Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 69: Phiên Ngoại: Kiếp Trước


Đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp – Chương 69: Phiên Ngoại: Kiếp Trước

Vu Cầm nghe thấy động tĩnh sau màn gấm, nàng ta nhanh tay vén màn lên, người hầu đang giúp Ninh Mật Đường rửa mặt, khi nàng ngồi xuống mới chậm rãi nói: “Cô nương, nghe được tin tức trêи triều, đã gần mười ngày Hoàng thượng không lên triều sớm.”

Ninh Mật Đường hơi sửng sốt, “Có nghe được nguyên nhân không?”

Vu Cầm hạ tông giọng xuống thấp nhất có thể, chần chờ rồi mới nói ra: “Nghe là… Hình như Hoàng thượng sinh bệnh.” Những việc này vốn là các nàng không nên nghe, nhưng cô nương nhà mình hai năm trước lại có tình cảm với Hoàng Thượng như bị ma nhập, không lúc nào không chú ý đến tin tức về vị kia.

Đáng tiếc là Hoàng thượng lại ban thánh chỉ, trong vòng ba năm sẽ không nạp phi, nếu không với sắc đẹp của cô nương trong nhà, nhất định có thể như nguyện ý ở bên Quân vương, nhận mọi sủng ái.

Ninh Mật Đường rũ mi mắt, ánh mắt long lanh bị che khuất, nàng im lặng không nói gì.

“Cô nương, tin này cũng chưa chắc là sự thật.”

“Tin đồn vô căn cứ tất có nguyên nhân.” Ninh Mật Đường nhanh chóng viết lên giấy, “Ngươi tìm người giao phong thư này cho Thái thần y.”

“Vâng thưa cô nương.” Vu Cầm nhận lấy, muốn nói lại thôi.

Sóng mắt Ninh Mật Đường lưu chuyển, nhìn nàng ta một cái, “Còn việc gì sao?”

Vu Cầm khựng lại, hầu hạ cô nương đã nhiều năm rồi mà nàng ta vẫn bị vẻ đẹp kinh diễm của cô nương làm ngây người.

Đầu Vui Cầm cúi thấp hơn, nàng ta bẩm báo đúng sự thật: “Cô nương, hôm nay Tim Tú tới Lệ Đường Viên của chúng ta tìm cô nương để bỏ đi bản vẽ. Vốn đã thiêu hủy nhưng lại bị Tim Tú cản người chặn đường, nàng ta lấy đi bài thơ hôm trước cô nương làm ra.” Vu Cầm rất khó chịu, nhất định là nhị cô nương muốn lấy bài thơ của cô nương nhà nàng ta hòng thay thế người, muốn cướp đi dành hiệu tài nữ đệ nhất.

Nàng ta nửa đầu, nhìn thoáng qua Ninh Mật Đường đứng cạnh bàn gỗ tử đàn, người mặc váy dài thu gọn eo, sóng mắt như ánh hoa sao, môi phấn đào, răng trắng màu tóc dài đen quét qua màn khoác sau người, càng thêm thanh lệ tuyệt sắc. Mọi người chỉ biết phủ Thừa Tướng có nhị cô nương xinh đẹp nhất kinh thành, tài trí hơn người lại không biết đại cô nương mới là người chân chính khuynh thành khuynh quốc, học thức uyên bác.

Ninh Mật Đường nghe những lời này mà nét mặt không hề dao động, chuyện đi tới nước này nàng cũng mặc kệ, không đáng để nàng để ý tới, nhưng cũng không thể để một nha hoàn nhỏ bé có thể vả mặt nàng được, “Ngươi truyền lời đến cho nhị cô nương, nếu nàng ấy còn muốn giữ danh hiệu tài nữ, thì trông coi người của mình cho tốt, nếu không, ta không ngại xé rách mặt nạ của nàng ta đâu.”

Vu Cầm hiểu, cô nương thường quan tâm chú ý đến chuyện của Hoàng Thượng, nhưng những điều khác cũng biết, nếu thật sự để cô nương giận lên, thủ đoạn chắc chắn sẽ rất quyết đoán, căn bản là không cho người ta kịp đánh trả.

…..

Hương trong lư hương lượn lờ, mùi trầm hương tản ra vị cam ngọt làm tâm hồn người ta thoải mái.

Mạc Hoài mặc thường phục thêu rồng của Hoàng đế, một tay chống trán, một tay đặt lên quân cờ, dáng người cao lớn thả lỏng đầy lười biếng, tư thái của hắn hàn nhã ngồi cạnh cửa sổ, tư thái tùy ý lại không thắng được khí chất thanh nhã ung dung đã có từ khi sinh ra.

Thái Chi Di cung kính cong eo, chờ nhận được lời đáp. Dù cho vị này không nói một lời, Thiên tử bức phải đến thì hắn cũng không dám qua loa lấy lệ.

Quân cờ bạch ngọc dừng trêи bàn cờ, phát ra một tiếng vang dễ nghe.

