Đọc truyện Bán Yêu Tư Đằng – Chương 1: Dẫn truyện
Thượng Hải, tháng 7 năm 1937.
Những ngày qua, chuyện được bàn tán nhiều nhất khắp phố lớn ngõ nhỏ đều không ngoài sự kiện Cầu Lư Câu ngày 7 tháng 7. Dù anh là dân trí thức hay là tên kéo xe, dù ở sàn nhảy Bách Lạc Môn hay khu cá cược trường đua ngựa hở tí là tranh luận đến đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tứ tung. Ai ai cũng trở nên am hiểu thời sự, hăng say chỉ trích đám quan chức quân đội cấp cao.
Ví dụ như phu kéo xe Giả Tam dốt đặc cán mai, thường ngày thấy lính đi tuần không ngừng nịnh bợ mời thuốc, thấy người nước ngoài hận không thể liếm giày. Ngay cả Bắc Bình rốt cuộc ở phía bên này hay bên kia sông Hoàng Phố còn không biết. Nhưng mấy ngày nay đột nhiên miệng xổ đầy thời cuộc chính trị Trung Quốc – Nhật Bản. Tất cả mọi người đoán rằng hai ngày nay hắn đã kéo xe cho rất nhiều giáo viên dạy học, sinh viên yêu nước. Nghe được vài ba chuyện vặt vãnh cũng mang ra lòe đám bạn mình.
Tối nay trời đổ cơn mưa, trên đường nước ngập đến cổ chân, mấy phu kéo xe tập trung ở tiệm đánh giầy Dương Châu. Xách giày mới vừa lau xong, Giả Tam đã gân cổ với người ta.
Nguyên nhân chính là tên phu kéo xe kia nói, ban ngày kéo xe chở khách nghe thấy người khách đó nói là người Nhật Bản đang thèm thuồng nhìn chằm chằm chằm vào Thượng Hải.
Điều này rất khủng khiếp. Tuy trên báo nói sự kiện cầu Lư Câu gây kinh ngạc toàn cầu, nói cho cùng cây súng kia vốn đặt tại phương Bắc, bên phương Nam này ngay cả tiếng nổ cũng chớ hề nghe thấy, nhưng bây giờ lại như hổ rình mồi rồi đây.
Cho nên Giả Tam lại làm ra vẻ như người phát ngôn đại diện cho Phủ Tổng thống, tư thế kia hệt như tối hôm qua Tưởng ủy viên trưởng gọi điện thoại cho hắn vậy.
-Người Nhật Bản đánh Thượng Hải! Cậu nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết không có đâu!
– Ở khu Tô Giới Thượng Hải (1) đều là người nước ngoài! Trong khu tô giới Pháp có một tên Friede đó, cậu hỏi thử xem hoàng đế người ta có đồng ý hay không!
(1) Tô Giới là phần đất cắt cho các nước tư bản xây nhà ở và kinh doanh buôn bán. Tô Giới Thượng Hải có thể nói là khu phố Tây của Thượng Hải.
– Thượng Hải nằm gần Nam Kinh như vậy, Ủy viên trưởng ở tại phủ tổng thống lại để cho người Nhật đánh à?
– Tôn phu nhân đang ở Thượng Hải đó. Tôn phu nhân là ai? Đó là chị hai của Tưởng phu nhân! Đánh Thượng Hải ư, Tưởng phu nhân có đồng ý không? Bắc Bình đâu giống với ở đây, Ủy viên trưởng chẳng có thân thích nào ở Bắc Bình cả, muốn đánh thì cứ đánh…”
Cuối cùng, Giả Tam thắng được một chầu rượu, uống được lưng bụng, sau khi mưa tạnh, hắn nghiêng ngả kéo xe rời đi. Dù bước đi ngất ngưởng cũng không quên thốt ra một câu nồng nặc mùi rượu: “Nhật Bản à, ông mày đánh một cái rắm là nó bay mất tiêu rồi…”
***
Giả Tam có một cái tật, mỗi khi uống rượu là hay quẹo cua, không phân biệt đúng sai cứ gặp ngã ba là rẽ phải, uống càng nhiều thì càng chạy lung tung. Nói theo vợ hắn chính là uống hết một bình rượu là hắn có thể kéo xe đến sông Tần Hoài luôn.
