Đọc truyện Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh – Chương 96: Môn thần cũng không dễ làm đâu
Bình Ế đi thẳng đến giường mình mà không quay đầu lại, bảy ngày bảy đêm trị liệu liên tục khiến thể lực lẫn tinh lực của hắn đều sát bờ vực cạn kiệt. Vì đệ nhất phu nhân của Ma giới, Bình vương điện hạ dốc hết toàn lực. Trước khi chìm vào mộng đẹp, suy nghĩ duy nhất trong đầu Bình Ế là:
Thần Đồ cưới vợ tốn kém quá đi…
Biểu hiện của mấy người khác trong điện cũng tương đối kích động.
Hoa Linh hí hửng bảo Thần Đồ: “Lần này thì cậu giống tôi rồi, từ khi nội đan hệ thổ của tôi tự bạo, nói thiệt tôi vẫn luôn ghen tỵ với cậu lắm. Ha ha, với tư cách người từng trải, tôi nói cậu nghe, thiếu một viên nội đan thì trong vòng một năm phải điều tiết ẩm thực, ăn ít và chia thành nhiều bữa, bằng không sẽ mất cân bằng nội tiết, nổi mụt, còn táo bón…”
Thần Đồ: …
Phi Liêm vuốt cằm, trầm tư giây lát mới nói: “Hiện tại, trên bảng xếp hạng võ lực cá nhân tam giới được công bố hàng năm thì Thần Đồ vẫn luôn quanh quẩn trong top 3, nếu thiếu một viên nội đan, liệu có rơi khỏi top 10 không? Mà nội đan của Thần Đồ lại cho tiểu hoàng tử của Tiên giới, vậy chẳng phải đã vô hình trung đề cao sức chiến đấu tổng hợp của Tiên giới, cắt giảm Ma giới à?”
Hoa Linh nháy mắt, cười nói: “Liêm cậu ngốc quá đi, chờ thương thế của Tiểu Cửu khỏi hẳn, gả đến Ma giới chúng ta thì xem như là người của Ma giới rồi, giảm bớt hồi nào chứ.”
Phi Liêm nghe vậy bèn gật đầu, sau đó dòm Thần Đồ, suy tư một chút, lại bảo: “Nhưng hai người đều là đàn ông, ai gả ai cưới đâu nói trước được đúng không? Nếu là Thần Đồ gả qua…”
Ánh mắt mọi người nhất tề dừng trên người Thần Đồ, ra chiều tò mò và săm soi nghiên cứu. Hoa Linh liền ho khẽ một tiếng: “Nói sao vậy, chiếu theo tư thế để suy đoán thì băn khoăn của Liêm vốn không tồn tại nha.”
Nghe thế, Phi Liêm mới triệt để an tâm. Mà Hoa Linh thì thấy Thần Đồ ném ánh mắt muốn giết người về phía mình, lập tức nâng cánh tay bị thương lên, bảo: “Người ta chỉ dòm lén mấy lần thôi mà, giờ muốn dòm cũng dòm không được đâu.”
Hậu Khanh nãy giờ vẫn luôn im lặng, nghe Hoa Linh nói xong, trong mắt hắn ánh lên tia ảm đạm khó phát giác.
Úc Lũy lại cười sằng sặc một tràng, đoạn vươn tay lộ ra pháp khí, nói với Thần Đồ:
“Thần Đồ, đến đây, chúng ta hoạt động tay chân một lát đi, luật cũ, thua uống ba vạc.”
Bạch hổ ngồi xổm một bên nghe thấy ba vạc, tức khắc hưng phấn nhảy dựng lên, chạy vòng vòng cắn đuôi mình.
Hoa Linh ghét bỏ nhìn con hổ ngốc, than thở: “Cổn Cổn đúng là ngày càng giống Úc Lũy…”
Phi Liêm thấp giọng bảo: “Tôi thấy Úc Lũy ngày càng giống Cổn Cổn đúng hơn.”
Nhìn Úc Lũy cầm pháp khí nhảy loi choi trước mặt Thần Đồ với bộ dạng nóng lòng muốn khiêu khích, Hoa Linh gật đầu như có điều suy nghĩ, trong mắt ngập vẻ tán thành. Tuy hồi trước Úc Lũy cũng chẳng có khí chất Ma tôn gì, nhưng đúng là không tới nỗi ngốc như vậy…
Thần Đồ gạt Úc Lũy sang một bên, đi đến cạnh Phi Liêm, dặn dò:
“Liêm, mấy ngày này tôi muốn đi Long cung, hiện tại chuyện ở nhân gian vẫn chưa xử lý xong, vấn đề khắc phục hậu quả trên núi Thanh Viên giao cho cậu giải quyết.”
