Nhìn thấy Ngao Túc gửi tới “Lời dặn của bác sĩ”, Tiểu Hoa Hoa triệt để héo luôn, hắn giờ phút này đã hoàn toàn không còn hứng thú, nén giận ném điện thoại di động.
Hoa Linh nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới chín giờ tối, một người ở trong phòng thực sự có chút tẻ nhạt, vì vậy hắn đơn giản đứng dậy mặc quần áo tử tế, quyết định đi ra ngoài đi dạo một lát.
Thời điểm xuống lầu, Hoa Linh nhìn gian phòng của Phi Liêm dưới lầu, vẫn không có ai, sau khi đi ra bên ngoài, phát hiện ngôi biệt thự sát vách của Úc Lũy cũng là một mảnh tối đen yên tĩnh, cuộc sống về đêm đều rất phong phú …
Hoa Linh dọc theo con đường nhỏ trải đầy sỏi đi đến bờ biển, giờ này bóng đêm đã buông xuống, trên bờ biển cũng không có đèn chiếu sáng, toàn bộ bãi biển đều bao phủ bởi một mảnh tăm tối, nương theo ánh đèn từ khu biệt thự, mơ hồ có thể nhìn thấy sóng bạc vỗ về trên bờ cát.
Bóng đêm say lòng người, gió đêm man mát, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái lướt nhẹ qua mặt, trong ký ức Hoa Linh dường như chạm đến một nơi nào đó, cảm thấy toàn thân khoan khoái, hắn cởi giày ra, đạp lên bọt nước trên bờ cát chậm rãi mà đi.
Ngắm nhìn bầu trời, biển rộng xa xa cùng bầu trời hòa làm một thể, không trung lóng lánh sao trời giống như màn sân khấu điểm xuyết những viên kim cương lập loè động nhân, từng viên một tựa như muốn rơi xuống giữa biển.
Hoa Linh mặc quần áo đơn giản ngồi trên bờ cát, để cho nước biển từng làn từng làn vọt tới vỗ vào người mình. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bỗng giật mình tựa hồ trở về vạn năm trước, lúc đó còn chưa hoá hình, Bàn Nhược sơn dưới tàng cây ngân hạnh, hắn cùng đồng bạn cũng là như thế, ở trong màn đêm phiên phiên khởi vũ, cùng nhau nô đùa.
Quang âm thấm thoắt, thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã qua ngàn năm, bản thân công đức viên mãn hóa thành hình người, đồng bạn của mình từ lâu đã thành bụi đất…
Hoa Linh cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, nếu không phải ngẫu nhiên nhờ cơ duyên chiếm được Thiên Khôi linh, chỉ sợ cũng đã sớm trở thành một thi trùng bé nhỏ dưới tàng cây ngân hạnh. Từ xưa tới nay, yêu thú nhập đạo, chính là phương thức khó nhất trong tam giới, mà thân sâu, lại là loài nhỏ bé nhất trong bách thú vạn vật.
Long tộc thì càng không cần nói, từ xưa tới nay chính là vương của muôn loài, chủng tộc cao quý nhất, pháp lực mạnh mẽ lại còn được trời cao ưu ái thân phận tôn quý ban cho bọn họ toàn bộ chủng tộc đứng hàng tiên lớp. Thế gian các đại tông tộc phổ thông hổ xà ưng hồ, mỗi tộc hơn ngàn năm cũng đều sẽ có một hai người tài ba tu luyện thành tinh. Mà trùng tộc, trong ký ức Hoa Linh, hắn là người đầu tiên dùng thân sâu độ kiếp, đại thừa viên mãn thành người.
