Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 4: Người Chết Thứ Hai
Người chết thứ hai
“Trần Miên, anh thật sự không phải bật hack rồi mới vào trò chơi đấy chứ????!”
…
Vì Giang Vấn Nguyên đi ngủ sớm nên sau khi bị đánh thức không còn buồn ngủ nữa, cậu im lặng nằm trên giường dựng tai nghe ngóng âm thanh bên ngoài. Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng bánh xe lăn, đã có người thuận lợi đẩy xe tải đất trở về ký túc xá. Lại qua một lúc nữa, một chiếc xe tải đất khác đã trở về. Nhưng Giang Vấn Nguyên chờ mãi cũng không thể nghe thấy tiếng của chiếc xe tải đất thứ ba.
Người chơi mang dụng cụ về lại một lần nữa trèo lên giường, giọng nói ngưng dần không gian yên tĩnh trở lại, tiếng nước chảy róc rách phía sau ký túc xá một lần nữa bao phủ lấy xung quanh. Tiếng nước chảy nhu hòa mang theo hiệu quả trấn an, Giang Vấn Nguyên đợi một hồi lâu vẫn không có kết quả, giây phút cậu dần dần mơ hồ chuẩn bị rơi vào giấc mộng một lần nữa lại phảng phất nghe được tiếng xe lửa chạy qua.
Kỳ quái, đường sắt ở khu này chỉ đi qua đường hầm nhưng cái đường hầm kia đã bị chặn vậy thì xe lửa ở đâu ra?
Sáng sớm hôm sau, lúc Giang Vấn Nguyên thức dậy cả Tả Tri Hành và Trương Thần đều đã rời giường.
“Chào buổi sáng.” Trương Thần nở một nụ cười tươi rói với Giang Vấn Nguyên. Sau một buổi tối nghỉ ngơi dường như hắn đã tràn đầy sức sống trở lại.
Giang Vấn Nguyên giẫm cầu thang từ giường trên đi xuống, cậu sửa sang lại mái tóc hơi tán loạn: “Chào buổi sáng hai người.”
“Chào buổi sáng.” Tả Tri Hành mặc quần áo làm việc ở công trường nhưng vẫn không làm giảm đi khí chất trên người hắn ta.
Trong trò chơi chết chóc này có thể thức dậy vào sáng sớm và chào hỏi những người bạn đồng hành của mình cũng là một điều rất xa xỉ.
Giang Vấn Nguyên hỏi hai người kia: “Tối qua hình như tôi nghe thấy tiếng xe lửa, hai người có nghe thấy không?”
Tả Tri Hành dáng vẻ bình tĩnh: “Có nghe được.”
Trương Thần vẻ mặt thống khổ ôm bụng đè lên chỗ dạ dày: “Tôi đề nghị chúng ta nên đi ăn sáng trước. Sợ rằng sau khi làm việc trong đường hầm xong tôi không thể ăn nổi cái món như vũ khí sinh học ở nhà ăn.”
Khi ba người đi tới phòng ăn, bên trong đã có không ít người chơi. Trải qua sự việc tàn phá tinh thần tối hôm qua, ai nấy đều mang theo công cụ bên người, ngay cả xe tải đất không tiện mang theo cũng không phải ngoại lệ.
Giang Vấn Nguyên ở trong phòng ăn nhìn quanh một vòng, mục tiêu là xe tải đất, chúng rất lớn nên cậu chỉ nhìn một cái liền tìm ra hai chiếc dừng ở phòng ăn cùng với chủ nhân của chúng, lần lượt là đội hai nữ và đội một nam một nữ. Trong lòng Giang Vấn Nguyên từng chút một trở nên nặng nề, Tần Cao Chí không có ở đây.
Bữa sáng hôm nay là cháo trắng nấu với thịt nạc và trứng bách thảo có thêm ít bánh quẩy. Trương Thần khẩn trương ăn miếng cháo đầu tiên, miếng cháo mềm mịn vừa vào miệng mang theo hương thơm ngát của gừng và hành lá, thịt băm giòn, trứng gà tươi ngon. Được ăn ngon Trương Thần thiếu chút nữa khóc không ra tiếng. Trương Thần vừa ăn cháo vừa phẫn nộ nói: “Đĩa khoai tây xào thịt hôm qua nhất định là do đứa nhỏ mười bốn tuổi làm, giới trẻ ngày nay thật là!”
