Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 67: Con Đường Nhỏ
CHƯƠNG 66: Con đường nhỏ
Edit: Foxpii
Sau khi hai người tắm rửa, thay trang phục mùa hè mỏng manh xong, Lục Vũ dắt Giang Vấn Nguyên đi ra khỏi phòng tắm, hắn dẫn Giang Vấn Nguyên đi một khoảng rất dài trong phòng ngủ chính sau đó kéo Giang Vấn Nguyên ngồi xuống chiếc giường duy nhất trong phòng ngủ chính.
“Bây giờ sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, trong ngôi nhà cổ này không có thiết bị cung cấp điện, chỉ dựa vào nến chiếu sáng. Mỗi bức tường ở hai bên đầu giường đều có một cây đèn tường. Không có đèn chùm ngay phía trên toàn bộ giường, cậu có thể yên tâm hoạt động trên giường. Tuy nhiên, trừ khi cần thiết, cậu hãy cố gắng không đến gần phía bên kia của giường. Bởi vì ở phía bên kia giường khoảng sáu mét là cửa sổ sát đất toàn cảnh phòng ngủ chính, nơi bày mấy cái ghế sofa, một giá sách nhỏ cùng bàn trà nhỏ, phía trên trần nhà còn có một cái đèn chùm không nhẹ. Mắt của cậu không nhìn thấy, trong trường hợp ai đó ném một cái gì đó từ bên ngoài và đập cửa sổ, hoặc đèn chùm rơi xuống sẽ rất nguy hiểm.”
Lục Vũ dặn dò Giang Vấn Nguyên những chuyện cần chú ý rõ ràng sau đó dùng ngón tay viết hai chữ trong lòng bàn tay Giang Vấn Nguyên: “Bây giờ tôi đi tìm chút đồ ăn trở về, cậu ở đây chờ tôi một lúc. Khi tôi quay lại, nếu cậu có bất kỳ nghi ngờ nào về tôi, thì hai chúng ta hãy xác nhận ám hiệu mới.”
Giang Vấn Nguyên tích góp chặt tay, giống như muốn nắm chặt hai chữ Lục Vũ vừa viết: “Anh đi đi, tôi đợi anh trở về.”
Trong bóng đêm, Giang Vấn Nguyên chậm rãi buông tay Lục Vũ ra, ngồi trên giường, sau một trận tiếng bước chân trầm ổn, cửa phòng mở ra, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên ngồi tại chỗ không nhúc nhích, để tránh rơi vào nỗi sợ hãi khi mắt bị mù, cậu buộc mình phải bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ sửa sang lại tình huống hiện tại.
Điểm đặc biệt nhất trong thế giới của trò chơi này là không có NPC hướng dẫn.
Sau khi biết được ajwy là id diễn đàn của Trần Miên, Giang Vấn Nguyên đã xem qua tất cả các bài đăng của ajwy. Ajwy không bao giờ đăng bài trong khu tưới nước, bài đăng của trong khu phổ cập khoa học có cả tính phí lẫn miễn phí. Nhưng trong số đó có một bài viết rất đặc biệt, bài đăng treo giải thưởng.
Tiêu đề của bài đăng treo thưởng này là “Thu thập chi tiết trò chơi bàn tròn không có NPC”, mỗi thể lệ của trò chơi treo giải thưởng tương đương với RMB là hơn 100.000 nhân dân tệ. Câu trả lời trong bài viết, cơ bản đều là đang thảo luận xem trò chơi bàn tròn không có NPC có tồn tại hay không. Cho dù có người chơi nhận được giải thưởng treo nhưng cuối cùng cũng bị bạo ra là vì tiền thưởng treo cao mà bịa đặt lung tung câu chuyện. Về sau bởi vì quá nhiều nghi ngờ trò chơi bàn tròn không có NPC căn bản không tồn tại cho nên cái này bài viết treo thưởng này liền trầm xuống.
Hiện tại chuyện xảy ra trước mắt đã chứng minh, trò chơi bàn tròn không NPC có tồn tại. Như vậy ajwy không thể treo giải đến trường hợp trò chơi bàn tròn không có NPC, điều đó chỉ có thể nói rõ hai chuyện. Trò chơi bàn tròn không có NPC không có nhiều vòng, hơn nữa tỷ lệ sống sót của loại trò chơi này … rất thấp.
