Đọc truyện Bán Yêu Tư Đằng – Chương 14Quyển 2 –
Mấy ngày cùng đi từ Nang Khiêm đến Thanh Thành, do ở chung đã lâu nên giữa Tần Phóng và Tư Đằng rốt cuộc đã đạt đến một sự thăng bằng không
còn cảnh đối đầu căng thẳng nữa.
Tần Phóng tổng kết lại chủ yếu là do cố gắng của anh.
Quy kết lại chỉ có hai điều sau đây:
Một là cân bằng tâm lý. Chết đi mà sống lại và đối mặt với chuyện yêu quái như vậy đã hoàn toàn phá vỡ hết tất cả nhận thức thường ngày và
thế giới quan cá nhân của anh. Ban đầu thật sự chưa có kinh nghiệm,
nhưng trải qua lâu ngày anh cũng đã nghĩ thông suốt. Cần gì phải đối
nghịch và gây sự với cô chứ. Đánh thì đánh không lại cô, mắng thì cũng
mắng không thắng cô, đạo đức không áp chế được cô, luật pháp cũng không
ràng buộc được cô. Người cực kỳ hạ tiện sẽ không có địch thủ, huống chi
là yêu quái chứ? Anh là người phàm tục phải dựa vào yêu khí của cô. Chỉ
cần cô làm xong việc, cố hết sức phối hợp với cô cho đến ngày đường ai
nấy đi thì sao lại không thể?
Nếu như cô có hành vi ác độc khiến trăm họ lầm than, xin lỗi, đã sinh ra làm người thì tinh thần trượng nghĩa phải có. Tần Phóng tưởng tượng
trong đầu mình không biết bao nhiêu lần cảnh anh đấu tranh đến cùng, máu chảy thành sông khiến ngay cả bản thân anh cũng rất cảm động. Chết thôi mà, đâu phải là chưa từng chết đâu. Vừa nghĩ như thế anh cảm thấy
chuyện sống chết cũng không còn quan trọng nữa.
Hai là… Điều thứ hai này thật sự rất quan trọng, chỉ có hai chữ thôi nhưng nó là chân lý nghìn đời không sai. Đó là “có tiền”.
Tần Phóng rất cảm ơn tháng ngày qua anh đã không ham an nhàn, luôn có chí tiến thủ. Trước kia lúc công việc mệt nhọc anh buột miệng chửi tục, Đơn Chí Cương đã an ủi anh: “Không trải qua mưa gió sao thấy được cầu
vồng, chắc chắn có một ngày cậu sẽ phát hiện ra tất cả chuyện này đều có ý nghĩa.”
Đúng vậy, ngày này rốt cuộc đã đến. Đâu chỉ có ý nghĩa không thôi, quả thật là rất có ý nghĩa mới đúng.
Bất cứ yêu cầu nào của Tư Đằng anh cũng chẳng mảy may cau mày. Tìm
người có tay nghề xuất sắc may sườn xám sao? Được. Giày cao gót sang
trọng đủ màu sao? Được. Áo khoác lông chồn tốt nhất sao? Được. Đi xe tốt nhất thay đi bộ sao? Được.
Lúc nhân viên bán hàng nói giá áo khoác lông chồn với anh, anh cũng
hơi ấp úng. Nhưng anh không nói không, mà là hỏi ngược lại Tư Đằng đang
mặc thử trước chiếc gương to: “Có muốn mua hai cái để thay đổi hay
không?”
Nhân viên bán hàng cảm động rưng rưng lệ, quay người khen anh với cô
gái tính tiền: “Chân tình đó, thật sự là chân tình nhất trần đời mà!”
Tần Phóng dở khóc dở cười. Đi mua sắm với Tư Đằng ngược lại khiến anh nghĩ đến An Mạn rất nhiều. Từ trước đến nay anh chưa từng đi mua sắm
với An Mạn. An Mạn nói: Biết đàn ông bọn anh ghét đi dạo trung tâm mua
sắm, miễn cưỡng không hạnh phúc tự mình em đi mua là được rồi.
Lúc đó anh cảm thấy An Mạn thật hiểu chuyện, hiền lành và biết điều,
không để bạn trai phiền lòng chút nào. Sau khi gặp chuyện không may anh
mới bắt đầu nghĩ lại. Nếu như quan hệ giữa nam và nữ mãi mãi chỉ có một
bên chịu đựng và chìu theo ý đối phương như vậy thật sự có thể vững chắc và lâu dài hay sao?
