Bán Yêu Tư Đằng

Chương 109: Ngoại truyện: Tây Trúc -


Đọc truyện Bán Yêu Tư Đằng – Chương 109: Ngoại truyện: Tây Trúc –

Lan Nguyễn Hạ dịch

Hàn Vũ Phi biên tập

Nhan Phúc Thụy vẫn ngủ an lành.

Có thể gọi là ngủ được nhỉ? Tuy vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa, nhưng chưa ngừng thở, nằm như vậy luôn dễ tiếp nhận hơn nhiều so với việc nghìn thu vĩnh biệt.

Huống chi, bất cứ chuyện gì chỉ cần không đi tới cảnh giới “tử vong” sẽ vẫn còn hy vọng.

Tần Phóng châm điếu thuốc ngồi bên cạnh Nhan Phúc Thụy. Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nghĩ lại đều cảm thấy sáo rỗng cho nên cuối cùng anh chỉ nói một câu gỏn lọn: “Tôi đi đây!”

Anh không qua thăm Dịch Như, có rất nhiều người quen biết trong cuộc đời này, không phải với ai cũng cần dùng đến lời “từ biệt”.

***

Trời vẫn chưa sáng, nhưng chẳng bao lâu nữa nhóm người đầu tiên thức dậy thì từng tốp khác cũng sẽ xuất hiện trên đường phố vắng lặng trước mặt.

Khu chung cư của Khổng Tinh Hoa đã hiện ra ngay trước mắt.

Sương sớm giăng giăng lúc ẩn lúc hiện bao trùm những dãy đèn đường hệt đang phủ một lớp váng màu trắng nhạt. Ban đầu Tần Phóng vẫn chưa để ý, nhưng vừa ngừng bước, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó liền quay đầu nhìn lại con đường đã qua.

Nơi đó không có sương mù, hoàn toàn là bầu không khí trong lành trước bình minh.

Chắc cả thành phố chỉ có nơi này, chỉ trước mặt anh có sương mù mà thôi.

Tần Phóng không tiến lên trước nữa, anh đứng nguyên đấy, chăm chú nhìn về phía màn sương mờ mịt trước mặt. Dần dần, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bóng dáng ấy từng vô số lần xuất hiện trong mơ của anh.Cô nhẹ nhàng khoan thai đi đến như đang dạo bước trên sâu khấu

Người Tần Phóng như mất hết sức lực, chân anh bủn rủn ngồi phịch xuống đất. Ngồi xuống rồi lại bật cười chua chát, cười đến nỗi rơm rớm nước mắt.

“Tần Phóng.”

Giọng nói thân thuộc ấy vang lên ngay trước mặt anh. Tần Phóng thở dài, đưa tay lau mặt rồi mỉm cười đứng dậy.

Chỉ mới năm năm mà lại như xa cách mấy đời.

Quần áo cô đang mặc hẳn là của Khổng Tinh Hoa, áo khoác màu đen, chân đi ủng. Bộ đồ này mặc trên người Khổng Tinh Hoa có lẽ sẽ nom già dặn, nghiêm trang, nhưng mặc trên người cô thì lại khác. Với một số người thì là người đẹp vì lụa, nhưng với một số người khác thì lại là lụa đẹp vì người. Chiếc áo khoác vạt chéo  thắt bằng đai lưng, cổ áo dựng cao, mái tóc dài hệt thác nước buông xõa.

Quả thật Tư Đằng mặc gì cũng đẹp.

“Tần Phóng, đã lâu không gặp.”

Tần Phóng có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi cô tại sao không đợi mình ra tay, tại sao phải lựa chọn như vậy. Nhưng lời tới bên môi lại không sao thốt nổi thành câu.


Ký ức năm năm trước ùa về, giống như lại thấy cảnh cô nghiêng nghiêng đầu, mặt khinh khỉnh giễu cợt bảo: “Anh có thể giúp gì được cho tôi?”

Tư Đằng là vậy, luôn luôn có quyết định của chính mình, cũng thực sự không cần đến ai giúp đỡ.

Tần Phóng bật cười, giọng anh trầm thấp, bản thân cũng thoáng hoảng hốt.

Anh thì thào: “Đã lâu không gặp.”

Ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ của nhà Khổng Tinh Hoa thấp thoáng sau màn sương mù, u ám và nhợt nhạt, chẳng khác gì chiếc đèn lồng báo tang.

“Em đã giết bà ta à?”

“Bằng không thì sao?”

Tần Phóng vô cùng khó chịu, đột nhiên có chút không thể nói tiếp nữa: “Tư Đằng, tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho em…”

Tư Đằng ngắt lời anh: “Tần Phóng, anh là người tốt. Anh ở bên tôi lâu như vậy chưa bao giờ làm hại ai. Anh nghĩ tôi giết Khổng Tinh Hoa sẽ áy náy, thế anh ra tay thì sẽ không đau khổ sao?”

“Chi bằng để tôi làm, tôi đã quen rồi.” Cô thở phào nhẹ nhõm, “Con người anh sạch sẽ, hà tất phải vì tôi mà lấm bẩn.”

Dứt lời, cô giơ tay về phía anh, lòng bàn tay mở ra dính đầy máu.

Máu của Khổng Tinh Hoa ư?

Vết máu đen sậm, thật ra không thể nhìn thấy rõ lắm trong sắc đêm trước bình minh, nhưng vẫn thiêu đốt mắt người ta đến lạ. Tần Phóng di chuyển ánh nhìn, lát sau anh lấy khăn tay ra, khẽ đặt vào lòng bàn tay cô. Tư Đằng thoáng ngẩn người, ngón tay hơi cuộn lại. Cuối cùng cô vẫn cầm nó, mỉm cười, sau đấy vòng qua Tần Phóng.

Khi vai lướt qua nhau không hề chạm phải, nhưng bả vai bên kia của cô bỗng dưng lạnh lẽo.

Sương mù vẫn lượn lờ trước mắt, còn tiếng bước chân thì dần xa khuất. Cô bỏ đi như vậy ư?

Toàn thân Tần Phóng chấn động, anh quay người gọi với theo cô: “Tư Đằng!

Có vẻ Tư Đằng nhớ ra điều gì đó, cô từ từ quay lại.

“Tần Phóng, người anh tiếp nhận yêu lực của Bạch Anh sẽ sống lâu hơn người thường rất nhiều. Năng lực cũng sẽ mạnh hơn, nhưng anh chung quy không phải yêu quái, vẫn sẽ có đại hạn. Đừng lãng phí thời gian vào những chuyện không đáng nữa!”

Chuyện không đáng ư? Nói cứ như anh có rất nhiều chuyện không đáng vậy.

“Em định đi đâu?”

Tư Đằng không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn anh. Tần Phóng cũng chẳng bận tâm nhiều, anh hỏi thẳng: “Tôi có thể đi cùng em không?”

Tôi có thể đi cùng em không?


Lúc đó, Nhan Phúc Thụy muốn anh thức tỉnh đừng mê muội, đã nói với anh rằng: “Có lẽ cậu thích tiểu thư Tư Đằng, nhưng tiểu thư Tư Đằng chưa chắc đã thích cậu.”

Trong năm năm, trăn trở bôn ba tìm cách giúp Tư Đằng mau chóng biến tinh, thi thoảng anh cũng nghĩ về chuyện này, anh có thật sự mong chờ cô sẽ báo đáp mình bằng cách ấy sao?

Hình như không phải, chẳng qua anh muốn ở bên cô mà thôi. Suy cho cùng thế giới rộng lớn,thay vì làm một ngọn đèn cô độc, mình anh bước thấp bước cao đi trong bóng tối, anh càng nguyện ý đi theo ánh sáng của cô. Cho dù không thể ở sát cạnh nhau, nhưng thường xuyên trông thấy cô cũng tốt rồi.

“Không cần, tôi không cần!”

“Vậy cô định đi đâu? Sau nay tôi có thể đi thăm cô không?”

Tư Đằng không đáp lời. Cô ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ sáng đèn của Khổng Tinh Hoa.

Có gì khác thường sao? Tần Phóng cũng ngẩng đầu nhìn theo. Anh nghe thấy giọng nói nhẹ tênh của cô: “Tần Phóng, giúp tôi giải quyết hậu quả nhé!”