Mạc Hoài nhấc mi mắt lên, gương mặt tái nhợt tuấn tú không có biểu cảm gì, hắn nhìn về phía Thái Chi Di, “Ngươi đã vì Trẫm mà đến, vậy kết quả thế nào?”

Thái Chi Di âm trầm lại khϊế͙p͙ sợ, châm chước rồi mới sửa sang lại ngôn từ, sau đó mới nói ra, “Bẩm Hoàng Thượng, độc trêи người của người đã xâm nhập vào gan phổi, năm sáu phần trong phổi đã hoàn toàn bị ăn mòn…”

Mạc Hoài thu lại một quân cờ đen, “Nói đúng sự thật cho Trẫm, còn bao nhiêu thời gian?”

Thái Chi Di cái cúi eo thấp hơn, “Không đến bảy ngày.”

Khe cửa chạm rỗng được ánh mặt trời xuyên qua, dừng trêи bả vai Mạc Hoài, tạo nên bóng đen đổ dài, mắt đen sâu thẳm của hắn lập lòe ánh sáng, “Với y thuật của ngươi cũng không có cách nào sao?”

Thái Chi Di rũ mắt, “Gần đây thảo dân biết được một phương thuốc cổ truyền, hiệu quả thế nào không thể biết rõ, Hoàng Thượng cao quý, ngàn vạn lần không nên nếm thử.”

Mạc Hoài trầm mặc, “Trẫm là người sắp chết.”

“Hoàng Thượng…” Thái Chi Di không dám nói bừa, một hồi lâu sai mới chần chờ: “Hoàng Thượng bây giờ cần tìm nữ tử có mệnh phượng rồi tiến hành thay máu, thay máu xong sẽ tiến vào tình trạng chết giả, vô khí vô tức, chỉ cần chờ đợi tỉnh. Phương thức này hơi kỳ lạ, chưa được thử nên không biết hiệu quả thế nào, hơn tùy cũng tùy theo tình trạng nên không xác định được.”

“Nữ tử có mệnh phượng?”

Mạc Hoài nghe xong, đường con sườn mặt không thay đổi, không vui không buồn, hắn chỉ cười nhạt, “Trẫm đã đường cùng rồi, có gì mà không nếm thử được chứ? Nữ tử có mệnh phượng, ta sẽ phái người tìm.”

Thái Chi Di hiểu ý của Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng yên tâm, thảo dân sẽ chuẩn bị tốt những gì còn lại.”

…..

Ninh Mật Đường đứng trong tẩm cung.

Nam nhân đó không nằm trêи giường mà lười biếng dựa vào miếng lót mềm mại ngả trêи ghế phê duyệt tấu chương, nghe thấy tiếng bước chân hắn mới chậm rãi nhấc mi mắt lên.

“Ngươi chính là Ninh Mật Đường, con gái của Thừa Tướng?” Giọng hắn trầm thấp vang lên giữa tẩm cung rộng lớn.

“Đúng vậy.”

Ninh Mật Đường nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời.

“Ngươi muống sống cùng Trẫm trong ba ngày?” Môi mỏng của Mạc Hoài hơi nhếch lên, cười nhạo ra tiếng.

“Đúng vậy?” Ninh Mật Đường gật đầu.

“Ngươi biết Trẫm không nạp phi cũng sẽ không nạp hậu, huống hồ ba ngày sau, khả năng mạng ngươi cũng không giữ được.” Mạc Hoài đối diện với ánh mắt của nữ tử, ngưng một lát. Dù như vậy, điều ngươi muốn Trẫm hứa vẫn giữ nguyên như cũ?”

“Vâng.”

Trong lòng Ninh Mật Đường hơi bất an, nàng lo Mạc Hoài sẽ không đồng ý với tâm nguyện đã thỉnh cầu của nàng.

Đôi mắt tối tăm của Mạc Hoài nhìn nàng thật kỹ một lúc, mới gật đầu, “Trẫm phê chuẩn.” Gặp qua quá nhiều thiên kim thế gia rồi, cung nữ và cả mỹ nhân đặt tâm tư lên người hắn nên Ninh Mật Đường có ý với hắn, hắn cũng không cảm thấy lạ.

Ngày đầu tiên.


Mạc Hoài đồng ý với Ninh Mật Đường xong thì không để trong lòng, nàng muốn ở lại trong cung, chuyện đơn giản như vậy hắn không để ý, ba ngày trôi qua nàng chỉ cần đổi máu cho hắn là được.

Nhưng mà, điều khiến hắn không đoán trước được chính là, tường an không có việc gì lại phát sinh vào giờ phút này.

“Ngươi biết ngươi đang nói gì không?”

Mạc Hoài nhìn nữ tửm sắc mặt lạnh xuống, hắn nhéo giữa hai lông mày, không biết ai cho nữ tử này mượn lá gan nữa, dám yêu cầu hắn ngủ cùng.

Không khí rất nặng nề.