Tạm không bàn đến anh có bị ép buộc hay không. Anh làm nhiều chuyện
vì Tư Đằng như vậy nhưng An Mạn thì sao? Nghĩ đến An Mạn, dư vị trong
lòng anh khá chua xót. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, anh
nhất định phải tìm ra An Mạn cho bằng được.
Tuy Tư Đằng ương ngạnh nhưng ít ra là người thức thời. Cô cảm kích
chuyện Tần Phóng tiêu phí vì cô nên thái độ không còn tệ như lúc trước
nữa. Thỉnh thoảng Tần Phóng hỏi cô điều gì cô cũng trả lời. Tần Phóng
rất biết thỏa mãn, giữ vững quan hệ như vậy là tốt rồi. Anh bôn ba với
cô cuối cùng cũng chỉ vì mục đích tách xa khỏi cô, không cần phải tiến
thêm một bước nữa.
Bóng dáng Vương Càn Khôn và Nhan Phúc Thụy biến mất trên con đường núi nhỏ quanh co trên cao.
Tần Phóng chỉ về con đường kia: “Tôi hỏi không ít người, có vài người lớn tuổi vẫn còn ấn tượng với đạo sĩ Khưu Sơn kia nói là ông ta có một
đồ đệ ở trên núi này. Ngoại trừ người đó ra thì trên núi không có ai
khác. Hai người mới vừa rồi xem ra có một người là đồ đệ đó.”
Tư Đằng lại rất xúc động: “Lý Chính Nguyên và Khưu Sơn đều là nhân
vật oai phong một cõi trong giới đạo môn. Nhưng con cháu đời sau lại
thật sự chẳng bằng đời trước.”
Tim Tần Phóng đập rộn rã, thử dò hỏi cô: “Cô sẽ không làm khó bọn họ sao?”
Tư Đằng nhìn con đường lên núi, nhớ đến câu chuyện hai đạo sĩ kia vừa nói.
– “Tôi tin tưởng nếu lão đạo trưởng Lý Chính Nguyên còn sống…”
– “Là thái sư phụ tôi…”
Nếu lão đạo trưởng còn sống, thái sư phụ.
Lúc đầu sống lại, bảy mươi bảy năm đối với cô chỉ là vài con số. Mấy
ngày trước xuất phát thấy cuộc sống con người hiện đại muôn màu muôn vẻ, cô cũng chỉ cảm thấy quả thật là thời gian trôi qua, cảnh tượng đổi dời có khác. Nhưng đến giờ khắc này cô mới đột nhiên cảm thấy buồn tẻ thê
lương.
Bọn họ cũng không còn sống nữa rồi.
Quả nhiên báo thù là phải làm sớm, sống đến lúc kẻ thù đều chết sạch
chỉ có thể đào mồ quất xác hoặc là quất con cháu họ ba trăm roi thôi.
Thủ đoạn này cũng quá mức đê tiện.
Cô thu hồi ánh mắt rồi nói: “Đi lên xem thử coi sao.”
Hiển nhiên Vương Càn Khôn và Nhan Phúc Thụy đã xuống hầm. Tiếng nói
chuyện của hai người thỉnh thoảng bay ra ngoài, một người kích động, một người bình tĩnh.
– “Vương đạo trưởng, cậu nhìn đi, chính là cái cây này! Cây này nè! Gõ lên rất cứng, nghe đi, gõ một cái đã vang lên!”
– “Nhan đạo trưởng vật thể rắn bị gõ bình thường cũng sẽ vang lên mà. Loại cây mây này trong một đêm mọc nhanh như vậy thật sự rất kỳ lạ.
Nhưng nhất định là có nguyên do, ví như bị phóng xạ, ví như dưới lòng
đất này có một loại khoáng chất, hai ngày nay đột nhiên xảy ra phản ứng
hóa học…”
Âm thanh cưa điện đột nhiên vang lên, Tần Phóng đang kề tai sát cửa
động giật mình, khoảng chừng bốn năm giây sau tiếng động ngừng lại.
– “Nhìn thấy không Vương đạo trưởng, khi nãy tôi đã chém qua, lưỡi
dao cũng bị mẻ! Không cách nào đành phải tìm cưa điện đến, cậu nhìn máu
này đi, cậu có thấy được máu không?”
