Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 100: Tầng Hầm Bị Phát Hiện
CHƯƠNG 99: Tầng hầm bị phát hiện
Edit: Foxpii
Trước khi bước vào trò chơi, Giang Vấn Nguyên đã kiểm tra con rối xương, con rối xương giống hệt lúc Giang Vấn Nguyên vừa lấy được nó, đầu hình elip mượt mà bóng loáng, không có chi tiết ngũ quan. Nhưng mà, giờ này khắc này khi Giang Vấn Nguyên đang cầm con rối xương trong tay, tứ chi vẫn như cũ không có chi tiết, nhưng lại vô duyên vô cớ xuất hiện gương mặt với ngũ quan hoàn chỉnh. Khuôn mặt này không phải dùng bút vẽ lên một khuôn mặt phẳng của con rối xương, mà nó càng giống như một tác phẩm thủ công cực kỳ tinh xảo, ngũ quan lập thể, có xu hướng chân thật như mặt người.
Mà chủ nhân của gương mặt này, chính là chú Trần mà Giang Vấn Nguyên đã gặp một ngày trước khi vào trò chơi ở bệnh viện.
Giang Vấn Nguyên hồi tưởng lại cuộc gặp lại giữa cậu và chú Trần, tràn đầy cảm giác bất hòa, chỉ là lúc ấy cậu không tìm được bất kỳ tình huống bất thường nào trên người con rối, chú Trần vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Giang Vấn Nguyên không thể tìm ra chân tướng. Hiện tại trên khuôn mặt của con rối xương là hai mắt nhắm chặt và vẻ mặt thống khổ của chú Trần, hết thảy đều đã có đáp án.
Cửa Trần gia có mắt mèo, bởi vì Giang Vấn Nguyên hai năm nay không ít lần không báo trước liền đến Trần gia, chú Trần dưỡng thành thói quen có người gõ cửa đều phải nhìn mắt mèo trước, Giang Vấn Nguyên vì thế mà ăn nhiều lần sập cửa. Nhưng ngày đó chú Trần lại trực tiếp mở cửa cho cậu, không phải vì dì Trần sinh bệnh cần Giang Vấn Nguyên đến thăm, mà là bởi vì chú Trần muốn tách cậu ra, động tay động chân với con rối xương.
Ngày chú Trần động tay chân xong, ngay sau đó xảy ra tai nạn gãy xương, sốt cao hôn mê nhập viện. Chú Trần năm mươi lăm tuổi, mỗi ngày đều kiên trì tập thể dục buổi sáng, thân thể tốt hơn rất nhiều so với người trẻ tuổi hiện tại, bác sĩ điều trị vẫn không thể giải thích vì sao chú Trần vẫn hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ điều trị không thể đưa ra đáp án, hiện tại Giang Vấn Nguyên nhìn mặt con rối xương, cái gì cũng hiểu.
Chú Trần nói với cậu rằng “Nếu bàn tròn có thể ngồi đầy người là tốt rồi”, có thể cùng trò chơi bàn tròn thiết lập mối liên hệ không thể tưởng tượng nổi, dùng phương thức dựa vào con rối xương để tiến vào trò chơi bàn tròn, rất có thể là bởi vì huyết mạch của chú Trần được kế thừa từ người chơi nữ và npc nam trong bàn tròn. Mà Trần Miên cũng kế thừa huyết mạch có liên hệ với trò chơi bàn tròn, cho nên mới có thể nuốt năng lượng và dung hợp con rối, lấy hình thái linh hồn ở trò chơi bàn tròn bảo trì ý thức của bản thân.
Trần Miên viết tờ giấy kia cho Giang Vấn Nguyên, rõ ràng là đã cảm nhận được huyết mạch tương liên với hắn trong con rối xương, chính là linh hồn của chú Trần! Giang Vấn Nguyên trong nháy mắt phảng phất cảm nhận được con rối trong tay nặng hơn ngàn cân, nặng đến nỗi cậu phải dùng khí lực toàn thân mới không làm cho con rối xương rơi khỏi tay. Giang Vấn Nguyên không dám tưởng tượng, chú Trần liều lĩnh tiến vào trò chơi bàn tròn, ông ấy còn có thể sống sót trở về hiện thực không?
