Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 23: Cắn Môi Dưới Của Anh


Đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp – Chương 23: Cắn Môi Dưới Của Anh

Cảnh sát rất nhanh đã tới phong tỏa hiện trường.

“Kiều đội, pháp y đã kiểm tra, nguyên nhân dẫn đến cái chết đều giống nhau, phần đầu đều bị vật cứng đánh tới chết, trêи thân thể cô gái bị chết phát hiện dấu răng và các vết hồng.” Phương Dương nhíu mày, cái anh ta cảm thấy kỳ quái chính là: “Tạm thời không phát hiện người chết có dấu hiệu bị xâm phạm.”

Hai người chết được phát hiện ở bên trong suối nước nóng, nước suối đều bị nhiễm một màu hồng. Nước suối có độ nóng cao, ngâm mình một thời gian, có lẽ dấu vết bị đánh cũng có khả năng biến mất, phải chờ đợi pháp y giám định lại một lần mới nói tiếp.

Kiều Tử Nham đến nơi phát hiện người chết, ngồi xổm xuống xem xét: “Người chết bị sát hại ở chỗ này.” Trong suối nước nóng có rất nhiều cục đá được bỏ xuống để trang trí, trêи phiến đá nhỏ anh ấy phát hiện ra vết máu.

“Vật cứng dùng để đánh người sẽ không phải là cục đá đó chứ?” Phương Dương đi găng tay, lật xem vết máu dính trêи đá.

“Có khả năng, mang cục đá này về xét nghiệm đi.” Kiều Tử Nham đứng lên, đánh giá hoàn cảnh xung quanh: “Tra được thân phận hai người chết chưa?”

“Em vừa mới tra qua, nữ tên Phùng Cam, nam là Trần Quân Hạo, Phùng Cam là cùng bạn trai cô ta tới nơi này du lịch, mà Trần Quân Hạo là cùng bạn học trong xã đoàn ở trường tới du lịch, hai người chết cũng không phát hiện giằng co.” Phương Dương chỉ đám người bên kia: “Bên kia đều là bạn học cùng tới du lịch của Trần Quân Hạo.”

“Điều người điều tra những người có mặt ở sơn trang đi.”

“Rõ, Kiều đội.”

Đường cảnh giới được giăng ra, Tống Cảnh Thần cùng mọi người đứng nhìn cách đó không xa, anh ta không nghĩ nổi rằng hiệp hội cùng nhau đi du lịch lại phát sinh cơ sự này.

“Tại sao lại như vậy, hôm qua lúc ăn tối Trần Quân Hạo vẫn còn tốt mà, không nghĩ tới…” Có nữ sinh sợ hãi bưng kín mặt.

Có người lo lắng liên lụy đến chính mình: “Hội trưởng, chúng ta tạm thời không thể đi đúng không?”

“Hung thủ giết người ở trong sơn trang, chúng ta ở đây không phải rất nguy hiểm sao?”

…..

Ninh Mật Đường nghe bọn họ nói, một trong số hai người chết tên Trần Quân Hạo, cô đối với nam sinh này cũng có chút ấn tượng, hình như hôm qua cùng nhóm leo núi với Hàn Văn Tịnh.

Kiều Tử Nham kiểm tra hiện trường xong, đem hiện trường phong tỏa. Thi thể được các pháp y kiểm tra một lần rồi, nhân viên công tác nâng thi thể người chết lên cáng, chuẩn bị đưa đi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ninh Mật Đường đi tới bên cạnh thi thể chuẩn bị được đưa đi.

“Làm gì thế? Tránh ra, tránh ra.” Cô vừa đến gần đã bị cảnh sát ngăn cản.


“Tôi xem chút thôi.” Ninh Mật Đường giải thích, cũng không tiến về phía trước.

Cách một lớp vải trắng phủ trêи thi thể, trừ ngửi được mùi hôi thối của xác chết, cô còn ngửi thấy mùi lưu huỳnh. Cô lâm vào trầm tư.

Quả nhiên, cô suy đoán đúng,

Người chết ở suối nước nóng, bị lây nhiễm mùi lưu huỳnh ở trong suối. Lần trước Lương Diễm Đình chết, từ thi thể đó cô cũng ngửi được chút kϊƈɦ thích của mùi này, không chừng lần này cũng lần đó có liên quan đến nhau.