Giang Vấn Nguyên vô thức túm chặt ga giường, cho dù thị lực của cậu không bị coi là vé vào cửa thì muốn thông quan trò chơi bàn tròn không có NPC cũng tuyệt đối không dễ dàng, huống chi là bây giờ. Nếu như nói cái bẫy ẩn giấu cực sâu trong trò chơi vòng trước chỉ làm cho Giang Vấn Nguyên hoài nghi trong lòng nhưng giờ này khắc này, Giang Vấn Nguyên rõ ràng cảm nhận được, trò chơi bàn tròn đang nhắm vào cậu.
Nếu như trò chơi bàn tròn là bởi vì nguyện vọng bất lương của cậu mà nhằm vào thì vì sao không sắp xếp dày đặc kẻ phản bội giống như đối đãi với Tề Tư Viễn? Vòng trước Giang Vấn Nguyên không hề cho rằng là sẽ có kẻ phản bội thế nhưng trò chơi bàn tròn lại đem Lữ Anh Kỳ đưa đến trước mặt cậu một lần nữa, còn sắp xếp Lữ Kỳ Diệu vào cùng một trò chơi. Chính là để cho cậu tận mắt nhìn thấy Lữ Anh Kỳ bị bức tử như thế nào, bởi vì Lữ Anh Kỳ ở vòng trò chơi của quái vật bóng đêm đã tiết lộ thông tin về kẻ phản bội cho cậu.
Phương thức trò chơi bàn tròn nhằm vào Giang Vấn Nguyên, trong lòng cậu có hai tầng giải thích. Thứ nhất, trò chơi bàn tròn đối với cậu có ác ý cực sâu, muốn đẩy cậu vào chỗ chết; thứ hai, chính là coi cậu như mồi nhử, dụ dỗ Trần Miên mắc câu!
Giang Vấn Nguyên hít sâu hai hơi, không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa. Hiện tại cậu thân là người trong cuộc, bất kể trò chơi bàn tròn có âm mưu gì, cậu cũng chỉ có thể bị động ứng chiến. Thay vì suy nghĩ những chuyện còn không sờ được thì không bằng ngẫm lại xem nên thông quan trò chơi như thế nào.
Bản đồ của trò chơi này là một cấu trúc khép kín, bàn tròn xuất hiện ở giữa một con đường nhỏ, hai đầu của con đường có hai ngôi nhà trắng với cùng một kiến trúc, con đường nhỏ và hai ngôi nhà được bao quanh bởi rừng tươi tốt. Thiết kế bản đồ như vậy, cố ý chia người chơi thành hai nhóm, chắc chắn có tồn tại ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Ngoài bản đồ, có những vấn đề về khí hậu. Giang Vấn Nguyên vừa mới tắm rửa xong nhưng lúc này lại nóng đến mức muốn đổ mồ hôi. Lục Vũ từng nói, nhiệt độ ngoài trời trong thế giới trò chơi này khoảng 35-40 độ C, ngay cả mưa liên tục cũng không thể hạ nhiệt. Khí hậu dị thường như vậy, cũng cần phải tốn chút tâm tư đi điều tra mới được.
Sau khi Lục Vũ rời đi, Giang Vấn Nguyên liền dùng điện thoại di động có tính năng thông minh có thể giúp đỡ đặt đồng hồ báo thức, cứ cách mười phút nhắc nhở một lần. Đây là lần thứ ba đồng hồ báo thức vang lên nhưng Lục Vũ còn chưa trở về.
Giang Vấn Nguyên ngồi không yên, cậu mò mẫm đến cây gậy đặt ở đầu giường, hai tay nắm chặt gậy, buộc mình phải bình tĩnh lại. Lục Vũ chậm chạp không về nhất định là gặp phải chuyện phiền toái bị vấp chân không kịp trở về, trạng thái hiện tại của cậu tìm người cũng không tiện, cho dù tìm được người cũng chỉ là một trói buộc. Nếu Lục Vũ mãi không trở về thì qua một giờ nữa, cậu sẽ cầm con rối đi thương lượng với người chơi khác, đi tìm Lục Vũ.