Nội tâm Giang Vấn Nguyên chia làm đôi, một nửa cảm thấy rối rắm và thống khổ vì hành vi tự sát của chú Trần; nửa còn lại bắt đầu lạnh lùng suy nghĩ làm thế nào để sử dụng hiệu quả con rối xương mà chú Trần dựa vào…
Lúc ấy trong vali của Giang Vấn Nguyên có hai con rối, một con rối của Trần Miên, có thể rời khỏi trò chơi bàn tròn, một con rối nghệ sĩ violin thu được trong vòng trò chơi Tả Tri Ngôn đã chết. Giang Vấn Nguyên và chú Trần chưa bao giờ trao đổi vấn đề về trò chơi bàn tròn, cũng là lần đầu tiên mang theo con rối đến Trần gia. Chú Trần không biết ý nghĩa của con rối nghệ sĩ violin, từ bỏ linh hồn cũng không phải có thể dễ dàng đưa ra quyết định, vậy rốt cuộc chú Trần lấy tiêu chuẩn gì để chọn con rối xương từ hai con rối này?
Có lẽ đúng như Giang Vấn Nguyên suy đoán, con rối xương là cạm bẫy ngọt ngào của trò chơi bàn tròn, vì để phá hư ràng buộc không thể phá vỡ của cậu và Trần Miên, trò chơi bàn tròn đã đặt chân vào cái bẫy này, cho con rối xương năng lực cắt đứt kế ước giữa trò chơi bàn tròn và người chơi. Trong linh hồn của chú Trần, vốn có liên hệ với trò chơi bàn tròn, cùng năng lượng của con rối xương tiếp cận nguồn gốc của trò chơi bàn tròn sinh ra cộng hưởng, cho nên mới không để ý đến nguy hiểm đến tính mạng, dứt bỏ linh hồn dựa vào trong con rối xương tiến vào trò chơi bàn tròn.
Chú Trần giấu diếm mối quan hệ của mình và trò chơi bàn tròn với Giang Vấn Nguyên, bởi vì ông ấy biết rõ lời thẳng thắn của ông sẽ khiến Giang Vấn Nguyên phản đối sự hy sinh của ông. Sau khi chú Trần từ bỏ linh hồn của mình, cũng từng có cơ hội để nói thẳng thắn với Giang Vấn Nguyên rằng ông đã động tay động chân với con rối xương, nhưng ông không nói gì, bởi vì ông lo rằng khi mình nói ra, Giang Vấn Nguyên sẽ không chịu mang con rối xương vào trò chơi bàn tròn.
Trong vòng tuần hoàn chết chóc khép kín của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, sau khi bọn họ chết ký ức sẽ được hồi tưởng lại, cho nên tới tận bây giờ Trần Miên chưa từng có được ký ức sau khi chết, hắn không biết sau khi mình chết, cha hắn vì cứu hắn mà trả giá cái gì. Giang Vấn Nguyên không cách nào tưởng tượng, trong vòng tuần hoàn tử của bọn họ, rốt cuộc chú Trần đã cắt đứt linh hồn mình bao nhiêu lần.
Nếu Giang Vấn Nguyên không nhẫn tâm vùi các bộ phận của con rối vào vị trí xương ngón tay cái, mơ hồ lưu lại ký ức một lần; nếu Trần Miên không đập nồi dìm thuyền điên cuồng nuốt con rối ở lại trong trò chơi theo phương thức linh hồn, cùng Giang Vấn Nguyên tiến lùi. Giang Vấn Nguyên một mình giãy dụa trong trò chơi bàn tròn để kiếm sống cơ bản tiêu hao toàn bộ tinh lực của cậu, nào có khí lực thong dong suy nghĩ đến bổn vụ của con rối? Giang Vấn Nguyên có lẽ sẽ ôm con rối xương là ý tưởng mà Trần Miên để lại cho cậu như một món quà không thể thay thế, tuân theo nguyên tắc năng lực đặc biệt của con rối xương, chỉ có thể sử dụng trong hiện thực, mà đem nó bảo hộ ngoài thực tế.
