Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 70: Kết Thúc Vòng Thứ Bảy


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 70: Kết Thúc Vòng Thứ Bảy

CHƯƠNG 69: Kết thúc vòng thứ bảy

Edit: Foxpii

Giang Vấn Nguyên vô cùng tín nhiệm Lục Vũ, nhưng ngôi nhà ba tầng liên quan đến chân tướng của thế giới trò chơi này, để cẩn thận cậu vẫn hỏi thêm một câu: “Vị trí hiện tại của chúng ta hẳn là điểm trung tâm của con đường nhỏ, nhà cũ ba tầng cách điểm trung tâm hơn 2km, chúng ta đứng ở vị trí cây nhiệt độ thường, dùng mắt thường hẳn là không thể nhìn thấy ngôi nhà ba tầng mới đúng. Anh xem rốt cuộc là ngôi nhà ba tầng thật hay chỉ là ảo ảnh?”

Dưới sự nhắc nhở của Giang Vấn Nguyên, Lục Vũ cũng hiểu được mình vì trò chơi không có NPC mà nóng nảy, có một số lời hắn không nên nói ra miệng.

Lục Vũ không nhắc tới chuyện mình biết chân tướng của trò chơi lần này nữa mà giải thích cho Giang Vấn Nguyên: “Môi trường và khí hậu của thế giới này không phù hợp với điều kiện hình thành ảo ảnh nhưng không thể phủ nhận, thế giới này quả thật có tồn tại hiện tượng giả dối. Thứ nhất, chúng ta thấy hai ngôi nhà cũ ở hai đầu của con đường. Thứ hai, sau khi vào ngôi nhà cũ bốn tầng, mặc kệ là đi dọc trên con đường nhỏ hay là trong rừng rậm bao lâu, chúng ta cũng không thể tìm thấy ngôi nhà ba tầng đối diện. Thứ ba, hiện tại chúng ta đang đứng ở vị trí của cây nhiệt độ bình thường, không chỉ có thể nhìn thấy ngôi nhà ba tầng cũ mà còn có thể nhìn thấy ngôi nhà bốn tầng phía bên kia! Trong số ba thông tin trái với nhau này, chắc chắn có thông tin sai lệch.”

“Không chỉ là thấy được ngôi nhà ba tầng cũ mà anh còn thấy cả ngôi nhà bốn tầng?!” Giang Vấn Nguyên trầm tư một hồi: “Vậy anh miêu tả một chút, hai ngôi nhà cũ mà anh nhìn thấy trông như thế nào.”

Thiết lập tầm nhìn lục Vũ không phải là toàn thân ngôi nhà cũ, mà là con đường nhỏ nối liền hai ngôi nhà cũ: “Từ vị trí của chúng ta đến ngôi nhà bốn tầng cũ, có thể nhìn thấy con đường hoàn chỉnh nối liền với bậc thềm đá của cửa chính, khoảng cách ước chừng chỉ có hai trăm mét, khoảng cách của ngôi nhà ba tầng cách điểm trung tâm của con đường cũng không sai biệt lắm. Giống như kết quả đo lường con đường đầy đủ lần đầu tiên của chúng ta, hai ngôi nhà cũ về cơ bản là đối xứng với điểm trung tâm của con đường. Ngôi nhà cũ và con đường nhỏ giáp nhau rất rõ ràng, cho nên tôi mới vô cùng khẳng định loại trừ khả năng ảo ảnh.”

Giang Vấn Nguyên không tiếp tục hỏi theo lời Lục Vũ, ngược lại hỏi hắn một câu hoàn toàn không liên quan: “Mỗi lần anh ở bên ngoài tìm kiếm thức một mình, anh trở về bằng cách nào? Trọng điểm là phải nói về tình hình sau khi cánh tay của anh bị nhiễm axit.”

