Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 67: Phiên ngoại 6


Đọc truyện Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn) – Chương 67: Phiên ngoại 6

Mặc dù nói thì nói như thế, nhưng Thẩm Thi Thi cũng không nghĩ ra được Cố Tín tìm linh cảm kiểu gì mà tới cửa nhà mình.

Cô đứng sững trước cửa một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng kìm nén sóng to gió lớn oanh tạc trong lòng mình, xích ra cho Cố Tín vào nhà: “Anh vào nhà trước đã, nhỡ bị nhận ra thì nguy mất”.

Mặc dù chỗ họ là một địa phương nhỏ, nhưng Cố Tín nổi tiếng đến mức đó, biết đâu có thể bị nhận ra.

Nụ cười trên môi anh không hề mất đi, ngoan ngoãn theo Thẩm Thi Thi vào trong phòng. Mẹ Thẩm đứng ngoài cửa suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng theo họ vào trong. Rót cho Cố Tín một ly nước, mẹ Thẩm ngồi đối diện cười híp mắt với anh: “Xin hỏi cậu tên gì?”

Cố Tín đi đường lâu như thế nên cũng hơi khát nước, đang định uống một ngụm thì lại nghe mẹ Thẩm Thi Thi hỏi vậy, anh đành đặt ly nước xuống: “Con họ Cố ạ”.

Giọng của Cố Tín không chỉ có lực sát thương với những thiếu nữ trong độ tuổi Thẩm Thi Thi, mà ngay cả mấy bà thím gia đình ngang tuổi mẹ Thẩm đây cũng sát thương không kém. Chỉ mấy chữ “Con họ Cố ạ” vang vọng vào trong tai mẹ Thẩm đã tự động biến thành “Con họ Tô ạ”.

“À, chào cậu Tô”. Mẹ Thẩm cảm giác người này như cõi trên mới xuống.

Thẩm Thi Thi: “…”

Cô lúng túng nhìn mẹ mình, sửa lại: “Mẹ ơi, anh ấy họ Cố, không phải họ Tô”.

“Hả, họ Cố à, Cố cũng hay, giống như họ Tô vậy”.

Thẩm Thi Thi: “…”

Mẹ rối quá đi.

“Chào cậu Cố nhé”. Mẹ Thẩm vẫn duy trì nụ cười dịu dàng giống như mấy quý bà, tiếp tục chào hỏi Cố Tín: “Không biết cậu Cố làm việc ở đâu nhỉ?”

Cố Tín đáp: “Cháu làm trong lĩnh vực âm nhạc ạ”.

“Nhìn áo quần của cậu chắc là hát rock and roll nhỉ?” Lúc trẻ mẹ Thẩm cũng hâm mộ mấy ca sĩ rock and roll, thế nên bây giờ hứng thú lại trở về, bà ngâm nga hai câu rồi vội vàng quay về nụ cười quý bà như lúc nãy: “Lần này cậu Cố tới…”

“Mẹ, không phải dì Vương còn đang chờ mẹ tới chơi mạt chược à?” Thẩm Thi Thi vội vàng cắt ngang lời mẹ mình, nếu tiếp tục thế này, không bao lâu sau, chuyện Cố Tín từ khi debut đến nay đã ra mấy đĩa nhạc, tên là gì, bán bao nhiêu, có giải thưởng gì,… vân vân và mây mây, chắc chắn mẹ sẽ hỏi cho hết.


Mẹ Thẩm thấy Thẩm Thi Thi giục mình thì tao nhã mỉm cười, có vẻ như đùa cợt: “Dì Vương đâu có quan trọng như cậu Cố chứ”.

Thẩm Thi Thi: “…”

Sau đó mẹ cô chuẩn bị đi thông báo với mấy dì mình không chơi mạt chược nữa.

Cố Tín cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Thẩm Thi Thi, anh cười còn quyến rũ hơn cả mẹ của cô: “Dì ơi, nếu dì bận thì cứ đi đi ạ, không cần ở lại nói chuyện với con đâu”.

Thẩm Thi Thi cũng nhanh chóng nói theo: “Đúng đấy mẹ, có con là được rồi, nhất định con sẽ chăm sóc anh Cố đây chu đáo”.

Ánh mắt mẹ Thẩm lướt qua lướt lại giữa hai người, hiểu ra.

Nó chê mẹ là kì đà cản mũi chứ gì?

Bà đứng dậy khỏi ghế salon, sửa lại áo quần một chút rồi cười nói: “Thế mấy người trẻ tuổi các con cứ nói chuyện đi nhé, mẹ đi đánh mạt chược đây”.

Bà vừa nói vừa xách túi ra ngoài, đợi khi bà đi xa, Cố Tín mới cười nói với Thẩm Thi Thi: “Anh thấy mẹ em hợp với anh họ anh lắm đấy”.