Tuy nhiên, tất cả các loại biến số được tạo ra trong vòng tuần hoàn tử hội tụ lại với nhau, tạo ra phép lạ ngày hôm nay, Giang Vấn Nguyên đã mang con rối xương vào trò chơi bàn tròn. Sự hy sinh im lặng của chú Trần, và cuối cùng hôm nay rốt cuộc cũng không còn im lặng.
Giang Vấn Nguyên thử nói chuyện với chú Trần phụ thể vào con rối xương, hý hoáy với thân thể của con rối xương, nhẹ nhàng chạm vào mặt con rối, nhưng chú Trần vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, biểu tình cũng duy trì nguyên trạng, không phát sinh nửa điểm biến hóa.
Lúc con rối xương còn đang ở trong không gian đặc thù của Giang Vấn Nguyên, Trần Miên liền cảm nhận được sự dị thường của con rối xương. Nếu muốn đánh thức chú Trần, chỉ sợ còn cần mượn lực lượng của Trần Miên mới được. Việc cấp bách trước mắt chính là phải ở dưới mí mắt người chơi như hổ rình mồi, cùng Trần Miên nhận ra nhau.
Giang Vấn Nguyên không đặt con rối xương trở lại không gian đặc biệt, mà là đặt bên gối, hy vọng sau khi con rối thoát ly không gian đặc thù, chú Trần cũng có thể giống như Trần Miên cảm nhận được sự tồn tại của cậu, thông qua sự cộng hưởng của huyết mạch từ trạng thái ngủ say tỉnh lại.
Một đêm trôi qua, Giang Vấn Nguyên không ngủ ngon, chuyện đầu tiên cậu làm khi mở mắt ra vào buổi sáng chính là nhìn về phía con rối xương bên gối. Đừng nói khuôn mặt của con rối xương không có biến hóa, ngay cả tư thế của con rối xương khi Giang Vấn Nguyên bày đến bên gối tối hôm qua cũng hoàn toàn không di chuyển qua. Đây là chuyện trong dự liệu, Giang Vấn Nguyên cũng không quá mức mất mát, cậu đem con rối xương thu hồi vào không gian đặc biệt, rời giường đi rửa mặt.
So với hai ngày trước, trong khoảng thời gian ăn sáng hôm nay, phạm nhân trong phòng ăn ít đi rất nhiều, phỏng chừng là mất hứng thú với bữa sáng tồi tệ, tập trung vào phần thưởng bữa tối thịnh soạn sau khi hoàn thành nhiệm vụ hiến tế. Giang Vấn Nguyên bất động thanh sắc ghi lại số phạm nhân có mặt, sửa sang lại cho bọn họ vào kho.
Động tác nhìn quanh bốn phía Giang Vấn Nguyên cũng không giấu kín, một nam phạm nhân gầy gò như cây gậy trúc đã bị hành động của Giang Vấn Nguyên hấp dẫn, bưng bữa sáng ngồi xuống đối diện Giang Vấn Nguyên. Số trên quần áo tù nhân màu cam của cây gậy trúc gầy bị khăn tay hắn dùng bốn cây kim khóa cố định che khuất, kỳ thật hắn che chắn số của mình cũng chẳng có ý nghĩa gì, tất cả mặt và số hiệu của người phạm tội đều công khai, chỉ cần có tâm đi tìm, không cần tốn bao nhiêu sức lực là có thể tìm ra.