Lục Vũ dựa theo yêu cầu của Giang Vấn Nguyên, trước sau chi tiết trả lời: “Trước khi cánh tay của tôi dính axit, khi trở về tôi sẽ lựa chọn một con đường khác với lúc xuất phát, đồng thời thuận tiện tìm kiếm xem có trái cây hay động vật nhỏ hay không. Sau khi cánh tay của tôi bị thương, tôi không còn bình tĩnh như vậy nữa. Tối hôm qua tôi bị thương khi đi bắt gà cỏ, vị trí tôi bắt được con gà cỏ cách con đường tương đối gần, cho nên tôi lập tức chạy đến con đường nhỏ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về căn nhà bốn tầng. Sáng nay tôi đi bộ trong rừng để tìm đường đến ngôi nhà ba tầng, bởi vì ở dưới mưa quá lâu nên vết thương của tôi hơi khó chịu một chút. Khi trở về ngôi nhà cũ bốn tầng, tôi đã bảo vệ cánh tay trước ngực sau đó vùi đầu chạy về, chạy nhanh hơn đêm qua.”

“Đặt cánh tay bị thương của anh ở dưới ô cho tôi, đừng để ướt.” Giang Vấn Nguyên trầm mặc một hồi, nghiêng ô hoàn toàn về phía Lục Vũ, cậu kẹp gậy xuống nách, sau đó mới lấy ra một chiếc ống nhòm một mắt nhỏ xinh từ trong túi xách, đưa nó cho Lục Vũ.

Sau khi Lục Vũ cầm lấy ống nhòm một mắt, Giang Vấn Nguyên nói: “Nếu anh có thể thấy rõ con đường nhỏ và ngôi nhà cũ giáp nhau, vậy thì chứng minh hai ngôi nhà cũ không phải là ảo ảnh thị giác có tác dụng đối với mắt. Nhưng vẫn không thể hoàn toàn loại trừ khả năng chúng là ảo giác trực tiếp nhắm vào não bộ, bởi vì hành động của mỗi người chơi khác nhau, loại ảo giác này chắc chắn không thể thống nhất nhận thức của tất cả mọi người về toàn bộ chi tiết. Nói về sự khác biệt giữa ngôi nhà cũ bốn tầng hiện tại và ngôi nhà cũ bốn tầng chúng ta vừa đến, nếu anh có thể nói những gì tôi nghĩ, vậy thì tôi sẽ thừa nhận rằng hai ngôi nhà cũ anh đang nhìn thấy bây giờ không phải là ảo ảnh.”

Lời nói của Giang Vấn Nguyên quả thật đã định ra phạm vi cho Lục Vũ. Sự khác biệt nhận thức giữa hắn và Giang Vấn Nguyên đối với ngôi nhà cũ xuất hiện khi bọn họ tách nhau ra hành động. Giang Vấn Nguyên một mình rời khỏi căn nhà thì phạm vi hoạt động rất có thể sẽ tập trung ở đại sảnh tầng một, phòng ngủ chính và phòng bếp.

Lục Vũ điều chỉnh độ dài tiêu cự của ống nhòm, tập trung quan sát ba chỗ này, mới qua một hồi, liền buông kính viễn vọng xuống: “Tôi tìm được sự khác biệt, cửa sổ phòng bếp vốn còn nguyên vẹn hiện tại có một cửa sổ bị vỡ. Câu trả lời của tôi có chính xác không?”

Giang Vấn Nguyên khẽ gật đầu, khẳng định câu trả lời của Lục Vũ.

Cửa sổ nhà bếp, cậu đã tự mình phá vỡ sáng nay trước khi nướng cành cây trong nhà bếp. Giang Vấn Nguyên tín nhiệm Lục Vũ, nhưng sẽ không mù quáng tín nhiệm người khác, cho dù Từ Châu biểu hiện vô cùng vô hại nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn đề phòng hắn một tay. Bởi vì mắt Giang Vấn Nguyên không thể nhìn thấy, để tránh Từ Châu biến phòng bếp thành không gian kín, dùng carbon monoxide đầu độc cậu, cậu đã tự tay đập vỡ một mảnh cửa sổ kính, đảm bảo phòng bếp thông suốt.

Cửa sổ phòng bếp là cửa sổ hai cánh kiểu cũ mở ra bên ngoài, hơn nữa sáng nay Lục Vũ đã rời đi đã bị phá vỡ. Sáng nay Lục Vũ kết thúc tìm kiếm trở về, bởi vì vết thương trên cánh tay đau đớn khó nhịn, căn bản sẽ không chú ý đến vấn đề cửa sổ. Cho nên Lục Vũ có thể nói ra cửa sổ phòng bếp bị phá vỡ, Giang Vấn Nguyên tin tưởng hắn nhìn không phải ảo giác, mà là căn nhà bốn tầng chân chính. Tương tự như vậy, ngôi nhà ba tầng ở phía bên kia cũng không phải là ảo giác.