Đôi mắt trong suốt, sáng ngời của Ninh Mật Đường nhìn thẳng hắn, “Hoàng Thượng không muốn sao?”

Ánh mắt Mạc Hoài khó phân biệt: “Ngươi quả thực là một kẻ si tâm vọng tưởng.” Hắn cười nhạo thành tiếng: “Ninh Thừa Tướng dạy dỗ ngươi như vậy sao? Chủ động bò lên giường ta?”

Ninh Mật Đường nhấp môi, do nàng lỗ mãng, quên mất tình cảnh và thân phận của đối phương. Nhưng thời gian nàng ở chung với hắn không còn nhiều.

Giọng nàng nhàn nhạt: “Hoàng thượng, ta yêu cầu trong vòng ba ngày, chúng ta thân mật chung sống.” Cố để mình có da mặt thật dày, nàng tiếp tục nói: “Chung chăn chung gối cũng là một cách thân mật khi ở chung, quý vì thiên tử, một lời đã nói.”

Lông mi dài đen nhánh của Mạc Hoài buông xuống, sắc mặt trở nên trắng nhợt, mặc dù không sống được bao lâu nhưng vị thế vẫn mạnh mẽ bức người như thế, “Nếu Trẫm không đồng ý, ngươi tính thế nào?”

Ánh mắt Ninh Mật Đường u ám, “Ta không đổi máu thì Hoàng Thượng tính sao?”

Mạc Hoài không dự đoán được nữ tữ có dáng người mềm mại diện mạo dễ nhìn lại có lá gan lớn như vậy.

Hắn nhìn nữ tử từ trêи xuống dưới một lượt, nàng mặc váy lụa màu tím nhạt thêu tuyết mai, búi tóc nghiêng sau gáy, cài trâm ngọc mai, dàn da trắng nõn sáng bóng. Hắn không biết đánh giá một người phụ nữ thế nào, mặc dù hắn không hiểu cách thưởng thức cái đẹp của phụ nữ, nhưng nhìn Ninh Mật Đường trước mặt, hắn không thể không thừa nhận nàng có sắc đẹp quá tuyệt.

“Hoàng Thượng, ta chỉ cầu chung chăn chung gối mà thôi, tuyết đối sẽ không làm ra hành động nào không ổn với người.” Đôi mắt sáng sủa long lanh của Ninh Mật Đường chớp chớp, nói với giọng đảm bảo.

“Hừ.”

Mạc Hoài khẽ hừ một tiếng, nữ tử này còn có thể làm ra hành động quá khích gì với hắn đây?

Trong tẩm điện chỉ có mùi đàn hương lượn lờ, bốn phía yên tĩnh bình lặng.

Ninh Mật Đường nằm trêи giường, nhìn chằm chằm trướng thêu rồng phượng trêи đỉnh, thế mà nàng thấy không hề chân thật chút nào. Nàng lật người, nhìn Mạc Hoài đang nằm bên cạnh, nhìn hắn ở khoảng cách rất gần. Khuôn mặt tuấn tú ngay trước mặt, không thể không nói đúng là cảnh đẹp ý vui, mi mắt Mạc Hoài nhắm chặt, bóng dáng nhẹ hơn vài phần, không còn khí thế bức người nữa.

Ninh Mật Đường nhẹ động thân mình, ghé sát lại bên người hắn, chỉ còn cách một đoạn ngắn, nàng cảm thấy không vui, nàng tiếp tục dịch người.

“Ngươi tính nằm lên người Trẫm ngủ luôn đúng không?” Giọng nói nam tử trầm thấp vang lên trong trướng, bực bội rõ ràng.

Vành tai Ninh Mật Đường nóng lên, tim đập nhanh không tưởng, nàng phát hiện da mặt mình càng ngày càng daft, “Có thể không?”

“Ngươi nói xem!”

Lông mày Mạc Hoài nhíu lại, không có thói quen gần gũi với nữ tử như vậy, còn ngửi được hương thơm thoang thoảng của nàng xông vào mũi, cũng làm hắn cảm thấy không được tự nhiên, bản năng của hắn là từ chối thứ cảm giác xa lạ này.

Trời ơi, nữ tử này thật sự có can đảm muốn ngủ cùng hắn.

Ngày hôm sau.

Thời gian Mạc Hoài tỉnh lại thì đã qua giờ lên triều từ sớm rồi.

Cảm nhận được thân thể khác thường, hắn cúi đầu nhìn, thì ra Ninh Mật Đường cuộn tròn người ngủ trong ngực hắn, dính chặt đến gắt gao, đáng chết hơn chính là, tay hắn lại tự nhiên phối hợp ôm cơ thể nàng.

Thân thể nàng không giống với thân thể cường tráng của đàn ông, người trong ngực quá mức mềm lại, tựa như một cục bông, cảm xúc thoải mái làm Mạc Hoài sững sờ.

Hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, hắn muốn rút tay về. Nhưng mà ngay sau đó cả cơ thể hắn bỗng nhiên cứng đờ.