Cũng may, sau khi đồng hồ báo thức điện thoại di động lại vang lên lần thứ bốn, Lục Vũ rốt cuộc cũng trở về.
Sau khi mất thị lực, các giác quan khác của Giang Vấn Nguyên trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, trên người Lục Vũ có mùi máu tươi nhàn nhạt. Giang Vấn Nguyên chống gậy đứng dậy, lấy gậy dò đường đi vài bước: “Lục Vũ, anh bị thương ư?”
“Tôi không có bị thương.” Lục Vũ vội vàng nghênh đón, nắm lấy tay trái Giang Vấn Nguyên, tay hắn còn lưu lại vết nước: “Trong nhà không có thức ăn cũng không có nguyên liệu nấu ăn, tôi liền đi đến khu rừng phía sau nhà một chuyến, hái chút trái cây, còn săn được một con thỏ. Con thỏ đó tôi vừa giết và cho vào nồi nấu rồi, cậu ăn một ít trái cây trước đi.”
Động tác nhẹ nhàng của Lục Vũ dẫn Giang Vấn Nguyên một lần nữa ngồi trở lại giường. Giang Vấn Nguyên buông gậy xuống, sờ lên quần áo trên người Lục Vũ: “Anh đi ra ngoài lâu như vậy, nếu không thì tắm rửa trước đi.”
Lục Vũ nhét trái cây vào tay Giang Vấn Nguyên: “Tôi thay quần áo một chút là được rồi. Tôi vẫn phải canh con thỏ trong nhà bếp, cậu ăn trái cây trước đi, vẫn cần một lúc nữa mới nấu xong con thỏ kia.”
Người chơi không thể mang một số thứ có khả năng sát thương cao vào trò chơi, ngoại trừ quần áo, giày dép và đồ trang sức trên cơ thể, những thứ khác có thể mang theo phải được đóng gói thống nhất trong cùng một ba lô hoặc hộp và tổng khối lượng không thể vượt quá 10kg, nếu không sẽ bị để lại trong thế giới thực không thể mang vào. Người chơi cần mang theo rất nhiều thứ, cuối cùng thức ăn có thể phân chia không nhiều, hiện tại trong tòa nhà này không có thức ăn, người chơi rất dễ rơi vào tình trạng thiếu thức ăn nguy cấp.
Việc trông coi con thỏ trong phòng bếp kia là vô cùng cần thiết, nhưng Giang Vấn Nguyên đợi Lục Vũ hơn một tiếng đồng hồ, đã không muốn tiếp tục chờ nữa: “Lục Vũ, tay nghề nấu ăn của anh có được không?”
Lục Vũ cười gượng hai tiếng: “Nấu chín, có thể ăn.”
Giang Vấn Nguyên một lần nữa cầm gậy lên, lại đứng dậy: “Tôi và anh cùng đi phòng bếp nhìn con thỏ kia đi. Tôi nấu ăn cũng được, tôi sẽ dạy anh, anh làm theo những gì tôi nói là được.”
Lục Vũ suy nghĩ một chút: “Được rồi.”
Lục Vũ nhanh chóng thay quần áo xong, lúc dẫn Giang Vấn Nguyên đi vào phòng bếp, trong phòng bếp có một người chơi trông mong canh giữ trước nồi thỏ. Ban nãy, Lục Vũ đem thỏ lên nồi trước, sau đó trở về phòng ngủ chính lầu một tìm Giang Vấn Nguyên, là bởi vì trong tòa nhà này chỉ có phòng bếp có thể đốt lửa, muốn ăn thỏ cũng phải ở chỗ này làm chín mới ăn được, mà hắn cũng đã kiểm tra trong phòng bếp một lần, cũng không có gia vị khả nghi, hơn nữa người chơi không thể mang độc dược vào trò chơi cho nên Lục Vũ cũng không lo lắng con thỏ sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng Lục Vũ cũng không ngờ, lại có người chơi quang minh chính đại ngấp nghé con thỏ của hắn như vậy.