Giang Vấn Nguyên cau mày: “Khoảng cách giữa hai ngôi nhà đang được rút ngắn! Chúng ta không thể đến được căn nhà cũ ba tầng, cũng không nhìn thấy người chơi bên kia tới tìm chúng ta. Hai nhóm người chơi bị ngăn cách bởi một rào cản vô hình, không thể tiếp cận ngôi nhà cũ đối diện. Huyết thư CHẠY MAU! trên vách tường của ngôi nhà cũ bốn tầng…”

Giang Vấn Nguyên cảm thấy mình cũng sắp tiếp cận chân tướng của thế giới này.

Mưa rơi liên tục, nhiệt độ cao không đổi, khoảng cách giữa hai ngôi nhà màu trắng đối xứng và không ngừng rút ngắn, một khu vực rừng nhiệt độ cao rộng lớn, có axit ăn mòn trong rừng, hai ngôi nhà cũ và những thứ trong nhà không bị ăn mòn bởi axit.

Giang Vấn Nguyên vốn hoài nghi khu rừng nhiệt độ cao có thể là lưng của một con quái vật khổng lồ nào đó, nhưng bây giờ, cậu có một góc nhìn hoàn toàn mới, thế giới trò chơi này vẫn là một phần của quái vật khổng lồ, chỉ là bộ phận này không phải là phía sau của quái vật. Giang Vấn Nguyên nhẹ giọng nói với Lục Vũ: “Chúng ta đang ở trong khoang miệng của quái vật?”

Lục Vũ nghiêm túc trả lời: “Rất có khả năng.”

Nhiệt độ cao bất thường là nhiệt độ cơ thể của quái vật.

Mưa liên tục là nước bọt của quái vật.

Khu rừng đầy cây nhiệt độ cao là miệng của quái vật.

Hai ngôi nhà cũ màu trắng, là răng của quái vật, cho nên trước đó Giang Vấn Nguyên mới cảm thấy ngôi nhà cũ không giống như nơi cho người ta ở.

Hiện tại khoảng cách giữa hai tòa nhà trở nên ngắn hơn là bởi vì quái vật đang chậm rãi khép miệng lại, người chơi nằm trong hai tòa nhà cũ chính là thức ăn trong miệng quái vật sắp bị nuốt xuống bụng. Để ngăn chặn thức ăn trốn thoát, quái vật đem người chơi rời sang hai ngôi nhà cũ là để ngăn chặn người chơi nhận ra tình hình của họ!

Giang Vấn Nguyên cảm thấy chân tướng này thật sự quá kinh khủng, quái vật coi bọn họ là thức ăn, căn bản không có khả năng buông tha bọn họ. Nhưng họ đang ở trong khoang miệng của quái vật thì còn có thể chạy trốn tới nơi nào đây?

Giang Vấn Nguyên lấy ra quả màu đỏ của dây thường xuân trong túi xách, cuối cùng đấu tranh nói: “Nếu ngôi nhà màu trắng thật sự là răng của quái vật, vậy thì dây thường xuân chính là kẽ răng của quái vật. Thứ bên trong kẽ răng chính là cái gì?”

Sau khi hít sâu một hơi, Giang Vấn Nguyên nhét trái cây đỏ vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, hương vị mềm mại căn bản không giống như đang ăn quả, càng giống như đang gặm một miếng thịt. Trách không được Từ Châu nói quả dây thường xuân là màu đỏ, trách không được quả màu đỏ không có hạt. Quái vật ngụy trang răng thành ngôi nhà cũ nơi con người sinh sống, con mồi của nó đương nhiên là con người, như vậy khối thịt này là loại gì, hiển nhiên không cần nhiều lời.

