Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 9: Hình Mặt Cười Của Người Đàn Ông.


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 9: Hình Mặt Cười Của Người Đàn Ông.

Hình mặt cười của người đàn ông

“Nhưng mà, loại cảm giác mỹ lệ tựa như thần tiên này đã bị một vệt máu dài biến mất ở cổng lâu đài phá hủy hoàn toàn.”


Giang Vấn Nguyên vẫn ngồi chỗ thứ hai ở bên tay phải ghế trống.

Lần này con rối công chúa đi về phía cậu đầu tiên. Khi nó thu vé quả thật làm Giang Vấn Nguyên kinh hãi một chút. Con rối đột nhiên mở to cái miệng đầy máu, hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình tinh xảo bên ngoài, cắn vào mũi Giang Vấn Nguyên. Nó hài lòng nuốt khứu giác của cậu sau đó chuyển sang người chơi tiếp theo.

Đợi con rối đi xa, Giang Vấn Nguyên cùng hai người chơi bên cạnh xác nhận nhẫn với nhau.

Một người đàn ông, một người phụ nữ, hai người chơi liền kề với cậu đều đeo nhẫn và đều là người cũ.

Chẳng qua lần này Giang Vấn Nguyên không được may mắn như vòng trước, hai người bên cạnh cậu quen biết nhau.

Người phụ nữ bên tay phải nhìn cậu không dưới hai lần, người nam bên tay trái liền mơ hồ toát ra địch ý với cậu.

Giang Vấn Nguyên thầm nghĩ có nên trực tiếp nói cho hắn biết tính hướng của mình hay không, nhưng cuối cùng cậu vẫn bỏ đi ý nghĩ này.

Chất lượng người mới của vòng này cũng không tệ lắm. Ít nhất không ai chết trong không gian bàn tròn, toàn bộ đều vào được trò chơi.

Mười tám người chơi ngồi trên một chiếc xe buýt đang di chuyển, một cô gái hướng dẫn viên mặc đồng phục cầm micro đang giới thiệu cho họ điểm đến của chuyến đi: “Chúng ta sẽ đến công viên Hạnh Phúc sớm thôi. Công viên được chia thành sáu khu vực theo chủ đề tương ứng: Khu vườn huyền diệu, đảo phiêu lưu, vịnh kho báu, thế giới ngày mai, thế giới mộng tưởng, câu chuyện đồ chơi. Mỗi khu có các trò chơi theo chủ đề: chương trình giải trí, trải nghiệm tương tác, dịch vụ ăn uống, cửa hàng và nơi ăn nhẹ. Ngoài ra, công viên cung cấp các chương trình biểu diễn du lịch và bắn pháo hoa mỗi đêm. Chúng ta sẽ chơi trong bảy ngày tại “thế giới mộng tưởng”, chúc tất cả các bạn có một chuyến đi vui vẻ! “

Sau khi xe buýt lái vào bãi đậu xe lớn của Công viên Hạnh phúc, không ít người chơi hỗn loạn. Bãi đậu xe trống rỗng, chỉ có một chiếc xe buýt chở người chơi. Hướng dẫn viên du lịch cầm cờ nhỏ dẫn người chơi từ bãi đậu xe đến cửa chính của công viên. Dọc theo đường đi cũng không thấy bóng dáng của khách du lịch khác, chỉ có một hàng quạ trên cây, âm u nhìn chằm chằm vào đoàn người.

Người chơi đến cổng chính của Công viên Giải trí Hạnh phúc, tại đó có một nhân viên mặc một bộ đồ hình chú gấu trên tay cầm một chùm bóng bay vẫy tay chào họ. Người gấu kia bắt đầu chia bóng bay cho người chơi. Có người nhận lấy quả bóng bay, có người không nhận, đến lượt Giang Vấn Nguyên, cậu chỉ vào quả bóng Mickey màu đen duy nhất: “Tôi muốn quả này.”

Người gấu vui tươi nghiêng đầu giơ ngón cái lên với Giang Vấn Nguyên, đại khái là khen cậu có mắt nhìn, sau đó đưa bóng bay cho cậu.