Người chơi kia ngượng ngùng gãi gãi đầu:, “Chào hai vị đại lão, tôi tên là Từ Châu, là người mới vừa thông quan một vòng trò chơi. Tôi mang theo quá nhiều dụng cụ sinh tồn, không để lại trọng lượng cho thực phẩm khô khẩn cấp. Tôi đã đi dạo một vòng trong rừng nhưng cũng không thu hoạch được thức ăn gì… Tôi thấy đại lão đặt thỏ trong nồi, phương pháp xử lý thịt thỏ không được đúng lắm, như vậy thịt thỏ ăn sẽ rất tanh, nếu không để tôi đến làm thịt thỏ cho, sau đó hai vị đại lão chia cho tôi vài ngụm là được rồi. Tôi nấu ăn rất tốt!”
Giang Vấn Nguyên giơ tay phải lên, gõ gậy trên mặt đất hai cái, hấp dẫn lực chú ý của Từ Châu lại đây: “Chúng tôi có thể chia một ít thịt thỏ cho cậu, nhưng, ngoại trừ làm nồi thịt thỏ ra, tôi còn có điều kiện khác.”
Từ Châu kinh ngạc nhìn Giang Vấn Nguyên một cái, hắn còn tưởng rằng trong hai người Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ, Lục Vũ mới là người chiếm ưu thế, hắn không nghĩ tới, lại là Giang Vấn Nguyên ở vị trí chủ đạo. Giang Vấn Nguyên hai mắt mù còn có thể cường thế đứng vững, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường, thái độ của Từ Châu trở nên càng thêm cung kính: “Trước tiên ngài nói là điều kiện gì, chỉ cần tôi có thể hoàn thành thì tôi đều đáp ứng ngài.”
Giang Vấn Nguyên chậm rãi nói: “Không cần khẩn trương như vậy, tôi hành động không tiện, Lục Vũ cần phải chiếu cố tôi, điều này dẫn đến lực hành động của chúng tôi bị giảm sút. Trò chơi này không có NPC, tôi cần rất nhiều thông tin tình báo. Nếu cậu muốn thức ăn thì có thể dùng thông tin tình báo để đổi lấy. Số lượng đồ ăn cậu có thể nhận được phụ thuộc vào giá trị của thông tin cậu cung cấp. Dùng tình báo để đổi thức ăn, ước định này sẽ có hiệu lực lâu dài.”
Nếu như là người chơi kỳ cựu khác, đối với ước định của Giang Vấn Nguyên nhất định sẽ do dự, dù sao bọn họ cũng có thực lực có thể tranh đoạt con rối. Nhưng Từ Châu thì khác, hắn mới thông quan qua một vòng trò chơi, đối với con rối cơ bản không có dã tâm quá lớn. Từ Châu không chút do dự trả lời: “Cảm ơn lão đại, tôi nguyện ý dùng tình báo để trao đổi thức ăn! Vậy tôi bắt đầu làm nồi thịt thỏ nhé?”
Sau khi Giang Vấn Nguyên gật đầu cho phép, Từ Châu xắn tay áo lên, rửa sạch tay, vớt thỏ đã nấu chín một nửa ra cho vào nước lạnh rửa sạch, vừa nhanh nhẹn xử lý thịt thỏ, vừa một bên vắt hết óc suy nghĩ.
“Trước khi hai vị đại lão tới, người chơi đi theo hướng này tổng cộng có mười ba người chơi. Chúng tôi đã tìm kiếm bốn tầng của ngôi nhà nhưng không thể tìm thấy một người nào, cũng không có thức ăn. Chỉ có những người chơi đi nhanh, lại tương đối thông minh may mắn, ở mấy mặt bên ngoài của tòa nhà tìm thấy mấy dây thường xuân, những dây thường xuân này khác với dây thường xuân ngoài đời thực, phía trên có một ít trái cây, mấy người chơi kia đem toàn bộ trái cây hái xuống, độc chiếm thức ăn duy nhất trong tòa nhà. Bởi vì chỉ có mười mấy quả, số lượng không nhiều lắm cho nên mới không nháo lên.”
Trong tòa nhà không có thức ăn, ngược lại trên dây thường xuân lại mọc một lượng nhỏ trái cây, cái này rất kỳ lạ. Giang Vấn Nguyên hỏi Từ Châu: “Vậy cậu có thấy những trái cây kia trông như thế nào không?”
Từ Châu nói đến trái cây kia là kêu một cái hận nha.