Giang Vấn Nguyên nhổ thịt trong miệng ra, nhắm mắt làm ngơ mà nhét lại trái cây đỏ vào trong túi xách: “Cấu tạo thân thể của con quái vật này rất đặc biệt, nó không có đầu lưỡi nhưng dạ dày và khoang miệng rất gần nhau, cho nên thỉnh thoảng sẽ có người chơi bị dịch dạ dày của nó ăn mòn. Vị trí của chúng ta bây giờ, nhiệt độ rõ ràng là thấp hơn so với rừng nhiệt độ cao, đây có thể là khóe miệng của quái vật. Chúng ta trước tiên phải xác định khu vực này rốt cuộc có bao nhiêu cây có nhiệt độ bình thường đi, nơi này chính là phòng tuyến cuối cùng của chúng ta.”

Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ cùng cầm một chiếc ô, bắt đầu vòng quanh cây nhiệt độ thường bị chặt cành cây kia xác nhận số lượng cây bình thường. Hai người đều không nhắc tới người chơi trong ngôi nhà cũ bốn tầng, những người chơi kia trúng quỷ kế của quái vật, cho rằng bên ngoài rừng nhiệt độ cao nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, chỉ có ngôi nhà cũ mới an toàn.

Phàm là bọn họ thăm dò chiều dài của con đường vài lần hoặc là nguyện ý đứng ra cùng bọn họ tìm kiếm cây nhiệt độ thường thì có lẽ còn có cơ hội tránh thoát một kiếp. Nhưng bọn họ không làm gì cả, bọn họ tình nguyện lấy vỏ cây lá cây ăn cho đỡ đói, canh giữ trong ngôi nhà cũ co đầu rút cổ không ra, chờ mong người khác thông quan trò chơi, mang theo bọn họ cùng nhau rời khỏi bàn tròn. Bây giờ thứ chờ đợi bọn họ chỉ có một con đường chết.


Đây cũng không phải là Giang Vấn Nguyên thấy chết không cứu. Con rối có thể dẫn đường cậu chỉ có một con. Cho dù Lục Vũ ghi nhớ con đường từ ngôi nhà cũ đến chỗ cây nhiệt độ thường cũng không thể đảm bảo con đường này có giữ nguyên hay không. Giang Vấn Nguyên chỉ đành bất lực…

Hai người đi một vòng, thẳng đến khi tiếp xúc với cây nhiệt độ cao, liền lập tức lui về vùng cây nhiệt độ thường. Khu vực của cây nhiệt độ bình thường không lớn, tổng cộng chỉ có ba mươi hai cây.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, Giang Vấn Nguyên sợ Lục Vũ tìm thức ăn bị lạc trong rừng rậm, không cho phép hắn đi tìm. Hai người dựa vào nhau, cầm ô ngồi dưới một gốc cây nhiệt độ bình thường. Mặt ô gấp dù sao cũng có hạn, hai người đàn ông cao lớn cùng nhau che một cái ô không khỏi sẽ bị ướt. Tuy rằng thân thể rất khó chịu, bụng cũng rất đói, nhưng chỉ có thể lẳng lặng cùng Lục Vũ dựa sát vào nhau, cảm giác cũng không chán ghét như vậy.

Hai người ước chừng canh nửa tiếng đồng hồ, Giang Vấn Nguyên đứng thẳng lưng: “Lục Vũ, mau đứng lên, cây nhiệt độ thường này đang trở nên nóng lên!”

Lục Vũ có chút mơ hồ, hắn sờ xuống thân cây, “Không nóng mà.”

Giang Vấn Nguyên đưa tay sờ lên bờ vai Lục Vũ hướng về phía gò má hắn, sờ vào một mảnh nóng bỏng, Lục Vũ phát sốt.

Lục Vũ không phải Iron Man, ba ngày nay hắn vẫn liên tục dò xét cường độ cao, thể lực tiêu hao rất lớn, hơn nữa cánh tay còn bị dính dịch dạ dày của quái vật, sau khi gọt đi chỗ thịt bị hoại tử thì miệng vết thương lại nhiều lần bị mưa nước bọt của quái vật ăn mòn. Lục Vũ có thể kiên trì đến bây giờ mới sinh bệnh đã là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Giang Vấn Nguyên đỡ Lục Vũ đứng lên, hắn nhịn không được ho khan hai tiếng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Ánh đèn của hai ngôi nhà cũ so với lúc mới tối lại gần hơn rất nhiều. Nhiệt độ cơ thể của tôi bây giờ quá cao, không thể cảm nhận sự thay đổi nhiệt độ của cây. Mặc dù đôi mắt của cậu bất tiện nhưng vẫn phải dựa vào cậu để đánh giá khu vực an toàn rồi.”

