Đọc truyện Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh – Chương 102: Ân oán tình cừu cứ từ từ mà kể
Mười mấy phút sau, Ma tôn đại nhân rốt cuộc không chống cự nổi sắc dụ của người trong lòng, tước vũ khí đầu hàng. Hắn ôm Tiểu Cửu, kể cho cậu nghe chuyện xưa của mình và Hậu Khanh.
Ánh mắt Thần Đồ trở nên sâu thẳm, nét mặt nghiêm túc hơn nhiều, cứ thế chìm dần vào hồi ức xa xăm.
“Thời thượng cổ, anh và Úc Lũy gặp Xi Vưu sớm nhất, Xi Vưu có tài lãnh đạo bẩm sinh, tính tình ổn trọng, hào sảng lại giàu nghĩa khí, nên từ đó hai anh em cũng đi theo Xi Vưu. Hồi ấy anh chỉ biết Xi Vưu tràn đầy hùng tâm tráng chí, mà bản thân anh ta cũng có năng lực thực hiện lý tưởng của mình, năm đó anh và Úc Lũy cũng trẻ tuổi khí thịnh, luôn hy vọng đạt được thành tựu gì đó, vì vậy bọn anh kết bái anh em với Xi Vưu. Những người khác lục tục nhập đội với bọn anh, đầu tiên là Cộng Công và Khoa Phụ, rồi lại kết bạn với Phi Liêm và Bình Ế trong một cuộc chiến bộ lạc, Hình Thiên thì sau khi ác chiến với Xi Vưu một trận, cả hai tán thưởng nhau, hận gặp nhau quá trễ, không đánh nhau không quen biết, sau nữa Ngân Linh Tử cũng gia nhập cùng bọn anh. Bấy giờ, Xi Vưu đã lập nên bộ lạc của mình, thế lực ngày càng lớn mạnh, ngang ngửa với bộ lạc của Hoàng đế. Bề ngoài hai người cũng không xung đột, nhưng mạch nước ngầm bên dưới lại bắt đầu lưu động, cả Xi Vưu lẫn Hoàng đế đều muốn diệt đối phương, thống nhất thiên hạ. Khi ấy, dưới trướng Xi Vưu có tám anh em bọn anh, mà phe Hoàng đế cũng có vài nhân tài thực lực mạnh như Tử Vi, Câu Trần, Địa Tàng, Hậu Thổ.”
Nói tới đây, Kim Trăn tạm dừng, khẽ thở dài rồi kể tiếp:
“Hậu Khanh chính là em trai của Hậu Thổ.”
Nghe vậy, hoàng tử nhỏ ngạc nhiên trợn tròn mắt, hỏi: “Vậy sao hắn lại thành thập đại Ma thần? Gia nhập phe Xi Vưu?”
Kim Trăn: “Tuy hai phe Xi Vưu và Hoàng đế đều muốn thâu tóm lẫn nhau, song hai người cũng biết thời cơ đại chiến vẫn chưa đến, do vậy, bề ngoài hai bộ lạc vẫn chung sống hòa bình, cũng thường xuyên giao lưu qua lại. Có lần bộ lạc của Hoàng đế được mùa, tổ chức tiệc rượu, mời Xi Vưu tham gia, Xi Vưu bèn dẫn anh, Khoa Phụ và Phi Liêm cùng đi dự tiệc. Vốn dĩ chỉ là bữa tiệc bình thường, không ngờ giữa chừng lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn, một tướng lĩnh dưới trướng Hoàng đế say rượu sinh sự, hất đổ chậu than, chậu than đổ nghiêng đúng ngay vị trí Hậu Khanh đang ngồi, khi đó Hậu Khanh vẫn là một thiếu niên tuổi chưa lớn lắm nên sợ tới mức ngồi im không động đậy nổi. Cảnh tượng hết sức hỗn loạn, đám người Hậu Thổ đã đến chỗ tướng lĩnh say rượu kia, xung quanh Hậu Khanh không còn ai. Khi chậu than sắp nện trúng người cậu ta, anh nhìn thấy nên tiện tay ném ly rượu trong tay qua, hất văng chậu than. Anh chẳng không biết thiếu niên nọ là ai, cũng không đặt chuyện này trong lòng, nhưng Hậu Khanh lại nhớ kỹ anh. Về sau Hậu Khanh không xuất hiện nữa, mãi đến một năm sau, Hậu Khanh thành niên, Hoàng đế tổ chức một lễ trưởng thành long trọng cho cậu ta. Trong buổi lễ, Hậu Khanh làm tất cả những người có mặt kinh diễm, từ đó về sau, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân thượng cổ cũng lan xa. Tuy Hậu Khanh là nam nhi, nhưng số lượng nam giới chung tình với cậu ta không hề kém nữ giới. Chắc do bị người đến cầu hôn làm phiền, có lần Hậu Khanh đứng trước vách núi cao trăm trượng tuyên bố trái tim đã sớm có chốn về, thề rằng đời này chỉ yêu một người.”