Giang Vấn Nguyên không quá thích ăn cháo, cậu không muốn ăn nên gặm bánh quẩy: “Sao cậu khẳng định cháo này là do Triệu Mộng làm?”
Triệu Mộng chính là người phụ nữ bị tước đoạt thính giác hai tai, hai ngày nay thức ăn mà bọn họ dùng đều là do cô ta nấu. Bởi vì bề ngoài Giang Vấn Nguyên cũng không tệ lắm nên khi nấu ăn Triệu Mộng còn liếc mắt đưa tình với cậu. Đáng tiếc Giang Vấn Nguyên lại là gay, ánh mắt của Triệu Mộng coi như ném cho người mù nhìn.
Trương Thần đang muốn cùng Giang Vấn Nguyên thảo luận vấn đề này thì Lê Dũng cùng đồng đội của hắn ta đi tới, hai người kia bưng bữa sáng ngồi xuống đối diện bọn họ. Tả Tri Hành buông bát cháo đã ăn một nửa: “Trên người các anh có mùi máu tanh.”
“Chúng tôi vừa từ bên kia đường hầm tới đây.” Lê Dũng vẻ mặt xui xẻo: “Có một người chở đất đã chết, hình như là Tần Cao Chí hay gì đó. Anh ta chết gần lối ra đường hầm, thi thể nhiều chỗ bị gãy xương, toàn bộ chân trái bị đứt ra khỏi thân mình, bị nghiền nát thành thịt vụn dính vào đường ray. Chúng tôi đã thu dọn thi thể đó.”
“Đã điều tra nguyên nhân tử vong chưa?” Tả Tri Hành hỏi.
“Tôi đã chụp ảnh.” Lê Dũng đưa điện thoại di động cho Tả Tri Hành: “Phán đoán sơ bộ chắc là bị tàu hỏa đâm chết.”
Trong khi Tả Tri Hành xem ảnh, Lê Dũng tiếp tục: “Hôm qua chúng tôi đã nói chuyện với hầu hết các công nhân trong đội sửa chữa. Họ nói rằng đã có bốn vụ tai nạn tàu hỏa đã xảy ra gần lối ra đường hầm, khoảng thời gian từ vụ tai nạn đầu tiên đến vụ thứ tư kéo dài hơn ba mươi năm. Trong số đó, vụ tai nạn đầu tiên chỉ gây thương tích còn tất cả ba vụ tai nạn tiếp theo đều dẫn đến tử vong. Những công nhân đó cũng không phải là người dân địa phương cho nên không rõ huống cụ thể của từng vụ tai nạn.”
Trương Thần nhanh chóng ăn hết bát cháo, nhận lấy điện thoại di động từ trong tay Tả Tri Hành, quay đầu hỏi Giang Vấn Nguyên: “Anh có muốn cùng xem không?”
Giang Vấn Nguyên nặng nề gật đầu.
Hai người bắt đầu lật xem album ảnh trong điện thoại di động, Tần Cao Chí trong ảnh không có chân trái, hắn ta chết không nhắm mắt, trên khuôn mặt đầy máu là vẻ mặt hoảng sợ. Máu thịt mơ hồ dính vào đường ray, nếu không có giày sẽ không ai có thể nhận ra đó là cẳng chân của một người.
Tả Tri Hành cũng không lấy không tin tức của bọn Lê Dũng: “Hôm qua chúng tôi nhìn thấy ở chỗ lấp đất tạm thời cạnh công trường có bốn bia mộ. Ba bia mộ đã được khắc tên lần lượt là Hà Phương, Lương Tuyết Tình và Phan Ngọc còn có một bia mộ trống.”
Kết hợp với thông tin của Lê Dũng lúc nãy, số người chết là đúng. Vậy rốt cuộc những bia mộ này do ai dựng, tấm bia mộ trống kia để lại cho ai. Chìa khóa của tất cả mọi việc dường như được liên kết với người đàn ông còn sống sót sau vụ tai nạn tàu hỏa.
