Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 6: Mẹ Thắng Rồi
Mẹ thắng rồi
“Xem ai dũng cảm hơn, có thể kiên trì đứng ở đây lâu hơn. Xem ai dũng cảm hơn, có thể kiên trì đứng ở đây lâu hơn. Xem ai dũng cảm hơn…”
…
Người đầu tiên gặp nạn là người đàn ông chạy ở phía trước, anh ta bị hai cánh tay vặn vẹo giống như những con rắn nâng lên giữa không trung. Bàn tay kia nắm lấy cánh tay và chân của người đàn ông rồi xoay ngược như vắt khăn mặt. Thân thể người đàn ông bị xoắn ngược vài vòng, các cơ quan nội tạng của anh ta bị siết chặt, lòi ra khỏi miệng, máu bắn tung tóe như mưa.
Người còn lại cũng không may mắn thoát khỏi. Bàn tay kia vứt cái xác đã chết như rác rưởi ra phía sau rồi cũng nhấc bổng người đàn ông còn lại lên mà vắt khô như cách mà nó đã làm với người vừa nãy.
Với tốc độ của thứ kia, Giang Vấn Nguyên cho rằng mình cũng sắp bỏ mạng ở nơi này. Thế nhưng sau khi liên tục giết chết hai người, đôi tay rắn dường như mất hứng thú với ba người đang liều mạng chạy trốn. Nó rút về trong căn nhà gạch bùn bỏ hoang rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Tuy rằng cánh tay kia không có dấu hiệu đuổi theo, thế nhưng ba người bọn Giang Vấn Nguyên cũng không dám dừng lại, một mạch chạy về ký túc xá.
Trên đường không ít người chơi nhìn thấy bộ dáng dính đầy vết máu của họ. Ba người chỉ kịp rửa sạch vết máu trên cơ thể và thay quần áo sạch sẽ, ngay cả thời gian điều chỉnh tâm lý cũng không có, đã bị người chơi khác gọi đến nhà ăn.
Trần Húc ôm lấy bả vai Triệu Mộng, ngồi ở phía trung tâm của những người chơi: “Các cậu đã phát hiện ra manh mối gì? “
Từ khi Trần Húc sử dụng thủ đoạn của con rối, hắn liền trở thành đối tượng nịnh bợ của một số người chơi. Cho nên, hiện tại Trần Húc hoàn toàn coi mình là nhân vật trung tâm của vòng này, thái độ của hắn rất kiêu ngạo.
“Lý Vĩnh Cương và Lưu Tư Tề đã chết ở nhà Hà Phương.” Tả Tri Hành nói.
Mọi người bắt đầu xôn xao, chuyện Lương ca tốn rất nhiều công sức để thay đổi chỗ xếp đất tạm thời, giờ đây mọi người đều biết. Bia mộ của Hà Phương đương nhiên cũng không còn là bí mật.
Trần Húc nhíu mày: “Im lặng!”
Hắn chỉ vào Trương Thần có khuôn mặt thoạt nhìn non nớt nhất mà ra lệnh nói: “Cậu nói xem, mấy người các cậu đã tìm được gì ở nhà Hà Phương?”
Hiện tại bọn Giang Vấn Nguyên bị tất cả người chơi vây quanh, nếu không nói ra tin tức mà họ đã lấy mạng để đổi, e rằng sẽ trở thành cái đinh trong mắt những người khác. Trần Húc không lo lắng Trương Thần sẽ giấu diếm gì đó, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, có thể có bao nhiêu bản lĩnh?
Trương Thần nhìn sang Tả Tri Hành cùng Giang Vấn Nguyên, sau khi Tả Tri Hành gật đầu, Trương Thần liền kể lại câu chuyện mà người đàn ông ở vườn rau nói cho bọn họ nghe. “Sau khi nói lời tạm biệt với người đàn ông làm vườn, ba người bọn tôi định đến nhà Hà Phương xem một chút. Chúng tôi chưa kịp vào nhà thì thấy Lý Vĩnh Cương và Lưu Tư Tề xông ra, sau đó chứng kiến bọn họ bị quái vật giết chết trước mặt.”