Thân thể Lục Vũ chỉ sợ đã khó chịu đến cực điểm nhưng hắn vẫn kiên trì cùng Giang Vấn Nguyên xác nhận lại cây nhiệt độ thường ngoài cùng một lần nữa, ba mươi hai cây thường nhiệt nguyên bản, thoáng cái giảm xuống sáu cây, chỉ còn lại có hai mươi sáu cây.

Dựa theo tốc độ giảm mạnh của cây nhiệt độ bình thường, có lẽ cũng không đợi được đến ngày thứ tư của trò chơi thì miệng quái vật sẽ hoàn toàn khép lại. Ba ngày Lục Vũ tích lũy quá nhiều mệt mỏi, bệnh đến như núi đổ, hắn muốn luôn luôn theo dõi khoảng cách giữa hai tòa nhà cũ, nhưng ngay cả duy trì tỉnh táo cũng rất khó làm được.

Giang Vấn Nguyên không để ý sự phản đối của Lục Vũ, đỡ hắn đi tới dưới một trong những gốc cây ở giữa khu vực cây nhiệt độ thường, cậu bảo Lục Vũ ngồi dưới tàng cây, cũng để lại ô cho Lục Vũ. Giang Vấn Nguyên lấy dây leo núi từ trong túi xách ra, buộc dây thừng rắn chắc lên thân cây trên đầu Lục Vũ sau đó chống gậy đi ra ngoài, mỗi lần gặp phải một cây thường nhiệt, Giang Vấn Nguyên liền dùng dây leo núi vòng quanh thân cây một vòng, lại tiếp tục đi ra ngoài, sau khi quấn quanh bốn cây thường nhiệt, liền đến phía ngoài cùng của khu vực cây nhiệt độ thường.

Giang Vấn Nguyên đứng dưới gốc cây bình thường vòng ngoài cùng, tay phải chống gậy, bàn tay trái áp sát thân cây, đem dây leo núi còn lại đặt ở khuỷu tay trái, ở trong mưa an tĩnh canh giữ biến hóa của cây nhiệt độ thường, cũng bảo vệ Lục Vũ đang sốt đến mơ mơ màng màng.

Cứ 10 phút đồng hồ báo thức reo đến lần thứ bảy, nhiệt độ cây thường Giang Vấn Nguyên đang canh giữ dần dần tăng lên, khu vực an toàn của bọn họ lại nén vào trong một vòng. Giang Vấn Nguyên không kinh động Lục Vũ, dọc theo hướng dây leo núi lui về khoảng cách một cái cây đến khu vực an toàn.

Giang Vấn Nguyên không nghĩ tới lần thứ ba cây nhiệt độ thường lại nóng lên lại nhanh như vậy, nhưng hai mươi phút sau, cây nhiệt độ thường dưới lòng bàn tay cậu đang nóng lên với tốc độ cực nhanh. Khu vực an toàn là hình tròn giảm từ bên ngoài vào trong, khu vực an toàn hiện tại chỉ còn lại cái cây Lục Vũ ở, cùng với mấy cái cây xung quanh hắn mà thôi.

Giang Vấn Nguyên không biết lần tăng nhiệt tiếp theo sẽ đến khi nào, hơn nữa bản chất của nước mưa cũng đã xảy ra biến hóa nhẹ, da tiếp xúc với nước mưa mặc dù không bị ăn mòn nhưng cũng sẽ cảm thấy đau đớn nhẹ.


Giang Vấn Nguyên bất chấp để Lục Vũ nghỉ ngơi, cậu dọc theo dây leo núi trở lại bên cạnh Lục Vũ, dùng sức lắc lắc bả vai hắn: “Tỉnh lại, hiện tại chúng ta đang rất nguy hiểm!”