Nghĩ đến đây, Hoa Linh khẽ thở dài một cái, hắn nằm xuống, tứ chi mở rộng, nằm trong nước biển, cảm nhận được sóng biển từng làn từng làn vỗ tới nhấn chìm tâm trạng khoan khoái của mình, nhưng mà, theo nước biển vung vãi mà đến, còn có cảm giác cô độc cùng cô đơn vô cùng tận …
Bóng đêm, sóng nước, tinh không… Mấy ngàn năm trước, Hoa Linh nhớ đến chính mình cũng đã từng tùy hứng nằm giữa sóng biển như vậy, nhưng không giống như bây giờ, khi đó, không có lẻ loi một mình mình, có Thần Đồ, có Hình Thiên, có Xi Vưu, có Khoa Phụ…
Đồng bạn cùng nhau chè chén vui cười, cất cao giọng hát lên trời cao, cùng uống, cùng nháo, cùng cười, cùng nhau đấu vật… Cuối cùng mọi người cùng nhau để trần, nhảy vào trong nước.
Một đám Ma thần ngày thường khí phách vô địch khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật, ấu trĩ thi đấu xem ai nhịn thở trong nước được lâu nhất.
Hồi tưởng lại khung cảnh khi đó, khuôn mặt Hoa Linh hiện ra nụ cười nhàn nhạt, hắn còn nhớ kết quả đoạt giải nhất không có gì bất ngờ chính là Bình Ế, danh xưng thủy thần tuyệt đối không phải chỉ là hư danh. Đêm đó, Bình Ế cười híp mắt nhìn một đám say ngất ngây trên bờ cát, đắc ý không thôi, sau đó sáng sớm ngày thứ hai, lúc Hoa Linh cùng Hình Thiên mấy người kéo nước mũi tìm đến Bình Ế, Bình Ế lại bận rộn đến rụng cả tay, thề không bao giờ chơi mấy trò trẻ trâu này với bọn họ nữa…”
Hoa Linh còn nhớ rõ Hình Thiên mặt mũi đỏ bừng, bất mãn oán giận nói:” Đứa nào nói Ma Thần thì không cảm mạo ấy nhỉ? Bước ra đây, ta đảm bảo không đập chết nó…”
Vạn năm, tựa như chớp mắt …
Bây giờ, Hoa Linh biết, giọng nói,nụ cười của đồng bạn đã mất chỉ có thể vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ của mình, hắn lẳng lặng nằm trong nước, giải phóng đại não, thả lỏng tứ chi, để cho nước biển giội rửa thân thể của chính mình, tùy ý sóng biển đem chính mình chậm rãi cuốn vào trong nước, theo bọt nước cuồn cuộn, thân thể Hoa Linh như một cành lục bình, phiêu đãng trên mặt nước …
Thời điểm Hoa Linh đắm chìm trong hồi ức, trên bờ biển vang lên tiếng động ầm ĩ, Hoa Linh nhíu mày lại, hiếm khi mới yên tĩnh được một lát lại bị cắt đứt cảm thấy bất mãn, hắn nhắm hai mắt, không thèm để ý, hy vọng người trên bờ sớm rời đi. Đáng tiếc không như mong muốn, tiếng huyên náo càng ngày càng lớn, sau đó, tiếng bước chân dồn dập đạp nước mà đến, Hoa Linh sau đó liền cảm thấy cổ căng một cái, vai bị người ta tóm lấy, cả người bị đột nhiên kéo lên trên bờ, bộp một phát ném xuống đất.
Gáy Hoa Linh bị đụng xuống đất hơi choáng, hắn còn chưa kịp hồi thần, đã cảm giác có người đang điên cuồng đè lên bụng của mình, cùng lúc đó, bên tai nghe thấy một giọng nói lo âu: “A di đà phật, thí chủ, người không nên nghĩ quẩn…. Tô Cùng, tiếp tục ấn, không được thì gọi nhân viên cứu hộ.”
Một đôi tay khác đập mạnh lên ngực mình, Hoa Linh bị đập rốt cục mở mắt ra, đối diện một gương mặt cách mình không tới năm centimet, nhìn cái trán bóng loáng kia, Hoa Linh nhận ra người trước mắt chính là tiểu hòa thượng Thiếu Lâm.