Tần Phóng không trả lời, cũng không ngoảnh lại nữa. Anh giữ tư thế ngẩng đầu nhìn lên, song lại nghe rõ mồn một tiếng bước chân cô rời xa.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy,

Hóa ra một người muốn rời đi, ba bước đầu tiên vẫn rõ ràng, về sau tan biến dần. Sau bảy bước, bước chân khẽ đến nổi cũng không thể nghe thấy nữa.

Tư Đằng từ chối tất cả yêu cầu của anh, không cần anh bầu bạn, cũng không muốn anh đến thăm.

Chỉ có một yêu cầu suy nhất: Giải quyết hậu quả giúp cô.

***

Bước chân Tần Phóng nặng trĩu. Lúc lên cầu thang, anh chợt nghĩ tới dáng vẻ Tây Tây đi đường buổi tối hôm ấy. Hóa ra tâm sự đè nén đúng là nặng ngàn cân, mất rất lâu mới trèo hết cầu thang mấy tầng lầu.

Cửa nhà Khổng Tinh Hoa khép hờ. Tần Phóng đứng ngây người ở đầu cầu thang, gần như chẳng còn sức lực đẩy cửa ra. Anh loáng thoáng cảm thấy trong cửa hình như có tiếng động.

Thoạt đầu còn tưởng mình nghe nhầm, tập trung nghe kỹ, đúng thật có tiếng động, bịch bịch bịch, giống tiếng quả bóng cao su nho nhỏ đập nhẹ trên sàn. Sau đó, tiếng đập bịch bịch chợt biến mất. Xuyên qua khe cửa khép hờ, anh trông thấy một quả bóng da nhỏ lăn lông lốc về phía cửa lớn.

Tiếp đó, dường như là tiếng bước chân bình bịch đuổi theo. Rồi, anh trông thấy một cô bé ba, bốn tuổi, lảo đảo chụp quả bóng. Lúc ôm bóng đứng lên, bỗng bắt gặp Tần Phóng qua khe cửa, cô bé có vẻ vui sướng thốt một câu, chính xác thì không phải một câu, mà là một chữ: “Ô”

Đó là Tây Trúc.

Đầu óc Tần Phóng trống rỗng, Tây Trúc cố gắng kéo cửa chống trộm ra, hai cánh tay giơ về phía anh.

Tần Phóng cúi người bế cô bé lên theo phản xạ. Thân thể Tây Trúc nho nhỏ mềm mại và ấm áp. Khoảnh khắc này cũng không nghĩ cô quý giá như vậy.

Chuyện này là sao? Trong đầu Tần Phóng rối tung, anh bế Tây Trúc đi vào nhà.


Phòng khách không có ai, trên thảm ngồi cạnh sô pha bày la liệt rất nhiều đồ chơi. Xem ra, quả bóng da bịch bịch kia chỉ là một trong số đó. Trong bếp lờ mờ truyền ra tiếng nước chảy.

Tần Phóng bế Tây Trúc đi vào, cửa kính mờ phòng bếp vẫn đóng, nhưng có thể thấp thoáng thấy được một bóng dáng đang bận rộn làm gì đó bên cạnh bồn nước. Tần Phóng thoáng ngập ngừng, song vẫn duỗi tay chạm vào tay nắm cửa và khẽ xoay sang bên.

Cửa mở, một bà cụ lưng còng đầu tóc bạc trắng đang đứng trước bồn nước rửadao. 

Nghe thấy tiếng động ở cửa, bà lão từ từ ngoảnh đầu.

Đó là Khổng Tinh Hoa đã già xọp xuống trong vòng một đêm.

Tây Trúc có vẻ rất vui, trong miệng cũng không biết đang ê a cái gì, đôi tay vỗ vỗ trên vai Tần Phóng. Thấy Tần Phóng nhìn mình, đôi mắt đen láy của cô bé lập tức tròn xoe, thoáng nghiêng đầu lại toét miệng cười, thơm chụt một cái lên má anh.

Tần Phóng vẫn ôm Tây Trúc, quay đầu nhìn sang Khổng Tinh Hoa và hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Xảy ra chuyện gì ư?

Con dao trong tay Khổng Tinh Hoa rơi tỏm vào bồn nước, bà ta run rẩy đưa tay đóng vòi nước lại.

