Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 35: Quái Vật Bóng Đen
CHƯƠNG 34: Quái vật bóng đen
Edit: Foxpii
Giang Vấn Nguyên không cho Lý Na và Lữ Anh Kỳ ăn hết số cành lá kia, cậu đem cành lá còn lại của bốn người dùng túi bảo quản bọc kỹ sau đó đưa cho Lữ Anh Kỳ, “Vừa rồi khi nhận đồ ăn, tôi chú ý thấy có mấy đứa nhỏ trốn ở bên cạnh vẫn luôn nhìn về phía chúng ta. Trong số thức ăn dân làng đưa cho cậu cũng không có cành lá, cậu đem những cành lá này như đồ ăn vặt tặng cho bọn nhỏ đi. Trẻ nhỏ dễ thèm ăn, tâm trí cũng chưa hoàn thiện, cậu cùng bọn họ nói chuyện nhiều một chút xem có thể thu được thông tin giá trị nào hay không.”
Lữ Anh Kỳ sợ hãi nhận lấy túi bảo quản, “Em nên hỏi vấn đề gì?”
“Tôi sẽ để Lý Linh Linh đi cùng cậu, hỏi vấn đề gì thì hai người tự thương lượng đi, đừng cái gì cũng trông cậy vào tôi.” Giang Vấn Nguyên nhìn về phía Lý Na, “Hai người hoạt động gần tòa nhà hai tầng, không được vào rừng rậm, cũng không được đi quá xa thôn, nếu như nhìn thấy người chơi khác thì cùng bọn họ tán gẫu nhiều một chút, chú ý quan sát tình huống của bọn họ. Tôi và Tưởng Chiến muốn đến nhà trưởng thôn một chuyến, nếu thời gian dư dả có thể sẽ đi vào rừng rậm nghiên cứu địa hình một chút, không biết khi nào mới trở về, hai người tự mình cẩn thận một chút.”
Trong ánh mắt lưu luyến không rời của Lý Na và Lữ Anh Kỳ, Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến mang theo đèn xách của trợ giảng Lữ Anh Kỳ mang về rời khỏi tòa nhà hai tầng. Giang Vấn Nguyên đi bên cạnh Tưởng Chiến mặt mày tươi cười hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Tôi chỉ cảm thấy bộ dáng cậu dặn dò Lý Linh Linh cùng Lữ Anh Kỳ khi nãy, thành thạo giống như một người cha già với trái tim tan vỡ.” Tưởng Chiến hắng giọng nhưng không giấu được ý cười trong đó.
Giang – cha già – Vấn Nguyên: “…”
Nói ra có thể không tin, tôi chỉ là một người chơi mới thông quan ba vòng mà thôi.
Khi hai người đến nhà trưởng thôn, gia đình của ông vẫn đang dùng bữa tối. Trong phòng ăn chỉ có một chiếc đèn chùm mờ nhạt, ánh sáng của đèn chùm tương tự như đèn xách của trợ giảng, đều là ánh sáng lạnh màu lam nhạt. Nhà trưởng thôn tổng cộng có năm người, bọn họ ở trong phòng cũng không khoác tấm lụa đen bọc từ đầu đến chân, mà là mặc trang phục dân tộc ngắn tay phù hợp với thời tiết. Bởi vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, làn da thiếu melanin, trắng đến mức bệnh hoạn. Dưới ánh đèn màu xanh nhạt, càng thêm vẻ quỷ dị.
“Các cậu là nhóm học sinh thứ sáu đến nhà tôi tối nay, nhờ phúc của các cậu mà đến bây giờ nhà chúng tôi vẫn chưa dùng hết cơm. Ăn cơm xong tôi còn vội bố trí lễ tế thần cây, các cậu chỉ có hai cơ hội hỏi, có cái gì muốn biết thì hỏi đi.” Mặt trưởng thôn chất đầy nếp nhăn, ha hả cười rộ lên càng giống lão yêu quái hơn. Nhưng nghe giọng điệu của ông ta thì cũng không có vẻ là vì cơm chiều bị quấy rầy nhiều lần mà tức giận.
Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến yên lặng trao đổi ánh mắt, Tưởng Chiến miệng khẽ động: “Xem tôi này!”
Tưởng Chiến nhiệt tình nói với trưởng thôn: “Chúng tôi có một số vấn đề muốn hỏi trưởng thôn, nhưng mục đích chúng tôi đến đây chủ yếu là để cảm ơn trưởng thôn, cảm ơn tất cả mọi người trong làng. Cành lá độc đáo ăn được của thôn Tháp Phụ thực sự rất ngon, cảm ơn mọi người đã mang lại cho chúng tôi một trải nghiệm tuyệt vời như vậy! Nhưng… Bây giờ tôi thấy ngài chuẩn bị cho chúng tôi cành lá tươi phong phú nhưng nhà mình lại dùng cành khô lá héo đã qua xử lý, trong lòng thật sự rất áy náy. Không bằng ngài vẫn dựa theo tiêu chuẩn bình thường mà chuẩn bị thức ăn cho chúng tôi đi.”