Mọi người nghe Trương Thần nói xong liền nhao nhao thảo luận. Trong số đó có một số người đã chứng kiến cảnh Lương ca nhìn thấy bốn bia mộ liền đoán rằng vòng này của trò chơi kể về câu chuyện con trai Hà Phương trả thù Lương ca, Lương Tuyết Tình và Phan Ngọc.
Tả Tri Hành lạnh lùng nói “Chúng tôi đã nói hết tất cả những thứ mình biết, bây giờ có thể đi chưa?”
Trần Húc không ngăn cản bọn họ nữa: “Tin tức của các cậu rất hữu dụng, đây cũng là vì để mọi người có thể sống sót trở lại hiện thực, các cậu đừng vì thế mà bực dọc. Tôi cam kết sẽ mang theo mọi người cùng nhau trở về hiện thực, tuyệt đối sẽ không để xảy ra kết cục đoàn diệt. Tin tôi đi.”
Ba người trở lại ký túc xá, Tả Tri Hành đập tủ quần áo, bàn ghế một trận, yêu cầu Trương Thần phối hợp làm một chuyện: diễn kịch khóc.
Trương Thần bị Trần Húc triệt để làm dấy lên ý chí chiến đấu, hắn đáp trả Tả Tri Hành một ánh mắt tự tin. Ấp ủ một hồi cảm xúc, liền khàn khàn mà khóc lên. Một lúc sau, Trương Thần mới giả vờ buồn bực đi ngủ, âm thanh khóc lóc liền biến mất.
Sau khi diễn kịch xong, ba người cuối cùng cũng bắt đầu sắp xếp lại các thông tin. Để tránh tai vách mạch rừng bọn họ liền giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Giang Vấn Nguyên: “Chúng ta có nên đến nhà Hà Phương để xem thi thể của hai người kia, xác nhận nguyên nhân cái chết của họ không?”
Trương Thần: “Không cần phải đi, tôi biết lý do tại sao. Khi Lý Vĩnh Cương bị ngã, có một cái dây chuyền vàng rơi ra khỏi túi quần của hắn. Tôi đã từng thấy cái dây chuyền vàng đó, là của Lương ca. Bọn họ chắc là đã chết thay gã ta.”
Giang Vấn Nguyên: “Tại sao họ lại mang dây chuyền vàng của Lương ca bên người, chẳng lẽ đó là đạo cụ quan trọng?”
Tả Tri Hành: “Không phải. Khi một người trở thành người chơi của bàn tròn, rất ít người còn có thể đi làm đi học bình thường. Mà vật phẩm vàng bạc trong trò chơi có thể mang về thực tế cho nên có không ít người coi các vật phẩm đó là nguồn thu nhập.”
Giang Vấn Nguyên: “… Vậy cái chết của họ chẳng phải là tai bay vạ gió sao?”
Trương Thần và Tả Tri Hành đều không trả lời. Từ lúc tiến vào trò chơi này đã là tai bay vạ gió rồi.
Tả Tri Hành: “Tôi nghĩ rằng thứ giết Lý Vĩnh Cương và Lưu Tư Tề không phải là con trai của Hà Phương, mà chính là bà ta.”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi trở về ký túc xá ba người họ lại bình tĩnh diễn kịch. Ở trong phòng ăn Trương Thần đã nói ra 99% thông tin bọn họ biết, nhưng chính vì thiếu 1% đó cho nên đã khiến suy nghĩ của những người chơi còn lại xuất hiện sai lệch nghiêm trọng.
Đó chính là manh mối mà ba người bọn họ mạo hiểm tính mạng lấy được, làm sao có thể miễn phí tặng cho người khác.
Trương Thần cũng đồng ý với suy đoán của Tả Tri Hành: “Tôi và Trần Miên đã gặp con trai của Hà Phương, mà đôi tay rắn kia quả thật giống tay phụ nữ hơn.”
Giang Vấn Nguyên nói thêm: “Con trai của Hà Phương có vấn đề về trí não, nó có khái niệm trả thù hay không vẫn là một câu hỏi. Nhưng tôi cảm thấy có chút kỳ quái, nếu người muốn trả thù là Hà Phương, vì sao cô ấy không trả thù khi còn sống, mà lại chờ sau khi chết mới nhớ tới phải báo thù?”
Tả Tri Hành: “Có lẽ bởi vì khi còn sống, cô ta không biết kẻ thù của mình là Lương ca.”
