đã hơn một năm rưỡi rồi, đột nhiên bị công kích mạnh mẽ như thế, nhất thời thở gấp liên tục. Nếu Long Linh có thể thấy được đôi mắt của nàng lúc này, nhất định sẽ phát hiện đôi mắt trong sáng của nàng đã trở thành mị nhãn, da thịt trắng noãn mê người đã dần dần trở thành hồng sắc.


Niệm Băng hôn dần lên khắp khuôn mặt xinh xắn của nàng, hôn lên đôi mắt nàng, chiếc cổ thon dài giống như thiên nga của nàng, mỗi lần Niệm Băng hôn là khiến cho thân thể của Lam Thần run lên một chút, đôi tay của nàng lúc trước còn đặt trước ngực của Niệm Băng để có thể đẩy hắn ra giờ đã chuyển sang sau lưng hắn. Trong lúc này, cảm giác thật là tuyệt vời, thâm tâm của nàng dần dần chuyển sang âu yếm nam nhân trước mặt.

Niệm Băng đột nhiên đình chỉ động tác, dùng cái trán của mình để lên trán của Lam Thần, nhẹ giọng hỏi:

– Thần Thần, có thể không?

Tuy hắn rất muốn giải tỏa dục hỏa của mình lên thân thể của người yêu nhưng hắn cũng tôn trọng ý muốn của các nàng. Nếu như các nàng không muốn thì hắn cũng nhất định sẽ nhẫn nhịn trong vật vã chứ không muốn bắt buộc họ.

Đang trong cảm giác thăng hoa, trong cảm giác ấp ám miên man, Lam Thần cảm giác thân thể của mình vô cùng khô và nóng. Nhẹ nhàng ừ một tiếng, biểu đạt thái độ của mình, nàng làm sao lại cự tuyệt Niệm Băng chứ? Điều làm cho nàng thẹn thùng chính là bên cạnh vẫn còn có Long Linh. Chính mình và Niệm Băng phải làm gì mới có thể không để cho nàng nghe được đây? Nhưng, cũng nhờ vì có Long Linh bên cạnh mà nàng lại cảm nhận được một loại cảm thụ vô cùng mãnh liệt, thân thể của nàng càng nóng hơn, nàng đang chờ đợi, đợi Niệm Băng chính thức công kích.

Được sự đồng ý của Lam Thần, Niệm Băng không còn lo lắng gì nữa, quần áo trên cơ thể hai người nhanh chóng giảm bớt. Chỉ trong chốc lát, Niệm Băng lại một lần nữa cảm nhận được thân thể mềm mại oánh nhuận kia. Đôi tay của hắn có chút run rẩy, thân thể của hắn trở nên vô cùng nóng như lửa. Sinh mệnh khí tức được lệ trung huyệt dũng động, bọn cứ như lần đầu tiên thân ái với nhau, nhưng lại khác chính là cảm giác hoàn toàn bất đồng, khi đó, bọn họ là do tác động của dược vật kích thích dục vọng nên phát tiết. Mà lần này lại là do cảm giác yêu thương sâu đậm phát ra. Xuân ý dần dần tràn ngập gian phòng. Áp lực của Lam Thần dần dần biến mất, thanh âm rên rỉ dần dần lớn hơn, khi hai thân thể hòa quyện nhau thành một thì cảm giác đau đớn và thỏa mãn nhất thời lên đến cực điểm, trong sự yêu thương lẫn nhau của hai người, những đam mê dần dần lên đến cực điểm.

Lúc này, buồn bực không chỉ có một mình Long Linh ở bên kia nghe lén mà còn có Áo Tư Tạp đã bị tinh thần lực hoàn toàn phong ấn. Niệm Băng và Lam Thần lần đầu tiên làm chuyện ấy cũng là dưới sự chứng kiến của hắn, nhưng lần đó hắn cũng chỉ mới thấy được màn khởi động là đã bị Niệm Băng dùng tinh thần lực che lại. Lần này hắn biết Niệm Băng muốn làm cái gì, nên khi vừa mất đi cảm giác đối với bên ngoài, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh khí tức của Niệm Băng không ngừng tăng lên, máu vận hành nhanh hơn.