Chỗ nào đó đang “chào cờ”, cảm giác khác thường truyền đến một cách mãnh liệt, hệt như bị bông đè lên, không đau nhưng lại khiến tim hắn đập nhanh vì xúc động.

Hắn hơi ngẩng đầu, phóng ánh mắt nhìn, thế mà tay Ninh Mật Đường còn đè nặng lên chỗ đó của hắn.

Nhiệt nóng bỏng khiến đầu hắn nổ tung, ánh mắt Mạc Hoài cực kỳ sâu thẳm, hắn rút tay lại trong nhát mắt, không chút thương hoa tiếc ngọc nào, một tay đẩy người cách xa ngực mình, vừa ảo não vừa kinh hoàng, tình cảm xuất hiền lần đầu tiên đang phập phồng.

Hắn quát lớn: “Hoang đường! Vớ vẩn!”

Ninh Mật Đường giật mình tỉnh lại, nàng nâng cần cổ trắng nõn như tuyết lên, đôi mắt ngốc nghếch, hơi buồn ngủ, “A Hoài?”

“Ninh Mật Đường!”

Mắt Mạc Hoài đen sâu. Hắn lôi tấm chăn mỏng, che kín nơi xấu hổ kia, “Ngươi quả thực vô sỉ!”

Ninh Mật Đường đâu đã kịp phản ứng gì, đã nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn: “Ngươi, người phụ nữ này, thật là…..”

Ninh Mật Đường chớp mắt, “Sao vậy?”

“Ngươi chiếm tiện nghi của Trẫm!”

Cằm tinh xảo của Mạc Hoài căng thẳng, “Vì sao ngươi lại ngủ trong ngực Trẫm, lại còn…” Đặt tay ở chỗ đó.

Ninh Mật Đường lắc đầu, tóc đài bóng đen như mực thả ở sau lưng, người mặc một bộ đồ trắng như tuyết, cả người càng thêm sáng trắng như ngọc, xinh xinh mềm mềm. Nàng giật giật môi, tinh tế nói: “Tối qua là chàng kéo ta tới.” Đôi mắt đen óng nước chăm chú nhìn hắn, như rất bất đắc dĩ, “Chàng là Hoàng Thượng, ta không dám phản kháng.”

Mạc Hoài cứng đờ, hắn chủ động ấy hả?


Nghĩ đến hành động mình tự nhiên ôm lấy nàng, hắn không dám tin.

Cuối cùng, Mạc Hoài nửa tin nửa ngờ nhìn Ninh Mật Đường, hắn ảo não kẹp chặt chân, chật vật rời đi.

…..

Mạc Hoài buộc phần tấu chương cuối cùng được phê duyệt xong, hắn nhìn thoáng qua ánh đèn được thắp sáng trong cung, phát hiện màn đêm đã buông rồi.

Chính Phúc cung kính cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, trời tối nên dùng bữa rồi ạ.”

Gần đây thân thể Hoàng Thượng ngày càng kém, môi tái nhợt không có chút máu, mặc dù trêи mặt không thay đổi nhưng hắn làm nô tài hầu hạ gần cả đời người, làm sao lại không nhận ra chứ.

“Hôm nay nàng có phát sinh chuyện gì không?” Mạc Hoài vô tình hỏi.

Chính Phúc không kịp phản ứng, nữ tử kia ư? Là nữ tử nào? Hoàng Thượng không gần sắc nữ, ngoại từ cung nữ trong cung thì còn nữ tử nào nữa hả?

Không đúng, thiên kim nhà Ninh Thừa Tướng đã tiến cung.

Hắn chần chờ mở miệng, “Bẩm Hoàng Thượng, hôm nay Ninh cô nương chưa bước ra khỏi cung một bước, nghe nói là đang đọc thư.”

Mạc Hoài gác lại bút trêи giá, đôi mắt khẽ nhúc nhích, “Ừ.”

Đây là…. Có ý gì hả?

Hoàng Thượng chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tửm giờ thiên kim nhà Thừa Tướng tiến cung, đã là chuyện lạ lùng rồi, Chính Phúc lắm miệng hỏi một câu: “Hoàng Thượng, có cần truyền lệnh gì đến Thừa cung không?”

Mạc Hoài nhìn hắn đầy sâu xa, “Tự cho mình thông minh.”

Nhẹ nhàng một câu làm mồ hôi lạnh của Chính Phúc ứa ra, nhanh chân quỳ xuống: “Nô tài đáng chết.”

Được một lúc, Mạc Hoài đứng lên, khoát tay áo, “Hồi Thừa cung.”

Trong tẩm điện, các cung nữ được Chính Phúc cho lui xuống toàn bộ. Chính Phúc nhìn ánh mắt Mạc Hoài, cũng chủ động lui xuống.

Vén màn trân châu lên, lọt vào tầm mắt chính là hình ảnh nữ tử nằm nghiêng trêи giường.