“Thôi đừng nói nữa, ai mà chẳng biết ông chủ Tiêu là thần mạt chược kia chứ, chút tiền của mẹ em mà chơi với anh ấy một lần thì nhảy lầu luôn mất”. Trước đây Thẩm Thi Thi không biết gì nên mới đánh mạt chược với Tiêu Cố một lần, cô nhớ lúc nhỏ mình từng xem mẹ mình chơi mạt chược, còn tưởng mình cũng là một cô gái thiên tài trong mạt chược nữa kìa, ai mà ngờ…

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

“Em sao thế?” Thấy Thẩm Thi Thi có vẻ đầy đau khổ, Cố Tín tò mò hỏi.

“Không sao đâu”. Cô vuốt mặt một cái rồi kiên cường nói: “Em chỉ nhớ lại mùi cơm trắng chan nước canh miễn phí trong căn tin thôi mà”.

Đuôi mày Cố Tín giật giật, không hiểu sao đột nhiên cô ấy lại nghĩ tới chuyện này, Thẩm Thi Thi cũng chuyển chủ đề đi: “Đại Đại, sao anh lại tới đây một mình? Thiên Thiên đâu?”

Nghe tới hai chữ Thiên Thiên Cố Tín lại đau đầu, anh mím môi nói: “Nó ở nhà, tối anh phải về luôn”.

Thẩm Thi Thi ngẩn người: “Gấp vậy ạ?”


Không phải anh nói muốn tìm linh cảm à? Linh cảm dễ tìm đến vậy sao?”

Cố Tín gật đầu: “Mặc dù anh để rất nhiều thức ăn ở nhà nhưng cũng không dám để nó ở một mình quá lâu”. Ca khúc của anh đã cất vào chỗ kín, nhưng Husky mà điên lên thì ai biết được đây. Hơn nữa anh còn một tập ca khúc vẫn chưa kịp viết xong, lần này phải trốn đại diện mới chạy ra ngoài được.

“Ồ”. Thẩm Thi Thi hơi thất vọng: “Thế anh không đi tìm linh cảm nữa à?”

Cố Tín nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười: “Tìm được rồi, em là linh cảm của anh mà”.

Thẩm Thi Thi: “…”

Máu của cô lại sục sôi lần nữa.

Bởi vì Cố Tín không tiện ra ngoài, cho nên Thẩm Thi Thi ngồi ở nhà hàn huyên với anh suốt buổi chiều. Vốn muốn mở lời giữ anh lại ăn cơm tối, nhưng Cố Tín phải tới sân bay ngay, cuối cùng còn không kịp ăn cơm.

Thẩm Thi Thi đưa anh tới sân bay lén lén lút lút như kẻ trộm. Trước khi Cố Tín đi đăng kí, cô bảo đảm với anh thêm lần nữa: “Đại Đại à, mồng bảy em sẽ về, lúc về em mang đặc sản nhà em cho anh nhé”.

“Ừ”. Cố Tín kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu, đi tới trước người cô rồi đưa tay xoa xoa mái tóc của người kia, xoay người đi tới cửa soát vé.

Thẩm Thi Thi đứng ngẩn người ở sân bay cho tới khi máy bay cất cánh, trên đường về nhà còn ngâm nga vui vẻ, mẹ Thẩm đã về nhà nấu cơm.

Thẩm Thi Thi kinh ngạc nhìn mẹ mình bận rộn trong nhà bếp: “Mẹ, sao hôm nay mẹ về sớm quá vậy?”

Bình thường nếu mẹ ra ngoài đánh mạt chược, sáng ngày hôm sau mới về cũng không phải chuyện lạ.

“Không phải tại mẹ tưởng cậu Cố ở nhà à?” Mẹ Thẩm đang xào rau, tranh thủ vừa nói vừa quay đầu nhìn lại: “Sao chỉ có mình con, cậu Cố đâu?”

Thẩm Thi Thi ú ớ nó: “Đi rồi ạ”.

“Đi rồi?” Mẹ Thẩm ngẩn người, xoay người tắt lửa: “Thế thì không cần nấu cơm gấp”.


Thẩm Thi Thi: “…”

Hóa ra con không cần ăn cơm phải không ạ?

Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Thi Thi cảm thấy Cố Tín mới là con của bà.

Mẹ Thẩm lấy khăn lông ở trên bàn bếp lau tay, kéo Thẩm Thi Thi còn ủ rũ trước cửa đi tới thẳng phòng khách, ngồi xuống ghế salon: “Thi Thi này, mẹ hỏi con, con và cậu Cố đó có quan hệ thế nào?”

Thẩm Thi Thi định nói là quan hệ fan và minh tinh như thói quen của mình, nhưng trước khi mở lời lại bỗng dưng sửa lại: “Thì bạn bè bình thường thôi”.

“Hả, bạn bình thường? Mẹ Thẩm nhìn cô đầy sâu xa: “Con ngốc à?”

Thẩm Thi Thi: “…”

Mẹ Thẩm nhìn cô lắc lắc đầu: “Con nói xem, sao mẹ thông minh thế này mà lại đẻ ra đứa con gái đần độn như con nhỉ?”