Sau khi nhân viên phát bóng bay, hướng dẫn viên giơ tay trái lên, trong tay trái của cô vẽ một khuôn mặt cười bằng bút màu đen: “Mọi người đã thanh toán toàn bộ chi phí trong bảy ngày này. Một lát nữa nhân viên sẽ dùng bút đánh dấu đặc biệt vẽ hình mặt cười này vào lòng bàn tay của mọi người. Đây chính là giấy thông hành, dựa vào nó mọi người có thể sử dụng tất cả các tiện ích trong công viên.”

Người gấu buộc phần bóng còn lại vào kệ sau đó lấy ra một cây bút đánh dấu từ chiếc túi trước bụng của mình.

“Mọi người mau nhìn này!” Một người chơi nữ chỉ vào một bóng người trong công viên Hạnh Phúc, sợ hãi nói.

Chỉ thấy một người đàn ông tập tễnh đi ngang qua gần cổng công viên. Hắn vừa đi vừa dùng tay phải kéo tóc của mình, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, tóc kéo xuống vẫn còn dính một khối da đầu lớn. Hắn ta ném da đầu dính đầy máu vào thùng rác sau đó còn hung hăng đánh vào vết thương vài cái. Người đàn ông vừa tự ngược vừa kêu lên thảm thiết, vẻ mặt đầy máu nhìn về phía người chơi, yếu ớt nói: “Cứu mạng…”

Người đàn ông cầu xin sự giúp đỡ đưa tay ra phía người chơi, trong lòng bàn tay phải đẫm máu có một hình mặt cười được vẽ bằng bút đánh dấu màu đen.

Không giống như bàn tay trái đang tuyệt vọng cố gắng nắm một cái gì đó phía trước, lòng bàn tay phải của hắn ta vuông góc với mặt đất. Đối diện với người chơi ở cửa, cổ tay phải nhẹ nhàng xoay nửa vòng, hình mặt cười trong lòng bàn tay của người đàn ông giống như đang nhìn người chơi ở xung quanh.

“Cứu tôi…” Tiếng cầu cứu vô lực của người đàn ông vẫn tiếp tục thế nhưng thân thể của hắn lại làm ra động tác hoàn toàn trái ngược với lời cầu cứu. Hắn cũng không cầm máu vết thương trên đầu, tay phải thu lại bên người, lòng bàn tay giơ lên bằng với lỗ tai, cơ thể cứng nhắc chuyển hướng, đi sâu vào công viên hạnh phúc.

Mặc dù nghĩ như thế nào thì biểu hiện dị thường của người đàn ông kia chắc chắn có liên quan đến hình mặt cười trên tay phải của hắn.

Một trạch nam mới vào cửa suy sụp khóc nức nở: “Tôi không muốn vẽ hình mặt cười lên tay, tôi không muốn vào công viên. Có phải các người quay trò chơi thực tế hay không, tôi đầu hàng, các người mau thả tôi về nhà đi. Ô ô ô…”

Hướng dẫn viên duy vẫn trì nụ cười chuyên nghiệp: “Hình vẽ mặt cười trong lòng bàn tay chính là giấy thông hành trong công viên, không thể giả mạo. Nếu không có nó mọi người sẽ không thể sử dụng bất kỳ phương tiện nào trong công viên.”

“Cũng không phải đầu óc có bệnh mà muốn vào chỗ quỷ quái này!” Một người phụ nữ trung niên là người mới, hùng hùng hổ hổ nói: “Các người là đồ chó chết tiệt, giả thần làm quỷ hù dọa ai đây, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt các người!”

Cường thế của người phụ nữ trung niên nọ làm cho trạch nam kia như tìm thấy người đáng tin cậy. Hắn ta chỉ vào một chiếc xe điện sáu chỗ gần cổng công viên: “Đại tỷ, nhìn kìa! Ở đó có một chiếc xe dùng để đi tuần tra, chìa khóa không bị rút ra! Chúng ta sẽ tự lái xe đi!”

Người nữ kéo cánh tay người nam – đó là cặp nam nữ ngồi bên phải và bên trái Giang Vấn Nguyên: “Tiết Hựu, chúng ta đi thôi.”