Một đêm yên tĩnh, rồi lại cũng không bình tĩnh. Khi ánh bình minh chiếu rọi xuống hồng mộc thành thì một ngày mới đã đến.

– Đáng ghét, không cần đỡ.

Lam Thần hung hăng liếc Niệm Băng, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng. Bước đi có chút tập tễnh, đi ra cửa.

Niệm Băng vẻ mặt thỏa mãn tiến đến bên cạnh đỡ lấy nàng, thấp giọng nói:

– Ta không phải cố ý mà, thật sự là nàng quá mê người! Hơn nữa khi đến giai đoạn chính thì nàng mới chính là người chủ động mà!

Thần Thần với vẻ ngoài lạnh lẽo nhưng trong tâm thì lại nóng như lửa. Lúc trước sau khi ăn phải quả cấm, hai người oanh tạc một trận kéo dài đến tận sáng, Đương nhiên còn có một người cũng không ngủ như họ đó chính là Long Linh, lúc này đôi mắt xinh đẹp và ôn nhu động lòng người kia hiện lên vẻ mệt mỏi.

Lam Thần tuy đã không còn là tấm thân xử nữ nhưng lần trước kia cùng với Niệm Băng cũng chỉ có một lần mà thôi. Sau một đêm chinh phạt như thế nàng có khả năng thích ứng mới là lạ, hạ thân không ngừng truyền đến các cảm giác khác thường, khiến cho nàng không thể đi đứng như bình thường được.

Niệm Băng quay đầu lại nhìn về phía Long Linh nói:

– Linh nhi, muội không có việc gì chứ, nhìn bộ dáng của muội trông như không được nghỉ ngơi tốt.

Long Linh tức giận liếc mắt nhìn hắn, bất mãn nói:

– Chiếm được tiện nghi mà còn giả bộ. Các người, các người như thế suốt đêm, muội ngủ được mới là lạ. Đáng ghét, muội phải đi tắm một cái.

Hạ thân có cảm giác ướt át khiến khuôn mặt xinh xắn của nàng đỏ lên, dùng sức nhéo Niệm Băng một cái rồi liền chạy vào phòng tắm.

Lam Thần mở cửa nhìn nhìn ra bên ngoài, không khỏi quay lại. Sứ đoàn của Lãng Mộc đế quốc đã chuẩn bị khởi hành, đang sửa sang lại hành trang. Nàng trong lòng có chút lo lắng, bộ dáng của mình như thế thì làm sao mà ra ngoài gặp người ta được! Quay đầu nhìn lại về phía Niệm Băng thì thấy hắn đang giơ giơ các ngón tay lên không biết làm gì, nên hỏi:

– Chàng đang làm gì thế?

Niệm Băng cười hắc hắc thấp giọng nói:

– Ta đang tính xem đêm qua tổng cộng có bao nhiêu lần, được là năm lần, ý không, vừa rồi trong lúc tắm còn thêm một lần nữa nên tổng cộng phải là sáu lần mới đúng.


– Đi chết đi.

Lam Thần không còn để ý đến cảm giác lạ dưới hạ thân nữa mà đi đến bên cạnh Niệm Băng véo cái lỗ tai của hắn

– Nhỏ giọng xuống chẳng lẽ chàng muốn cho mọi người đều biết sao?

Niệm Băng liên tục hô đau:

– Nàng nhẹ tay một chút, lão bà tốt, là ta đã sai rồi? May mắn là ta có đến ba lão bà, nếu không ta không thể nào mỗi tối đều chinh chiến như thế với cùng một người được.

Lam Thần liếc hắn, nhưng cũng không có phản bác, một đêm chinh chiến như thế, toàn thân mình đều đau nhức, còn bộ dáng của hắn thì lại như sinh long hoạt hổ, nếu chỉ có một mình mình, sợ rằng không thể thỏa mãn hắn được

– Niệm Băng xấu xa, làm muội biến thành như thế rồi thì làm sao gặp người khác được! Tỷ tỷ cùng mẫu thân nếu thấy được thì làm sao đây.