“Tôi là một trong những người chơi đầu tiên đến tòa nhà này nhưng tôi quá ngu ngốc, cũng không nghĩ đến phải kiểm tra phòng bếp trước tiên, để cho những người chơi đó cướp cơ hội hái trái cây đầu tiên. Những quả mọc trên dây thường xuân màu sắc hơi đỏ sẫm, nhưng hình dạng không giống nhau, chỉ có mười mấy quả, tròn, phẳng, dài, nhọn, bất kỳ hình dạng nào cũng có. Tuy nhiên, có một điểm chung, những trái cây này rất ngon và không có hạt. Ăn rất ngon là do người chơi đã ăn trái cây nói, tôi cũng không rõ về hương vị lắm. Thông tin của tôi cũng chỉ có vậy thôi, không còn gì khác, có thể đáng giá bao nhiêu thịt thỏ? Đại lão, ngài xem cho tôi đi.”
Giang Vấn Nguyên thoáng suy nghĩ một hồi, nói với Từ Châu: “Cậu giúp tôi nhìn chằm chằm mấy người chơi hái trái cây kia đi, tôi có thể cho cậu … thêm một ít thịt thỏ.”
Đối với mấy người chơi độc chiếm trái cây kia, bản thân Từ Châu cũng không có hảo cảm, giúp Giang Vấn Nguyên giám thị bọn họ một chút cũng không cảm thấy lương tâm bất an: “Được thôi lão đại, tôi sẽ theo dõi bọn họ thật tốt!”
Trên phương diện nấu nướng, Từ Châu quả thật không nói dối, hắn làm nồi thịt thỏ hương vị đặc biệt thơm.
Sau khi nồi thịt thỏ được bưng lên bàn, Giang Vấn Nguyên nói: “Nồi thịt thỏ này, cậu có thể lấy đi một phần tư. Nhưng bởi vì tôi di chuyển bất tiện nên bộ phận nhiều thịt phải để lại cho tôi.”
Có thể được chia đến một phần tư nồi thịt thỏ, Từ Châu đã rất thỏa mãn rồi, làm sao còn có thể kén chọn thịt nhiều hay không nhiều lắm. Từ Châu nghĩ đại lão chắc là đang tự ái, chắc chắn không thích bị người ngoài nhìn thấy bộ dáng chật vật ăn cơm của mình, hắn dùng một cái đĩa rỗng lấy thịt thỏ của mình, cho Giang Vấn Nguyên ước chừng qua trọng lượng sau đó cho phép hắn mang đi, mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi phòng bếp.
Chờ sau khi Từ Châu đi xa, Lục Vũ vẫn giữ im lặng mới nở nụ cười: “Cậu không cần phải đề phòng tôi như vậy.”
Giang Vấn Nguyên không để ý tới lời Lục Vũ nói, cậu sờ lên bàn lấy một cái đĩa khác giống với cái Từ Châu lấy đi, hai tay nâng đĩa đến trước mặt Lục Vũ: “Giúp tôi lấy phần thịt thỏ của mình.”
Sau khi Lục Vũ lấy thịt thỏ cho Giang Vấn Nguyên xong, Giang Vấn Nguyên ước cừng trọng lượng của đĩa, xác định trọng lượng chỉ nặng hơn Từ Châu hai phần, mới sờ thìa, chậm rãi ăn tối. Phần xương phần lớn đều bị Từ Châu lấy đi, Giang Vấn Nguyên dựa theo trọng lượng từ Châu lấy đi mà chia bộ phận của mình, kiên quyết không chịu ăn nhiều, Lục Vũ cũng chỉ có thể đem phần thịt thỏ còn lại ăn hết.
Con thỏ Lục Vũ săn được vẫn là thỏ con, không có thịt gì, Giang Vấn Nguyên mới ăn no được một nửa, chỉ có thể gặm trái cây Lục Vũ hái về, rất chát. Về phần lương khô trong túi xách, Giang Vấn Nguyên cũng không có ý định động tới, cần phải lưu lại để đề phòng bất cứ lúc nào.
Tuy rằng vẫn còn đói, nhưng nằm chung giường với Lục Vũ, ngủ đủ giấc, Giang Vấn Nguyên cảm thấy rất mỹ mãn.