Cây gậy trúc gầy đặt bữa sáng lên bàn ăn, bởi vì khuôn mặt quá gầy mà có vẻ có chút nổi bật, hắn nhìn chằm chằm Giang Vấn Nguyên, tựa như một con quái vật nhìn chằm chằm vào con mồi: “Sau khi tiến vào phòng ăn, anh đã một mực quan sát chúng tôi, là một thành viên bị anh quan sát, tôi muốn biết rốt cuộc anh đang nhìn cái gì?”
“Tôi đang quan sát cái gì, câu trả lời không phải là hiển nhiên sao?” Giang Vấn Nguyên hơi tách ra tầm mắt của cây gậy trúc gầy gò, vừa đối phó với bữa sáng khó ăn, vừa nói: “Tôi đang tiến hành nhiệm vụ số 21giao phó cho tôi, tìm kiếm người đàn ông thuận tay trái có thể hình thể cường tráng, có mùi hôi nách. Cậu có thể không cần lo lắng, mấy điều kiện này một cái cậu cũng không phù hợp.”
Tuy rằng Giang Vấn Nguyên không nói thẳng, nhưng trong từng dòng chữ của cậu đều hàm ý cây gậy trúc gầy chỉ sợ là địch với số 21, cho nên mới đến trước mặt cậu đi qua đi lại. Cây gậy trúc gầy có chút không vui chậc chậc một tiếng: “Số 22, anh làm chân chó cho số 21 còn làm ra cảm giác ưu việt nhỉ? Số 21 vẫn canh giữ trong cảnh tượng ảo, không thể tự do hành động, bản thân cũng khó bảo toàn, anh thật sự cho rằng số 21 có bản lĩnh bảo vệ được chân chó này sao?”
Trong lúc cây gậy trúc gầy gò nói chuyện, Giang Vấn Nguyên ăn hết bữa sáng còn lại, cậu lau sạch miệng, nhìn về phía cây gậy trúc gầy: “Số 15, bệnh nhân biếng ăn nặng, cực kỳ chán ghét những người béo phì, lấy danh nghĩa tập huấn giảm cân để lừa tiền, đồng thời giam cầm 30 tình nguyện viên giảm cân, buộc họ phải uống nước tuyệt thực để giảm cân đến chết.”
Gương mặt gậy trúc vốn vì quá gầy giống như et mà cũng khủng bố như thế, khi Giang Vấn Nguyên trực tiếp vạch trần tội ác của hắn ta, ngũ quan của hắn nhăn nhó thành một đoàn, bộ dáng vô cùng khủng bố, “Anh đừng tưởng rằng chỉ có anh biết tội ác của tôi, tôi cũng biết tội ác của anh, chân tướng tội ác của anh giấu ở nơi đó!”
Giang Vấn Nguyên vẻ mặt không sao cả: “Cậu có biết tội ác của tôi hay không, đối với tôi mà nói đều không sao cả, cậu chỉ cần biết nếu cậu muốn đưa tôi lên bàn tế, tôi có thể ngược lại có thể đưa anh lên tế đàn. Kỳ thật tôi cũng không quan tâm ai trở thành tế phẩm, chỉ cần cậu đủ bản lĩnh, cậu muốn đưa số 21 lên tế đài tôi cũng không có ý kiến, chỉ cần tôi không trở thành tế phẩm là đủ rồi. Kế tiếp tôi còn có việc phải làm, không nói nhiều với cậu nữa.”
Cây gậy trúc gầy bị Giang Vấn Nguyên chặn không còn lời nào để nói, hắn xem như nghe hiểu, Giang Vấn Nguyên bất mãn mình bị định nghĩa là chân chó của số 21, cho nên mới lấy tình báo cậu nắm giữ lấy ra đánh mặt. Sau lưng cây gậy trúc gầy bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, phạm nhân có thể trở thành ứng cử viên lễ tế, không có mấy người đơn giản.