Người trong sơn trang đều có khả năng là hung thủ, Kiều Tử Nham phân phó cấp dưới tiến hành lấy lời khai.

Trong phòng.

“2 giờ đêm qua, anh đang làm gì?” Phương Dương hỏi.

Người bị lấy lời khai đầu tiên là bạn trai của Phùng Cam, tên Tưởng Húc.

Anh ta lớn lên hơi béo, gương mặt đầy thịt toàn bộ là thống khổ: “Hôm qua tôi vẫn luôn ở trong phòng.”

“Anh không phát hiện Phùng Cam mất tích ư?”

“Tối qua, tôi cùng cô ấy cãi nhau một trận, cô ấy tức giận thay áo tắm đi ra ngoài, nói là tới suối nước nóng ngâm mình cho nguôi giận.”

Phương Dương nhìn anh ta một cái: “Lúc đó là mấy giờ?”

“12 giờ 15 phút.”

Anh ta còn nhớ rất rõ, lúc Phùng Cam muốn ra ngoài, anh ta còn nhìn giờ, mắng cô ta một cấu muộn như thế còn chạy tới suối nước nóng, đúng là bệnh tâm thần, Phùng Cam coi như không nghe thấy, dùng sức đóng cửa lại liền đi ra ngoài.

“Cô ta muộn như vậy cũng chưa về, anh không lo lắng sao? Cũng không đi tìm?”

Kiều Tử Nham đánh giá biểu cảm, không tìm được dấu vết khả nghi nào.

“Tôi vốn dĩ muốn đi tìm cô ấy nhưng lại không bỏ được mặt mũi, ra ngoài vài bước lại về phòng, lúc sau mệt quá liền ngủ quên.” Tưởng Húc thực sự hối hận, nếu tối qua anh ta đi tìm cô ta, không chừng cô ta cũng không xảy ra chuyện.


…..

“Tối qua tôi có đi ra ngoài một lúc.” Tống Cảnh Thần trêи mặt hơi mất tự nhiên. “Lúc ấy tôi nhận được tin nhắn của bạn bè, sau đó liền đi tìm cô ấy.”

Tối hôm qua Tô Tiêu Đồng gửi tin nhắn nói với anh ta là chân đau quá không ngủ được, anh ta tới quầy lễ tân mượn thuốc, sau đó tới phòng tìm cô ta. Bởi vì các phòng đôi đã hết nên có mấy người đều ở phòng đơn, Tô Tiêu Đồng cũng vậy.

“Sau thì sao?” Phương Dương ngẩng đầu hỏi anh ta.

Tống Cảnh Thần có chút thẹn thùng, đẩy đẩy mắt kính: “Sau đó tôi vẫn luôn ở phòng cô ấy, không ra ngoài.” Lúc ấy anh ta chỉ tính toán giúp Tô Tiêu Đồng bôi thuốc, ai ngờ Tô Tiêu Đồng lại bất ngờ thổ lộ, sau lại, hai người liền lăn đến trêи giường.

Phương Dương nháy mắt hiểu rõ.

Rất nhanh lại tới phiên Ninh Mật Đường.

Thấy cô gái trấn tĩnh trước mặt, Phương Dương có chút kinh ngạc, anh ta ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn Kiều đội nhà mình, gương mặt tuấn lãnh của đối phương không chút biểu tình, cũng có cả năng quên mất người trước mặt rồi.

“Cảnh sát Kiều, cảnh sát Phương.” Ninh Mật Đường chào hỏi trước. Cô không nghĩ ở Mi Sơn này lại đụng tới hai cảnh sát này.

“Xem ra Ninh tiểu thư còn nhớ rõ chúng tôi.” Phương Dương nhẹ cười cười.

“Lần đầu tiên trong đời phải tới cục cảnh sát, xem như sự việc khó quên đi.”

Phương Dương pha trò, mà Kiều Tử Nham bên cạnh mở miệng, giọng nói giống hệt dáng người, lạnh lùng: “Nói đi.”

Ninh Mật Đường tối qua vẫn luôn ở trong phòng, ăn cơm tối xong căn bản không hề ra ngoài: “Tối hôm qua tôi luôn ở trong phòng, không ra ngoài, mọi người có thể kiểm tra camera.”