Dưới sự kêu gọi kiên trì của Giang Vấn Nguyên, Lục Vũ gian nan vượt qua sự khó chịu của thân thể, lắc lư đứng dậy, hắn đem phần lớn trọng lượng cơ thể đè lên người Giang Vấn Nguyên, hơi thở nóng bỏng phun vào bên tai Giang Vấn Nguyên: “Cám ơn cậu đã giúp tôi xem xét sự biến hóa của cây nhiệt độ thường. Tôi nghỉ ngơi một lúc, cảm giác tốt hơn rất nhiều.”

Giang Vấn Nguyên tin hắn mới lạ, nhiệt độ cơ thể Lục Vũ so với lúc cậu vừa sờ tới còn nóng hơn, nhưng bệnh nhân cần săn sóc, Giang Vấn Nguyên cũng không cãi nhau với hắn: “Không cần khách sáo, khoảng cách giữa hai căn nhà kia còn bao xa?”

Bây giờ đã khuya, ánh nến trong hai ngôi nhà đều đã tắt, Lục Vũ lấy đèn pin cường quang ra, xem qua hai bên mới nói với Giang Vấn Nguyên: “Còn tám mươi mét nữa. Nó sẽ kết thúc sớm thôi.”

Giang Vấn Nguyên chịu đựng phần lớn trọng lượng của Lục Vũ, cậu trấn an vỗ vỗ lưng hắn: “Nếu anh khó chịu thì nghỉ ngơi một chút, tôi muốn xác nhận lại số lượng cây nhiệt độ thường. Bây giờ mưa bình thường đã thay đổi thành mưa axit, tôi không biết liệu con quái vật khổng lồ này có cùng đặc tính với con ếch hay không, có thể lật toàn bộ dạ dày ra, ngộ nhỡ nó nhổ ra toàn bộ axit trong dạ dày thì chúng ta phải xác nhận vị trí an toàn nhất.”

Lục Vũ ôm Giang Vấn Nguyên, không chịu nhúc nhích: “Không cần, tôi biết vị trí an toàn ở đâu, vị trí bên cạnh điểm trung tâm của hai ngôi nhà cũ, cũng chính là vị trí chúng ta đang đứng, không cần rời đi.”

Lần thứ tư cây nhiệt độ thường nhiệt nóng lên rất nhanh, năm phút sau, khu vực an toàn liền giảm xuống chỉ còn lại một cây chỗ Giang Vấn Nguyên cùng Lục Vũ đang đứng. Giọng Lục Vũ bình tĩnh vang lên: “Còn 10 mét cuối cùng!”

Sau khi báo xong vị trí của hai ngôi nhà cũ, Lục Vũ thoáng kéo khoảng cách với Giang Vấn Nguyên: “Trèo lên cây.”

Giang Hỏi Nguyên lo lắng nói: “Còn anh thì sao?”

“Tôi đương nhiên cùng cậu leo lên, những cây này tuy rằng không cường tráng nhưng có thể chịu được nhiệt độ cao thì hẳn là chúng rất rắn chắc.” Sau khi Lục Vũ giúp Giang Vấn Nguyên trèo lên cây, chính mình cũng trèo lên theo.

Hai người vừa trèo lên cây, hai ngôi nhà cũ liền kịch liệt va chạm với nhau, ngay cả rừng rậm bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, tựa như động đất cấp tám kịch liệt run rẩy.

Mắt Giang Vấn Nguyên không thể nhìn thấy, hoàn toàn không biết rốt cuộc là một hình ảnh như thế nào, cậu chỉ có thể nắm chặt cành cây nhiệt độ thường. Cành cây chậm rãi nóng lên trong lòng bàn tay Giang Vấn Nguyên, nếu như ngay cả cây nhiệt độ thường cuối cùng cũng nóng lên, vậy thì còn có chỗ nào an toàn?

“Trần Miên, lại đây!” Lục Vũ ném ô xuống, ôm lấy thắt lưng Giang Vấn Nguyên, hắn phối hợp với mặt đất chấn động từ dưới hướng lên, trầm thắt lưng xuống, ném Giang Vấn Nguyên lên trên.