Niệm Băng vuốt ve khuôn mặt của nàng và nhẹ nhàng hôn lên, mỉm cười nói:

– Việc này thì dễ giải quyết thôi! Nếu không thể đi được thì nàng trực tiếp bay lên xe, thì ai có thể biết được chứ? Thật là kì quái, cho dù nàng có bị thương thì ta cũng có thẻ dùng ma pháp trị liệu được, nhưng tại sao nó lại không thể hồi phục nhỉ?

nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Lam Thần hắn không dám nói tiếp nữa.

Từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Long Linh đã bắt đầu tắm, Lam Thần cười nhẹ nói:

– Tối hôm qua Linh nhi đã phiên thiên phúc địa, chỉ sợ nha đầu kia cũng đã động xuân tâm rồi.

Niệm Băng ôm Lam Thần ngồi xuống, để nàng ngồi lên trên đùi của mình, một tay của hắn bao trọn lấy phong doanh trước ngực của nàng, đưa mặt của mình sát với khuôn mặt xinh xắn của nàng, nhẹ giọng cười nói:

– Thần Thần.

Lam Thần nắm lấy bàn tay đang tác quái của Niệm Băng, tức giận nói:

– Làm gì thế?

Nàng kinh ngạc phát hiện, thân thể của mình khi bị Niệm Băng tiếp xúc thì liền có cảm giác, không khỏi thầm nghĩ, ta khi nào lại trở nên mẫn cảm như thế, ta còn là Băng Vân trước kia không? Kỳ thật, nàng cũng không biết, Niệm Băng bởi vì cùng hợp thể với Tạp Áo, sau lại hấp thu sinh mệnh năng lượng khổng lồ, nên sinh mệnh khí tức của bản thân đã đạt đến cực đỉnh, sinh mệnh cũng chính là dục vọng nguyên thủy nhất của nam nữ. Sau khi Niệm Băng trở về, trên người hắn phát ra sinh mệnh khí tức vô hình, tự nhiên có thể hấp dẫn sự chú ý của các nữ tử xung quanh. Đây cũng chính là một trong các nguyên nhân khiến Mộc Tinh khiến Mộc Tinh muốn ôm hắn. Mà Lam Thần sau khi cùng hắn hợp thể, sinh mệnh khí tức của bản thân cũng sinh mệnh khí tức của Niệm Băng câu thông, bởi vì sinh mệnh từ trường của Niệm Băng quá khổng lồ, nên sẽ sinh ra lực hấp dẫn khổng lồ đối với sinh mệnh khí tức của nàng. Đây cũng là do nàng và Niệm Băng hợp thể liên tục, luôn luôn khoái hoạt, tuy thân thể của nàng vô cùng mệt mỏi, nhưng sinh mệnh tinh hoa của Niệm Băng đã không ngừng thay đổi sinh mệnh năng lượng của nàng, cũng là thay đổi cơ thể của nàng.

Niệm Băng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nói:

– Thực là xin lỗi, tối hôm qua ta quá cấp thiết, đừng trách ta được không? Đã hơn một năm nay ta thật sự là rất nhớ các nàng. Đêm qua ta cũng muốn khống chế, sợ sẽ thương tổn nàng, nhưng tình yêu cùng dục vọng trong lòng ta lại khiến ta không thể khống chế được, cho nên ta mới như vậy, lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận, càng thêm nhẹ nhàng với nàng, được không?

Nghe được Niệm Băng nhận sai, Lam Thần ôm lấy cổ hắn, vừa nhẹ nhàng hôn vừa nói:

– Được rồi, muội sao lại trách huynh chứ. Kì thật, muội cũng chưa bao giờ có được cảm giác tuyệt diệu như vậy.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Lam Thần từ trên đùi Niệm Băng đứng dậy, Niệm Băng biết nàng không thể đi được nên đứng dậy đi lại mở cửa, nhưng người đến không phải trong tưởng tượng của hắn, không phải là Ngọc Như Yên cũng không phải là Phượng Nữ mà chính là vị muội muội vừa nhận ngày hôm qua Mộc Tinh.