Tiểu hòa thượng nhìn thấy Hoa Linh mở mắt ra, mừng rỡ không thôi, hướng về đạo sỹ đang ấn ngực Hoa Linh nói: “Tô Cùng, hắn tỉnh rồi, hắn chưa chết…”
Trong khoảnh khắc, một gương thanh tú cũng tiến tới, đây là tiểu đạo sĩ Võ Đang.
Hoa Linh hoa mắt, khóe miệng co quắp, mở miệng nói: “Còn không tỉnh sẽ bị hai người đập chết.”
Tiểu hòa thượng thấy thế, lập tức đem Hoa Linh từ trên mặt đất đỡ lên, lúc này, nương theo ánh trắng, hai người rốt cục nhận ra người trước mắt này chính là Ma giới Linh Vương điện hạ.
Tiểu đạo sĩ chớp mắt một cái, hỏi: “Tịnh Không, Ma Vương điện hạ tại sao không biết bơi?”
Hoa Linh trầm mặc mấy giây, mở miệng nói: “Ta biết.”
Tiểu hòa thượng mở miệng nói: “Điện hạ tại sao lại nghĩ quẩn như vậy?”
Hoa Linh trầm mặc mấy giây, mở miệng nói: “Ta không nghĩ quẩn, ta đang bơi.”
Tiểu hòa thượng cùng tiểu đạo sĩ:…
Một hồi lâu sau, hai người nhìn nhau, hai bên trái phải nhấc Hoa Linh lên, đi tới mép nước, liền ném hắn ra biển, sau đó mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ ngài cứ tiếp tục.”
Dứt lời, quay người song song rời đi.
Nằm trong nước Hoa Linh: “…”
Kế tiếp Tiên giới, Ma Vương điện hạ từ tối nay trở đi cũng đem thế gian kéo vào danh sách đen —— chơi với bọn trẻ trâu quá đáng ghét.
Hoa Linh bị quấy nhiễu một trận, hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục so deep, ngày hôm nay thật sự là cái ngày bi đát gì, an ủi thân thể bị quấy nhiễu, hồi ức tinh thần cũng bị người ta xen vào, thực sự là double kill, Ma Vương điện hạ cả người ướt đẫm vô cùng chật vật về tới phòng.
Vừa vào cửa liền liên tục hắt hơi ba cái, Hoa Linh đã biết ngày mai chắc chắn là sinh bệnh, quả nhiên bị cái mồm xui xẻo của Phi Liêm nói trúng rồi, hắn cởi quần áo, chui vào trong phòng tắm.
Tắm xong, Hoa Linh chui vào chăn, đầu óc hơi choáng, có lẽ bởi vì nhớ lại đồng bạn đã mất, Hoa Linh cảm xúc có chút nặng nề, hắn đem đầu chôn bên trong gối, một chút cũng không muốn nhúc nhích.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Hoa Linh buồn bực, thế nhưng người ngoài cửa vẫn kiên trì gõ gõ không yên, hắn không thể không đứng dậy trùm lên cái áo tắm, từ trên giường bò dậy đi tới cửa.
Cửa phòng mở ra, đứng ở phía ngoài chính là tiểu tiên đồng dẫn đường hồi sáng, tiểu tiên đồng trong tay bưng một cái ấm bảo, đưa cho Hoa Linh, mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ, đây là Đại hoàng tử bảo ta đưa đến cho ngài, táo hồng a giao hầm gà ác, bỏ thêm cẩu kỷ đương quy cây ích mẫu, dùng gừng lê tuyết đường phèn nước chế biến, Đại hoàng tử nói đây là dùng để đuổi khí lạnh khỏi ho tráng âm bổ thận, mời ngài mau uống.”
Hoa Linh:…
Một hồi lâu sau, Hoa Linh cánh tay cứng ngắc nhận lấy ấm bảo, tiểu tiên đồng tiếp tục nói: “Đại hoàng tử nói mời ngài nhân lúc còn nóng lập tức uống hết, nếu không thì điện hạ sẽ gọi người nấu lại cho ngài một nồi.” Dứt lời, tiểu tiên đồng lễ phép cúi mình vái chào, quay người rời đi.