Khi miệng quái vật sắp hoàn toàn khép lại, lớp màng mỏng bao trùm quanh miệng quái vật giống như mây sẽ bị phá nát, muốn thoát khỏi vận mệnh bị nuốt chửng cũng chỉ có cơ hội chạy trốn lần này. Điểm cuối cùng bị nhuộm bởi nhiệt độ cao trên cái cây bình thường chính là vị trí gần khóe miệng quái vật nhất, cách tán cây chỉ cao một mét. Nhưng mà mắt của Giang Vấn Nguyên không hề thuận tiện, thời gian có thể dùng để chạy trốn lại quá ngắn, căn bản không đủ để hai người có thể bò ra ngoài môi quái vật. Ngay từ đầu, Lục Vũ đã quyết định hy sinh chính mình để đổi lấy mạng sống của Giang Vấn Nguyên.

Nhưng Lục Vũ tuyệt đối không thể nghĩ tới, khi hắn ném Giang Vấn Nguyên lên trên, trước mắt mình hoa lên, thân thể bay lên không trung, trong lúc kích hoạt sử dụng con rối, hắn trống rỗng rơi vào trong ngực Giang Vấn Nguyên, ngã ra ngoài miệng quái vật khép lại.

Trong tiếng nhai nuốt kinh khủng của quái vật, những người chơi không thể thoát khỏi miệng quái vật, tất cả đều chết, không ai may mắn thoát khỏi.

Giang Vấn Nguyên dùng sức ôm Lục Vũ, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Lục Vũ, anh nghĩ em là ai? Miễn là em sẵn sàng suy nghĩ thì cho dù mắt của em không thể nhìn thấy, em chắc chắn có thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Anh nghĩ điều tương tự sẽ xảy ra lần thứ hai sao?”

Bắt đầu từ khi Lục Vũ ôm lấy cậu dưới gốc cây nhiệt độ thường, Giang Vấn Nguyên đã cảm thấy không đúng. Trong trò chơi Lục Vũ vẫn luôn biểu hiện vô cùng kiềm chế, Giang Vấn Nguyên không tin hắn sẽ bởi vì sinh bệnh mà trở nên yếu đuối, chắc chắn là đã xảy ra biến cố gì đó nên Lục Vũ mới có biểu hiện như vậy.

Từ lúc khu vực cây nhiệt độ thường không ngừng thu hẹp, Giang Vấn Nguyên liền rõ ràng, khu vực này không phải là khu vực an toàn chân chính, bọn họ vẫn ở trong miệng quái vật. Nhưng Lục Vũ vẫn chưa từng nói rời khỏi miệng quái vật như thế nào, hắn nhất định là đã nhìn thấy thứ gì đó nhưng lại không nói cho cậu biết. Lại liên tưởng đến biểu hiện của Lục Vũ ôm dính cậu, Giang Vấn Nguyên liền hiểu rõ, Lục Vũ muốn hy sinh chính mình để cứu cậu. Nhưng bản thân Lục Vũ cũng không xác định được, nếu hắn chết trong trò chơi bàn tròn một lần nữa thì kết quả sẽ như thế nào.


May mắn thay tính năng con rối cậu bé của Giang Vấn Nguyên chính là: lấy lại bất cứ thứ gì bạn đã mất (giới hạn sử dụng con rối chỉ ở trong trò chơi bị mất đi thứ gì đó).

Giang Vấn Nguyên xoay người đem Lục Vũ đặt ở dưới thân, sải chân cưỡi trên người Lục Vũ: “Lục Vũ, em nói cho anh biết. Trong thế giới trò chơi này, anh có thể không tin bất cứ ai nhưng anh phải tin tưởng em! Đây không phải là một yêu cầu cũng không phải là một mệnh lệnh, em chỉ đang trình bày các sự thật khách quan.”

Lục Vũ chăm chú nhìn Giang Vấn Nguyên, cho dù thị lực hai mắt của Giang Vấn Nguyên bị thu đi, hắn vẫn cảm thấy ánh sáng trong mắt cậu, chói đến mức khiến đôi mắt hắn đau đớn, khiến hắn nhịn không được muốn rơi lệ. Đây chính là người hắn yêu, cũng chính vì vậy, hắn mới hy vọng Giang Vấn Nguyên có thể rời khỏi trò chơi bàn tròn, rời xa những thống khổ mà cậu không nên phải chịu đựng.