Thẩm Thi Thi: “…”

Lẽ nào cô không phải là con ruột thật hả?

Mẹ Thẩm tiếp tục dè bỉu con gái mình: “Con không thấy thật à, hôm nay người ta tới là để tìm con đó? À, một người bạn bình thường, chạy một đoạn đường xa tới để gặp mặt con? Con nói xem con có mấy người bạn bình thường như thế này thế hả?”

Thẩm Thi Thi: “…”

Sau khi bị đả kích cô Thẩm đã bi thương không nói nổi thành lời.

Mẹ Thẩm búng vào trán cô một cái rồi đi vào nhà trong, lúc trở ra trong tay bà cầm một đống đồ vật, Thẩm Thi Thi nhìn kĩ mới phát hiện ra… tất cả toàn là đĩa nhạc của Cố Tín.

“Mẹ, mẹ mua mấy cái này bao giờ?” Mẹ của cô cũng là fan của Cố Tín? Sao trước giờ cô chưa từng phát hiện?

Mẹ Thẩm đặt từng đĩa nhạc lên mặt bàn, thở hắt một hơi: “Mẹ mới mua hôm nay đấy, trong tiệm có bán đĩa nào của Cố Tín mẹ đều mua hết cả”.

Thẩm Thi Thi: “…”

Mẹ định điều tra lai lịch nhà người ta à.


“Mẹ mới nghe một đĩa, hay lắm, lần sau con nhớ bảo thằng bé kí tên cho mẹ nhé”. Mẹ Thẩm đưa một đĩa nhạc cho Thẩm Thi Thi, là album “Mất khống chế” của Cố Tín.

“Nói tới chuyện này mới nhớ, sao con lại quen được cậu ấy?” Mẹ Thẩm chớp mắt vài cái với Thẩm Thi Thi.

Thẩm Thi Thi cong môi đáp lời: “Anh ấy là em họ của ông chủ cửa hàng thịt xiên con làm, bạn thân của con lại là chị dâu của anh ấy”.

“Ồ…” Mẹ Thẩm như có điều suy nghĩ, sau đó lại đưa cùi chỏ chọc cô đầy ý vị thâm trường: “Quan hệ tốt thế này phải lợi dụng đấy nhé”.

“Lợi dụng… làm gì ạ?”

Mẹ Thẩm chỉ hận không thể đánh đầu cô một cái: “Nói con ngốc thì con ngốc thật à, không phải con nói con đang theo đuổi cậu ấy sao? Mẹ nghĩ chuyện này có thể thành được đấy”.

Thẩm Thi Thi kinh ngạc nhìn bà, sau đó ôm một đống đĩa Cố Tín về phòng.

Ngồi trong phòng ngẩn người cho tới giờ ăn tối, sau khi ăn xong lại giam mình trong phòng. Mẹ Thẩm nhìn cánh cửa đóng chặt kia, aiza, con gái xấu hổ rồi.

Thẩm Thi Thi ngồi trong phòng cứ cảm thấy hoang mang, như thể có gì đó muốn tuôn chảy ra ngoài, nhưng tìm mãi lại không thấy lối ra. Cô cầm điện thoại nhìn đồng hồ, nghĩ tới Cố Tín chắc cũng đến nơi rồi nên nhắn tin wechat cho anh thử: “Đại Đại, anh tới chưa?”

Cố Tín trả lời rất nhanh, hơn nữa còn là tin nhắn thoại Thẩm Thi Thi thích nhất: “Anh tới rồi, lần sau không được gọi anh là Đại Đại nữa, không anh không trả lời đâu”.

Thẩm Thi Thi cười ngây ngô hai tiếng, hỏi tiếp: “Đúng rồi, hôm nay sao anh tìm ra nhà em được thế?”

Cố Tín: “Anh hỏi Tiêu Cố”.

Lúc Thẩm Thi Thi đi làm đã từng điền hồ sơ lí lịch, ở đó có địa chỉ quê nhà.

Cô giả vờ bất mãn đáp lại anh: “Sao ông chủ Tiêu lại tiết lộ thông tin cá nhân của nhân viên cho người ta chứ [tức giận]

Cố Tín ở bên kia màn hình cũng bật cười, không đáp lại. Thẩm Thi Thi gửi một tin nhắn khác: “Nhưng mà sao anh lại muốn tới nhà em? Chẳng lẽ phong thủy nhà em hợp với việc tìm linh cảm à?”

Sau khi cô gửi tin cũng lo lắng chờ Cố Tín trả lời, nếu mẹ cô cả nghĩ thì sao đây? Hóa ra mình bị tưởng bở à?

Ngay lúc cô còn đang thấp thỏm, Cố Tín đã nhắn tin cho mình. Thẩm Thi Thi run rẩy mở tin nhắn thoại ra.

“Vì anh muốn gặp em”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.