– “Nhan đạo trưởng đừng nên đoán bừa, đừng đưa ra kết luận vô căn cứ. Màu đỏ cũng không nhất định là máu, cũng có thể là sắc tố thôi, nhựa
cây màu đỏ cũng đâu có gì lạ đâu. Thời cổ đại mấy cô gái vò nát cây bóng nước để sơn móng tay cũng không phải là màu đỏ hay sao? Lẽ nào chúng ta nói trong hoa đó chính là máu à? Dĩ nhiên nhà văn sẽ ví như thế, đó là
một loại tu từ lãng mạn…”
Tên đạo trưởng cổ hủ đần độn như thế lại có thể nói chuyện khoa học,
Tần Phóng nghe thật buồn cười. Trong lúc vô tình anh đưa mắt nhìn Tư
Đằng, cô đã đứng trên khoảng đất trống chất đầy cây mây, lạnh lùng nhìn
mành hoa buông rũ xung quanh cây, sắc mặt quả thật có thể nói là xanh
mét.
Tần Phóng thoáng cảm thấy hơi bất ổn, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Tư Đằng hỏi: “Sao vậy?”
Tư Đằng không nói, chiếc thang dây tại cửa động đung đưa, hiển nhiên là người từ bên dưới đang leo lên.
– “Nhan đạo trưởng chuyện này tôi đề nghị ông mau chóng báo cho ban
ngành có liên quan đi. Để chính phủ đến giải quyết, đừng nên tự mình
nghi thần nghi quỷ, cũng đừng ngày ngày nói có yêu quái. Nhà Ngói tuổi
còn nhỏ, cả ngày bị ông ảnh hưởng như thế sẽ không tốt cho sự trưởng
thành của nó đâu…”
– “Lần trước không phải ông nói nơi này phải tháo dỡ sao? Tháo dỡ
cũng tốt, ông nên đến chỗ người thường ở, cảnh vật xung quanh đây vắng
vẻ như vậy đúng là dễ nghi thần nghi quỷ…”
Nhan Phúc Thụy ậm ờ trả lời vài tiếng, sự cô đơn vô cùng rõ ràng trong tiếng nói của ông.
Hai người leo ra khỏi hầm cũng không chú ý đến Tư Đằng và Tần Phóng
đứng cách đó không xa, chỉ vội phủi bụi trên người cho đến khi Tư Đằng
đột nhiên cất tiếng hỏi: “Hai người ai là đồ đệ của Khưu Sơn?”
“Tôi đây.” – Chợt nghe có người nhắc đến Khưu Sơn, Nhan Phúc Thụy lên tiếng theo bản năng. Đợi thấy rõ người hỏi mới sửng sốt trong giây lát – “Hai người… tìm tôi à?”
“Khưu Sơn thật đúng là có tiền đồ. Tôi cũng không phải sinh ra ở
Thanh Thành, nhưng cả gốc rễ cũng đào đến đây. Đây không phải là đào mộ
tổ tiên của tôi sao?”
Nhan Phúc Thụy hoàn toàn hồ đồ, trước tiên ông hoàn toàn không thể
liên hệ Tư Đằng với chuyện trước mắt. Sau một lúc đầu óc rối rắm ông mới dè dặt hỏi Tư Đằng: “Cô nói là sư phụ tôi từng đào mộ…. tổ tiên cô
sao?”
Tư Đằng cười khẩy. Nhan Phúc Thụy không hiểu ra sao lại nhìn Vương Càn Khôn. Vương Càn Khôn cười khẩy còn dữ hơn cả Tư Đằng.
“Chơi vui quá phải không Nhan đạo trưởng? Giờ tôi hiểu rồi, cả buổi
tối hôm nay các người đã móc nối với nhau. Thảo nào vừa mới chạy xuống
núi đã gặp hai người họ, ngay cả trang phục và đạo cụ cũng đã đặt mua.
Còn mặc sườn xám, còn đóng kịch trước mặt tôi. Ngu muội, quả thật là ngu muội!”
Anh ta lại nổi giận với Tư Đằng và Tần Phóng: “Tuổi còn trẻ có tay có chân làm gì không làm lại đi lừa gạt vậy hả.”