Hoa Linh bưng ấm bảo trong tay, nhất thời, trong lòng ngũ vị tạp trần, xem ra Ngao Túc quả thật có thể cảm nhận được tình huống thân thể mình, nhiệt độ nơi ấm bảo truyền tới lòng bàn tay, Hoa Linh cảm thấy được trong lòng tựa hồ cũng dâng lên một trận ấm áp, loại cảm giác kỳ dị này, Đại ma vương sống gần vạn năm trên đời xưa nay chưa từng xuất hiện. Một góc trong lòng tựa hồ bị cỗ nhiệt lượng này nhẹ nhàng đụng đến, mềm mềm nhẹ nhẹ, tê tê, ấm áp.
Thế nhưng, loại cảm giác tuyệt vời này cũng chẳng kéo dài được lâu, Hoa Linh rất nhanh đem lực chú ý chuyển đến tiểu tiên đồng vừa nãy đã nói cái gì nhỉ, a giao? Gà ác? Cây ích mẫu?! Đều là cái quỷ gì?
Hoa Linh ngồi trên ghế sa lon, đem ấm bảo mở ra, một mùi vị kì quái xông vào mũi, Hoa Linh cau mày, trong lòng nghi hoặc đồ chơi này thật có thể uống sao? Một hồi lâu sau, hắn rốt cục lấy dũng khí, bóp mũi lại uống một hớp…
Gừng cay độc cộng với vị ngọt kích thích đầu lưỡi Hoa Linh … Mẹ ơi khó uống quá!. Hoa Linh lè lưỡi, hận không thể phun ra luôn.
Nhưng là, nửa phút sau, vị cay trong miệng tiêu tan, một luồng ấm áp từ trong dạ dày tuôn ra, khuếch tán đi khắp toàn thân, Hoa Linh cảm thấy được thân thể lập tức thoải mái hơn, đầu óc nặng nề cũng thanh tỉnh một ít, cảm giác khó chịu nơi cổ họng giảm nhẹ đi nhiều.
Hắn sững sờ nhìn ấm bảo, hóa ra thật là vẫn dùng được …
Sau đó, Hoa Linh chậm rãi uống toàn bộ bình thuốc, sau khi uống xong chỉ cảm thấy cả người toả nhiệt, giống như mỗi lỗ chân lông đều tản ra nhiệt khí, khí lạnh trong thân thể tản đi hết, cả người có chút lâng lâng.
Thật thoải mái, Hoa Linh cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, ngã trên giường, ngủ say.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Linh tỉnh lại, bệnh tối hôm qua đã hoàn toàn biến mất, càng khiến cho hắn kinh ngạc chính là, đêm hôm qua, mình vậy mà không có tuốt, ra trải giường dưới thân một mảnh khô mát thoải mái.
Hoa Linh cảm nhận tinh thần sung mãn, vươn tay trái ra nhìn nhìn, cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ là mình lúc trước hiểu lầm nó?
Nhưng vào lúc này, cửa phòng phịch một tiếng bị đụng mở, Úc Lũy vọt vào như một cơn gió, Hoa Linh mặt tối sầm lại ngẩng đầu lên đang muốn mắng người, lại nhìn thấy Úc Lũy khuôn mặt giận dữ.
“Làm sao vậy?” Hoa Linh sửng sốt, mở miệng hỏi.
Úc Lũy mở miệng nói: ” Người Tiên giới đúng là đê tiện.”
“Hả?” Hoa Linh không rõ, cau mày nhìn Úc Lũy.
“Cổn Cổn tối hôm qua một đêm không về, sáng nay tớ dò theo khí tức của nó đi tìm, phát hiện nó đến cái biệt thự của tên Nhị thiếu kia. Úc Lũy mở miệng nói:”Cái con cẩu lông đen đó câu dẫn Cổn Cổn.”
Hoa Linh:”…”
Cái này là ai câu dẫn ai, còn chưa xác định.