Tiết Hựu cười lạnh nhìn quanh một vòng: “Bà già kia chính là mắng tất cả người chơi ở đây, đừng có ai ra vẻ thánh mẫu mà khuyên bọn họ trở về. Đi thôi Giản Dịch.”


” Được, anh!” Một nam sinh nhã nhẵn đeo kính lên tiếng trả lời

“Chờ đã!” cô gái đồng hành của Tiết Hựu bất mãn lắc lắc cánh tay hắn: “Giản Dịch, hai người ngồi bên cạnh em ban nãy là ai?”

“Chị dâu tốt” Giản Dịch tính tình đối với cô quá tốt, chỉ hai người chơi trong đám đông: “Thứ hai bên phải, thứ tư bên trái.”

“Con gái đúng là phiền toái.” Tiết Hựu lẩm bẩm một câu hỏi hai người chơi kia: “Đúng không?”

Hai người chơi bị chỉ điểm vội vàng gật đầu.

Ba người Tiết Hựu đến chỗ nhân viên vẽ mặt cười, sau đó dẫn đầu đi vào công viên hạnh phúc.

Sau bọn họ, lục tục lại có mấy người kết nhóm rồi tiến vào công viên.

Giang Vấn Nguyên bị rơi lại phía sau, cậu đi tới bên cạnh một người chơi mang theo túi leo núi, vỗ vỗ vai cậu ta: “Xin chào, tôi tên là Trần Miên. Tôi có thể trở thành một đội với cậu không?”

Đó là một người đàn ông có giá trị nhan sắc rất cao, có thể dễ dàng hớp hồn hầu hết phụ nữ trong giây lát. Tuổi tác của cậu ta cũng xấp xỉ như Giang Vấn Nguyên, kích động gật gật đầu, hắn dùng một ngôn ngữ ký hiệu lạ: “Tôi là Lộ Viễn, rất vui được làm việc với anh. Chẳng qua tôi đã bị con rối lấy mất dây thanh quản lại chỉ là một người mới trải qua ba vòng của trò chơi. Hy vọng cao thủ không ghét bỏ tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng không kéo chân anh.”

Giang Vấn Nguyên đá Tiết Hựu và cô gái đồng hành cùng hắn ra khỏi danh sách đồng đội, sau đó lập tức tìm người đồng hành trên bàn tròn. Lộ Viễn chính là đồng đội mà cậu lựa chọn. Lý do chọn Lộ Viễn rất đơn giản. Sau khi bị con rối ngẫu nhiên thu hồi chức năng dây thanh quản, biểu tình của hắn tuyệt vọng như trời sắp sụp đến nơi, còn lén cúi đầu lau nước mắt. Cảm xúc chân thật như vậy, không giống như kẻ phản bội có thể diễn ra. Mà còn do cậu đã từng thấy hai khuôn mặt liệt của Tả Tri Hành và Trương Thần – một kẻ mặt than và một kẻ lúc nào cũng cười. Hơn nữa, Giang Vấn Nguyên cũng có chút xu hướng mặt liệt cho nên cậu không muốn làm đồng đội với một kẻ mặt than khác trong thời gian này.

Giang Vấn Nguyên không sửa ấn tượng sai lầm của Lộ Viễn về mình: “Chúng ta vào công viên Hạnh Phúc đi, động tác nhanh lên, lát nữa tôi cần đến một chỗ.”

Lộ Viễn không dám dị nghị, hắn đi theo Giang Vấn Nguyên tới trước mặt người gấu.

Giang Vấn Nguyên hỏi nhân viên: “Anh có thể vẽ tổng cộng bao nhiêu loại biểu cảm?”

Thay vì nói chuyện, nhân viên sử dụng ngôn ngữ cơ thể để vẽ bốn loại: cười, tức giận, khóc và không biểu cảm.


“Chúng ta chọn biểu cảm khác nhau đi, để có tài liệu tham khảo lẫn nhau. Cậu chọn trước đi.” Giang Vấn Nguyên nói với Lộ Viễn.

Lộ Viễn run rẩy, do dự chọn hình mặt khóc.

Giang Vấn Nguyên: “Vậy tôi chọn hình mặt cười đi, đừng cười lớn quá, cười mỉm là được rồi.”