Sau khi nhìn thấy xác chết của Tần Cao Chí, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành đều không muốn ăn nữa. Hai người dọn dẹp bữa sáng còn sót lại rồi đi đường hầm để làm việc.
Thi thể của Tần Cao Chí được bọc lại bằng khăn trải giường trong ký túc xá sau đó bị ném vào bụi cây gần đường hầm, vết máu vương vãi khắp nơi. Các công nhân của đội sửa chữa vẫn bận rộn sửa chữa đường hầm sụp đổ mà hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của thi thể Tần Cao Chí.
Tả Tri Hành đeo găng tay, ngồi xổm bên cạnh thi thể Tần Cao Chí. Hắn hoàn toàn không cho Giang Vấn Nguyên và Trương Thần thời gian chuẩn bị tâm lý, trực tiếp vén khăn trải giường nhuộm máu lên, lộ ra thi thể đáng sợ của Tần Cao Chí.
“Má ơi!” Trương Thần thích ứng không tốt với thi thể người chết, lúc nhìn bức ảnh đã run rẩy, bây giờ trực tiếp nhìn thấy thi thể hắn liền chạy ra xa ba mét.
Tả Tri Hành không nói gì nhìn Trương Thần đang kêu loạn mà niệm “Thiên linh linh địa linh linh”, hắn cũng không trông cậy đến việc Giang Vấn Nguyên có thể hỗ trợ, trực tiếp động thủ tiến hành khám nghiệm tử thi.
Động tác kiểm tra thi thể của hắn vô cùng khéo léo, khiến Giang Vấn Nguyên bắt đầu tò mò về nghề nghiệp của người này trong hiện thực.
Giang Vấn Nguyên ngồi xổm xuống bên cạnh Tả Tri Hành: “Tôi vừa phát hiện ra một điểm kỳ quái trong bức ảnh, trên tay trái Tần Cao Chí hình như có vết màu đen.”
Trương Thần lúc này đã chuyển sang niệm “A Men” trừng to hai mắt: “Trần Miên, anh cũng không sợ sao?”
Giang Vấn Nguyên dừng lại một chút: “Tôi đã từng thấy thi thể.”
Ánh mắt Tả Tri Hành nhẹ đảo qua trên người Giang Vấn Nguyên sau đó lại rơi trên người Tần Cao Chí. Hắn nắm lấy tay trái đã bắt đầu cứng ngắc của Tần Cao Chí, dùng khăn trải giường lau sạch vết máu trên cổ tay. Quả nhiên đúng như Lời Giang Vấn Nguyên nói, trên cổ tay Tần Cao Chí có một vết màu đen. Nhìn hình dạng của vết màu đen ấy, giống như đã có người dùng sức nắm lấy cổ tay Tần Cao Chí mới có thể lưu lại dấu vết sâu như vậy.
CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: foxpii.wordpress.com. Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !
Ngoại trừ cái chân trái đã bị kẹp nát bấy ra thì Tả Tri Hành đã nhanh chóng kiểm tra toàn thân Tần Cao Chí một lần. Giống như lời Lê Dũng nói, trên người Tần Cao Chí có nhiều chỗ va chạm mạnh gây ra gãy xương, hầu hết đều tập trung ở phần lưng.
Sau khi thi thể được phủ kín một lần nữa, sắc mặt Trương Thần hơi giãn ra đôi chút, hắn phân tích: “Cho nên, Tần Cao Chí đã bị người ta túm cổ tay đứng trên đường ray, sau đó bị xe lửa đâm chết?”
Tả Tri Hành cởi găng tay dính đầy máu ra, nói thêm: “Bị đâm chết khi đang đưa lưng về phía tàu hỏa.”
Ba người hướng về thi thể Tần Cao Chí mà vái mấy cái, sau đó vào đường hầm bắt đầu làm việc.