Mặt mày tinh tế, mắt như nước thu, trêи người mặc lụa mỏng. Nữ tử nằm nghiêng, tay trắng mịn phe phẩy cây quạt, lụa mọng theo từng chuyển động rũ xuống, lộ ra cổ tay mượt mà, mà phía sau là làn tóc dài đến eo trượt trêи gối, thật sự là…

Quần áo nửa mặc nửa cởi, vai đẹp hở ra, hiện ra phần xương quai xanh, trước ngực mơ hồ lồ lộ làm người ta nhịn không được muốn nhìn trộm quần áo xuân sắc bên trong. Còn đôi môi đỏ kia lại khẽ nhếch, sóng mắt chuyển động, mặt mày yêu kiều cũng làm người ta đỏ mặt.

Ánh mắt Mạc Hoài thâm thúy hẳn, hắn đi vào giường, cúi mắt đánh giá nàng. Vậy mới phát hiện ra đôi chân nhỏ trắng nõn của nàng bên dưới váy, mấy ngón chân mượt mà đáng yêu lộ ra bên ngoài, mê diễm không nói nên lời.

Hơi thở hắn rối loạn, Mạc Hoài thất thần.

Hắn đen cả mặt lại có phần ảo não, “Ngươi mặc như vậy, bởi muốn câu dẫn, dụ hoặc Trẫm sao?”

Khuôn mặt nhỏ phiếm hồng của Ninh Mật Đường lộ da làn da ửng hồng, “Vậy, ta nói, A Hoài, chàng có bị câu dẫn không?”

Khóe mắt nữ tử hơi nhếch lên, bộ dáng cực kì đẹp, Mạc Hoài lùi chân một bước.

“Làm càn, quả thực là không có liêm sỉ, tên Trẫm là tên mà ngươi có thể gọi sao?”

Ninh Mật Đường chăm chú nhìn Mạc Hoài, tựa như có thể thu hút muôn kiếp. Bóng người thon thả ngồi dậy, váy trêи người theo động tác của nàng mà cổ áo mở rộng hơn.

Giờ đây nàng xuân sắc vô biên, đặc biệt là thần thái, nói lộ là lộ, dịu dàng như nước. Đối diện với đôi mắt của Mạc Hoài, môi đỏ khẽ mở, lại kêu tên hắn: “A Hoài, A Hoài, A Hoài…”

Tim hắn như bị va phải nham thạch, cảm xúc xa lạ quá mãnh liệt, Mạc Hoài khẽ nhấp môi, nỗ lực đẩy đi thứ cảm xúc đầy mâu thuẫn. Hắn chưa bao giờ biết nữ tử có thể như vậy, không chỉ không sợ hắn, mà còn không biết xấu hổ, trắng trợn táo bạo muốn câu dẫn hắn, đến tột cùng thì ai là người cho nàng là gan này hả?

“Ngươi câm miệng cho Trẫm.”

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Hoài xanh mét, hắn nhìn Ninh Mật Đường thật sâu. Ánh mắt lơ đãng quét đến cánh môi nàng, không rời mắt nổi. Cánh môi tươi đẹp, được ánh sáng chiếu vào, không biết mùi vị nơi đó thế nào.

Bị người đàn ông lớn tiếng quát, Ninh Mật Đường không nói nữa, chỉ dùng đôi mắt đen yên lặng nhìn hắn, hốc mắt ngập nước, bộ dáng không chịu tủi thân chút nào, làm người ta nhìn đến phát đau, nhũn cả người ra.

Mạc Hoài nhìn đến run cả người, ngón tay rũ bên người giật giật, lại có ý muốn dỗ nàng không để nàng xúc động.

Hắn gắt gao cấu véo ngón tay mình, quá vở vẩn!

Ngày thứ ba.

Lúc tỉnh lại, Mạc Hoài lại nhìn nữ tử đang ngủ trong ngực mình, hắn không đẩy nàng ra mà trước tiên là nhìn nàng đã.

Mặt nàng rất trắng, muốn đẹp có đẹp, làn da được ánh sáng hỗ trợ nên càng thêm non mịn bóng loáng. Hơi thở nàng nhẹ nhàng, hương thơm cứ quẩn quanh ngực hắn, có chút ngứa. Xuống chút nữa, trước ngực nàng phập phồng lên xuống theo hô hấp, đường cong hoàn mỹ, mềm như đôi thỏ…..

Nửa dưới người, không cần nhìn cũng biết chân nhỏ của nàng đặt giữa hai chân hắn, động tác đan lấy với hắn tự nhiên thuần thục, như thể vốn dĩ nên thế.

Mạc Hoài lại ảo não, mâu thuẫn không cam tâm tình nguyện.

Đột nhiên Ninh Mật Đường giật người.


Mạc Hoài nhắm mắt lại, cố gắng thở nhẹ hơn.

“A Hoài.”

Đầu nhỏ Ninh Mật Đường cọ lên ngực hắn, cố gắng vùi sâu vào hơn rồi im lìm.