Sau khi đuổi gậy trúc gần gò số 15, Giang Vấn Nguyên thực hiện ước định với số 21, mang theo bữa sáng hôm nay đến cảnh ảo số 21 đưa cho hắn. Giang Vấn Nguyên lần này không đứng ở dưới lầu gọi người, trực tiếp đi lên lầu ba. Giang Vấn Nguyên đang chuẩn bị gõ cửa, số 21 liền mở cửa phòng, vô cùng tự giác bưng khay ăn sáng từ trong tay cậu: “Vào đi”
Khí sắc của số 21 thoạt nhìn so với ngày hôm qua tốt hơn không ít, xem ra hắn cũng không có thổi phồng, tối hôm qua cùng oán linh chiến đấu cũng không tạo thành thương tổn đối với hắn. Số 21 không kén ăn, hắn nhanh chóng giải quyết những chiếc bánh mì khó nuốt sau đó uống cà phê không có hương vị kèm theo bữa sáng: “Nói đi, tối hôm qua và sáng nay anh có thu hoạch gì, tìm được nhân vật mục tiêu chưa?”
Giang Vấn Nguyên ngồi đối diện số 21, lắc đầu: “Điều kiện anh đưa ra, mỗi một hạng mục đều có thể tìm được người nhưng đồng thời thỏa mãn ba điều kiện thì tôi không tìm được. Tôi đã kiểm tra tất cả các phạm nhân một lần nữa và chỉ tìm thấy ba người đáp ứng hai điều kiện tương ứng. Người đàn ông có thân hình cường tráng và hôi nách có số 10 và 37. Người đàn ông cường tráng và thuận tay trái là số 31.”
Số 21 nhìn Giang Vấn Nguyên với một ánh mắt hoàn toàn mới, “Anh đã điều tra toàn bộ phạm nhân rồi? Khối lượng công việc khổng lồ như vậy” Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại còn chưa tới bảy giờ, “Anh dùng một buổi sáng ngắn ngủi đã hoàn thành?”
“Chính xác hơn mà nói, là hai ngày cộng thêm một buổi sáng.” Giang Vấn Nguyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Người phạm tội có thể trở thành ứng cử viên tế phẩm đều không phải là người tốt, vì mạng sống, không có mấy người sẽ thành thành thật thật tuân thủ quy tắc. Trước kia từng xuất hiện người phạm tội mạo danh thay thế số hiệu của người phạm tội khác lên bàn tế, dẫn đến tai nạn hiến tế thất bại. Số của người phạm tội khi mới bắt đầu lễ tế mới là hoàn toàn chính xác, trong thời gian này phải tận khả năng điều tra càng nhiều càng tốt về tội ác để chống lại người phạm tội và con số của họ, không được để sai. Đây là kiến thức chung của tế điển, anh làm sao mà chưa chuẩn bị bài tập gì đã đến tham gia lễ tế?”
Giang Vấn Nguyên nói quá mức hợp lý, số 21 đều tin lời quỷ của Giang Vấn Nguyên: “Được rồi, tôi tin tưởng anh. Số 26 hẳn là không nói dối, anh không thể tìm được người, đơn giản chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là số 26 đến chết đều bị mục tiêu lừa gạt xoay quanh, tin tức cô ấy nói ra đều là giả; hoặc là mục tiêu che giấu mùi hôi nách hoặc thuận tay trái. Tôi nghĩ rằng vế trước có nhiều khả năng hơn, anh đã gặp bất kỳ người lạ nào vào đêm qua và sáng nay chưa?”
“Có a.” Giang Vấn Nguyên đem nguyên bản chuyện nữ phạm nhân á phi số 44 và người đàn ông gầy gò số 15 nói cho số 21 một lần: “Tôi đây hoàn toàn là tai bay vạ gió, thay anh chịu qua.”
Số 21 không nhịn được giật giật khóe miệng, vô cùng nhỏ giọng nói một câu, “Làm người cần mặt mũi a!”