Đầu óc mơ màng, nhớ mang máng là ven sông Hoàng Phố gió thổi man mát. Sau đó hắn kéo chiếc xe lạch cạch lắc lư như muốn gãy rời, lại thêm chân không vững, liền té nhào xuống đất nằm ngủ.
Sau đó tỉnh lại đã là nửa đêm. Đêm tháng bảy giữa khuya vẫn lạnh, bụng áp trên nền đất lạnh buốt, Giả Tam còn chưa mở mắt, mũi đã ngửi thấy mùi mốc meo, thầm mắng một câu chó chết. Lần này uống quá mức sao lại chạy đến xưởng dệt Hoa Mỹ đã đóng cửa vậy?
Nhà máy người Trung Quốc mở bị đóng cửa cũng chẳng phải là chuyện mới mẻ gì. Ai bảo đồ của người nước ngoài vừa rẻ lại vừa tốt chứ.
Còn chưa tỉnh rượu, ánh mắt hơi mơ hồ, Giả Tam ngáp dài nheo mắt nhìn bức tường ngay góc rẽ ở phía xa. Ánh sáng giống như chiếc bóng thong thả dạo chơi trên đất, có một cô gái rẽ qua góc tường
Có một cô gái ư?
Giả Tam đột ngột kịp nhận ra, trở mình ngồi bật dậy, dụi dụi con mắt, nhìn lại phía bên kia…
Lặng ngắt như tờ
Lẽ nào là nhìn nhầm rồi sao?
Không thể nào, chắc chắn có một cô gái đi qua mà, giày cao gót chừng ba tấc, gót nhỏ, trên mũi giày gắn hạt châu rung rinh bóng loáng. Giả Tam từng nghe người ta nói, lúc Tưởng phu nhân Tống Mỹ Linh xuất giá trên giày cao gót có gắn viên trân châu được trộm từ quan tài của Từ Hi Thái hậu. Từ đó rất nhiều quý bà ở Thượng Hải cũng học đòi, một đôi giày gắn trân châu bằng khẩu phần nửa năm của nhà nghèo khó.
Còn có bàn chân trắng như tuyết, bắp chân mảnh khảnh, tà váy sườn xám bay phấp phới bên chân. Tuy nơi thêu hoa hơi chìm không nhìn thấy rõ trong đêm tối, nhưng cũng biết hoa văn kia rất cầu kỳ, chỉ có nhà giàu mới dám mặc.
Nhìn lên lại không thấy gì nữa, ai bảo khi đó hắn lại nằm chứ. Lúc đôi chân thon thả ngọc ngà thoáng qua góc tường, hắn còn chưa hoàn hồn lại nữa kìa.
Suy nghĩ cẩn thận trước sau, Giả Tam cảm giác mình đã nhặt được báu vật rồi.
Hắn chưa từng gặp phải chuyện này, nhưng đã từng nghe nói vài lần. Rất nhiều người làm vợ bé cho nhà giàu, cô đơn nên thậm thụt ở bên ngoài. Ở khách sạn đông người không thuận tiện, người to gan một chút sẽ chạy đến mấy chỗ nhà máy hoặc nhà cửa bỏ hoang ở ngoại ô.
Người từng trải dạy hắn, gặp phải chuyện như vậy đừng làm kinh động uyên ương. Có đàn ông ở đó không dễ làm việc, tốt nhất là canh người phụ nữ, đợi cô ta còn ở lại một mình thì đánh cô ta ngất xỉu. Mấy thứ vòng vàng vòng ngọc đeo trên người cứ tha hồ lấy. Tiền trên trời rơi xuống, ngựa gặp được cỏ đêm, nếu cậu to gan thì nếm thử hương vị của vợ bé cũng không sao — Mấy thứ đàn bà này làm chuyện mờ ám có thiệt thòi cũng không dám để lộ. Huống chi cảnh tối lửa tắt đèn cô ta biết hắn có mấy lỗ mũi, mấy con mắt chứ?
Giả Tam quyết định thăm dò trước đã: Nhắm vơ vét được thì thuận tay làm một chuyến, lỡ như là tên côn đồ không đụng đến được
Tiền phi pháp đúng là quý báu, nhưng tính mạng vẫn cao giá hơn.