Mạc Hoài dần mở to mắt, nhìn cái gáy trong ngực mình, thấp giọng mắng một câu: “Không biết trời cao đất dày gì hết.” Mặt không biểu cảm nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.

Lúc Ninh Mật Đường tỉnh lại thì trêи long sàng chỉ còn một mình nàng, không thấy bóng dáng Mạc Hoài đâu cả.

Cung nữ vội đến hầu hạ nàng mặc quần áo, động tác nhẹ nhàng không dám chậm trễ phút nào.

“Hoàng Thượng đâu?”

“Ninh cô nương, Chính Phúc công công đã dặn, Hoàng Thượng ở Ngự Thư Phòng.” Cung nữ biết ý nói thêm: “Đồ ăn ở phòng ăn là Hoàng Thượng cố ý dặn dò làm thêm, giờ mang lên luôn không ạ?”

Biểu cảm Ninh Mật Đường khẽ thay đổi, “Không cần, trang điểm cho xong đã.”

Trong Ngự Thư Phòng.

Mạc Hoài nhìn chiếc khăn trêи tay có máu đỏ tươi, giữa mày nhíu chặt, hắn cảm giác độc tố trong cơ thể lại tăng thêm.

“Hoàng Thượng!” Chính Phúc nhẹ nhàng đặt một ly trà lên bàn, thần sắc sốt ruột, Hoàng Thượng lại hộc máu ư, “Nô tài lập tức thông báo với Trần thái y.”

“Không cần, ngươi lui trước đi.” Mạc Hoài súc đi vị tanh ngọt trong miệng, không muốn nhiều lời.

Chính Phúc muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn tuân lệnh lui xuống.

Hắn vừa bước ra cửa, liền thấy Ninh Mật Đường đến, “Ninh cô nương, cô đây…”

“Chính Phúc công công, phiền ngươi truyền tin một tiếng, ta muốn cầu kiến Hoàng Thượng.”

Chính Phúc vốn muốn bảo Ninh Mật Đường về trước, Hoàng Thượng vừa phun máu xong nên trong người không khỏe, nhưng lại nghĩ, để Ninh Mật Đường vào chiếu cố Hoàng Thượng, khuyên nhủ Hoàng Thượng cũng không phải là không tốt.

“Ninh cô nương, ngươi chờ một lát, ta đi vào bẩm báo cho cô.”

“Làm phiền Chính Phúc công công rồi.” Ninh Mật Đường cười nhợt nhạt.

Trong Ngự Thư Phòng rất yên tĩnh, góc phòng bày lư hương chạm rỗng, mùi huân hương làm tâm tình bình tĩnh, thư giãn.

Mí mắt Mạc Hoài cũng không nâng, nói thẳng: “Ngươi tìm Trẫm có việc gì?”

“Hôm nay là ngày thứ ba, Hoàng Thượng đã đồng ý chung sống thân mật ba ngày, nhưng trừ đi thời gian ngủ chung mỗi tối, lúc ban ngày người không ở, ta nghĩ như vậy quá phí công, nên tới tìm chàng.”

“Ninh Thừa Tướng không dạy ngươi không thể tham lam quá mức sao?” Mạc Hoài híp nửa mắt đầy nguy hiểm.

“Ta chỉ nghe qua, có muốn giết lừa cũng phải để nó ăn một bữa cuối cùng no nê.”

“Ngươi muốn thế nào đây?” Mạc Hoài lạnh lùng nhìn nàng.

Ninh Mật Đường cười xinh đẹp, bên tai nóng lên, nàng cảm thấy da mặt mình càng ngày càng dày hơn.

“A Hoài, chàng ôm ta một cái, được không?”

Nàng đi lên chỗ hắn, làn váy phiêu diêu theo từng động tác.

Sắc mặt Mạc Hoài tái nhợt, môi mỏng trắng bệch nhấp nhiều hơn, con ngươi sâu đen nhánh thẳm nhìn bóng dáng động lòng người của nàng, lơ đãng nhận ra khát vọng trong mắt nàng không còn nữa, tim như bị ai bóp nghẹt, ma xui quỷ khiến hắn lại kéo tay lôi nàng vào ngực.

Hương thơm và cảm xúc mềm mại chạm tới, Mạc Hoài cảm thấy rất chuẩn, từ sáng nay đã vậy rồi, hắn đã nhận ra cảm giác khô nóng, giờ phút này ôm nàng vào ngực mới phát hiện, thì ra là sinh ra ɖu͙ƈ niệm với nàng.

“A Hoài…” Ninh Mật Đường ngồi trong lòng hắn, đôi tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.

Hồi lại tinh thần, Mạc Hoài chau mày, hắn duỗi tay đẩy nàng ra xa, Ninh Mật Đường lại ôm thật chặt, dính lên người hắn không muốn buông ra.

“Buông tay.”

“Không đâu.” Ninh Mật Đường khó lắm mới có khi tùy hứng, “Là chàng chủ động ôm ta.” Đôi môi nàng hơi cong lên, tủi thân lên tiếng.