NPC lần này đều không biết xấu hổ như vậy sao? Số 44 rõ ràng là muốn đến nịnh bợ hắn, bị Giang Hỏi Nguyên độc miệng bỏ chạy, chẳng lẽ là lỗi của hắn sao? Số 15 chẳng qua là đến thăm dò một chút, Giang Vấn Nguyên trực tiếp vạch trần gốc gác của đối phương, chẳng lẽ cũng muốn trách hắn? Rõ ràng cũng không phải lỗi của hắn.
Số 21 uống cà phê xong liền đưa ra một yêu cầu mới với Giang Vấn Nguyên: “Anh giúp tôi điều tra mối quan hệ của số 15 và 44, xem gần đây họ liên lạc với ai.”
Giang Vấn Nguyên biết nguyên nhân số 21 quan tâm đến mối quan hệ của số 15 và số 44, người chơi đưa số 26 lên bàn tế, khả năng có liên hệ với số 15 và số 44 là rất cao, cũng có thể người chơi kia chính là một trong số 15 và 44 không chừng. “Nhiệm vụ này cũng không nằm trong phạm vi hợp tác của chúng ta, thứ cho tôi không thể tiếp nhận, mục tiêu của tôi là sống đến khi tế điển chấm dứt, Tôi còn có một bộ phận tội ác của bọn phạm nhân không thể xác định, tôi phải mau chóng đem tội ác của bọn họ làm rõ.”
Số 21 cũng không xác định 100% Giang Vấn Nguyên chính là NPC, mà hắn cũng biết Giang Vấn Nguyên có một số việc không thừa nhận với hắn. Hắn nhìn chằm chằm Giang Vấn Nguyên hồi lâu: “Được rồi, tôi tin anh có chuyện quan trọng hơn để làm, dù sao hai ngày nay anh cũng không có thời gian trở về cảnh tượng ảo của mình để xem có ai phát hiện ra tội ác của anh hay không. Anh đi đi, buổi trưa nhớ mang bữa trưa đến đúng giờ.”
Mấy chữ “Chuyện quan trọng hơn” này cắn rất nặng, kỳ thật hắn cũng không quá tin tưởng chuyện quan trọng của Giang Vấn Nguyên là xác định tội ác của những người phạm tội khác, nếu không tối hôm qua Giang Vấn Nguyên làm sao chịu lãng phí thời gian đi giúp hắn tìm người chơi đưa số 26 lên bàn tế. Nhưng mà số 21 cũng không tiếp tục nghiên cứu, mặc kệ Giang Vấn Nguyên có phải là người chơi hay không, hắn đều có tự tin đứng ở người cuối cùng chính là hắn.
Giang Vấn Nguyên biết mình từ chối số 21, sẽ khiến số 21 sinh ra hoài nghi đối với cậu. Nhưng Giang Vấn Nguyên không giải thích thêm, cầm lấy bữa ăn sau khi dùng xong của 21: “Vậy buổi trưa chúng ta gặp lại.”
Giang Vấn Nguyên trả lại đồ về phòng ăn sau đó lại quay trở lại, số 21 đã đứng ở bên ngoài cảnh tượng ảo, quan sát bọn tội phạm đi lại xung quanh tế đàn. Số 21 hai tay đút túi nhìn Giang Vấn Nguyên đang tiếp cận hắn, chờ Giang Vấn Nguyên chào hỏi, nhưng Giang Vấn Nguyên cái gì cũng không nói, cùng hắn đi qua nhau, đi vào cảnh tượng ảo số 22 bên cạnh.
Là ai thề son sắt nói phòng thủ tốt nhất chính là tiến công, cho nên không cần phải bảo vệ tội ác của mình không để người ta phát hiện? Bây giờ thật sự là ba ba đánh vào mặt. Số 21 cười một tiếng, liền không quản Giang Vấn Nguyên nữa, tiếp tục quan sát của hắn.