Lục Vũ không đáp lại Giang Vấn Nguyên: “Chúng ta nên rời khỏi trò chơi thôi, thân thể anh cần được điều trị kịp thời.”

Hắn nắm cổ tay Giang Vấn Nguyên, dùng tay cậu chạm vào một vật thể mềm mại nào đó.

Giang Vấn Nguyên không nhìn thấy khung cảnh chuyển đổi, nhưng từ nhiệt độ đột nhiên giảm xuống liền hiểu được cậu đã trở lại không gian bàn tròn, cậu đưa tay sờ về phía khay trước mặt, chạm vào tinh thạch. Tinh thạch vỡ vụn, thị lực bị mất đi của Giang Vấn Nguyên rốt cuộc cũng lấy lại được.

Bàn tròn khổng lồ bày hai mươi tám cái ghế, hiện tại chỉ còn lại ba cái.

Một cái là chỗ Giang Vấn Nguyên ngồi, cái còn lại là của Lục Vũ, còn có một cái chính là chỗ trống vốn đã không có người ngồi.

Trò chơi bàn tròn không có NPC đã khó khăn như vậy. Giang Vấn Nguyên không dám tưởng tượng ra, một khi bàn tròn ngồi đầy người thì trò chơi rốt cuộc sẽ khó đến trình độ nào. Vừa trải qua một trò chơi mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, Giang Vấn Nguyên thật sự không muốn tiếp tục vòng chơi tiếp theo, cậu thật sự không biết Trần Miên rốt cuộc là dựa vào ý chí gì để kiên trì một vòng lại một vòng trò chơi.

Giang Vấn Nguyên lựa chọn nghỉ ngơi, chớp mắt liền trở về hiện thực. Trong thế giới trò chơi mưa axit rơi thật lâu, hiện tại da quanh thân cậu đều đau nhức, thật sự không lòng dạ nào ứng phó với công việc Tả Tri Ngôn bố trí cho cậu.

Giang Vấn Nguyên vừa mới ôm con rối cừu đi ra khỏi phòng chuẩn bị vào trò chơi liền nhìn thấy Đan Hiểu Nhiễm đi tới đi lui trước cửa.

Đan Hiểu Nhiễm nhìn thấy Giang Vấn Nguyên mang theo con rối đi ra, sửng sốt một hồi, mới kinh hỉ nói: “Anh từ trong trò chơi trở về, còn lấy được con rối, thật tốt quá!”

“Cám ơn.” Giang Vấn Nguyên mỉm cười: “Cô tìm tôi có chuyện gì không? Là kế hoạch tôi đưa cho cô có gì không ổn sao?”

Đan Hiểu Nhiễm lắc đầu: “Không phải. Lúc anh vào trò chơi mang theo điện thoại dự phòng, Vĩnh Tiền gọi điện thoại di động thường dùng trong hiện thực nhưng anh không nghe máy, anh ấy liền gọi điện thoại cho tôi bảo tôi chuyển lời cho anh, sau khi rảnh rỗi lập tức gọi lại cho anh ấy.”

Giang Vấn Nguyên cho rằng Vĩnh Tiền là cố ý mượn cơ hội gọi điện thoại cho cậu để cùng Đan Hiểu Nhiễm khanh khanh ta ta, cậu xắn tay áo len lên cho Đan Hiểu Nhiễm thấy làn da bị mưa aixt làm cho có chút đỏ bừng: “Tôi trước tiên tắm rửa đến bệnh viện làm kiểm tra da sau đó sẽ gọi lại cho anh ta.”

Đan Hiểu Nhiễm ngăn Giang Vấn Nguyên: “Không phải, Giang Vấn Nguyên tôi không có nói đùa với anh. Thái độ của Vĩnh Tiền rất nghiêm túc, tôi hỏi anh ấy là có chuyện gì nhưng anh ấy từ chối cho tôi biết. Tôi nói sợ mình chuyển lời không rõ ràng thì anh ấy trả lời, là về chuyện của C.”

Giang Vấn Nguyên lập tức quay trở về phòng mình, cầm lấy điện thoại di động thường dùng, gọi điện thoại cho Vĩnh Tiền.

Hết chương 69


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.