Lộ Viễn sợ ngây người. Trong lòng bàn tay người đàn ông nửa chết nửa sống khi nãy chính là mặt cười, hắn không nghĩ tới Giang Vấn Nguyên thế mà còn dám chọn.

Biểu tình của Lộ Viễn quá rõ ràng, Giang Vấn Nguyên nhỏ giọng giải thích với hắn: “Trong công viên giải trí thường có rất nhiều người, nhưng bây giờ lại không còn ai. Người đàn ông đó có thể sống sót đến trước mặt chúng ta, không phải là anh ta đã sống lâu hơn những người khác hay sao? Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng hắn vào công viên sớm. Dù sao, hình mặt cười cũng đáng thử một lần.”

Lộ Viễn tôn kính nhìn Giang Vấn Nguyên, dùng ngôn ngữ ký hiệu: “Hiểu rồi”

Sau khi vẽ xong hình vẽ trong lòng bàn tay, Giang Vấn Nguyên không lập tức đi vào công viên mà cậu nói với người gấu: “Nếu hai du khách lái xe điện trở lại, anh hãy giúp tôi nói với họ rằng nếu không muốn chết thì hãy vào công viên.”

Nhân viên kia ngây thơ vỗ ngực như muốn nói rằng anh cứ yên tâm.

Giang Vấn Nguyên cùng nhân viên kia nói chuyện xong liền phát hiện vẻ mặt của Lộ Viễn khi nhìn cậu càng thêm tôn kính: “Sao vậy?”

Lộ Viễn: “Anh, anh quả nhiên là một người rất lợi hại! Ngay cả Tiết Hựu danh tiếng lẫy lừng cũng dám hạ.”

Giang Vấn Nguyên thật sự không biết Tiết Hựu là nhân vật như thế nào, cậu thực sự thắc mắc hỏi: “Tiết Hựu là người như thế nào, rất nổi tiếng sao?”

Lộ Viễn lại khua tay múa chân một chút. Thì ra Tiết Hựu cùng Lam Trân Trân là một đôi tình nhân rất có tầm cỡ trong diễn đàn. Gia đình Lam Trân Trân rất giàu có, cô ta có một bài đăng mua con rối với giá cao trong khu giao dịch, tùy thuộc vào chức năng mà mỗi con rối cô ta đều đưa ra giá từ bảy đến tám chữ số. Dưới sự cám dỗ của số tiền khổng lồ, rất nhiều người chơi đã giao dịch với họ. Tiết Hựu cùng Lam Trân Trân dựa vào số lượng con rối tích lũy được mà vẫn chiếm cứ chỗ ngồi cách chỗ trống rất gần.

Lộ Viễn: “Anh có thể đẩy Lam Trân Trân xuống hàng dưới, chắc là cũng có không ít con rối nhỉ.”

“…… Bí mật.” Giang Vấn Nguyên vẫn mỉm cười, cầm quả bóng màu đen của nhân viên gấu cho cậu cùng Lộ Viễn đi vào công viên Hạnh Phúc: “Đi thôi, chúng ta đi theo dõi người đàn ông vừa nãy.”

Lộ Viễn gật đầu đáp ứng, sau đó đột nhiên quay đầu hắt hơi rất lớn.

“Cậu có bị cảm lạnh không? Hay đi đến hiệu thuốc để mua thuốc đi.” Giang Vấn Nguyên nhíu mày. Ở thế giới quỷ dị này muốn sống là một chuyện vô cùng tiêu hao tinh lực, bị bệnh chẳng khác nào thua một nửa.

Lộ Viễn khịt khịt mũi: “Em không có bị cảm lạnh, nhưng mùi máu trên người gấu vừa rồi và trong công viên quá nồng. Mũi của em hơi nhạy cảm nên mới hắt hơi.”


Giang Vấn Nguyên hơi khựng lại: “Trên người nhân viên gấu ban nãy có mùi máu tanh rất nồng? Trên người cô hướng dẫn viên du lịch có mùi máu không? Tôi quên nói với cậu là khứu giác của tôi đã bị lấy mất. Nếu cậu thấy mùi máu bất thường ở đâu, nhất định phải nói cho tôi biết ngay lập tức.”