Giang Vấn Nguyên phá vỡ thiết lập trở về xem cảnh tượng ảo của mình, đương nhiên không phải cậu lo lắng tội ác của mình bị người ta phát hiện, mà là muốn đi tìm Trần Miên không rõ số hiệu. Trần Miên biết Giang Vấn Nguyên là số 22, hiện tại người chơi nhìn nhau như hổ rình mồi, bọn họ không tiện gặp nhau ở phòng số 22 của Giang Vấn Nguyên, như vậy quá nổi bật, rất dễ bị người chơi khác theo dõi, cho nên Giang Vấn Nguyên chỉ có thể đặt hy vọng Trần Miên sẽ đến cảnh tượng ảo tìm cậu.
Giang Vấn Nguyên đang chờ Trần Miên, thuận tiện kiểm tra một vòng sàn nhà. Trên sàn phòng tắm, Giang phát hiện dấu vết di chuyển khác với lần kiểm tra đầu tiên của cậu. Mặc dù Giang Vấn Nguyên dự đoán được tội ác của nhân vật mình sẽ bị phát hiện, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Giang Vấn Nguyên nhìn quanh phòng tắm một vòng, không gian phòng tắm không lớn, đồ đạc có thể trở thành cơ quan điều khiển tầng hầm không nhiều lắm, từng cái một thử qua. Ở cuộn giấy vệ sinh tìm được cơ quan điều khiển, sau khi xoay tròn cuộn giấy 90°, một khối mặt đất trong phòng tắm di chuyển tạo thành khe hở dưới bồn tắm, lộ ra cầu thang ngầm đủ để hai người trưởng thành sóng vai đi qua.
Giang Vấn Nguyên lấy con dao quân đội Thụy Sĩ mang theo bên mình ra, bật lưỡi dao ra, giấu nó trong tay áo dài của bộ đồ tù nhân màu cam, đi vào tầng hầm tối om.
Với tầng hầm thông thường, môi trường bên trong về cơ bản là ẩm ướt và lạnh, thông gió cũng tương đối kém. Tầng hầm lưu trữ trong một thời gian dài, sẽ tỏa ra mùi mốc. Nhưng Giang Vấn Nguyên theo cầu thang đi xuống, không những không cảm thấy lạnh, mà ngược lại cảm giác được một sự ấm áp. Hệ thống thông gió của tầng hầm thực hiện rất tốt, ngoại trừ không khí tràn ngập một mùi carbon mờ nhạt thì chất lượng không khí trong tầng hầm và không khí ngoài trời hầu như không khác nhau.
Đi đến cuối cầu thang, Giang Vấn Nguyên nhìn về phía ánh lửa lay động, dưới ánh đèn tường đốt ba ngọn nến, một cái lồng sắt treo trên trần nhà nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng kêu ọp ẹp. Lồng sắt được bao phủ bởi vết cháy, không gian bên trong của lồng sắt rất lớn, đủ để chứa hai người lớn, chức năng của nó thì không cần nói cũng biết.
Vị khách không mời đang lắc lồng sắt kia, đưa lưng về phía Giang Vấn Nguyên, nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, trực tiếp đối diện với Giang Vấn Nguyên. Đó là một người đàn ông châu Á có khuôn mặt nghiêm túc, số 04. Số 04 dùng dư quang nhìn lướt qua số hiệu trên quần áo tù nhân của Giang Vấn Nguyên, cùng với tay áo bên phải cậu đang giấu đồ, thần sắc càng thêm lạnh như băng.
“Anh đã thấy được đáp án muốn biết, có thể phiền anh rời khỏi cảnh ảo của tôi không?” Rất trùng hợp, Giang Vấn Nguyên tối hôm qua cũng đã điều tra rõ hành vi phạm tội của số 04, nhưng cậu không dùng tội ác mà mình ta tra được để đe dọa số 04 như đối phó với số 15, mà là tạm thời giữ lại tội ác của số 04 làm đòn sát thủ, để khi cần thiết, bất ngờ dùng tội ác của số 04 uy hiếp người chơi mờ ảo số 04.