Nghe Tưởng Chiến nói vậy bé cháu gái gầy gò của thôn trưởng khóc một tiếng, “Ông nội ơi, con cũng muốn ăn lá thần tươi, có được không.”
Trưởng thôn không nhịn được cười, ông ta đưa cho mẹ đứa nhỏ một ánh mắt, “Con còn không mau ôm Nữu Nữu trở về.”
Chờ Nữu Nữu được mẹ cô bế đi, thôn trưởng có chút xấu hổ giải thích với hai người: “Ngày hôm qua lúc tôi chiêu đãi giáo sư, trợ giáo và mọi người đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn, còn lại không ít cành cây thần. Đời sống của tôi khá tiết kiệm cho nên mới lấy những cành cây và lá còn lại để tiếp tục ăn.”
Thôn trưởng thở dài, “Nữu Nữu bị nhà chúng tôi chiều hư, nó rất hay thèm ăn, thích ăn lá thần nhất. Hôm qua lúc chúng tôi uống rượu không dẫn theo Nữu Nữu, hôm nay lại ăn lá cây thần còn sót lại hôm qua, cho nên khi nó nghe được mấy người có cành cây tươi ăn thì hơi buồn một chút, không có gì to tát đâu. Thôn chúng tôi chuẩn bị lá cây thần tươi cho mọi người, cũng hy vọng rằng nghiên cứu dự án của mọi người có thể mang lại những thay đổi mới cho thôn Tháp Phụ, cho nên mọi người không cần cảm thấy áy náy. Không phải hai người có vấn đề muốn hỏi sao, chỉ có hai cơ hội thôi, mau hỏi đi.”
Giang Vấn nguyên im lặng liếc nhìn Tưởng Chiến bên cạnh, người này vóc dáng cao lớn, cậu còn tưởng rằng hắn là trường phái dùng vũ lực, không nghĩ tới hắn cũng sẽ có một mặt cẩn thận như vậy, nửa điểm bất động thanh sắc liền trộm đi một vấn đề.
Tưởng Chiến vỗ ót, bộ dáng bừng tỉnh ngộ ra diễn vô cùng chân thực, “Ngài nhìn tôi xem, thiếu chút nữa đã làm chậm trễ thời gian của trưởng thôn rồi! Niềm tin của chúng tôi mặc dù không phải là cây thần của thôn Tháp Phụ, nhưng từ cành cây của cây thần, chúng tôi cảm thấy sức sống kéo dài của thôn, cảm thấy sự vĩ đại của cây thần. Chúng tôi cũng muốn dâng một phần tế phẩm cho cây thần khi tham dự lễ tế thần cây để tỏ lòng tôn kính. Chúng tôi sợ tế phẩm chuẩn bị không được ổn thỏa sẽ mạo phạm kiêng kị, cho nên muốn hỏi trưởng thôn một chút. Chúng tôi nên chuẩn bị loại tế phẩm gì.”
Tưởng Chiến nói một hồi khen trưởng thôn đến thập phần thoải mái, ông ta vui vẻ cười rộ thành một đóa hoa cúc.
“Tôi rất vui khi mọi người có phần tâm ý này. Tế phẩm của thần cây kiêng kỵ không nhiều lắm. Điều phải chú ý chính là tâm ý, không thể lấy cành lá của cây thần làm vật tế phẩm, sau khi dâng lên không thể lấy lại. Cho nên mọi người cũng không cần chuẩn bị vàng bạc quý giá, có thể mượn sọt cá của thôn dân ra sông vớt chút cá, nếu biết săn bắn cũng có thể săn một chút thú rừng, hái chút trái cây cùng hoa tươi. Sử dụng thành quả lao động của mình để tạo thành tế phẩm cho cây thần, đây là chính là sự tôn trọng lớn nhất đối với cây thần.”
Tưởng Chiến vừa nghe vừa nghiêm túc gật đầu, “Tôi hiểu rồi, rất cảm ơn ngài đã chỉ bảo. Có một vấn đề khác bạn học của tôi cũng muốn hỏi. Trần Miên, cậu hỏi đi.”