Sáng hôm sau, Giang Vấn Nguyên ngủ đủ bảy tiếng, đồng hồ sinh học liền tự động đánh thức cậu dậy. Giang Vấn Nguyên sờ sang bên cạnh, vị trí của Lục Vũ đã không còn nhiệt độ cơ thể còn sót lại, cửa sổ sát đất bên kia truyền đến tiếng mưa đập vào cửa sổ rất rõ ràng. Trận mưa này từ hôm qua vẫn tiếp tục rơi đến bây giờ vẫn chưa dừng lại.
Giang Vấn Nguyên gian nan dựa theo con đường trong ký ức đi vào phòng tắm rửa mặt, lăn qua lăn lại gần hai mươi phút mới coi như hoàn thành. Lục Vũ dậy sớm ra ngoài rốt cuộc cũng đã trở về, Lục Vũ nhìn thấy Giang Vấn Nguyên từ trong phòng tắm đi ra, cũng không nói thêm gì. Với tính cách mạnh mẽ của Giang Vấn Nguyên, chắc chắn sẽ không muốn quá mức ỷ lại vào hắn. Lục Vũ đi về phía Giang Vấn Nguyên: “Tôi đi dạo một vòng trong rừng rậm chỉ hái được một ít trái cây, không săn được thịt. Bữa sáng hôm nay chỉ có thể tùy tiện đối phó một chút.”
Giang Vấn Nguyên chạm vào thân thể Lục Vũ, hắn giống như vừa bơi một vòng lớn trên sông mới leo lên bờ, toàn thân ướt đẫm. Nhưng lần này Giang Vấn Nguyên cũng không thúc giục hắn tắm rửa thay quần áo: “Sau khi ăn sáng xong, chúng ta trở về căn nhà ba tầng ở hướng của chúng ta một chuyến đi, xem tình huống bên kia có giống như ngôi nhà bốn tầng bên này hay không.”
Lục Vũ cũng đang có ý này: “Vậy chờ cậu ăn xong trái cây chúng ta sẽ xuất phát.”
Thế giới này thật sự kỳ quái, khí hậu rất ẩm ướt nóng bỏng, mưa kéo dài, Lục Vũ tìm khắp căn nhà bốn tầng nhưng cũng không có lấy một cái ô. Không ai trong số họ mang theo ô khẩn cấp, họ chỉ có thể tiếp tục đi trong mưa.
Giang Vấn Nguyên đã có lòng đi ra khỏi con đường nhỏ, có Lục Vũ dắt lại có gậy phụ trợ, hôm nay cậu đã đi nhanh hơn ngày hôm qua một chút, cơ bản có thể bảo trì tốc độ đi bộ của người bình thường.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là họ đã đi bộ trên con đường này trong một thời gian dài nhưng vẫn không đến ngôi nhà cũ ba tầng.
Giang Vấn Nguyên dừng bước: “Lục Vũ, tôi cảm thấy không thích hợp lắm, anh mau nhìn thời gian xem.”
Lục Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, ngữ khí có chút nghiêm túc: “Chúng ta ra ngoài lúc 7 giờ 15 phút, hiện tại đã 8 giờ 20 phút.”
Thời gian 1 giờ 05 phút, Giang Vấn Nguyên đi nhanh hơn ngày hôm qua một chút nhưng bọn họ lại không thể đi hết con đường mất 42 phút ngày hôm qua.
Giang Vấn Nguyên cau mày: “Không hợp lý. Có gì đó không ổn trên con đường này!”
Lục Vũ lau mặt một phen, đem nước mưa trên mặt lau đi: “Chúng ta đi thêm một tiếng nữa đi, nếu không đến được ngôi nhà ba tầng nữa thì chúng ta sẽ trở về con đường cũ.”
Giang Vấn Nguyên mơ hồ hiểu được bọn họ đã rơi vào trong cạm bẫy, thật ra cậu không còn hy vọng lớn trong việc tìm được ngôi nhà ba tầng nữa, nhưng dù không có hy vọng gì cậu cũng không thể buông tha. Giang Vấn Nguyên cắn răng: “Đi thêm hai tiếng nữa đi. Nhưng không phải đi trên con đường nhỏ, không phải anh nói hai bên đường nhỏ đều là rừng rậm sao, chúng ta dọc theo hướng đường nhỏ, đi rừng rậm!”
Hết chương 66