“Ngày mai ta thay máu cho chàng, mạng cũng cho chàng, ta chỉ muốn chàng ôm ta một cái thôi mà.” Ninh Mật Đường ghé vào ngực hắn, nhỏ giọng nói, giọng nói tinh tế làm lòng Mạc Hoài vô cớ tê rần. Hắn nhẫn nhịn, cánh tay đẩy nàng dần rũ xuống.

Cơ thể mềm mại của Ninh Mật Đường dựa sát vào những cơ bắp răn chắc nơi ngực hắn, gương mặt nhỏ trắng như ngọc cọ lên thường phục

thêu rồng vàng, hơi không thoải mái, tự mình điểu chỉnh vị trí thoải mái rồi mới ngồi, nghe được nhịp đập quen thuộc, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực, nhẹ lẩm bẩm: “Ta nghe Thái thần y nói, sau khi thay máu sẽ để lại di chứng, nếu ta không còn nữa, mà chàng lại quên ta, vậy ta chịu thiệt rồi.”

Mạc Hoài hít sâu một hơi, hắn đè sự bực bội trong ngực xuống, “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Ninh Mật Đường ngẩng mặt, đôi mắt đen nhánh, mi mắt cong cong tràn đầy ý cười, “Ta muốn lưu lại ấn ký của mình, mặc kệ sau này chàng có sủng ái phi tử đi chăng nữa,” ngay sau đó, nàng lại thay đổi lời vừa nói, giận trừng hắn, “Không được, A Hoài, chàng không thể quên ta, cũng không cần phải nạp phi lập hậu, nếu không ta sẽ rất buồn, rất rất buồn.”

Nói xong, dưới sự kinh ngạc của Mạc Hoài, nàng cắn lên bờ vai hắn.

“Càn quấy!”

Toàn thân Mạc Hoài căng thẳng, hắn cảm giác mọi nơi trêи vai đều đau đớn, cơn đau truyền tới làm đôi lông mày hắn chau lại, nhưng lại không đẩy Ninh Mật Đường ra, mà lại ôm chặt lấy nàng, để nàng có thể gần gũi hơn với ngực mình, “Ngươi, người phụ nữ này thật là…..”

…..

Ngoài đại điện, trong ngoài đều có mấy trăm người vây quanh, không khí trang trọng nghiêm túc được binh lính bảo vệ nghiêm ngặt.

Trong tẩm điện, Thái Chi Di đưa hai chén thuốc còn nóng qua, “Hoàng Thượng, Ninh cô nương, hai người dùng chén thuốc này đi đã, sẽ có tác dụng giảm đau, khi dược lực có hiệu quả, hai người sẽ hôn mê.”

Mạc Hoài nhìn Ninh Mật Đường, hôm nay nàng mặc bộ váy lụa màu lam thêu bướm trắng, càng thêm khí phách, tươi mát sạch sẽ như tuyết đầu mùa.

Ninh Mật Đường nhín hắn, cười nhẹ, như tán lá, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.

“A Hoài…”

Nàng nhẹ gọi hắn một tiếng, sau đó bưng chén thuốc đổ vào miệng.


Lông mày Mạc Hoài nhíu hặt, ngực nặng nề, tắc nghẽn không sao thở nổi, hắn cố gắng bỏ qua cảm giác khác thường ở đâu đó, uống xong chén thuốc.

Hai người nằm song song nhau.

Mạc Hoài nghiêng đầu, ánh mắt tối tăm nhìn nữ tử bên cạnh.

Ninh Mật Đường nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn có ý cười như cũ, sườn mắt điềm tĩnh xinh đẹp.

“Hoàng Thượng, Ninh cô nương, giờ ta bắt đầu cho hai người tiến hành việc thay máu.” Thái Chi Di chuẩn bị tốt các dụng cụ, đi đến bên cạnh hai người.

“Được.”

Ninh Mật Đường nhỏ giọng, đôi mắt vẫn nhắm như cũ, nàng khẽ lẩm bẩm: “A Hoài, chàng phải sống thật tốt.”

Tim bỗng dưng đau xót, ánh mắt thâm thúy càng sâu hơn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Mật Đường, thấy Thái Chi Di cầm con dao nhỏ chuẩn bị cắt lấy máu trêи ngón tay mảnh khảnh của nàng, hắn lập tức lên tiếng ngăn lại, “Dừng tay.”

“Hoàng Thượng?” Thái Chi Di ngạc nhiên.

“Trẫm không muốn thay máu.”

Ninh Mật Đường đột nhiên mở to mắt, nghi vấn nhìn hắn, “A Hoài.”

“Dọn hết dụng cụ rồi lui xuống đi, Trẫm không đổi máu.” Mạc Hoài nói.

“Nhưng… Hoàng Thượng, đây là cách duy nhất có thể cứu người.” Thái Chi Di khuyên nhủ, “Hoàng Thượng, phải lấy long thể làm trọng.”

“Ý Trẫm đã quyết.”