“Cái này chúng tôi sẽ kiểm tra.”

…..

Ninh Mật Đường lấy khẩu cung xong, nhìn thấy người được đưa tới sau đó là Hàn Văn Tịnh, có lẽ cũng tới lấy lời khai ở phòng bên cạnh.


Hàn Văn Tịnh cúi đầu, phản ứng được, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại nơi Ninh Mật Đường vừa đi ra, thần sắc cô nhẹ nhàng, gương mặt trắng nõn không chút nào mệt mỏi, xinh đẹp đến làm người ta không rời mắt được. Hàn Văn Tịnh trong mắt hiện lên ghen ghét lại oán hận.

Đối diện với ánh mắt không xanh chín kia, cô cảm giác không hiểu nổi, chưa từng để ý nhiều, Ninh Mật Đường tiếp tục đi ra ngoài. Nhưng mà lúc đi qua bên người Hàn Văn Tinh, cô ngửi được mùi lưu huỳnh nồng đậm trong hơi thở của cô ta.

Đây là…..

Cô đột nhiên quay đầy lại, đối phương chỉ chừa cho cô bóng lưng.

Đối mặt với hai người đàn ông kia, đôi mắt Mạc Hoài mang theo lạnh lẽo, lông mày kiếm nhíu chặt, thần sắc đầy bất mãn. Anh cực kỳ không thích hai người trước mặt, đặc biệt là tên ngồi bên trái.

Kiều Tử Nham ngồi bên trái nhìn đồng hồ, mở miệng: “Tối hôm qua, lúc xảy ra án mạng, từ 1 giờ đến 3 giờ, trong khoảng thời gian này, anh ở đâu, làm gì?”

Đôi mắt Mạc Hoài lạnh lẽo bắn về phía Kiều Tử Nham, lạnh lùng trả lời: “Vì sao tôi phải nói cho anh?”

Phương Dương nhìn Mạc Hoài một cái, lại nhìn Kiều Tử Nham một cái, nhớ lần trước hai người thiếu nước chuẩn bị choảng nhau đến nơi, anh ta nhanh miệng: “Đây là hỗ trợ điều tra án thôi, mong anh phối hợp.”

Cái nhìn lạnh băng của Mạc Hoài bắn tới Phương Dương, anh nhớ Đường Đường lúc nãy còn dặn anh, đối phương hỏi gì anh đáp nấy, anh luôn nghe lời Đường Đường nói.

“Hừ.” Thần sắc anh không vui mà hừ một tiếng, hiển nhiên đều là bất mãn: “Nói cho hai người cũng được thôi.”

“Tối qua tôi cùng Đường Đường vẫn luôn ở trong phòng, lúc 1 giờ Đường Đường đã ngủ rồi, tôi liền leo lên giường cô ấy.” Lạnh lẽo trong mắt hóa dịu dàng: “Ban đầu tôi hôn trộm Đường Đường hai cái, cô ấy không tỉnh lại, tôi lại hôn một cái, sau đó ôm cô ấy ngủ tới sáng. Đường Đường tỉnh dậy trước, nhân lúc Đường Đường chưa tỉnh dậy, tôi đã trở về giường mình ngủ rồi.” Mạc Hoài thành thật phối hợp, nhất cử nhất động, ngay cả hôn trộm mấy lần cũng khai báo hết.

Lông mi Phương Dương nhịn không được run rẩy vài cái, thật tình, với người đàn ông trưng vẻ mặt tự hào trước mắt này, rõ ràng là khoe ân ái, lại còn tỏ ra rụt rè, thật mẹ nó chói mắt, khiến người ta ghét. Anh ta quay đầu nhìn đội trưởng nhà mình, ừm, quả nhiên chịu nhiệt tốt, gân xanh giữa trán cũng hiện lên luôn rồi, Kiều đội nhất định cũng nhẫn nhịn đến vất vả.

Ninh Mật Đường ở bên ngoài chờ Mạc Hoài lấy khẩu cung.

“Đường Đường.”

Mạc Hoài vừa ra đã thấy Đường Đường ngồi đến phát ngốc.

“Anh ra rồi? Thế nào rồi?” Nhìn dáng người cao lớn trước mặt, Ninh Mật Đường hồi phục tinh thần, chạy tới hỏi.