Chuyện đêm nay, giờ nhớ lại vẫn như thể một giấc mơ.

***

Khi đó, Tây Tây đột nhiên nửa đêm trở về, bà vui sướng tột độ. Lật đật bế con bé lên và hỏi: “Tần Phóng đưa con về à? Cậu ta đâu?”

Hồi lâu không thấy cô trả lời, Khổng Tinh Hoa nhìn Tây Trúc với ánh mắt kỳ lạ. Khi bốn mắt chạm nhau, trong lòng bà ta bỗng lạnh run, rùng mình một cái.

Đó không giống ánh nhìn của một đứa trẻ, cũng không giống ánh nhìn của một tiểu yêu quái.

Tây Trúc lên tiếng: “Khổng Tinh Hoa! Chúng ta bàn một vụ giao dịch đi!

“Bà sắp chết rồi, nguyên khí yêu quái giống linh hồn con người, sau khi chết cũng chẳng chống đỡ được bao lâu, gió thổi một cái là tan, tan mất rồi thì cũng vô dụng!

Nhưng nếu lấy nguyên khí ra lúc bà vẫn sống, đó chính là thứ quý giá, có thể dùng làm một vụ giao dịch rất tốt.”

Đây là Tây Tây sao? Cánh tay Khổng Tinh Hoa cứng đờ. Tây Trúc trượt xuống khỏi người bà. Hình như cô đã sớm có chuẩn bị, vững vàng đáp xuống đất sau đó thoải mái ngồi lên sô pha.

Khổng Tinh Hoa lùi lại vài bước nhìn cô. Tây Trúc trước kia quả là nhỏ nhắn và ranh ma. Nhưng lúc nói chuyện và làm việc chí ít vẫn là giọng điệu và dáng vẻ trẻ con, có điều đêm nay thì không.

Từ đáy lòng bà chợt dâng lên nỗi hoảng sợ, nghĩ rằng có yêu quái đáng sợ nào đó đang khống chế Tây Trúc. Đúng vậy, chắc chắn là như vậy. Chung quy Tây Trúc chỉ là một tiểu yêu quái mà thôi.

Bà ta lấy can đảm quát cô: “Mày là ai? Tây Tây đâu? Mày đã làm gì con bé rồi?”

Tây Trúc bật cười: “Bà làm yêu quái đã rất nhiều năm mà lại nhát gan đần độn thế. Ngay cả một kẻ nhút nhát cũng chẳng bằng. Rõ thật là giống cây trúc, trong bụng rỗng tuếch, không biết ứng biến. Hồi xưa lúc bạn bè của mình bị giết, bà ở đâu vậy?

Họ quan tâm bà, để bà thoát khỏi cái chết chứ không phải bảo bà trốn trốn núp núp bình an sống qua ngày. Khi đó mai yêu đã dặn rồi mà.”

Phải, mai yêu đã dặn dò rồi. Mặc dù lời dặn dò ấy nghe ra giống như cho bà ta một lối thoát đỡ mất mặt hơn.

Tây Trúc nhìn bà ta chằm chằm: “Nhiều năm như vậy, bà không muốn báo thù sao?”


Cổ họng Khổng Thanh Hoa khô khốc: “Tất nhiên là muốn…Nhưng Tư Đằng đã chết. Khưu Sơn đã trấn áp và giết cô ta rồi!”

Tây Trúc nhìn bà ta với ánh mắt sâu xa: “Bà tin cả à? Bà đã nghe những vụ bê bối của Khưu Sơn, lão ra lén lút nuôi yêu quái, dung túng yêu quái. Lời của ông ta cũng không thể tin hết đâu.”

Khổng Tinh Hoa cực kỳ hoảng loạn, bà cảm thấy lời cô nói không phải không có lý. Đúng vậy, Khưu Sơn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Lúc bao vây tiêu diệt đám yêu quái, tuy Tư Đằng là lưỡi dao, nhưng Khưu Sơn mới là kẻ chủ mưu thực sự sau lưng. Nghe nói từ đó về sau đạo môn không dung ông ta. Kỳ thực Khổng Tinh Hoa từng có ý nghĩ muốn tìm Khưu Sơn báo thù. Song Khưu Sơn sống nốt quãng đời còn lại ở núi Thanh Thành, nơi mà yêu quái nào cũng phải tránh xa. 