Tiểu Cửu nhướng mày, liếc xéo Kim Trăn một cái. Kim Trăn âu yếm nhéo nhéo mũi cậu, nói tiếp:
“Mới đầu thế nhân cũng không biết người Hậu Khanh nói là ai, hồi ấy Ngân Linh và Bình Ế còn từng bàn tán về chuyện này mà. Mãi tới một ngày của mấy tháng sau, Hậu Khanh một mình đến bái kiến Xi Vưu, đề xuất nguyện vọng gia nhập với bọn anh, trở thành một Ma thần. Xi Vưu biết Hậu Khanh là em trai của Hậu Thổ, trong lòng dĩ nhiên ôm hoài nghi, nhưng mặt ngoài cũng không cự tuyệt thẳng thừng, mà tạm thời giữ cậu ta lại, đồng thời phái người lẻn vào bộ lạc Hoàng đế tìm hiểu chuyện về Hậu Khanh. Không ngờ thám tử lại hồi báo rằng, từ ngày thề như thế trước vách núi trăm trượng, Hậu Khanh đã bị Hậu Thổ nhốt vào thủy lao suốt mấy tháng trời, đồng thời phe Hoàng đế cũng chính thức công bố cáo thị, chiêu cáo với toàn bộ lạc là đã trục xuất Hậu Khan. Xi Vưu rất kinh ngạc, song vẫn nghi ngờ đây là cạm bẫy do Hoàng đế giăng ra, thế nên anh ta tìm tới Hậu Khanh, trực tiếp hỏi rõ nguyên nhân. Hậu Khanh cũng thẳng thắn, nói mình đã bị đuổi khỏi gia tộc, dù thẹn với công ơn dưỡng dục và đào tạo của Hoàng đế và Hậu Thổ, nhưng cậu ta không hề hối hận trước quyết định của mình. Hậu Khanh kể cho Xi Vưu nghe chuyện anh cứu mạng cậu ta trong tiệc rượu, còn bảo đã nhất kiến chung tình với anh từ đó…”
Lông mày Tiểu Cửu sắp nhướng đến tận mép tóc tới nơi, hai đường nhìn bắn thẳng vào mặt Kim Trăn. Kim Trăn cất giọng vừa vô tội vừa bất đắc dĩ:
“Nếu không phải cậu ta nhắc lại, anh đã sớm quên chuyện đó rồi, lúc ấy anh mới biết hóa ra thiếu niên ngồi dưới chậu than chính là Hậu Khanh. Vậy nên tụi Ngân Linh cũng biết vụ này, thỉnh thoảng sẽ lôi chuyện giữa anh và Hậu Khanh ra trêu ghẹo. Hậu Khanh ở bộ lạc một năm, Xi Vưu cũng giảm dần cảnh giác với cậu ta. Và trong một lần chinh chiến khuếch trương thế lực, Hậu Khanh bị trọng thương suýt mất mạng vì cứu Khoa Phụ, qua lần đó, các anh em vốn ôm địch ý với Hậu Khanh đều thay đổi thái độ, nhất là Khoa Phụ, hòa hợp với Hậu Khanh hơn rất nhiều. Cũng từ lần ấy, bọn anh mới khẳng định Hậu Khanh không phải mật thám của Hoàng đế, bộ lạc Xi Vưu chính thức có thập đại Ma thần. Quãng ngày sau đó cũng là thời gian bọn anh vui vẻ nhất, mọi người cùng nhau nâng cốc nói cười, cùng chinh chiến sa trường. Theo sự lớn mạnh của bộ lạc Xi Vưu, tình cảm của mười người bọn anh cũng càng bền chặt hơn. Lúc Hậu Khanh thẳng thắn thổ lộ với anh, anh cũng từ chối ý tốt của cậu ta, Hậu Khanh lại chẳng hề tỏ ra thương tâm hay khổ sở, chỉ cười bảo thôi thì làm anh em tốt đi. Vậy nên anh cũng không nghĩ nhiều, sau mới biết Hậu Khanh chưa hề từ bỏ ý nghĩ ấy, chỉ giấu kín tâm tư trong lòng thôi.”