Phi Liêm gật đầu, nghiêm mặt bảo: “Thần Đồ, tôi có chuyện muốn xác nhận với cậu.”
Thần Đồ: “Cậu nói đi.”
Phi Liêm nhìn nhìn Úc Lũy và Thần Đồ rồi nói: “Ước hẹn vạn năm của hai giới tiên ma cũng sắp hết, tới lúc ấy cậu định thế nào? Chiến hay không chiến?”
Úc Lũy nghe vậy liền đáp: “Đương nhiên phải chiến, Thần Đồ tốn mấy ngàn năm mới tìm được Hậu Khanh về, tôi cũng bế quan tu luyện mấy ngàn năm, tất cả đều vì thời khắc đó mà? Tôi muốn dạy dỗ đám già tạp nham của Tiên giới, báo thù cho tụi Xi Vưu.”
Thần Đồ mặc kệ Úc Lũy hò hét, chỉ trầm tĩnh nhìn Phi Liêm và Ngân Linh Tử.
Nhất thời, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả bạch hổ đang chạy vòng vòng cũng ngừng lại, ngơ ngác dòm Thần Đồ.
Thần Đồ lặng thinh chốc lát, kiên định trả lời: “Không chiến.”
“Cái gì?” Úc Lũy giận dữ gầm lên, pháp khí trong tay lập tức bổ lên đầu Thần Đồ. Thần Đồ giơ tay hất văng pháp khí của Úc Lũy, quay sang nói với hắn:
“Trước nay anh chưa từng nói đi nhân gian tìm Hậu Khanh là vì muốn khai chiến với Tiên giới.”
“Vậy em bế quan tu luyện nhiều năm như vậy là vì cái gì?” Tiếng rống giận của Úc Lũy vang vọng khắp đại điện.
Thần Đồ chớp mắt, chậm rãi lên tiếng: “Ai kêu cậu đi tu luyện đâu…”
Úc Lũy há hốc mồm, đứng đờ tại chỗ hồi lâu, đoạn nhìn Thần Đồ, hỏi: “Chả lẽ bao năm qua, tu luyện chỉ là ý của một mình em?”
Hoa Linh khẽ vỗ trán, thiệt tình không đành lòng nhìn bản mặt vừa ngố rừng vừa bị tổn thương của Úc Lũy, đành quay đầu đi.
Phi Liêm bên cạnh lại tiến lên một bước, vỗ vỗ vai Úc Lũy, an ủi:
“Ổn thôi mà, cậu cứ xem như cường thân kiện thể cũng tốt, huống chi tu vi của cậu tăng lên sẽ góp phần gia tăng sức chiến đấu tổng hợp của Ma giới chúng ta, dù không chiến thì vẫn có lực uy hiếp. Có hai môn thần là cậu và Thần Đồ, người Tiên giới cũng chả dám nảy sinh ý đồ xấu xa, địa vị của Ma giới trong tam giới cũng sẽ vững bước đi lên, tôi với Ế đi tham dự các loại hội nghị của tam giới cũng sẽ sung sức hơn, thắt lưng cũng thẳng hơn.”
Úc Lũy u oán dòm Phi Liêm một lát, hỏi: “Chả lẽ tôi tu luyện mấy ngàn năm chỉ để làm một môn thần?”
Phi Liêm nghiêm túc đáp: “Môn thần cũng không dễ làm đâu, nghề nào cũng có trạng nguyên, hai người các cậu chính là bộ mặt của Ma giới chúng ta đó. Ngân Linh, ngày mai làm cho hai người họ một bộ trang phục thích hợp, trước tiên phát poster tuyên truyền, chiêu cáo tam giới, hai đại Ma tôn của Ma giới chúng ta lần nữa hiện thế.”
Hoa Linh sắp nghẹn cười đến nội thương, nhằm hợp tác với Phi Liêm không đả kích Úc Lũy, hắn cũng ra chiều nghiêm túc mà gật gật đầu:
“Cứ giao tất cho tôi, bảo đảm thiết kế cho các cậu hình tượng phong cách nhất lịch sử luôn.”
Úc Lũy u oán dòm Hoa Linh, mãi sau mới nói: “… Tôi muốn áo giáp làm từ hắc tinh thạch.”
Hoa Linh gật đầu: “Ừ, dùng hắc tinh thạch xịn nhất luôn.”
Úc Lũy lại nói: “Tôi muốn đứng bên phải.”
Thần Đồ gật đầu: “Ừ, vị trí và tư thế mặc cậu chọn.”
Úc Lũy chỉ chỉ bạch hổ to xác kế bên: “Mang theo cả Cổn Cổn nữa.”