Giang Vấn Nguyên: “Anh nói có lý, hai người có muốn xác minh không?”
Trương Thần kinh ngạc: “Làm thế nào để xác minh …?”
Giang Vấn Nguyên: “Đi tìm con trai của Hà Phương chơi trò chơi. Nếu Tần Cao Chí chỉ bị xe lửa đâm bay, chắc hẳn là ngay cả người cùng chân hắn sẽ bị kẹp nát, không có khả năng chân trái tách khỏi thân thể sau đó bị nghiền nát trên đường ray. Tôi thiên về khả năng có một số thứ kéo chân, không cho phép anh ta rời khỏi đường ray.”
Tả Tri Hành có chút động tâm, nhưng vẫn bác bỏ đề nghị của Giang Vấn Nguyên: “Quá nguy hiểm.”
Giang Vấn Nguyên: “Tôi có bùa hộ mệnh.”
Trương Thần: “Con rối có phải không???! Tôi đã nói rồi, làm sao mà anh lại có thể là người mới!”
Giang Vấn Nguyên lắc đầu sau đó lấy ảnh chụp mẹ con Hà Phương ra: “Lúc chúng ta chạy trốn, tôi cảm thấy có ai đó thổi một luồng hơi lạnh phía sau tai, nhưng cô ấy lại không làm tổn thương tôi. Khi ấy, trên người tôi chỉ có bức ảnh này là thứ đặc biệt, chắc hẳn nó đã bảo vệ cho tôi.”
Tả Tri Hành cầm lấy ảnh: “Đây chỉ là suy đoán của anh mà thôi.”
Giang Vấn Nguyên: “Nhưng không phải rất đáng thử một lần hay sao?”
Tả Tri Hành chủ động bỏ ảnh vào túi: “Để tôi đi tìm hắn ta chơi trò chơi.”
Ba người đã lên kế hoạch, nhưng không tìm được thời cơ phù hợp.
Hai ngày trôi qua, có những người chết trước làm gương, mọi người đều tuân thủ quy tắc, không ai phạm phải điều kiện tử vong cho nên vẫn không có ai chết. Nhưng vào đêm thứ năm, Lương ca lại bắt đầu giở trò quỷ, hắn ta gõ cửa một phòng ký túc xá: “Trần Húc, Triệu Mộng, mấy ngày nay đội sửa chữa đẩy nhanh tiến độ làm việc, rất vất vả. Hai người nhanh chóng đi tới phòng bếp làm chút đồ ăn khuya cho công nhân đi.”
Trong vòng này của trò chơi, lời nói của Lương ca chính là mệnh lệnh tuyệt đối, cho dù người kia có là Trần Húc thì cũng không cách nào làm trái. Trần Húc và Triệu Mộng – hai người chơi phụ trách việc bếp núc, chỉ có thể cam chịu số phận mà mở cửa ký túc xá.
Lương ca đưa cho bọn họ một giỏ đào: “Mang theo giỏ đào này, hái thêm chút trái cây cho công nhân.”
Nghe được chữ đào, Giang Vấn Nguyên phản xạ có điều kiện ngay lập tức ngồi dậy. Cậu nhớ rõ ràng, nơi cung cấp nguyên liệu cho nhà ăn không hề trồng cây đào. Ngược lại trong sân nhà Hà Phương có trồng hai cây đào, đào trên cây vừa to vừa đỏ. Nếu buổi tối Trần Húc và Triệu Mộng trẩy đào trong sân Hà Phương ra ngoài, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
“Có cần nhắc nhở bọn họ không?” Giang Vấn Nguyên nói.
“Không cần. Đã hai ngày kể từ khi bọn họ lấy được thông tin của chúng ta về Hà Phương, hai ngày này đủ để bọn họ có thể đi đến nhà Hà Phương gia xác nhận thông tin.”
Mười phút sau khi Trần Húc và Triệu Mộng rời đi, ba người Giang Vấn Nguyên cũng lặng lẽ ra khỏi ký túc xá.
Tần Cao Chí một mình đi trong đêm gặp được con trai Hà Phương, cho nên Tả Tri Hành mang theo ảnh chụp của mẹ con Hà Phương đi phía trước. Giang Vấn Nguyên và Trương Thần cùng nhau ở xa xa đi theo phía sau hắn.
CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: foxpii.wordpress.com. Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !
Đến gần đường hầm, Giang Vấn Nguyên và Trương Thần tìm một chỗ bí mật trốn vào còn Tả Tri Hành đứng ở cửa hầm chờ con trai của Hà Phương.
Không bao lâu sau, một thân ảnh cao lớn đẩy bụi cây lộn xộn ra hai bên, đi đến bên cạnh Tả Tri Hành – chính là con trai của Hà Phương.
Được kích thước cơ thể như một con gấu của thứ kia làm nổi bật, Tả Tri Hành cao 1m86 liền trở nên nhỏ nhắn. Con trai của Hà Phương gãi gãi vết sẹo trên đầu, ngây ngốc cười đến chảy cả nước dãi, nói với Tả Tri Hành: “Cùng nhau chơi đi, chơi trò chơi.”
“Chơi trò chơi gì?” Tả Tri Hành đứng bên cạnh quái vật thế nhưng biểu tình lại rất bình tĩnh, còn bên này Trương Thần nhìn thấy cảnh tượng kia liền thở không nổi.
Con trai của Hà Phương cười lên, tiếng cười giống như tiếng gầm của xe lửa: “Dũng … trò chơi dũng cảm. Anh và… và tôi cùng đi. Chúng ta tay trong tay… tay trong tay, quay lưng lại với đường hầm, đứng trên đường ray.” Trong một câu nói đơn giản, con trai của Hà Phương liên tục nói đứt quãng, trí thông minh của nó vẫn ở độ ba hoặc bốn tuổi, không thể trở lại bình thường.
Con trai của Hà Phương nắm tay Tả Tri Hành, hai người lần lượt giẫm lên đường ray. Vị trí hiện tại của bọn họ giống như trước khi Tần Cao Chí chết.
Sau đó, con trai của Hà Phương bắt đầu hát một bài hát với giọng điệu của trẻ em. Khi nói chuyện nó không ngừng ngắt quãng nhưng khi hát lại rất lưu loát. “Xem ai dũng cảm hơn, có thể kiên trì đứng ở đây lâu hơn. Xem ai dũng cảm hơn, có thể kiên trì đứng ở đây lâu hơn. Xem ai dũng cảm hơn…”
Khi nó lặp đi lặp lại lời bài hát này, từ trong đường hầm bị sụp kia bỗng truyền đến âm thanh quỷ dị của một chuyến tàu hỏa sắp sửa chạy qua. Tiếng xe lửa vang lên ngày một gần, tiếng còi hoàn toàn át đi giọng hát của con trai Hà Phương.
Đột nhiên, con trai của Hà Phương buông tay ra, thân hình khổng lồ linh hoạt tránh sang một bên. Tả Tri Hành vẫn duy trì cảnh giác, tại thời điểm con trai Hà Phương rời khỏi đường ray, hắn cũng nhanh chóng nhảy ra khỏi đường tàu.
Một chuyến tàu hơi nước cổ điển với một hồi còi dài, khởi hành với tốc độ cao chạy ra từ đường hầm. Cũng may Tả Tri Hành phản ứng đủ nhanh, nếu không hắn sẽ trở thành người chơi thứ hai bị tàu hỏa đâm chết.
Con trai của Hà Phương vui vẻ vỗ tay với Tả Tri Hành: “Anh thắng… thắng. Anh là một người dũng cảm! “
Tả Tri Hành nói: “Tôi thắng vậy tôi có thể hỏi cậu một câu được không? ” Lời nói của hắn rất chậm, lặp đi lặp lại hai lần để đảm bảo rằng con trai của Hà Phương có thể nghe hiểu được.
Con trai Hà Phương dùng sức gật đầu: “Anh hỏi đi.”
Tả Tri Hành nói: “Cậu đã từng chơi trò chơi này với ai?”
Con trai Hà Phương hai tay ôm cái đầu lớn, cố gắng suy nghĩ hồi lâu: “Lương Vĩ, Phan Ngọc, Lương Tuyết Tình… anh, cùng một ca ca khác… Còn nữa, còn có… Còn có một người…”
Tả Tri Hành không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Con trai của Hà Phương suy nghĩ rất lâu, nó vỗ vỗ đầu, vui vẻ nói: “Còn nữa, mẹ! Mẹ, rất lợi hại, mẹ thắng!”