Vẻ mặt Kim Trăn trở nên nghiêm trọng hơn: “Năm năm sau, mâu thuẫn giữa bộ lạc Hoàng đế và bọn anh rốt cuộc bùng phát, cuộc chiến ấp ủ từ lâu cuối cùng cũng khai màn, thế lực song phương ngang nhau, mấy chiến dịch sau đó đều là nửa thắng nửa bại. Khi ấy, mắt thấy mùa đông sắp tới, nếu không tranh thủ kết thúc chiến tranh trước khi băng tuyết bao trùm núi non, tình hình lương thảo và nhiều thứ khác của bộ lạc sẽ không lạc quan, phe Hoàng đế cũng thế. Do vậy, Xi Vưu lên kế hoạch đánh một trận cuối cùng quyết định thắng bại. Hoàng đế gửi chiến thiếp, địa điểm đặt tại Trác Lộc. Xi Vưu ứng chiến, phái người thăm dò địa hình phụ cận Trác Lộc thật kỹ, mơ hồ đoán được Hoàng đế có khả năng sẽ mai phục xung quanh, bèn quyết định tương kế tựu kế, phái Khoa Phụ và Cộng Công suốt đêm đi đả thông một cửa khẩu phía sau Trác Lộc, sai Hình Thiên dẫn dắt một đội quân tinh anh lẻn vào từ cửa đó, chọc thẳng vào bộ lạc Hoàng đế từ sau lưng. Anh, Phi Liêm và Khoa Phụ, từng người chịu trách nhiệm dẫn đội đến mấy chỗ mà Hoàng đế có khả năng thiết hạ phục binh để phòng ngừa đánh lén. Những người khác thì theo Xi Vưu cùng đi Trác Lộc nghênh chiến trực diện. Nhân số của phe Hoàng đế đông gấp vài lần bọn anh, nếu đối kháng trực tiếp, tỷ lệ thắng của bọn anh rất thấp, thành thử đội quân của Hình Thiên chính là mấu chốt thắng bại của toàn bộ chiến dịch. Hình Thiên vốn có biệt danh là Chiến thần, mạnh mẽ vô địch, chưa từng thất bại, nên bọn anh vô cùng tự tin trước chiến dịch này, cảm thấy đã nắm chắc phần thắng.”
Trên mặt Kim Trăn hiện lên tia ảm đạm: “Nhưng chẳng ai ngờ Hình Thiên lại chết tại cửa khẩu ấy, Khoa Phụ và Cộng Công mới đả thông quan ải đêm hôm trước, trên bản đồ cũng chưa có ghi chép, song Hoàng đế lại dự liệu như thần mà bố trí trọng binh tại đó. Toàn quân của Hình Thiên bị diệt, bản thân cậu ấy thì lấy một chặn vạn, giết sạch mười vạn đại quân của bộ lạc Hoàng đế, không cho kẻ nào sống sót trở lại chiến trường Trác Lộc, mà cuối cùng cũng đầu thân mỗi nơi, chết trận tại cửa khẩu.”
Tiểu Cửu nghe vậy, nét mặt cũng nặng nề theo. Qua lời kể của Kim Trăn, cậu cũng cảm nhận được tình cảnh bi thảm trên chiến trường khi ấy, bèn vươn tay sờ mặt hắn, hỏi: Nguồn:
“Cơn ác mộng ban đêm mấy năm nay của anh chính là hình ảnh trên chiến trường sao?”
Kim Trăn gật đầu, thấy ánh mắt đau lòng của Tiểu Cửu thì mỉm cười, trái lại còn an ủi cậu:
“Đã qua mấy ngàn năm rồi, giờ nhớ lại việc này, trong lòng không còn cảm xúc kịch liệt như năm xưa nữa.”
Hai mắt Tiểu Cửu sáng lấp lánh, cậu gật gật đầu, tiếp tục nghe Kim Trăn kể chuyện.