Tây Trúc nói không sai, bà ta thậm chí không bằng một kẻ nhát gan.

“Thế nào, Khổng Tinh Hoa. Một vụ giao dịch có lợi, cho tôi nguyên khí của bà, tôi trả cho bà một Tây Tây, còn để bà…” Cô đột nhiên hạ thấp giọng, trên mặt lộ ra nụ cười rất kín đáo,: “Còn để bà tìm Tư Đằng báo thù.”

Tư Đằng? Khổng Thanh Hoa giật nảy, lời nói cũng không hoàn chỉnh: “Tư…Tư Đằng?”

“Phải, Tư Đằng đã bị tôi khống chế, nhưng chế ngự cô ta cũng khiến tôi bị thương nặng, yêu lực bị đứt đoạn, cần phải lấy nguyên khí của người khác.” Cô vừa nói vừa biếng nhác dựa vào lưng ghế sô pha, “Bà còn không tin tôi sao? Cướp nguyên khí của người khác chỉ có Tư Đằng biết làm thôi. Nếu không phải cô ta đang ở trong tay tôi, thì tôi đâu biết cách này.”

“Có điều, chẳng biết có linh nghiệm không…”

Cô lại nhìn sang Khổng Tinh Hoa, ý tứ mê hoặc nồng đượm trong giọng nói: “Tôi không ép bà. Tự bà cân nhắc kỹ đi!”

Nói xong, cô vuốt lại quần áo, điệu bộ muốn rời đi. Khổng Tinh Hoa bỗng gọi cô lại: “Tư…Tư Đằng thật sự ở trong tay cô?”

***

Bịch, bịch…

Tây Trúc đập quả bóng da nảy lên nảy xuống. Giây phút Khổng Tinh Hoa ngây ngốc nhìn lúc quả bóng kia rơi xuống sàn, bà ta kể: “Sau đấy tôi liền đồng ý!”

Tần Phóng thắc mắc: “Bà chưa từng nghĩ tới khả năng cô ấy chính là Tư Đằng ư?”

Khổng Tinh Hoa mờ mịt, sau đấy lắc đầu.

Giống điểm mù thị giác, tư duy cũng có điểm mù tương tự. Tây Trúc kia nhắc tới Tư Đằng rất nhiều lần, nhưng vậy mà bà không hề có có suy nghĩ liên hệ hai người đó lại với nhau.

“Vậy bà cũng không sợ cô ấy lừa bà à? Không lo cô ấy lấy đi nguyên khí yêu quái của bà rồi sẽ nuốt lời sao?”

Khổng Tinh Hoa tiếp tục mờ mịt lắc đầu.

Bà chỉ biết, sau khi trải qua nỗi đau đớn cùng cực đem nguyên khí tách khỏi cơ thể, bà mướt mát mồ hôi, ngẩng đầu lên. Ánh mắt đầu tiên trông thấy là mái tóc bạc trắng rũ xuống tán loạn của mình, ánh mắt thứ hai thì nhìn thấy…

Là gương mặt mà cả đời này bà ta cũng sẽ không quên được.

Tư Đằng bảo: “Con người tôi nói là lời giữ lời. Tôi để bà tìm Tư Đằng báo thù. Bà xem, giờ Tư Đằng đang ở đây rồi!”

Cô đưa dao cho bà ta.

Khổng Tinh Hoa không dám cầm, co rút người chui vào sô pha, không thể nào thoát được hình ảnh đồng loại mình chết ngay trước mắt xưa kia.

Tư Đằng thở dài: “Bà thế này thì đúng là vô tích sự.”

Cô nhét dao vào trong tay Khổng Tinh Hoa, nắm tay bà ta, đâm một dao vào lồng ngực mình, chẳng hề thấy một tia đau đớn. Cô bảo: “Xem đi, chúng ta hết nợ gì nhau nhé!”

Và rồi ra lệnh: “Bà nghe cho kỹ điều tiếp theo đây, tôi muốn bà chuyển nó cho Tần Phóng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.