Số 04 dùng ánh mắt nhìn kỹ nhìn Giang Vấn Nguyên một hồi lâu, sau khi xác nhận Giang Vấn Nguyên đích xác không có ý định động thủ với hắn, mới lạnh lùng nói với Giang Vấn Nguyên đang kẹt ở cầu thang tầng hầm: “Anh chặn đường rồi.”
Giang Vấn Nguyên rời khỏi đầu cầu thang, nhường đường rời đi, số 04 cùng cậu lướt qua, ánh mắt lạnh như băng giống như hàn kiếm sắc bén, giống như muốn đem cả người Giang Vấn Nguyên đâm thấu tâm lạnh lẽo.
Giang Vấn Nguyên kỳ thật không hiểu vì sao số 04 lại thù hận cậu, theo logic mà nói, bị phát hiện tội ác thì cậu phải thù hận số 04 mới đúng. Giang Vấn Nguyên hoài nghi số 04 có phải là một người chơi có kỹ năng diễn xuất tệ đến mức không thể nhìn thẳng, đem cảm xúc hắn muốn biểu hiện ra ngoài.
Chờ tiếng bước chân số 04 đi xa, Giang Vấn Nguyên liền tranh thủ thời gian kiểm tra lồng sắt, xích sắt cố định lồng sắt vô cùng vững chắc, phá hủy vô cùng khó khăn, hơn nữa mặt đất dưới lồng sắt không thể xóa đi nhiều dấu vết cháy, đủ để chứng minh tầng hầm từng xảy ra sự cố phóng hỏa. Phương pháp tối ưu để che giấu tội ác của cậu vẫn là triệt để phá hủy cơ quan khống chế tầng hầm, để tránh có người tiến vào tầng hầm.
Khi Giang Vấn Nguyên đi vào tầng hầm, lối đi của tầng hầm bị đóng, cho nên bên trong tầng hầm chắc hẳn là còn có một tổ kiểm soát liên động khác. Để không cho những phạm nhân khác tìm được manh mối từ cơ quan khống chế bên ngoài, Giang Vấn Nguyên càng có khuynh hướng phá hoại cơ quan khống chế từ bên trong tầng hầm và liên kết với thiệt hại cho cuộn giấy điều khiển cơ quan bên ngoài.
Khi Giang Vấn Nguyên tìm kiếm cơ quan khống chế bên trong tầng hầm, để động tác nhẹ nhất, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh trên tầng hầm, phòng khi lại có phạm nhân hoặc người chơi phát hiện ra sự tồn tại của tầng hầm. Còn chưa tìm được cơ quan khống chế bên trong tầng hầm, Giang Vấn Nguyên liền nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập tiếp cận phòng tắm, cậu quyết định rời khỏi tầng hầm, xoay thùng giấy, đóng cửa thông đạo tầng hầm, vừa vặn chặn người tới trước cửa phòng tắm.
Giang Vấn Nguyên hai tay chống ở hai bên mép phòng tắm, ngăn số 04 đi về phía cửa phòng tắm.
Không đợi Giang Vấn Nguyên mở miệng hỏi ý đồ của số 04, số 04 trước tiên một bước nói với Giang Vấn Nguyên: “Anh là Trần Miên.”
Biểu tình trên mặt Giang Vấn Nguyên vẫn giữ nguyên, “Đây là trò đùa lạnh lùng kiểu mới sao?”
Giang Vấn Nguyên chưa từng nghĩ số 04 là Trần Miên, bởi vì Trần Miên tuyệt đối không thể đem tội ác của cậu lật ra. Đặc biệt là dấu vết mở cửa hầm vô cùng rõ ràng, một khi mở ra một lần, dấu vết sẽ rất khó che dấu, xác suất tầng hầm bị bọn tội phạm khác phát hiện sẽ tăng lên. Cho nên khi số 04 nói hắn là Trần Miên, phản ứng đầu tiên của Giang Vấn Nguyên chính là không tin, cậu càng hoài nghi là số 04 sử dụng một con rối có năng lực đặc thù nào đó để thăm dò xem cậu có phải là người chơi hay không.
Hết chương 99