“Tin tức Hình Thiên hy sinh truyền đến chiến trường, bọn anh đều kinh hãi và phẫn nộ, Ngân Linh trực tiếp lẻn vào phe Hoàng đế như phát điên, suýt nữa bị bắt, cuối cùng tự bạo một viên nội đan, làm trọng thương Câu Trần và Địa Tàng. Cuộc chiến kéo dài bảy ngày bảy đêm, kết quả bọn anh số ít không địch nổi số đông, Cộng Công Khoa Phụ tử trận sa trường, Phi Liêm Bình Ế trọng thương. Ngay lúc Tử Vi muốn hủy nội đan của hai người, Hậu Khanh liền dốc toàn lực mở cảnh cửa kết giới không gian, bắn Phi Liêm và Bình Ế vào đó, để hai người họ rời khỏi chiến trường Trác Lộc, bảo vệ tính mạng. Đồng thời, Hậu Thổ cũng liên hợp mấy người khác, mở ra phong ấn ngũ hành nhằm cưỡng chế phong ấn Hậu Khanh. Trong quá trình phong ấn, thiên tượng dị biến, trời đổ tuyết tựa lông ngỗng, Hậu Khanh suy yếu phun ra máu tươi. Lúc bị nhốt trong trận ngũ hành, Hậu Khanh quay lại nhìn anh từ rất xa, hé miệng nhắn nhủ anh ba chữ: tôi chờ cậu. Cũng chính tại thời khắc đó, anh mới phát hiện từ đầu chí cuối Hậu Khanh chưa bao giờ từ bỏ ý định với anh. Chứng kiến các anh em người chết kẻ bị thương, Xi Vưu nổi giận, chém liên tục vài tên đại tướng của Hoàng đế, nhưng cuối cùng không đánh lại nhân số đông đảo của đối phương, bị vạn tiễn xuyên tim, chết ngay trước mắt anh. Trước khi chết, thân thể Xi Vưu sừng sững không ngã, câu sau cùng Xi Vưu nói với anh là: đừng chết, bảo vệ các anh em còn lại. Anh cắn răng đồng ý với Xi Vưu, khi đó chỉ còn lại anh, Úc Lũy và Ngân Linh bị thương nặng. Thấy Xi Vưu đã chết, phe Hoàng đế cũng không còn tâm ham chiến, vì không muốn tăng thêm thương vong nên anh đạt thành hiệp nghị với Hoàng đế, con dân còn thừa của bộ lạc Xi Vưu đều quy thuận Hoàng đế, Hoàng đế hứa sẽ đối xử tử tế với họ. Song đổi lại, anh, Úc Lũy và Ngân Linh từ nay về sau phải rời khỏi nhân gian để đi Ma giới, còn phải lập nhiều hứa hẹn, trong vòng vạn năm không được xâm phạm ranh giới nhân gian.”
Tiểu Cửu gật đầu vỡ lẽ: “Té ra đây là nguyên nhân các anh đi Ma giới.”
Kim Trăn gật đầu: “Ma giới thời ấy là một mảnh hoang vu, chỉ có một ít ma vật cấp thấp dã man hung tàn. Có lẽ ban đầu Hoàng đế cũng muốn ba người bọn anh chết ở đó, nhưng hắn đã đánh giá thấp năng lực của bọn anh, tuy rằng trọng thương, nhưng sống sót vẫn không thành vấn đề. Đến khi thương thế khỏi hẳn, bọn anh liền định cư tại Ma giới, thu phục các loại ma vật, dần dà trở thành vua của Ma giới. Thời gian sau, trong một lần đi nhân gian, Ngân Linh nhận ra khí tức của Phi Liêm và Bình Ế, tra xét xong thì phát hiện hai người họ bị kết giới không gian của Hậu Khanh bắn đến gần Đông Hải Long cung nhà em. Long vương lúc ấy, cũng chính là ông nội Ngao Tường của em, tình cờ đi ngang qua, phát hiện hai người họ bèn đưa tay viện trợ, bảo vệ nội đan bị tổn hại nghiêm trọng của cả hai và cứu mạng họ. Ngân Linh đưa hai người về Ma giới, vì vậy Ma giới mới có hai Ma tôn, ba Ma vương.”
Tiểu Cửu gật đầu, hiểu được chân tướng trong đó, đoạn nghiêng đầu trầm tư giây lát, hỏi:
“Chính vì đã đồng ý với Xi Vưu rằng sẽ giúp các anh em còn lại sống sót, nên anh mới nhập nhân gian luân hồi muôn kiếp để tìm kiếm Hậu Khanh ư?”
Trong mắt Kim Trăn ánh lên vẻ phức tạp, trầm giọng đáp: “Đây chỉ là một trong số nguyên nhân thôi.”