Phi Liêm gật đầu: “Ừ, hai cậu chụp chung luôn.”
…
Ký kết một đống hiệp ước bất bình đẳng xong, một người một thú rốt cuộc cười toe toét rời khỏi đại điện, trở về tẩm cung đi ngâm cứu xem kiểu dáng áo giáp nào uy vũ khí phách.
Mấy người còn lại trong đại điện rốt cuộc thở phào, Thần Đồ nhìn Phi Liêm và Hoa Linh, trầm giọng nói:
“Cám ơn.”
Hoa Linh cười cười: “Thần Đồ, mỗi quyết định của cậu đều đã suy xét cảm thụ của từng người mà, bọn tôi tin tưởng cậu. Chỉ có tên ngốc Úc Lũy là luôn không rõ tình hình, hai người các cậu là anh em ruột thiệt hả?”
Phi Liêm: “Mấy ngàn năm qua, tôi với Ế cũng từng tán gẫu về chuyện năm xưa, Ế thiện lương nhất, tính tình cũng ôn hòa nhất, cậu ấy thật tâm không muốn giết chóc và chiến tranh xảy ra nữa, nên người nói cám ơn phải là bọn tôi mới phải.”
Thần Đồ gật đầu, cuối cùng tầm nhìn rơi vào người Hậu Khanh, ánh mắt chỉ đơn thuần hỏi ý kiến, chứ không hề bao hàm cảm xúc nào khác.
Thân mình Hậu Khanh khẽ run lên, đáp: “Tôi đã nói với Ngân Linh rồi, mấy ngày nữa tôi muốn bắt đầu bế quan tu luyện. Trong mấy ngàn năm bị phong ấn, tu vi của tôi hao tổn rất lớn, mọi việc ở Ma giới giao hết cho các cậu làm chủ là tốt rồi, tôi không có ý kiến gì.” Giọng Hậu Khanh hơi khàn khàn.
Thần Đồ gật đầu, ánh mắt cũng không dừng trên mặt Hậu Khanh quá lâu, mà quay sang tiếp tục thảo luận về vấn đề dân sinh giai đoạn sau với Phi Liêm.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hậu Khanh mang theo vài phần xót xa và không nỡ, hắn lẳng lặng nhìn Thần Đồ chăm chú, như thể muốn khắc ghi hình bóng Thần Đồ vào tâm khảm.
Dặn dò công việc ở Ma giới xong, mỗi ngày Thần Đồ đều đến Long cung chăm sóc Tiểu Cửu. Đối với việc Thần Đồ ngày nào cũng xuất hiện tại tẩm cung của hoàng tử nhỏ, các anh vợ từ căm thù dần biến thành không thèm ngó.
Ba ngày sau.
Tứ hoàng tử Ngao Phác: “Ma tôn điện hạ đối với nhóc chín quả là tỉ mỉ chu đáo, cách làm trước đây của chúng ta có phải hơi quá đáng không?”
Ngũ hoàng tử Ngao Phong: “Ừm, không ngờ Ma tôn của Ma giới lại là người giàu tình nghĩa đến vậy, ngay cả nội đan cũng sẵn sàng tặng, lần sau tụi mình khách khí với hắn hơn tí đi.”
Một tuần sau.
Thất hoàng tử Ngao Côn: “Anh nghĩ mình sắp đá phản lưới nhà rồi, làm sao bây giờ, cứ cảm thấy Ma tôn với nhóc chín xứng đôi quá chừng.”
Bát hoàng tử Ngao Bằng: “Team Thần Cửu +1, chả biết anh hai về có chém chết tụi mình không nữa.”
Nửa tháng sau.
Tam hoàng tử Ngao Liệt: “Mỗi ngày đến Long cung báo danh thì sao? Còn lâu mới tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy, tuy cái tạo hình bốn đao tám lỗ kia trông cũng đàn ông ra phết…”
Một tháng sau.
Tiểu cung nữ Long cung: “Ma tôn đại nhân quyến rũ quá đi, vừa ngầu vừa bảnh, đối với tiểu hoàng tử lại dịu dàng săn sóc, cảm động quá chừng.”
Thị vệ cua Long cung: “Lần trước anh ta đến còn tiện tay chữa viễn thị cho tôi, giờ mẹ rốt cuộc không cần lo tôi không tìm thấy kính lão nữa rồi.”
Quy thừa tướng Long cung: “Poster Ma giới vừa tung ra, chỉ số được hoan nghênh của Thần Đồ đã tăng lên bảy sao, có nên thừa dịp này xin ít chữ ký để đem đi bán không ta…”
Dù Thần Đồ chưa từng mở miệng nói câu nào, nhưng sáng sớm mỗi ngày đều đúng giờ đến tẩm cung của hoàng tử nhỏ, tối mới rời đi. Thái độ của mọi người trong Long cung đối với Thần Đồ cũng bất giác thay đổi.