“Anh nghe lời em, đối phương hỏi gì anh trả lời cái đó.” Mạc Hoài ngồi xuống cạnh cô, dính sát vào.

Ninh Mật Đường yên tâm, tâm trạng lo lắng cũng thả lỏng, ánh mắt đau đáu nhìn về phía anh, chậm rãi mở miệng: “Vậy anh trả lời thế nào?”

Đôi mắt tối tăm của Mạc Hoài nhìn Ninh Mật Đường, chớp chớp, có hơi chần chờ, thanh âm thấp thấp: “Anh… Anh đúng là đã trả lời hết. Đường Đường, anh nói em nghe, em đừng nóng giận, đừng bực anh, được không?”

Ninh Mật Đường bật c ười, vì gì muốn cô tức giận đây: “Anh nói đi đã, lúc lấy khẩu cung đã nói gì?”


Mi mỏng của anh hơi rũ xuống, lớn lên lông mi thật dài, ngoãn ngoãn trả lời: “Anh nói bọn họ nghe, lúc em ngủ đêm qua, anh lên giường em, hôn trôm em hai lần, sau còn ôm em ngủ.”

Ninh Mật Đường: “…”

Cô hít sâu mấy lần.

Mạc Hoài thấy cô không nói một lời, sắc mặt không rõ, anh có chút hoảng loạn, bất an hỏi: “Đường Đường, em giận sao?”

Trầm mặc một lúc, Ninh Mật Đường mới mở miệng: “Anh còn làm gì nữa?”

“Anh chỉ hôn trộm em hai lần.” Mạc Hoài bất an lo sợ mà trả lời.

Bên tai Ninh Mật Đường nóng lên, nhấp môi: “Thật sự?”

Giọng nói Mạc Hoài càng lúc càng thấp, anh ngước mắt nhìn Ninh Mật Đường, ngượng ngùng, mắt đen sáng ngời đến bắt mắt: “Anh… Anh còn nhẹ cắn môi em.” Anh cường điệu: “Cực nhẹ.”

“Anh…..” Ninh Mật Đường choáng váng, mặt cũng ửng đỏ.

“Đường Đường, em đừng nóng giận, anh sai rồi.” Đường Đường tức giận, anh cảm giác trong ngực rất khó chịu.

Mạc Hoài dồn dập nhận sai, trịnh trọng nói: “Về sau anh không trộm cắn môi em nữa, đừng bực.”

Mặt Ninh Mật Đường càng đỏ hơn, thấy trong mắt Mạc Hoài đều là bất an lẫn hoảng loạn, trong lòng cô mềm nhũn, có tức mấy cũng không nỡ: “Về sau đừng hôn trộm em, còn cắn em…”

Mạc Hoài ngoan ngoãn gật đầu dù không muốn cho lắm: “Được, nghe lời Đường Đường nói.”

“Muốn hôn liền hôn, muốn cắn thì nói, nhẹ cắn thì được, nếu không em sẽ đau.” Ninh Mật Đường nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, giọng nói siêu mềm mại.

Mạc Hoài hai mắt sáng ngời đầy vui mừng, Đường Đường không giận anh, còn nói anh có thể hôn cô, cắn cô!

Quả nhiên, Đường Đường sủng anh nhất.

Lúm đồng tiền bên má trai lại mờ nhạt hiện lên trêи khuôn mặt tuấn tú, quả thực lấy mạng người, làm người ta hít thở không thông, không thể chống lại sự đáng yêu này, Mạc Hoài ghé sát Ninh Mật Đường, ngửi được mùi hương trêи người cô, nhỏ giọng yêu cầu bên tai: “Đường Đường, bây giờ có thể hôn em chút không?”

Ninh Mật Đường nhìn qua bốn phía, thấy không có người chú ý bên này. Cô cười, vươn tay giữ mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng lại lạnh của anh, còn học cách anh thường làm, ở môi dưới của anh cắn một cái mới buông ra.

Mạc Hoài nếm được ngọt ngào, tâm tình vô cùng tốt, vui mừng đến trực tiếp gác cằm ở hõm vai Ninh Mật Đường, đầu lớn cọ cọ, cọ xát ở chỗ cổ non mịn, thanh âm khàn khàn: “Đường Đường, Đường Đường, Đường Đường, …”

~Hết chương 22~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.