Giang Vấn Nguyên trong lòng cân nhắc mấy nghi vấn ưu tiên, quả quyết noi theo cách hỏi mê hồn của Tưởng Chiến, “Tôi nghe nói ngài cự tuyệt yêu cầu quảng bá cây thần của giáo sư. Cây thần che chở cho thôn Tháp Phụ kéo dài không ngừng, tôi tin tưởng trong lòng trưởng thôn chắc chắn sẵn lòng làm cho cây thần vĩ đại được biết đến rộng rãi, nhưng ngài lại cự tuyệt cơ hội này. Tôi muốn biết lý do cụ thể tại sao cây thần không thể được cấy ghép. Bất kể là khó khăn gì chỉ cần chúng ta sẵn sàng cố gắng, một ngày nào đó nhất định có thể làm cho thế giới ngạc nhiên về cây thần!”
Kỹ năng diễn xuất của Giang Vấn Nguyên được thổi đến cực hạn. Tưởng Chiến nhịn một lúc lâu mới nhịn được không cười, nhưng trưởng thôn lại thích ứng tốt, ông ta cảm động nói với Giang Vấn Nguyên: “Cậu thật là có lòng. Nhưng cây thần không thể cấy ghép. Cây thần không hoa và không trái, nó phát triển ở trung tâm của rừng thần và tất cả các cây khác đều được phát triển từ rễ cây thần. Cây thần là gốc rễ của thôn Tháp Phụ, không thể cấy ghép mà chỉ có phần rễ cây thần mọc dài ra. Phần thân chỉ cần bị tách ra khỏi rễ cây thần, chắc chắn sẽ khô héo trong vòng 24 giờ. Cây thần có linh hồn, nó bảo vệ thôn Tháp Phụ cho nên sẽ không rời khỏi đây.”
Giang Vấn Nguyên tiếc nuối nói với trưởng thôn: “Cây thần không muốn rời khỏi thôn Tháp Phụ vậy thì chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của nó.”
Sau khi tạm biệt trưởng thôn, vẻ mặt Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến đều trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Trên tay tôi chỉ có một sợi xích bạc, chỗ anh có vật phẩm vàng bạc gì không?” Giang Vấn Nguyên hỏi.
Tưởng Chiến trầm ổn gật gật đầu, “Tôi có một đôi đũa bạc thử độc, đem chiếc đũa đóng vào trường côn, có thể dùng làm mâu*.”
(*Mâu là tên một loại vũ khí lạnh, phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Khác với thương, mũi mâu thường có hình thù kỳ dị. Phía sau mũi có thể có một số gút nút hoặc uốn lượn dích dắc để tăng hiệu quả sát thương.) (Wikipedia)
Giang Vấn Nguyên thắp sáng đèn của trợ giảng, “Đi thôi, chúng ta về tòa nhà hai tầng trước một chuyến, xem những người chơi khác có hỏi ra tế phẩm là gì không.” Sở dĩ cậu không hỏi thôn trưởng vấn đề này chính là nghĩ có thể người chơi khác hỏi qua, vì để tối đa hóa độ bao phủ tình báo cho nên mới hỏi về vấn đề cấy ghép cây thần.
Trên đường trở về, Giang Vấn Nguyên di chuyển, di chuyển, luôn cảm thấy điều gì đó không thích hợp. Lúc đầu dân làng trên đường còn rất nhiều, trong lúc bất chợt có một số người nhanh chóng chạy về phòng, những người không kịp chạy liền trốn ở nơi tối tăm, kéo tấm vải đen trên người che mặt lại.
Giang Vấn Nguyên giơ đèn lên, rất nhanh đã tìm được nguồn gây ra khủng hoảng. Cách đó 100m, có một bóng người cao 1,8m, toàn thân màu đen, xa xa thoạt nhìn có chút tương tự với thôn dân làng Tháp Phụ được bọc trong lớp vải đen. Khi bóng người kia hơi đến gần một chút, Giang Vấn Nguyên rốt cục mới nhìn ra sự khác biệt giữa nó và thôn dân, bóng đen kia không có mặt mũi, mép thân hình có sương mù mơ hồ, có thể miễn cưỡng phân biệt được hai tay cùng hai chân.
Con quái vật bóng đen lang thang không mục đích kia, quay khuôn mặt lỗ đen của mình qua. Khi nó nhìn thấy Giang Vấn Nguyên đang cầm đèn, cũng không thèm để ý tới thôn dân thôn Tháp Phụ chỉ cách nó một thước, động tác chậm chạp đột nhiên biến đổi, dùng tốc độ phi nhân xông tới chỗ Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến!
Giang Vấn Nguyên nhanh chóng tắt đèn, cùng Tưởng Chiến quay đầu bỏ chạy. Cho dù bọn họ đã khổ luyện chạy bộ trong hiện thực nhưng tốc độ cũng không thể sánh bằng quái vật bóng đen kia.