Nhờ sự chăm sóc cẩn thận của Thần Đồ, thân thể tiểu ngân long khôi phục cực nhanh, vết thương trên người đã sớm khép lại, phần vảy bị tróc cũng dần mọc lại, cặp sừng bị sét đánh đến cháy tan nát cũng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy, lớp biểu bì nám đen tuột xuống, bên trong sinh ra tầng lông nhung nhung màu hồng.
Một tháng sau, ngoại thương trên thân thể tiểu ngân long cuối cùng cũng khỏi hẳn, lớp vảy toàn thân lại ánh lên sắc bạc sáng bóng khỏe mạnh.
Một đêm nọ, Long mẫu đi tới tẩm cung của Tiểu Cửu, sau lưng là Ngao Túc diện đồ trắng.
Long mẫu đứng tại đầu giường, đưa tay vuốt đám lông tơ sau gáy tiểu ngân long, mở miệng nói:
“Giờ chắc Tiểu Cửu cũng gần khỏi rồi đúng không?”
Ngao Túc gật đầu: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, sáng mai có thể hóa thành hình người tỉnh lại.”
Trong mắt Long mẫu ánh lên tia ấm áp, vuốt gáy tiểu long, nói tiếp:
“Mấy ngày nay ta thấy anh em tụi nó cũng sắp tha thứ cho Ma tôn kia rồi.”
Ngao Túc gật đầu không đáp.
Mắt Long mẫu chợt lóe lên, ngẩng đầu nhìn cậu con cả, chậm rãi bảo: “Lần này Tiểu Cửu chịu nhiều khổ sở đến thế, việc này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.”
Ngao Túc gật đầu: “Nhi thần hiểu.”
Long mẫu gật gù hài lòng, cúi đầu hôn trán tiểu ngân long, sau đó đứng dậy rời khỏi tẩm cung.
Ngao Túc vươn tay, lòng bàn tay dâng lên một quầng sáng màu đỏ, hắn dời tay lên đỉnh đầu tiểu ngân long, quầng sáng đỏ liền trùm lên đầu cậu, sau đó từ từ biến mất.
Sáng sớm hôm sau, lúc Thần Đồ đến tẩm cung của Tiểu Cửu, nhìn thấy các hoàng tử Long cung đều tập trung tại cửa, cõi lòng tức khắc trầm xuống. Hắn sải bước tiến vào, các hoàng tử thấy hắn thì vẻ mặt ai nấy đều có chút kỳ quái, song không ai lên tiếng.
Thần Đồ vào phòng, trông thấy trên giường không có bóng dáng tiểu ngân long, thay vào đó là một cậu bé thoạt nhìn chỉ chừng bốn năm tuổi, da trắng nõn, trên đỉnh đầu có hai cái chẽ lông nhung nhung, miệng mút ngón tay, và đang mở mắt tròn xoe dòm mọi người trong phòng. Đành rằng là phiên bản ba đầu, song nhìn mặt mũi thì vẫn nhận ra ngay là Tiểu Cửu.
Thần Đồ: …
Ngao Phác lên tiếng: “Sáng nay Tiểu Cửu tỉnh lại đã mang hình dáng này rồi, nó mới hồi phục nên chỉ có thể lớn đến tầm này thôi.”
Tiểu Cửu ver thiếu nhi ngơ ngác nhìn mọi người trong phòng, bên cạnh là Ngao Liệt đang cầm trống bỏi ra sức dụ cậu, lại đổi lấy ánh mắt ghét bỏ của Tiểu Cửu.
Thấy Thần Đồ vào phòng, Tiểu Cửu trên giường liền nghiêng đầu, mắt sáng rỡ, rút ngón tay khỏi miệng, giơ hai tay với Thần Đồ, cất giọng mềm nhũn: “Muốn ôm ôm.”
Các hoàng tử nhất tề lặng thinh, dây dưa cả buổi sáng mà không thèm nói câu nào, vì quái gì tên kia vừa đến liền kéo cừu hận.
Thần Đồ đến bên giường, vươn tay ôm Tiểu Cửu vào lòng, Tiểu Cửu nhoẻn miệng cười cười, nước miếng trong suốt rớt xuống ngực Thần Đồ.
Ánh mắt Thần Đồ trở nên ấm áp, ấp Tiểu Cửu vào lồng ngực mình.
Tiểu Cửu ngửa đầu, tò mò dòm mặt Thần Đồ, cất giọng giòn tan:
“Anh là ai?”
Thần Đồ: …