Thái Chi Di khó xử nhìn Mạc Hoài, lại nhìn Ninh Mật Đường, “Ninh cô nương…”

“A Hoài, đừng tùy hứng.” Ninh Mật Đường nằm bất động, “Thái thần y, tiếp tục đi.”

“Ta nói không thay máu, lời Trẫm nói là thánh chỉ, các ngươi muốn kháng chỉ đúng không?” Thần sắc Mạc Hoài lạnh băng, hắn ngồi dậy, vững vàng nói.

Ninh Mật Đường giơ tay lên, đưa tới trước mặt Thái Chi Di, “Thái thần y, bắt đầu đi.”

“Đáng chết, Ninh Mật Đường, ngươi muốn cãi lời Trẫm đúng không?” Mạc Hoài đứng dậy muốn đi qua, nhưng vì chén thuốc bắt đầu phát tác nên cả người vô lực nằm đó.

“Làm đi.”

Thái Chi Di nhìn Mạc Hoài xanh mắt, đặt con dao cắt lên cổ tay trắng của Ninh Mật Đường.

Máu đỏ tươi tẩm đầy mắt Mạc Hoài, giữa trán hắn xuất hiện gân xanh, “Ngươi dám sao? Thái Chi Di, Trẫm ra lệnh cho ngươi dừng tay!”

“A Hoài, chàng ngoan nào, đứng làm loạn.” Ninh Mật Đường nhỏ giọng dỗ hắn.

Máu đỏ tươi chảy ngày càng nhiều, tim Mạc Hoài run rẩy, xưa nay hắn chưa từng khủng hoảng đến vậy, sắc mặt hắn ngày càng trắng bệch, “Thái Chi Di, Trẫm lệnh cho ngươi dừng tay, cầm máu cho nàng ngay lập tức, ngay lập tức, nghe nghe hay không?” Hắn đứng lên, còn chưa kịp bước đã lại ngã xuống.

Đáy mắt hắn chỉ còn màu giáng hồng, ngữ khí lại hung ác tàn nhẫn, “Ninh Mật Đường… Ninh Mật Đường, nếu nàng dám chết, Trẫm thề sẽ chu di cửu tộc nhà nàng.”

Vừa mới nói xong thì trước mặt tối sầm, Mạc Hoài đã hôn mê bất tỉnh.

…..

“A Hoài.”

“A Hoài.”

“A Hoài… Anh tỉnh lại đi.”

Ninh Mật Đường đẩy anh.

Chậm rãi mở to mắt, đôi mắt đen như mực, mà trong con ngươi chỉ chứa toàn ảnh ngược về dung nhan tuyệt sắc của người con gái, “Đường Đường…”

“Anh gặp ác mộng sao?” Cô sờ trán anh, trêи đó thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Mạc Hoài ôm cô thật chặt, đầu hướng lên người Ninh Mật Đường cọ qua cọ lại, cảm nhận được cơ thể ấm áp của cô, ánh mắt anh bớt thẫm, “Ừm, anh mơ thấy em chết, chết vì cứu anh, muốn đổi máu trêи người sang cho anh, em chảy rất nhiều máu.”

Đầu anh chôn ở trước ngực Ninh Mật Đường, giọng nói trầm thấp, “Đường Đường.”

“Em đây?”

“Đường Đường.”

“Ừm.”

Anh gọi một lần, rồi thêm lần nữa để xác nhận.

“Đường Đường, trong giấc mộng, lòng anh đau tưởng chết.” Anh cầm lấy tay cô, ấn ở trêи ngực mình, “Em giúp anh xoa đi, anh đau lắm.”

Ninh Mật Đường thuận theo, giúp anh xoa, “Có đỡ hơn chút nào không?”

“Không đỡ.”

Môi mỏng của Mạc Hoài ghé tới cánh môi căng mọng của cô, ngậm lấy, lẩm bẩm nói: “Anh nghĩ, chỉ có tiếp xúc thân mật nhất mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của em, mới có thể giúp anh không còn sợ nữa.”

Anh dùng sức ɭϊếʍ quanh miệng cô một lần, cảm thấy không đủ, thì làm triền miên luôn, vừa làm vừa dụ cô gọi tên anh, một lần rồi thêm một lần nữa, cho đến khi kiệt sức, giọng nói khàn khàn mới thoáng ngừng lại.

Ninh Mật Đường mềm mại chôn mặt trong ngực anh, oán giận: “Về sau anh đừng mơ ác mộng về em nữa…”

“Ừ, không mơ nữa.”

Mạc Hoài cúi đầu hôn đỉnh đầu cô, dưới lòng bàn tay là da thịt non mịn của cô, trêи đó có một lớp mồ hôi mỏng, càng thêm trơn trượt.

Anh nghĩ đến giấc mộng kia, dù kết cục có như thế nào, giờ phút này cô vẫn đang nằm bên anh, đó chính đó chính là cái kết hạnh phúc nhất, tốt đẹp nhất.

HOÀN TOÀN VĂN


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.