Trong đường hầm, công nhân đội sửa chữa không thèm để ý đến sự xuất hiện của những người chơi. Họ vẫn đang miệt mài làm việc chăm chỉ, vị trí của máy móc đã tiến thêm hai mét so với ngày hôm qua. Hôm trước Lương ca đã nói qua, đường hầm này dài khoảng hai mươi mét, dựa theo tiến độ làm việc của đội sửa chữa thì đúng mười ngày sẽ đào xong đường hầm.
Giang Vấn Nguyên có linh cảm không tốt lắm, rằng nếu bọn họ không thông qua trò chơi này trong vòng mười ngày, rất có khả năng hậu quả mà họ phải chịu nhất định là rất thảm.
Trải qua lần làm việc hôm qua ba người bọn họ đã nhanh chóng quen tay mà làm nhanh, vừa đủ một giờ liền rời khỏi đường hầm.
“Chúng ta đem xẻng về để trong ký túc xá đi, tôi bị con rối hề kia lấy đi một nửa chức năng của phổi, mang theo đồ nặng như vậy hành động thật sự không tiện.” Trương Thần đề nghị. “Tôi sẽ cho cửa ra vào ký túc xá thêm một ổ khóa, hai người không cần lo lắng về vấn đề an toàn.”
“Tôi không có ý kiến.” Tả Tri Hành nhìn về phía Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên phản ứng chậm nửa nhịp, hoàn toàn không theo kịp đề tài của hai người kia “Sao vậy?”
Trương Thần cảm thấy đã đến lúc hắn tìm lại danh dự bèn làm ra bộ dáng quan tâm: “Trần Miên, có chuyện gì với anh vậy? Sao tôi lại cảm thấy từ khi anh vào đường hầm đến bây giờ vẫn không yên lòng. Có phải vừa rồi anh nhìn thấy thi thể bị dọa sợ, vẫn cứng rắn chịu đựng, cho nên hiện tại không thoải mái phải không?”
Giang Vấn Nguyên xoa xoa thái dương: “Tôi đang suy nghĩ một vài vấn đề đến mức say mê. Cậu vừa nói gì vậy?”
“Chúng tôi đang bàn bạc để xẻng ở lại ký túc xá. Anh đang nghĩ gì vậy?” Trương Thần không tin Giang Vấn Nguyên thật sự đang suy nghĩ gì đó, hắn tin cậu chỉ đang tìm cớ cho bản thân mà thôi.
“Tôi đang nghĩ về cái chết của Tần Cao Chí.” Giang Vấn Nguyên không phát hiện tâm tư nhỏ bé của Trương Thần, nghiêm túc đáp: “Tối hôm qua có năm người đi lấy công cụ, vậy thì vì sao người chết là Tần Cao Chí chứ không phải người khác. So với những người sống sót trở về, nguyên nhân cái chết của Tần Cao Chí có thể có hai loại. Thứ nhất có thể do anh ta đã không sử dụng chiếc xe tải đất theo quy tắc hai người một xe. Thứ hai, khi anh ta lấy công cụ trở về đã bị lạc đoàn. Tôi nghiêng về lý do thứ hai hơn, bởi vì nếu ngày hôm qua anh ta mang xe tải đất trở lại ký túc xá thì sẽ không cần phải mạo hiểm đến công trường vào ban đêm.”
Ba người vừa đi vừa nói, khi sắp đi tới ký túc xá Giang Vấn Nguyên bỗng dừng bước.
“Hơn nữa, cách mà Tần Cao Chí chết rất kỳ quái. Nếu mục đích của kẻ giết người là tra tấn Tần Cao Chí, khiến cho anh ta chết đau đớn, thì kẻ đó có thể để cho Tần Cao Chí đối mặt với đường hầm, chứng kiến xe lửa đâm mình, cũng có thể để anh ta nằm ngang trên đường ray nhìn xe lửa tiến gần, dần dần nghiền nát đầu mình. Dựa theo vị trí cùng với thi thể của nạn nhân có thể suy đoán, chân trái Tần Cao Chí giẫm lên đường ray bên phải đồng thời bị hung thủ cầm cổ tay trái, lưng hướng về phía xe lửa bị đâm. Vết nắm của kẻ giết người trên cổ tay của Tần Cao Chí lớn hơn một chút so với người đàn ông trưởng thành. Vậy thì khi Tần Cao Chí bị đâm kẻ đó cũng đang đưa lưng về phía đoàn tàu. Nếu mục đích của hắn ta là giết người, thì làm như vậy bản thân hắn không phải cũng sẽ chịu rủi ro tương tự như nạn nhân hay sao, điều này cũng quá là kì lạ đi?”