***
Trước tiên hắn lượn một vòng bên ngoài, xác nhận không phải đại ca xã hội đen đang hẹn hò nhân tình bên ngoài cho đàn em canh gác thì cũng nắm chắc tám phần tên đàn ông bên trong chính là tên trai bao ăn bám. — Đến cái nơi như vậy mà bên ngoài cũng không thấy xe hơi chạy bằng dầu thì cái tên này chắc là nghèo kiết xác rồi!
Ngay cả xe kéo sơn đen cũng không có – Vì để phân biệt xe kéo, chính phủ quy định xe kéo tư nhân thuê dùng phải được sơn thành màu đen – Cô vợ bé này cũng thật là ghê gớm, không dám dùng xe trong nhà, mang đôi giày cao gót như thế rốt cuộc làm sao đến được đây nhỉ?
Giả Tam âm thầm tính toán sơ lược, lá gan cũng to hơn nhiều, quyết định từ từ leo qua góc tường.
***
Trong xưởng yên tĩnh, cái suốt ươm tơ mục nát nằm nơi góc tường lộ thiên. Cửa công xưởng được dây xích quấn vòng quanh khóa lại, người không thể đi vào trong xưởng được.
Chuyện này thật quái lạ, tìm kiếm hết từ phòng kiềm, trạm acid và dãy nhà kho, ngay cả một bóng ma cũng không thấy nữa là. Thật là vô lý, không thấy người đàn bà kia đi ra ngoài theo đường cũ. Ra vào nơi đây chỉ có một con đường đó thôi. Mặt sau vì đề phòng trộm cướp nên bên ngoài đều rào lưới sắt. Cô vợ bé õng ẹo lẽ nào trèo qua đó?
Gỉa Tam gấp đến nóng nảy, mồ hôi cũng tuôn ra, hắn đứng trước cửa công xưởng, một tay chống nạnh còn tay kia quạt gió: Chuyện này chỉ có hai trường hợp, một là hoa mắt, hai là gặp ma rồi.
Chắc hẳn là hoa mắt, chắc chắn là hoa mắt, bà vợ mình mắng không sai, uống rượu vào chẳng có chuyện gì tốt. Giả Tam ủ rũ, đặt mông ngồi xuống trước cửa xưởng.
Két một tiếng, cửa mở ra.
Bản lề rỉ sét vang lên ken két, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra hai bên, vầng sáng màu vàng ấm áp chiếu ra phía cửa, vừa vặn soi lên bóng dáng Giả Tam một màu đỏ sẫm.
Giả Tam không dám nhúc nhích, yết hầu căng ra, không dám chớp mắt. Hắn không phải con nít ba tuổi, hắn biết chuyện này có điều kỳ lạ, có gì đó vô cùng bất ổn.
– Ngoài cửa quấn mấy vòng xích sắt rồi khóa lại, làm sao hắn vừa dựa nhẹ như vậy đã mở ra ngay?
– Hai cánh cửa này ít nhất phải trên dưới trăm ký, nghe tiếng ken két kia cũng biết là phải tốn nhiều công sức rồi. Sao lại tự động mở ra được chứ? Muốn nói là có người ở phía sau mở cửa ra thì sao lại không nghe thấy tiếng thở phì phò hổn hển gì cả?
– Nếu như trong nhà có đèn sao không hắt sáng ra khe cửa? Mới vừa rồi hắn ở ngoài cửa sao lại không nhìn ra một chút đầu mối nào?
Giả Tam cứng đờ một hồi, rồi nơm nớp lo sợ quay đầu lại. Là họa thì tránh không khỏi, hơn nữa trong lòng hắn cũng ôm ba phần may mắn: Bản thân mình là tên kéo xe, mấy tình huống hi hữu vậy không thể nào xảy ra với mình được.
Công xưởng to lớn vô cùng tràn ngập một màu đỏ sẫm mơ hồ, trong tầm mắt mông lung dường như có ai đó…
Giả Tam nuốt nước miếng, đi vào trong vài bước…
Rốt cuộc hắn đã thấy rõ, đó là một cô gái bị trói mắt cá chân treo ngược lên, mái tóc thật dài buông xõa, rũ xuống nhưng không thể chạm đất. Máu đỏ sẫm không ngừng nhỏ xuống đất. Mà ở giữa mái tóc dài rũ xuống và mặt đất, hắn nhìn thấy một đôi giày cao gót bằng gấm.