Người này thật sự quá ồn ào. Mắt Tư Đằng đanh lại, hai dây mây ở nơi
cao bỗng trườn đến như rắn, móc vào hai mắt mắt cá chân trái và phải của Vương Càn Khôn, treo thẳng anh ta lên không trung. Vương Càn Khôn bị
treo trút ngược đầu, máu toàn thân đều dồn xuống não, hét ầm lên như heo bị chọc tiết. Anh ta la lên như vậy hiển nhiên khiến Tư Đằng càng tức
tối. Cũng không biết cô dùng cách gì, hai dây mây bắt đầu tung Vương Càn Khôn lên giữa không trung. Cảnh này giống hệt như trò chơi thuyền hải
tặc trong công viên, ném sang đông một cái rồi ném sang tây một cái.
Tiếng thét của Vương Càn Khôn cứ thế chợt xa chợt gần, luôn thoảng qua
trên đỉnh đầu của bọn người Tần Phóng.
Tần Phóng thật sự không nhịn cười được, cảm thấy Vương Càn Khôn cứ
gào khóc như vậy thật sự giống với cậu bé rừng xanh. Nhan Phúc Thụy trợn tròn mắt, rốt cuộc ông đã kịp hiểu ra người trước mắt này là ai rồi.
Từ trước đến nay chính bản thân ông kêu la có yêu quái. Nhưng khi yêu quái thật sự đứng trước mặt thì ông lại luống cuống tay chân: Chuyện
này không thể nào, đây là đang đóng phim sao?
Chân Nhan Phúc Thụy bắt đầu run lên: “Cô…. cô chính là… Tư Đằng kia sao?”
Tư Đằng đến gần ông: “Nếu biết là tôi, vậy sư phụ ông đã nói gì với ông?”
Thấy Tư Đằng càng đến càng gần, Nhan Phúc Thụy sợ đến mức đầu tóc
cũng muốn dựng đứng cả lên. Ông cầm cưa điện đưa ra phía trước, tay đặt
lên chốt mở: “Cô đừng đến đây, cô mà đến thì đừng trách tôi không khách
sáo…”
Lời còn chưa dứt đã có một dây mây dài trườn đến nữa. Một âm thanh
sắc gọn vang lên, chiếc cưa điện kim loại sáng loáng thật dài đã bị đánh gãy, chỉ còn lại một phần nhỏ dính liền với động cơ. Chốt mở bật lên,
lưỡi cưa gãy còn vài centimet rè rè khởi động nghe khá vui tai.
Tần Phóng thở dài, thật là không đành lòng xem nữa. Dù sao chuyện
không liên quan gì đến anh. Đương lúc suy nghĩ xem có nên tìm một cái
ghế từ từ ngồi đợi hay không thì phía sau bỗng vang lên tiếng mở cửa và
tiếng nói còn ngái ngủ của một đứa bé: “Sư phụ, ai đang kêu ạ?”
Nghe xong, Nhan Phúc Thụy khẩn trương tay chân lạnh lẽo gào to lên: “Nhà Ngói, chạy đi, chạy mau đi.”
Phản ứng của Tư Đằng nhanh đến độ khiến người ta líu lưỡi. Nhan Phúc
Thụy còn chưa dứt lời thì một thân mây như một con rồng dài trườn đến
trong biển đêm mênh mông. Vang lên vài tiếng soàn soạt, dây mây quấn từ
chân đến cổ Nhà Ngói như một cuộn len to. Tần Phóng còn chưa thấy rõ đã
nghe một tiếng vút, thân cây mây mang theo cuộn len kia dừng trước mặt
Tư Đằng, treo cao hơn một thước lắc lư như chiếc đèn lồng.
Tần Phóng thốt lên bảo ngưng lại: “Tư Đằng, đừng, là trẻ con thôi.”
Nhà Ngói vốn đang ngủ say bị tiếng gào khóc trên nóc nhà đánh thức.
Cậu ngáp dài mở cửa đi ra ngoài nhìn xem, thậm chí còn chưa tỉnh ngủ đã
đột nhiên bị thứ gì đó quấn chặt lấy. Lần này cậu hoàn toàn tỉnh táo,
lại nhớ đến câu nói “chạy đi, chạy mau đi” của sư phụ. Cậu sợ có người
muốn giết mình, sợ đến mức há miệng ra muốn khóc to lên. Nhưng miệng vừa mới há ra thì đầu dây mây đang quấn lấy cổ cậu trườn lên. Lúc Tần Phóng chạy đến đầu dây mây đã ấn chặt miệng Nhà Ngói lại.