Lộ Viễn dùng sức gật đầu, cam kết với Giang Vấn Nguyên: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ chú ý nhiều hơn. Trên người cô hướng dẫn viên du lịch không có mùi máu, còn nhân viên gấu mùi máu trên người rất nồng.”

Giang Vấn Nguyên quay đầu lại nhìn bóng lưng người gấu: “Xem ra chúng ta phải tìm thời gian quay lại xem tình hình của hắn mới được.”

Hai người đi dọc theo vết máu của người đàn ông ban nãy. Đi bộ thẳng một đường đến “thế giới mộng tưởng”, nơi lớn nhất trong sáu khu của công viên giải trí.

Phong cách kiến trúc của “thế giới mộng tưởng” đẹp như mơ. Một lâu đài cổ tích kỳ ảo tráng lệ nằm ở trung tâm, nó làm cho mọi người cảm thấy như họ đang ở trong một câu chuyện cổ tích thần tiên. Nhưng mà, loại cảm giác mỹ lệ tựa như thần tiên này đã bị một vệt máu dài biến mất ở cổng lâu đài phá hủy hoàn toàn.

Vì chưa thể biết được sự nguy hiểm của người đàn ông kia, cho nên Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn không tiến vào lâu đài. Trên đường đến “thế giới mộng tưởng”, họ đã thuê hai ống nhòm trong một cửa hàng tự động. Trước tiên sử dụng ống nhòm để tìm kiếm người đàn ông kia từ bên ngoài lâu đài.

Lộ Viễn thị lực rất tốt, nhanh chóng tìm được người đàn ông. Cậu ta ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Mục tiêu đang ở khu vườn trên cao của lâu đài.”

Khu vườn của lâu đài được xây dựng trên tầng cao nhất và được bao phủ bởi một tấm kính cường lực lớn được tạo thành một cấu trúc bán mở, bao quanh là hoa, trông giống như thành phố trên mây trong một câu chuyện cổ tích.

Hai người quan sát hành vi của người đàn ông nọ qua ống nhòm liền thấy hắn ta đang chống tay trái lên hàng rào, tay phải nâng lên độ cao gần mắt, nhìn ra hướng của thị trấn cổ tích. Sau khi chiêm ngưỡng phong cảnh của thị trấn cổ tích một lúc, người đàn ông đi theo hàng rào đến hướng khu rừng huyền diệu. So với thị trấn cổ tích hắn có vẻ thích hướng của khu rừng huyền diệu hơn. Tay trái của hắn cầm lấy điện thoại di động chụp một số hình ảnh về khu rừng huyền diệu.

Lộ Viễn đặt ống nhòm xuống, nói với Giang Vấn Nguyên bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Hình như anh ta đang chơi?”

“Có gì đó không đúng. Cậu có tâm trạng để đi chơi khi đầu của mình đang chảy máu không?” Giang Vấn Nguyên đọc ngôn ngữ ký hiệu của Lộ Viễn sau đó hướng ống nhòm của mình vào tay phải của người đàn ông một lần nữa. “Tay phải của anh ta đã được nâng lên cao hơn so với khi ở lối vào của công viên. Từ góc này nhìn không rõ lắm, chúng ta đến lâu đài đi.”

Lộ Viễn tuy sợ hãi nhưng hắn cũng hiểu được người đàn ông kia chắc chắn có manh mối quan trọng, cho dù có nguy hiểm cũng không thể lùi bước. Lộ Viễn nghiến răng, quyết tâm, sau đó gật đầu đồng ý vào lâu đài với Giang Vấn Nguyên

Cả hai cẩn thận tránh tầm nhìn của người đàn ông , đi đường vòng đến cổng lâu đài.

Ngay khi sắp đến cổng lâu đài, một vài giọt chất lỏng ấm rơi xuống người họ.

” ……Trời mưa rồi sao?”

Lộ Viễn cứng nhắc ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống. Một đầu người lăn xuống bức tường bên ngoài của lâu đài. Đầu người bị ngâm máu đến ướt sũng, biểu tình vặn vẹo hoảng sợ, nặng nề đập vào chân hai người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.