Mộc Tinh thấy Niệm Băng mở cửa cũng không cảm thấy thì quái, khẽ cười nói:

– Ca chúng ta phải lên đường rồi.

Niệm Băng đỏ mặt lên nói:

– Muội như thế nào lại biết ta ở trong này? Linh nhi đang tắm, đợi nàng xong chúng ta sẽ ra liền.

Mộc Tinh thấp giọng nói:


– Là Phượng Nữ tẩu tẩu nói cho muội biết, ca huynh thật sự là tài, nhất tiễn song điêu.

Niệm Băng trợn mắt há mồm nhìn nàng, Niệm Băng không nghĩ đến Mộc Tinh lại nói ra những lời như vậy, hắn biết hiện tại mình có giải thích gì cũng vô dụng, chỉ có thể cười nói:

– Vậy tốt, muội hãy đi ra trước đi, chúng ta sẽ ra sau.

Mộc Tinh khẽ cười một tiếng

– được chúng ta sẽ ở bên ngoài điện chờ.

Tiếp tục lên đường, ngồi trên xe ngựa, Niệm Băng lại một lần nữa bị hội thẩm, không phải là vì việc tối qua xâm nhập phòng của Lam Thần và Long Linh mà là vì một tiếng xưng hô – ca của Mộc Tinh. Niệm Băng giải thích cho các nàng về thân thế và ý tưởng của Mộc Tinh, thật vất vả mới có thể miễn cưỡng giải tỏa nghi vấn của của tam nữ. Điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái hơn chính là, phòng của Ngọc Như Yên cùng Phượng Nữ ở bên cạnh phòng của Lam Thần, mà tối đó thanh âm của Lam Thần không ngừng tăng lên, các nàng không có lý do gì mà không nghe thấy được. Nhưng khi Phượng Nữ không hỏi thì hắn cũng có cảm giác vui vẻ, tự nhiên cũng giả vờ như không có chuyện gì.

Lam Thần dưới sự trợ giúp của phong hệ ma pháp của Niệm Băng trực tiếp bay lên xe ngựa, ước chừng ngồi trên xe ngựa một ngày mới có thể khôi phục lại như bình thường. Trên đường Mộc Tinh nói cho Niệm Băng biết tối qua nàng đã phái người đi đến Phong Lâm thành trước rồi, lấy lý do là Trát Mộc Luân bị thương, lừa bọn chúng đến gặp, nếu tính theo thời gian thì nhanh nhất là sáng mai có thể gặp được.

Màn đêm buông xuống, bởi vì toàn lực di chuyển suốt ngày, nên không thể tìm được chỗ dừng chân nên cả đoàn phải ăn ngủ ở bên ngoài. Xe ngựa nếu ngồi thì có thể chứa được tám người, nhưng nếu ngủ thì chỉ có thể chứa được bốn người. Niệm Băng cùng Tích Lỗ tự nhiên nhường xe ngựa cho Ngọc Như Yên cùng tam nữ, hai người cùng đa số người của đoàn đốt lửa giữ ấm. Càng di chuyển về phương bắc, nhiệt độ ngày càng giảm, đương nhiên việc này cũng không có ảnh hưởng gì đến Niệm Băng cùng Tích Lỗ, nhưng dù sao các cơn gió lạnh liên tục thổi qua cũng không phải là cảm giác thoái mái.

– Niệm Băng ta quả thật rất hâm mộ ngươi.

Tích Lỗ đem miếng thịt cuối cùng nhét vào trong miệng, hàm hồ nói. Dưới tác dụng của trường sinh đao, hắn so với Niệm Băng còn muốn to lớn hơn vài phân.

Niệm Băng mỉm cười nói:

– Hâm mộ đệ được sinh ra ở Ngưỡng Quang đại lục hay là hâm mộ đệ có được ba vị hồng nhan tri kỷ đây? Kỳ thật Tích Lỗ đại ca, với nhân phẩm và thực lực của huynh thì sớm muộn gì huynh cũng sẽ tìm được một cô nương thích hợp với huynh thôi.