Mũi giày hơi nhọn, có gắn một hạt châu sáng bóng. Đôi chân trắng nõn, bắp chân mịn màng, tà áo sườn xám bị lật ngược lên, trên gấm thêu hình cây mây quấn quýt bên nhau, ngụ ý con cháu đầy đàn.
Đứng sau cái xác nữ bị treo tại nơi đó còn có một cô gái khác.
Giả Tam choáng váng. Hắn sống hơn ba mươi năm, có vô số “thầy” trong đời dạy hắn gian lận lừa gạt, xum xoe lấy lòng… Nhưng chưa bao giờ có người nói cho hắn biết gặp phải trường hợp này phải làm thế nào cả.
Lúc này chiếc đồng hồ lớn bên cạnh rơi xuống đất, ba cây kim đồng hồ đứng yên không di chuyển. Giống như những dòng suy nghĩ đắn đo và nhân thế hỗn loạn đều dừng lại, chỉ đợi điều gì đó phá vỡ cục diện bế tắc này…
Thứ phá vỡ cục diện bế tắc là hai tiếng vang quái dị. Hai cánh tay thô to nhọn hoắt không biết làm bằng chất liệu gì cắm vào trong thi thể từ hai bên xương sườn của xác nữ. Thi thể lắc lư trên không trung vài cái, máu màu đỏ sẫm hơi ngả thành màu đen chậm rãi chảy xuống từ miệng vết thương, thấm ướt sườn xám, uốn lượn qua cổ, thấm vào mái tóc dài ướt nhẹp. Mới đầu tí tách, rồi sau đó chảy như dòng suối nhỏ, đổ xuống mặt đất một vũng lớn.
Giả Tam giật mình kêu lên một tiếng quay đầu bỏ chạy. Ngoài cửa là màn đêm sâu thẳm, một vầng trăng sáng treo cao. Thấy chỉ còn hai ba bước nữa là có thể chạy khỏi nơi này, bỗng nhiên ầm một tiếng, hai cánh cửa nháy mắt đóng lại.
Cửa đóng lại dấy lên một trận gió lạnh thổi vút qua mặt Giả Tam.
Xung quanh cứ thế yên tĩnh lại. Cũng không biết trải qua bao lâu, trong sự tĩnh lặng như cái chết rốt cuộc vang lên tiếng giày cao gót.
Cóc, cóc, cóc…
***
Ngày 13 tháng 8 năm 1937, Hội Chiến Tùng Hộ (2) bùng nổ. Xưởng dệt Hoa Mỹ bỏ hoang bị quân Nhật không tập oanh tạc thành bình địa.
(2) Hội chiến Tùng Hộ là trận đầu tiên trong 22 trận giao chiến lớn giữa quân đội Quốc dân Đảng Trung Quốc và quân đội Đế quốc Nhật Bản, kéo dài hơn 3 tháng, từ ngày 13 tháng 8 đến ngày 26 tháng 11 năm 1937. Đây là một trong những trận đánh lớn nhất và đẫm máu nhất trong Chiến tranh Trung-Nhật
Cuối tháng 4 năm 1949, tuyến phòng ngự quân sự sông Trường Giang của quân Quốc Dân đảng bị đột phá. Đến ngày 4 tháng 5, quân Giải Phóng lần lượt khởi xướng tổng tiến công hướng về Thượng Hải, một lần nữa xây dựng tuyến phòng thủ tấn công trên phế tích xưởng dệt Hoa Mỹ.
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, xưởng dệt Hoa Mỹ khi xưa đã được xây trường học, sân thể dục, cửa hàng. Đến năm 2013, nơi này đã được xây dựng thành khu phố công viên bao quanh bởi cư xá và đông đảo dân cư. Thời tiết tháng 12 thường xuất hiện loại sương mù PM2.5 (3), các chuyên gia liên tục nhắc nhở thời tiết như vậy nên hạn chế ra ngoài, ít mở cửa sổ. Các ông bà cụ thích tập thể dục buổi sáng nên đeo khẩu trang chuyên nghiệp phòng ngừa hít phải sương mù, rồi hẵng hăng hái tập chiêu Bạch Hạc Sải Cánh rồi lại thêm một chiêu Ngựa Hoang Phân Tông trên khoảng đất trống trong công viên.
(3) Sương mù PM2,5 là loại sương mù độc hại với những hạt bụi nhỏ hơn 2,5micromet
Câu chuyện này được bắt đầu từ mùa đông năm 2013.