Trong nhất thời không gian bỗng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại âm
thanh nền vang vọng lơ lửng trên không trung. Nhắc đến Vương Càn Khôn,
chắc chắn anh ta có thần kinh thép, lắc lư nhiều lần như vậy còn chưa
ngất đi.
“Sư phụ ông đã nói gì với ông?”
Nhan Phúc Thụy nhớ đến cuốn sách đóng bằng chỉ trong túi, trong lòng
run rẩy kịch liệt. Tư Đằng cười khẩy nhìn ông, ánh mắt rơi vào người Nhà Ngói, đầu lưỡi chợt đưa ra liếm lên môi mình một cái.
Đây là yêu quái muốn ăn thịt người sao? Trái tim Nhan Phúc Thụy suýt
nổ thành tám mảnh, ông thét lên: “Đừng, đừng, có sách viết về cô, trong
đó có viết về cô.”
Tay ông run rẩy móc trong túi ra, sách này là sư phụ để lại, ông xem
như bảo bối còn gói lại bằng vải. Ông run lẩy bẩy mở ra từng lớp từng
lớp, lật đến một tờ, hai tay nâng lên đưa đến trước mặt Tư Đằng.
Tư Đằng không nhìn: “Đọc.”
Nhan Phúc Thụy run rẩy, trang sách trong tay ông run run vang lên
tiếng soàn soạt giống như trong tích tắc sẽ rách tan tành: “Tư Đằng, năm 1910 biến thành tinh ở Tây Nam. Nguyên thân là cây mây trắng, thường
gọi là quỷ tác. Giỏi đan bện, tính tình tàn nhẫn giết cả đồng loại và
những yêu quái khác. Tàn ác có một không hai vào thời đó, gặp kẻ địch
chưa từng chiến bại, khiến chúng yêu nghiến răng nghiến lợi và giới đạo
môn biến sắc. May mắn năm 1946…”
Ông dừng lại một chút, không dám đọc đoạn sau, sợ một khi vừa đọc ra
thiên sư Khưu Sơn trấn giết Tư Đằng sẽ chọc giận yêu quái này. Có điều
vừa dừng lại thì ánh mắt Tư Đằng đã liếc đến như lưỡi dao sắc lẻm: “Năm
1946 như thế nào?”
May mắn năm 1946 thiên sư Khưu Sơn trấn giết Tư Đằng ở Thượng Hải…”
“Đọc lại câu này.”
Nhan Phúc Thụy bị Tư Đằng quát đến chân bủn rủn: “May mắn năm 1946 thiên sư Khưu Sơn trấn giết Tư Đằng ở Thượng Hải, chấm dứt…”
“Đọc lại.”
“May mắn năm 1946 thiên sư Khưu Sơn trấn giết Tư Đằng ở Thượng Hải…”
“Đọc lại, chừng nào bảo ông ngừng thì ông ngừng!”
…
Không biết từ lúc nào Vương Càn Khôn trên đầu đã không còn lên tiếng
nữa. Có lẽ là mệt mỏi, có lẽ là hôn mê. Cơn gió thổi mành hoa xung quanh khẽ lay động, cánh hoa màu trắng chen chúc, hương hoa bay thoang
thoảng. Núi Thanh Thành to lớn, đêm dài đằng đẵng, rừng lá vi vu chỉ còn lại một câu nói không ngừng lặp lại như niệm kinh…
“May mắn năm 1946 thiên sư Khưu Sơn trấn giết Tư Đằng ở Thượng Hải.
May mắn năm 1946 thiên sư Khưu Sơn trấn giết Tư Đằng ở Thượng Hải…”
Tần Phóng phát giác sự bất thường, anh do dự thật lâu mới hỏi Tư Đằng: “Sao vậy?”
Tư Đằng không nhìn anh, nét mặt cô rất kỳ quái. Ban đầu giống như là
thẩn thờ đau thương, nhưng chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn lại
chuyển thành quyến rũ yêu mị. Nụ cười trên khóe môi dần dần nở ra, cô
nói: “Giết hay.”