“Sau đó thì sao?” Hoa Linh tiếp tục hỏi.
“Tớ tìm một vòng xung quanh biệt thự của hắn, không tìm thấy Cổn Cổn, triệu hoán nó cũng không tới, vì vậy tớ liền trực tiếp đi vào phòng ngủ của Nhị Thiếu, sau đó Nhị Thiếu kia từ trong phòng tắm đi ra, liền công kích tớ.” Úc Lũy tiếp tục nói.
Hoa Linh nghe vậy, nhìn Úc Lũy nói: “Dương Tiễn công kích cậu? Cậu làm cái gì?”
Dương Tiễn liên tục nhiều năm được bầu là tam giới đệ nhất nam thần, ngoại trừ lớn lên đẹp trai, càng quan trọng là… Hắn tính tình cao lãnh cùng khí chất tao nhã, hắn không thể vô duyên vô cớ công kích Úc Lũy, hơn nữa Hoa Linh hiểu rất rõ tính thần kinh của anh em nhà mình, hắn tin chắc nhất định là Úc Lũy làm chuyện gì chọc phải Dương Tiễn mới có thể như vậy.
Úc Lũy bực tức nói: “Tớ chẳng hề làm gì cả, hắn vừa đi ra liền dùng phép thuật đối phó tớ, giời ạ làm hại tớ vậy mà bị thương, phải biết ông đây mấy ngàn năm qua chưa từng đổ máu.”
Hoa Linh nghe vậy, trong lòng trầm xuống, tiếp tục nói: “Hắn đối với cậu dùng pháp thuật gì? Linh lực của chúng ta ở thế gian đều có hạn chế, Dương Tiễn tu vi thấp xa cậu, hắn làm sao có khả năng thương tổn được cậu.”
Úc Lũy có chút nôn nóng mở miệng nói: “Tớ cũng không biết, hắn vừa đi ra, tớ liền thấy cổ họng siết chặt, tim đập nhanh hơn, cả người khí huyết cuồn cuộn, đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, hắn nhất định đối với tớ sử dụng yêu thuật gì.”
Nghe Úc Lũy hình dung, Hoa Linh trong đầu dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, hắn nhìn Úc Lũy, lúng túng mở miệng nói: “Cậu bị thương chỗ nào?”
Úc Lũy đưa tay chỉ lỗ mũi của mình, nói: “Nơi này, hai cái lỗ mũi đều chảy máu, chảy rất nhiều rất nhiều…”
Hoa Linh:…
Một hồi lâu sau, Hoa Linh mở miệng nói: “Cậu hôm qua đã gặp Dương Tiễn mấy lần, mấy lần trước gặp mặt, đâu có tình trạng này… Cảm giác tẩu hỏa nhập ma? Tại sao ngày hôm nay thì có… Cảm giác? Dương Tiễn hắn và ngày hôm qua có cái gì không giống nhau à?”
Úc Lũy suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Ngày hôm qua hắn mặc như bọn Hoàng kê*, tớ vừa thấy hắn là muốn đập, không có cảm giác khác. Ngày hôm nay không giống, ngày hôm nay lúc hắn từ trong phòng tắm đi ra không có mặc quần áo.”
*Hoàng kê: biệt danh của Tàng Kiếm sơn trang trong Kiếm Tam.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tranh của Y Xuy Ngũ Nguyệt
Hoa Linh:”…”
“Cậu thấy Dương Tiễn không mặc quần áo, cho nên cậu chảy máu mũi, đúng không?” Hoa Linh chậm rãi tổng kết nói.
“Đúng, cho nên nói hắn nhất định thi triển phép thuật đê tiện gì với tớ.” Úc Lũy nổi giận đùng đùng nói.
Hoa Linh không nhịn được nâng trán, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao, cậu đã làm gì?”
“Tớ đôn hắn một trận”
Hoa Linh:”…”
Phi Liêm đâu? Dẹp đường hồi phủ, hội nghị này nghỉ khoẻ được rồi…