Tích Lỗ lắc đầu nói:

– Không, ta tuyệt đối sẽ không lấy người thường làm vợ, người bình thường các ngươi sao lại có thể lấy ải nhân chúng ta đây? Ta nói hâm mộ chính là thân tình cũng hữu tình của ngươi. Ngươi biết không? Ta sống lâu như vậy, đến bây giờ cũng chỉ có một bằng hữu. Tuy nhiên lúc trước ta vì cái chết của mẫu thân mà bi thương, nhưng không thể không thừa nhận, lựa chọn của mẫu thân là vô cùng đúng. Chỉ có đi ra ngoài ta mới biết được kiến thức của mình trước kia quả thật là vô cùng ít, ở cùng với đệ ở Ngưỡng Quang đại lục trong khoảng thời gian này ta học được nhiều điều hơn cả suốt mấy trăm năm trước kia, Niệm Băng cám ơn đệ.

Niệm Băng vỗ vỗ vai Tích Lỗ nói:

– Để đệ nghĩ lại, đệ bây giờ rất là khó quyết định xem có nên giúp huynh để cho Di Thất đại lục trở lại hay không, tầm ảnh hưởng của việc này quả thực quá lớn.”

Tích Lỗ mỉm cười nói:

– Không hề gì, ngươi không cần khó xử, chuyện này là do ta quyết định, cũng là việc ta phải làm. Nhưng ngươi thì không nhất thiết, dù sao ngươi cũng không có thuộc về Di Thất đại lục

Niệm Băng nói:

– Đệ thật sự rất mâu thuẫn, Tích Lỗ đại ca, đệ cùng huynh giống nhau, cũng vô cùng chán ghét thần nhân. Bất luận là đúng hay sai, chỉ cần thấy tự tư, ti bỉ thôi đã khiến cho đệ không thể chịu được. Nhưng Thần chi đại lục dù sao cũng còn có phong ấn, thế giới này của chúng ta vẫn còn có thể có hòa bình, đệ không muốn nó bị phá vỡ. Nếu quả như Di Thất đại lục trở lại thì sẽ có ảnh hưởng gì đến Ngưỡng Quang đại lục. Đã quá lâu rồi, ai có thể biết được Di Thất đại lục đã biến thành bộ dáng gì? Chúng ta còn có chút thời gian, đệ rất muốn nghĩ.

Tích Lỗ vừa muốn nói gì đó, đột nhiên, một tiếng thét dài từ phía xa truyền đến, thanh âm vang dài và bén nhọn, ngạo khí lăng nhan. Sắc mặt Niệm Băng hơi đổi

– Ngoài ba mươi lí.

Thanh âm từ ngoài ba mươi lí truyền đến mà hắn vẫn có thể nghe được, không cần hỏi hắn đã biết người đến là ai, nhưng hắn không nghĩ đến là lại đến nhanh như thế. Cùng Tích Lỗ liếc nhau, cả hai đồng thời đứng lên.

Mộc Tinh nhảy từ trên xe ngựa của nàng xuống, đứng cách Niệm Băng cùng Tích Lỗ khoảng mười trượng gật gật đầu với họ. Phượng Nữ, Long Linh, Lam Thần cùng Ngọc Như Yên cũng xuống xe. Thân ảnh Niệm Băng cùng Tích Lỗ chợt lóe đi đến trước các nàng.

Niệm Băng nói:

– Tên thần nhân kia sẽ do ta cùng Tích Lỗ đại ca đối phó, mọi người ở bên cạnh bảo hộ. Nếu tên gia hỏa kia muốn chạy trốn nhất định phải ngăn cản hắn.

Bởi vì không biết Tây Luân đã mở ra ba khiếu huyệt gì cho nên Niệm Băng không thể không chuẩn bị chu đáo. Nếu như hắn đã mở ra địa linh huyệt thì nếu hắn đã có ý chạy trốn thì chỉ sợ khó mà ngăn cản.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.