Lúc này Trương Thần thật sự đã bị thuyết phục: “Trần Miên, anh thực sự không phải bật hack rồi mới vào trò chơi đấy chứ????!”
“Hiện tại tôi cũng bắt đầu hoài nghi có phải cậu chủ động vào trò chơi bàn tròn hay không.” Tả Tri Hành nói.
“Hai ngươi đừng nói đùa nữa.” Giang Vấn Nguyên bình thản nói: “Người yêu của tôi có sở thích hơi kì quái, anh ấy thích tìm kiếm những thứ kỳ lạ, sau đó kéo tôi cùng xem hơn trăm kiểu chết trong mấy bộ phim tài liệu. Lần đầu tiên tôi xem cũng khó chịu nhưng sau đó tôi đã quen dần với nó và bắt đầu phân tích nguyên nhân của những cái chết. Tôi cũng không nghĩ rằng nó sẽ có ích ở nơi này.”
“Xem phim tài liệu mà lại có thể luyện ra kỹ năng phân tích xác chết? Vậy thì khi trở về tôi phải đi xem mới được.”
Trương Thần trừng mắt nhìn Giang Vấn Nguyên: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sở thích của bạn gái anh đúng là có chút cổ quái.”
(Ở chỗ này Trương Thần nghĩ người yêu của Giang Vấn Nguyên là nữ bởi vì trong tiếng Trung, anh ấy (他), cô ấy (她) cùng phát âm là /tā/ cho nên mới có sự nhầm lẫn này)
Giang Vấn Nguyên nhanh chóng chuyển đề tài: “Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải hiểu rõ bốn vụ va chạm tàu hỏa năm đó. Tuyến đường của đội công nhân sửa chữa chắc là không đi qua được rồi vậy nên chúng ta chỉ có hai cách để tiếp cận người dân địa phương.”
Tả Tri Hành bình tĩnh gật gật đầu: “Nguyên liệu trong nhà ăn được nông dân gần đó cung cấp, chỗ bọn họ chắc chắn là có manh mối.”
“Tôi đề nghị tìm người dân ở đây trước.” Trương Thần lập tức giơ tay lên: “Dù sao họ cũng cách chúng ta rất gần.”
Không cần phải nói rõ nhưng ba người vẫn ăn ý đọc ra câu trả lời cho manh mối kia từ trong mắt nhau.
Công cụ Lương ca sử dụng là xẻng giống như người chơi, gã lại sống cùng bọn họ trong phòng sinh hoạt chung, mà thân phận của người chơi được thiết lập gần đường hầm của thôn dân. Lương ca ở cùng vị trí người chơi, thân phận của gã không cần nói cũng biết.
Ba người trở về ký túc xá, phòng Lương ca cực kỳ yên tĩnh, chắc là đã đi đến phòng khám y tế điều trị. Bọn họ không thể bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm có một này.
Giang Vấn Nguyên dẫn đầu nói: “Tôi cùng Trương Thần đi vào phòng, Tả Tri Hành anh ở ngoài trông chừng nhé.”
Tả Tri Hành còn chưa lên tiếng, Trương Thần đã nói chuyện: “Vì sao không phải là tôi trông chừng…”
Giang Vấn Nguyên nhìn hắn: “Cậu uất ức cái gì. Tôi hỏi cậu, nếu như Lương ca đi được nửa đường lại quay trở về thì cậu có bản lĩnh khuyên anh ta đi không? Cửa ra vào và cửa sổ trong ký túc xá của chúng ta đều cùng một hướng.”
Trương Thần kinh hãi trong giây phút: “Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn, tôi nào có tư cách tranh giành công việc của lão đại.”
Tả Tri Hành: “…”